1
Ngày Chu Nguyệt Dao trở về Trung Quốc, Lục Nhan rải hoa hồng khắp thành phố để chúc mừng cô ta.
Mối quan hệ của tôi với hắn ta lại một lần nữa bị chế giễu trên hot search.
"Chu Nguyệt Dao đã trở lại, hàng nhái Tạ Đường không phải xong đời rồi sao?"
“Đáng đời, hoa tầm gửi * nên có kết cục này."
(*Hoa tầm gửi: bản gốc là thố ti hoa nghĩa là dây tơ hồng, theo tui tìm hiểu thì đại ý là thấp kém, có sách tên thố ti hoa chuyển thể sang tiếng việt là Hoa tầm gửi nên tui đổi luôn á.)
"Tôi cảm thấy phát ốm khi nhìn thấy bộ dạng trà xanh của cô ta.”
Tôi ngồi trong xe bảo mẫu, lướt qua phần bình luận, nhấn liệt điện thoại.
"Tức giận?"
Lục Nhan ngồi bên cạnh tôi quay đầu sang một bên, nhẹ giọng nói.
Tôi lắc đầu, tựa mặt vào vai hắn và ngoan ngoãn nói:
"Chỉ là có chút ghen tỵ mà thôi. Nhưng nghĩ tới anh phải đưa em về nhà trước khi anh đi gặp cô Chu, em không tức giận gì nữa. "
Lục Nhan rất hài lòng với phản ứng của tôi, vươn tay ra gãi cằm tôi như một chú mèo con.
"Ngoan lắm. Tối nay tôi sẽ không về, để bảo mẫu Ngô hầm yến cho em, ăn xong đi ngủ sớm đi.”
Xe dừng lại trước biệt thự.
Tôi đẩy cửa xe bước ra ngoài.
Ngừng lại dưới ánh đèn đường một giây, tôi đột nhiên quay trở lại xe và nhào vào vòng tay của Lục Nhan.
Nước mắt tuôn rơi.
"Em biết em không thể so sánh với cô Chu ở bất cứ phương diện nào, và em cũng chưa từng nghĩ đến việc so sánh với cô ấy."
Tôi nhắm mắt lại, cố gắng che giấu sự nghẹn ngào trong giọng nói của mình,
"Nhưng mà, A Nhan, đừng không cần em."
"Anh đừng không cần em."
Nước mắt nóng hổi thấm ướt vải áo sơ mi của hắn, dán lên da ngực Lục Nhan.
Hắn dừng lại, lòng bàn tay ấm áp đặt xuống tấm lưng gầy gò của tôi, vỗ nhè nhẹ.
"Sẽ không."
Lục Nhan véo cằm tôi rồi nâng nó lên, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của tôi, trong mắt loé lên một tia u ám.
Sau đó, hắn cúi xuống hôn tới, triền miên gặm nhấm với lực rất lớn.
Cho đến khi nếm được mùi vị của máu, hắn mới chịu ngừng lại,
"Tạ Đường, ngoan ngoãn một chút, ngày mai anh đến gặp em."
Tôi ngã vào vòng tay anh, thở hổn hển vì xúc động.
"Hừ, anh phải nhớ kỹ, anh không được gạt em. "
Một lúc sau, tôi lau đôi mắt đỏ hoe rồi bước ra khỏi xe một lần nữa.
Lần này, chiếc Rolls-Royce màu đen rời đi mà không hề do dự.
Thời gian không còn sớm, nếu muộn hơn một chút nữa, hắn cũng không đến kịp tiệc chiêu đãi Chu Nguyệt Dai.
Cô ta là đại tiểu thư nhà họ Chu, đã quen với việc các tinh tú ngưỡng mộ, nếu Lục Nhan đến muộn, cô ta nhất định sẽ tức giận với hắn.
Tôi vừa nghĩ ngợi vừa bước vào biệt thự.
Trước mặt Bảo mẫu Ngô, tôi ăn từng muỗng tổ yến hầm.
Sau đó đi lên lầu với những vết nước mắt lốm đốm trên mặt, bước vào phòng khóa trái cửa.
——Lao vào phòng tắm, ôm lấy bồn vệ sinh, nôn mửa trong bóng tối.
Thật ghê tởm, thật ghê tởm.
Mỗi giây tiếp xúc với Lục Nhan, từng hơi thở phả ra từ hắn, đều khiến người ta ngợp trong hương vị vàng son hư thối.
Chỉ cần nghĩ tới một chút, phải nhổ ngay nó ra.
Nhưng tôi vẫn phải làm nũng với hắn, hôn hắn, ngủ với hắn.
Phải để hắn ta tin chắc rằng tôi là một gốc dây đằng mềm mại và bất lực, không thể làm gì khác hơn là bám lấy và yêu hắn bằng cả trái tim.
Sau đó, khi hắn ta mất cảnh giác nhất, cho hắn một đòn chí mạng.
——Lục Nhan, thứ anh phải trả giá chính là máu chảy đầm đìa.
Cuối cơn nôn mửa, khóe miệng tôi tê dại, miệng đắng ngắt.
Tôi nằm ngửa trên mặt đất lạnh lẽo, nhìn trần nhà sáng rực rỡ, tầm nhìn của tôi bị ánh sáng làm mờ đi.
Tôi giơ tay lên che mắt, thút thít.
"Nhưng mà anh ơi, em không còn cách nào khác."
"...... Em rất nhớ anh. "
2
Khi tôi mười tuổi, cha tôi, người đã lạm dụng rượu trong nhiều năm, đã qua đời.
Mẹ tôi đưa theo tôi tái hôn với một chủ doanh nghiệp quần áo trong thị trấn.
Để làm hài lòng người chồng mới, bà ấy nhốt tôi trong phòng của cha dượng.
Qua tấm cửa, ông ta cố xoa dịu tôi đang khóc:
"Đường Đường, con ngoan một chút, nghe lời chú Hà, ngày mai mẹ con sẽ mua kẹo cho con——"
Nói được nửa câu, ông ta bỗng dừng lại.
Giây tiếp theo, cánh cửa bị khóa đột ngột bị đá ra.
Một thiếu niên cao lớn đứng ở ngưỡng cửa, mặc đồng phục học sinh trắng tinh, nhìn mọi thứ trong phòng với vẻ mặt ghê tởm.
"Thật dơ."
Hai chữ này dường như khiến chú Hà tức giận.
Hắn không quan tâm đến quần áo nhếch nhác của mình, cầm lấy cái chén ở cuối giường ném vào thiếu niên:
"Hạ Tế Xuyên, mày là con trai của kẻ khác, không phải con tao, mặt mũi nào mà dám nói ra những lời như vậy?"
Hạ Tế Xuyên không né tránh, thủy tinh đập vào trán, máu lập tức chảy xuống.
Như thể không thể cảm nhận được cơn đau, anh bước vào một cách vô cảm, bế tôi khỏi góc giường rồi bước ra khỏi cửa.
Khi đi ngang qua mẹ tôi, anh dừng lại một chút.
“Nếu ông ta nghĩ tôi là con hoang thì bà nên sinh con cho ông ta càng sớm càng tốt.”
“Đừng dâng lên con gái của bà.”
Đó là lần đầu tiên tôi và anh trai gặp nhau.
3
Đêm đó, tôi lại mơ thấy anh tôi.
Khi tôi mười sáu tuổi, để lo cho việc học của tôi, anh đã tạm nghỉ học rồi ra ngoài làm việc.
Lúc biết chuyện này, tôi náo loạn một trận lớn với anh.
"Hạ Tế Xuyên, em không cần anh hy sinh bản thân!"
"Tôi không phải em gái ruột của anh, mẹ tôi và cha anh thậm chí còn không có giấy chứng nhận, anh không cần phải làm điều này cho tôi——"
Lúc nói ra điều này, giọng tôi không thể kìm được mà run rẩy.
Không phải là tôi không biết tốt xấu.
Tôi chỉ sợ một ngày nào đó anh ấy sẽ hối hận.
Nhưng anh trai tôi chỉ ôm tôi vào lòng, vuốt nhẹ tóc tôi:
"Đường Đường, anh sẽ không hối hận."
"Xuất thân không thể lựa chọn, nhưng người thân thì có thể tự mình chọn."
"Em là em gái mà anh lựa chọn."
Điều tôi không nói với anh ấy là tôi không muốn làm em gái anh ấy chút nào.
Tôi là một kẻ biến thái.
Tôi có những suy nghĩ tục tĩu và bẩn thỉu như vậy với anh trai mình.
Tôi muốn đợi thêm một chút, cho đến khi tôi tròn mười tám tuổi.
Đợi đến khi nhân sinh của anh không còn hy sinh vì tôi nữa.
Hai tháng sau, anh trai nói với tôi rằng anh ấy đã được mời làm nhân viên phục vụ trên một chiếc du thuyền tư nhân với mức lương 2.000 nhân dân tệ mỗi ngày.
Anh ấy nói với tôi rằng ngay khi anh nhận được tiền, anh ấy sẽ yên tâm trở về nhà, tiếp tục việc học của mình.
Nhưng tới khi anh được đưa về, đã là một thi t.hể lạnh lẽo.
Xương cốt của cơ thể vỡ vụn, trộn lẫn với máu thịt.
Họ nói: "Hà Tế Xuyên đã cãi nhau với những người trên thuyền, đánh nhau đến chết, kẻ giết người đã nhảy xuống biển vì sợ tội."
Họ cũng nói rằng vì lý do nhân đạo, chủ du thuyền sẽ bồi thường cho tôi 50.000 nhân dân tệ.
Tôi không thể nghe thấy bất cứ điều gì, như thể tôi đã mất cả năm giác quan, nhìn chằm chằm vào xác ch.ết của anh trai trước mặt.
Ánh sáng mặt trời và máu trộn lẫn thành một mớ hỗn độn đầy màu sắc.
"...... Anh. "
Anh trai tôi không đánh nhau với người ta đến chết.
Làm sao anh có thể xung đột với người khác khi anh đi kiếm tiền cho tôi?
Là chủ nhân của du thuyền, bạch nguyệt quang của hắn ta tán tỉnh anh, cố ý rót rượu lên người anh tôi, trêu chọc vài câu.
Nói rằng anh ấy có dáng người tốt, muốn cùng anh ấy thử xem.
Chủ du thuyền ghen tuông đến mức sau khi làm hòa với bạch nguyệt quang, hắn ta cho người đánh chết anh trai tôi.
"Nguyệt Dao nói hắn có dáng người tốt? Đánh gãy hết xương cốt của hắn đi.”
Từ đầu đến cuối, chỉ có một luật sư đến xử lý chuyện này.
Chủ sở hữu của du thuyền thậm chí không xuất hiện, người ta nói rằng cả hai hòa hợp như xưa, hắn đã cùng bạch nguyệt quang đến Hokkaido trượt tuyết.
Phải mất nhiều tháng cho tới khi tôi biết được tên hắn ta.
- Con trai của một ông lớn trong giới Bắc Kinh, Lục Nhan.
4
Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng mình sẽ không sớm gặp được Chu Nguyệt Dao.
Nhưng cô ta đã quen kiêu ngạo, sao thể chịu đựng được.
Mới xuất ngoại hai năm, bên người Lục Nhan còn có thêm một người là tôi.
Vì vậy ngày hôm sau, cô ta nắm lấy tay Lục Nhan đến trường quay để thăm quan.
Tôi đang quay một cảnh đuối nước.
Chu Nguyệt Dao hứng thú nhìn một lúc, đột nhiên cười chế giễu:
"Tôi nghe nói tháng trước cô vừa đoạt danh hiệu ảnh hậu, kỹ năng diễn xuất của cô chỉ được như thế này thôi sao?"
Cô ấy nói rõ rằng muốn làm khó tôi.
Vở kịch này do Lục Nhan đầu tư, vì vậy đạo diễn cẩn thận hỏi ý kiến của hắn: "Chủ tịch Lục, anh xem——"
Lục Nhan nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Chu Nguyệt Dao, nhẹ giọng nói: "Quay lại, quay tới khi nào được thì thôi."
Hắn đến trút giận cho Chu Nguyệt Dao.
Mọi người đều hiểu rõ điều này, kể cả tôi.
Trong thời tiết lạnh lẽo của cuối thu, tôi nhảy xuống hồ băng giá hết lần này đến lần khác.
Trang phục trên người bị ngâm nước lạnh buốt, nặng nề dán chặt vào thân thể, xương cốt đau nhức.
Tôi lạnh đến nỗi môi tôi không còn tia máu, dường như máu trên khắp cơ thể tôi cũng bị đông cứng.
Chu Nguyệt Dao cuối cùng cũng chịu đại phát từ bi mà buông tha cho tôi:
"Kỹ năng diễn xuất này mới tính là đủ tư cách."
Tôi ướt đẫm bò ra khỏi hồ.
Khiêm tốn cúi người xuống: "Cô Chu hài lòng là tốt rồi."
Khi tôi đứng thẳng người lần nữa, trên lông mi lại lờ mờ những giọt nước, sắc mặt tái nhợt, trông vô cùng đáng thương.
Ánh mắt Lục Nhan không kiềm chế được rơi vào mặt tôi, yết hầu giật giật.
Người đại diện Triệu Tĩnh ôm khăn lông vội vàng chạy tới, đang định quấn lấy tôi thì đột nhiên hét lên:
"Máu! Tạ Đường, hai chân cô đều là máu!"
Tôi cúi đầu, trông thấy một chút màu đỏ thấm qua viền váy.
Cơn đau nhói ở vùng bụng dưới lạnh băng mà trước đó tôi cố tình xem nhẹ cuối cùng đã quay trở lại.
Tôi nhìn Lục Nhan sải bước về phía mình, trên mặt đã không còn lạnh lẽo nữa.
Đột nhiên hốt hoảng rơi nước mắt:
"Làm sao đây, A Nhan? Con chúng ta hình như không còn nữa rồi…"