Báo Ứng Của Anh Chính Là Tôi

Chương 4:




11
Sự ấm áp của ánh đèn cũng không thể xua tan sự lạnh lẽo dưới đáy mắt Lục Nhan.
Ánh mắt hắn chớp chớp di chuyển từ Lục Tiêu sau lưng tôi, sau đó dán chặt vào mặt tôi.
"Tạ Đường, tốt nhất em nên cho tôi một lời giải thích."
Sắc mặt tôi tái mét, nắm chặt tay nắm cửa hít sâu một hơi, cúi đầu xuống:
“.... Em xin lỗi."
"Giả vờ đáng thương cũng vô dụng thôi.”
Chu Nguyệt Dao chế nhạo,
"Tôi đã nói mà, ngay khi A Nhan đưa cô ra ngoài, nhà họ Lục đã xảy ra chuyện, ngay cả tôi cũng gặp chuyện, hóa ra cô đã sớm bắt tay với Lục Tiêu, giở trò quỷ sau lưng!"
Mỗi lần cô ta nói một lời, ánh mắt của Lục Nhan lại trở nên sắc bén hơn nhìn tôi.
Cuối cùng, dưới mắt hắn chỉ có một màu tối đen, không thấy đáy.
"Làm sao vậy, câm rồi à?"
Thấy tôi không nói, Chu Nguyệt Dao càng thêm đắc ý,
"Ngay cả một lời ngụy biện cũng không nói nổi nữa rồi phải không?"
Lời vừa dứt, Lục Nhan đột nhiên vươn tay nắm chặt cổ tay tôi.
Từ cổ tay truyền đến một cơn đau gần như muốn nghiền nát xương cốt.
Tôi kêu lên đau đớn.
Hắn phớt lờ, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Lục Tiêu đang kinh hãi sau lưng tôi, túm tôi ra ngoài:
"Trở về với tôi.”
Từ đầu đến cuối, hắn không liếc mắt tới Chu Nguyệt Dao bên cạnh lấy một cái.
Như thể cô ta không tồn tại.
Ở góc cuối hành lang, tôi bị kéo hơi lảo đảo, đúng lúc này, tôi vội vàng quay đầu lại.
Chu Nguyệt Dao đứng tại chỗ, sắc mặt tái mét.
Trong vô thức, vị trí của tôi và cô ta đã bị đảo ngược.
- Kết cục của cô sắp tới rồi, đại tiểu thư.
12
Tôi bị ném vào phòng ngủ phịch một tiếng, nụ hôn mãnh liệt của Lục Nhan bao bọc lấy tôi.
Nụ hôn không mang theo một chút thương xót, lại giống như một loại gặm cắn.
Những ngón tay ấm áp của hắn chạy dọc theo má tôi, ngừng lại ở cổ rồi dần dần siết chặt.
Cảm giác ngột ngạt dần dần xuất hiện, tôi nhắm mắt lại, để những giọt nước mắt chảy xuống mu bàn tay hắn.
Như bị thiêu đốt, Lục Nhan buông tay ra, nghiến răng hỏi tôi:
"Vì cái gì?"
Tôi không nói một lời, im lặng lấy điện thoại ra.
Nhấp mở bản ghi âm, phát lên.
"Cô Tạ là một người thông minh, cô nên biết lần này Lục Nhan xúc phạm tới ai. Nói thật, chỉ cần cô hợp tác với tôi, lúc hắn ngã xuống, tôi sẽ không thiếu của cô ít hơn hiện tại một cái gì."
"Dù sao hắn cũng chỉ dùng cô thay thế cho Chu Nguyệt Dao, tôi thì khác, tôi rất tôn trọng cô, tôi chân thành muốn hợp tác với cô."
Trong đoạn ghi âm, tôi hít nhẹ một hơi: "Tôi biết."
"Hôm nay không phải anh đến tìm tôi vì giá khởi điểm hợp đồng trong tay Lục Nhan sao?"
"Đương nhiên."
"Nhưng chú Lục vẫn còn nằm trong bệnh viện, anh em các người bất hoà, không có lợi cho việc hồi phục..."
"Cô Tạ, cô đang giả vờ, hay là cô thật sự ngây thơ vậy?"
Lục Tiêu cười to hai tiếng: “Lão già đó luôn đối xử phân biệt như vậy đối với Lục Ngôn, tôi còn quan tâm đến bệnh tình của hắn sao? Xương cốt của ông ta cứng như thế, nếu không phải tôi thay thuốc, ông ta dĩ nhiên sẽ không thể sinh ra căn bệnh này!"
......
Tôi dụi dụi đôi mắt đỏ hoe của mình và giải thích nhẹ nhàng: "Em không có ý không nói với anh... Em chỉ không biết ai xung quanh anh có thể tin tưởng được, vì sợ rò rỉ nó ra ngoài lần nữa. Anh ta rất thận trọng liên lạc với em nhiều lần để đảm bảo mọi thứ đều ổn trước khi hẹn gặp tối nay".
"Mấy ngày nay, thấy anh chạy khắp nơi vì chuyện của cô Chu và nhà họ Lục. Em nghĩ, anh đối với em rất tốt, em cũng muốn giúp anh một chút."
"Nhưng... Nhưng Lục Tiêu đã thấy bọn anh đến rồi, không biết đoạn ghi âm này có còn hữu dụng hay không."
Tôi hạ lông mi xuống một cách chán nản,
"Thật xin lỗi, em vô dụng đến mức vẫn không thể giúp anh."
Dưới ánh đèn phòng ngủ, Lục Nhan sững sờ nhìn tôi.
Lần đầu tiên, một cảm xúc bối rối xuất hiện trong mắt hắn ta.
"Tôi đối với em... Tốt ư?"
Hắn ta hồi thần, dường như hơi rụt rè, cẩn thận chạm vào tay tôi,
"Đường Đường, em cho rằng tôi tốt với em sao?"
Tôi gật đầu, nước mắt giàn giụa, khóe môi nhếch lên:
"Anh biết đấy, em không có người nhà, cũng không có ai đối xử tốt với em. A Nhan, với em mà nói, anh chính là người thân duy nhất."
Lục Nhan im lặng một lát, không nói gì, chỉ nâng tay lên.
Dùng lực cực kỳ nhẹ nhàng, hắn vuốt ve vết thương trên môi tôi, thứ mà hắn vừa cắn ra.
Sau đó, hắn mạnh mẽ ôm tôi vào lòng.
"Đừng tin những gì Lục Tiêu nói."
"Đường Đường, ưm không phải là người thay thế Chu Nguyệt Dao."
“Tôi thích em."
13
Tôi vùi mặt vào ngực hắn, hờn dỗi nói: "A Nhan, không cần lừa em."
"Tôi sẽ không lừa em."
Nhưng tôi đã lừa anh.
Lừa gạt anh đó.
Đồ ngu xuẩn.
14
Đoạn ghi âm đã được tôi giao cho Lục Nhan.
Tôi không hỏi anh ta xử lý chuyện của Lục Tiêu như thế nào.
Tôi chỉ biết rằng không lâu sau, một số cổ phần ban đầu thuộc về chủ tịch Lục đã đến tay Lục Nhan.
Trong cuộc chiến không khói giữa anh em này, Lục Tiêu đã liên tiếp thất bại.
Về phần Chu Nguyệt Dao.
Đã hai tháng sau cô ta mới lại tìm đến cửa.
Hôm đó, một bộ phim kinh phí lớn do tôi đóng vai nữ chính vừa quay xong.
Với tư cách là nhà đầu tư lớn nhất, Lục Nhan đã tham dự bữa tiệc đóng máy cùng với tôi.
Nhưng được một nửa, Chu Nguyệt Dao đột nhiên xông vào.
Cô ta sụt cân, sắc mặt tái nhợt, lúc hơi ngẩng mặt lên nhìn Lục Nhan, vành mắt cô ta đã đẫm lệ.
Nhưng vẫn ngoan cố không chịu để nước mắt rơi:
"Lục Nhan, vậy bây giờ anh muốn làm rõ mọi chuyện với em phải không?"
Lục Nhan vốn đang ngăn cản tôi uống rượu, nghe được giọng nói này, hắn ta vẫn ngẩng đầu lên nhìn.
Trông thấy đôi mắt đỏ hoe của cô ta, đầu ngón tay hắn khẽ run lên, hắn vẫn không trả lời.
Nhưng tôi biết hắn lại mủi lòng.
Mười mấy năm thanh mai trúc mã, cuối cùng cũng không dễ dàng bị xóa bỏ như vậy được.
Nhưng không quan trọng, tôi sẽ giúp hắn.
Chu Nguyệt Dao dùng ánh mắt vô cùng căm hận trừng tôi rồi quay người đi ra ngoài.
Trên đường về, tôi khoác áo khoác của Lục Nhan, tựa vào vai hắn, ngủ thiếp đi.
Không biết đã qua bao lâu, tôi đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng nhạc chuông chói tai từ điện thoại di động.
"Anh có phải là người thân của cô Chu Nguyệt Dao không?"
Một giọng nói hơi gấp gáp vang lên từ đầu bên kia của điện thoại,
"Cô ấy bị tai nạn ô tô trên đường núi, đang được điều trị tại Bệnh viện Nhân dân tỉnh. Xin hãy đến ngay!"
Thân thể của Lục Nhan mà mặt tôi dán vào đột nhiên cứng đờ.
"Tạ Đường... Đường Đường."
Hắn đẩy tôi dậy, nhìn vào đôi mắt ngái ngủ của tôi, hơi ngừng lại.
Khi hắn mở miệng lần nữa, giọng hắn trở nên dịu dàng hơn nhiều.
"Bây giờ tôi có việc phải xử lý, em về nhà trước đi."
Dưới ánh đèn ô tô mờ ảo, tôi nhìn vào mắt hắn.
Trong mắt hắn hiện lên một tia thương tâm, nhanh chóng biến mất.
Tôi không hỏi gì, chỉ cởi chiếc áo vest đang che người, giúp hắn mặc vào cẩn thận rồi nói:
"Được."
"Tối nay anh đã chắn nhiều rượu cho em, em không yên tâm, để tài xế chở anh qua đó đi, em nhờ chị Tĩnh đến đón."
"A Nhan, về nhà sớm chút nha."
Nói đến đây, tôi chợt nhớ ra điều gì đó, có chút ngượng ngùng và mong chờ, tôi cười híp mắt,
“Đến lúc đó, em có chuyện muốn nói với anh.”
Tôi mở cửa và bước ra khỏi xe.
Vẫy tay chào hắn qua gương chiếu hậu mờ nhạt.
Cho đến khi chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Tôi đứng dưới tấm rèm sân khấu màu đen bị gió đêm thổi bay, ngước nhìn lên.
Không có ngôi sao hay mặt trăng trên bầu trời.
Giây tiếp theo, tiếng lốp xe cọ xát với mặt đất chói tai vang lên.
Một chiếc ô tô đậu bên cạnh tôi, một chiếc khăn thấm ướt thuốc mê bịt chặt miệng và mũi tôi, tư duy của tôi nhanh chóng rơi vào trạng thái uể oải rồi dừng lại.
Anh trai.
Anh có nhìn thấy những ngôi sao vào ngày anh rời đi không?
Anh có nhớ tới em không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.