Cảnh Hạo biết em gái mình mặc dù hơi chậm tiêu, nhưng thật ra không có ngu ngốc, vì vậy dù hiện tại con bé tin lời của Thiệu Trạch thì trong vòng nửa tháng cũng sẽ không dễ dàng bỏ tiền ra, nên hắn liền dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, mặc kệ hai người họ, thản nhiên lên lầu. Hắn theo thường lệ làm việc tới khuya. Tới khi ra khỏi phòng làm việc thì vẫn thấy hai người kia còn trò chuyện với nhau, nhất thời nheo mắt lại, vì phòng ngừa em gái mình trúng độc quá nặng, hắn liền xách Thiệu Trạch rời đi.
Cảnh Tình niết cái khăn tay nhỏ, chạy bình bịch đuổi tới cửa cầu thang “Chị dâu, anh không được phép buông tay, em sẽ luôn ủng hộ anh. Dù thế nào, trong lòng em, anh mãi là chị dâu của em.”
“Ngoan.” Thiệu Trạch mỉm cười quay đầu, biểu tình dịu dàng “Em cũng mãi mãi là em gái của anh.”
“Dạ!”
“…” Cảnh Hạo mang theo người nào đó vào phòng “Một vừa hai phải cho tôi chút. Cậu nói gì với nó?”
Thiệu Trạch thành thật đáp “Thí dụ tôi biết mình không xứng với anh, chỉ có thể vừa âm thầm cố gắng, vừa tội nghiệp lùi vào trong góc trộm nhìn anh, lần này rốt cuộc đã đợi được cơ hội linh tinh gì đó.” Y dừng một chút “Quá trình này thật sự là vui buồn lẫn lộn biết bao.”
Cảnh Hạo cũng đoán gần giống như thế, hắn bình tĩnh đi tới sofa ngồi xuống, vỗ vị trí bên cạnh.
Thiệu Trạch cười đi qua “Tâm sự?”
“Cậu nói một câu rất đúng, cậu không giống người có thể thiếu tiền.” Cảnh Hạo nhìn y “Muốn mười triệu để làm gì?”
Thiệu Trạch chớp mắt mấy cái “Muốn nghe lời nói thật không?”
Cảnh Hạo cảm thấy tình cảnh này hình như quen quen, hắn miễn cưỡng quyết định thử một lần “Có, nói đi.”
“Tôi muốn làm một chuyện lớn, tạo thành hậu quả nghiêm trọng…”
Gân xanh trên trán của Cảnh Hạo lập tức nảy lên “Nói vào trọng tâm!”
“Đập người cho máu đầy mặt.”
Cảnh Hạo trầm mặc quan sát y, thầm nghĩ chi bằng giết chết tên khốn này đi, giết chết thì mới yên bình được. Thiệu Trạch ngồi xích qua bên cạnh, biểu tình vô tội. Cảnh Hạo lấy lại tinh thần, nghĩ rằng lần trước Thiệu Trạch nói trộm đồ liền trộm thật, lần này chẳng lẽ cũng không gạt người? Hắn hỏi “Đập ai?”
Tất nhiên là đám biến thái trong tầng trung tâm rồi, Thiệu Trạch cười tít mắt “Không thể trả lời.”
Cảnh Hạo đoán chắc mình sẽ không hỏi ra cái gì, nên hắn định đổi đề tài, hỏi một chút là tại sao y lại dùng cách thức phiền toái như vậy, nhưng ngẫm lại tuyệt đối tên khốn này sẽ trả lời là trúng tiếng sét ái tình với hắn, nên hắn dứt khoát từ bỏ “Trễ rồi, ngủ đi.”
Thiệu Trạch ngoan ngoãn gật đầu, đứng dậy đi đánh răng rửa mặt.
Cảnh Hạo nhìn y một cái, bỗng nhiên nói “Tôi vẫn chưa hỏi cậu, sao cậu trộm được sợi dây chuyền đó? Thời gian ngắn như vậy, sao cậu biết nó được đặt dưới gối?”
“Bởi vì anh nói không biết trước khi Lý Thiếu Chu gặp chuyện không may có đeo không, nên khả năng cao nó là vật thường dùng, vị trí để nhất định là có thể tiện tay quơ được. Vậy thì nếu không ở trên bàn thì chính là trên giường. Tuy nói đã năm năm trôi qua, nhưng dù sao cũng nên thử một lần.” Thiệu Trạch nở nụ cười “Sự thật chứng minh tôi rất may mắn.”
Cảnh Hạo âm thầm quan sát, phát hiện hoàn toàn nhìn không ra sơ hở, hắn ừ một tiếng “Sau đó làm sao cậu trốn ra?”
“Trèo tường.”
Điều này thật ra có chút không khả thi, nhân tài của Lý gia đâu phải nuôi không, nếu Lý Cố chuẩn bị sẵn sàng từ lâu thì nhất định sẽ không để người ta dễ dàng rời đi như vậy. Có điều mọi chuyện không có tính tuyệt đối, tên khốn này lại không đơn giản, Cảnh Hạo cũng không dám khẳng định y có phải là đang nói dối hay không.
Thiệu Trạch nhướn mày “Sao?”
“Không có gì, tùy tiện hỏi thế thôi.” Cảnh Hạo thản nhiên đáp, hắn cảm thấy tuy không phát hiện ra chất dẫn dụ của Omega trong mồ hôi của Thiệu Trạch, nhưng trên người y có quá nhiều điểm đáng ngờ, vẫn nên tìm cơ hội điều tra xem.
Một đêm không có chuyện gì. Ngày hôm sau Cảnh Hạo dậy rất sớm, hắn chậm rãi mở mắt ra, tiếp đó ngẩn người. Thiệu Trạch nằm rất gần, thiếu chút nữa là muốn chui vào lòng hắn. Hắn quan sát một lúc, không thể không thừa nhận lúc tên khốn này im lặng quả thật rất khiến người ta thích.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Hắn đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên phát hiện bên cạnh truyền đến chút động tĩnh, không khỏi lấy lại tinh thần, Thiệu Trạch lại xích về phía hắn, đầu của y vừa vặn gối lên bả vai của hắn, cọ xát lên người hắn, tựa hồ rất vừa lòng với vị trí này. Khóe mắt của Cảnh Hạo khẽ co giật, khó chịu túm áo ngủ phía sau cổ của y kéo ra ngoài.
Thiệu Trạch mơ màng nhìn hắn, khuôn mặt đầy mờ mịt “… Làm gì vậy?”
Hai mắt của y giờ phút này hoàn toàn không có tiêu cự, bộ dáng ngây thơ, vừa ngu vừa ngốc, ông chủ Cảnh trầm mặc nửa giây, sâu trong lòng cảm thấy hình ảnh này thật hiếm có, hắn dẫn dắt từng bước “Cậu nói cậu là tên ngốc thì tôi sẽ gắng gượng cho cậu dựa vào một lát.”
Thiệu Trạch nghe cái hiểu cái không, bám vào hắn tiếp tục ngủ.
Cảnh Hạo lại kéo y ra.
“… Hửm?”
“Nói cậu là đồ ngốc đi.”
Thiệu Trạch mơ hồ ừ một tiếng, chui vào lòng hắn “… Anh là đồ ngốc.”
Cảnh Hạo “…”
Thiệu Trạch ngủ được năm giây, rốt cuộc có chút tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn hắn, chớp mắt mấy cái “Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?”
Ông chủ Cảnh do dự một lát xem có nên bóp chết y không, cuối cùng hắn chọn cách quên chuyện này đi, đẩy y ra, đứng dậy “Không có gì. Tôi bảo cậu đừng có dựa quá gần vào tôi.”
Thiệu Trạch ngáp một cái, mở miệng nói “Không được, tôi yêu anh mà.”
Cảnh Hạo mặc kệ y, quay đầu bỏ đi. Thiệu Trạch cuộn mình trong chăn một lát rồi mới thỏa mãn thức dậy.
Mấy người đơn giản ăn xong cơm nước, quản gia liền cầm báo mới nhất đến. Bình thường Cảnh Hạo chỉ xem tin tức về kinh tế tài chính, Cảnh Tình thích xem báo lá cải, vì thế sau khi cô lấy tờ báo lên, trong nháy mắt liền kêu to.
“Anh, anh, anh!”
“…” Cảnh Hạo quét mắt nhìn, phát hiện trên tờ báo là hình chụp hôm qua hắn đi dạo phố với Thiệu Trạch, bao gồm cả cảnh hai người nắm tay và ôm nhau tản bộ trong con hẻm nhỏ, trông vô cùng thân mật.
Thiệu Trạch khen “Tay nghề của paparazzi này cũng không tệ, chụp rất đẹp.”
“Hai anh nắm tay, ôm nhau!” Cảnh Tình kích động “Thật ra hai anh vốn đã quen nhau rồi đúng không? Đúng không? Đừng có thẹn thùng mà.”
Cảnh Hạo thản nhiên không đếm xỉa.
Thiệu Trạch cười lắc đầu “Đừng đoán mò, không thể nào đâu.” Y dừng một lát, rồi nhẹ nhàng nói “Em đừng ném tờ báo này đi, lỡ mai sau anh hai em kết hôn với người khác, anh còn có cái giữ làm kỷ niệm, cùng tấm hình này sống qua một đời.”
Cảnh Hạo “…”
Cảnh Tình nhất thời cảm động, sụt sịt mũi “Chị dâu, em nghĩ cả một đêm, quyết định hôm nay không về trường nữa. Em sẽ xin nghỉ một tháng ở nhà giúp anh. Anh đừng lo việc học của em, mấy cái đó em đều biết hết.”
Thiệu Trạch rất vui mừng “Ngoan.”
“…” Cảnh Hạo tưởng tượng cảnh hai người này thỉnh thoảng lại động kinh trong liên tục nửa tháng trước mặt mình, dây thần kinh mang tên lý trí của hắn liền đứt đoạn. Hắn lập tức xách em gái mình ném lên chiếc xe ở bên ngoài, căn dặn thuộc hạ đưa đi, không có việc gì thì đừng thả con bé về.
Thiệu Trạch “…”
Cảnh Hạo rốt cuộc vừa lòng, chuẩn bị tới công ty. Hắn đi được hai bước, quét mắt nhìn người nào đó “Hôm nay có dự định gì?”
“Lát nữa tôi muốn đi dạo.”
Lát nữa ý là lần này không muốn đồng hành với ông chủ Cảnh. Cảnh Hạo nhìn y, đoán không ra người này là vì đi chơi hay có mục đích khác, nghĩ một lát, hắn nói “Cậu không quen ở đây, để tôi phái vài người đi cùng cậu.”
“Không cần đâu.” Thiệu Trạch cười tít mắt vẫy tay “Tôi không ngốc như vậy đâu.”
Cảnh Hạo thấy y kiên trì như vậy cũng không nhiều lời nữa, hắn nhanh chóng rời đi.
Hắn biết Lý gia đang chú ý tới động tĩnh của Thiệu Trạch, vì để phòng ngừa ngộ nhỡ, hắn phái hai người âm thầm theo dõi y, cách quãng thì thông báo cho hắn. Vì thế hắn liền biết Thiệu Trạch giúp một cậu bạn nhỏ thả diều, kết quả diều mắc vào cây, làm cho con nhà người ta khóc thét; đi qua nơi làm giấy tờ, thuận tay lấy trộm một tờ chứng minh giả của người ta; ngồi xổm ven đường phá giải ván cờ, khiến người ta phải dọn quán đóng cửa; đi ngang qua quảng trường thì vui vẻ khiêu vũ với người ta… Cảnh Hạo im lặng lắng nghe, nghe tới mức gần như sắp chết lặng.
Ánh chiều tà dần biến mất, màn đêm buông xuống, chuông điện thoại di động không hẹn mà vang lên, Cảnh Hạo ấn vào nút nghe máy “Cậu ta lại đang làm cái gì?”
“Ông chủ, cậu Trạch bị người đuổi giết, cục diện vừa nãy rất hỗn loạn, chúng tôi đã mất dấu cậu ấy.”
Cảnh Hạo im lặng một lát “Sao lại thế?”
“Cậu Trạch gặp vài tên côn đồ, trong đó có một tên muốn tán tỉnh cậu ấy. Chúng tôi đang định đi qua thì cậu Trạch vừa vặn nói cái gì đó. Năm tên côn đồ kia vung vũ khí lên liền bắt đầu đuổi theo cậu ấy.”
“…” Cảnh Hạo hỏi “Cậu ta phản ứng thế nào?”
“Chạy ạ.”
“Tôi biết rồi.” Cảnh Hạo cắt ngang, bắt đầu gọi điện cho Thiệu Trạch. Nếu y có thể chạy trốn thành công khỏi Lý gia, có khả năng chuồn vào Cảnh gia, thì không thể nào không đối phó được vài tên côn đồ, cho nên nhất định là y cố ý.
Hắn đợi một lát, nhanh chóng nối được máy, tiếp theo nghe thấy đầu bên kia truyền tới tiếng đàn dương cầm du dương, hắn không khỏi hỏi “Cậu đang ở đâu vậy?”
“Vì trốn người nên tôi chuồn vào cửa sau của một quán, tạm thời còn chưa biết nó là cái gì. Nhưng mà nhìn rất cao cấp, không biết có cơm ăn không nữa.” Thiệu Trạch vui vẻ nói “Anh ăn chưa? Có muốn ăn cùng nhau không?”
Cảnh Hạo đang muốn biết mục đích của tên khốn này, nên hắn liền đứng dậy “Tìm người hỏi tên đi, tôi sẽ đi qua.”
“Ừ, khoan đã, tôi thấy được bảng hiệu.” Thiệu Trạch cười nói “Hội quán cao cấp Omega Dạ Sắc.”
Cảnh Hạo “…”
Thiệu Trạch nhận ra được cái gì “Anh không vào được? Nói trước là tôi không có chờ anh ở cửa đâu, mất công bị bọn côn đồ kia chặn đường, với lại tốt nhất là anh tới mau lên, tôi đánh ngất vài người ở cửa sau, chắc một lát nữa chủ quán sẽ tìm tôi tính sổ đấy.”
“… Sao cậu không thuận tiện dọn dẹp hết đám côn đồ kia đi?”
“Tôi mảnh mai lắm, dùng hết sức rồi, thật đấy.”
Cảnh Hạo lại khẳng định Thiệu Trạch có mục đích riêng, hắn liền nhanh chóng đi ra ngoài, hắn trái lại muốn nhìn xem tên khốn này rốt cuộc muốn làm gì. Hắn đổi đề tài “Trước tiên, mặc kệ lần này có phải cậu cố ý hay không, về sau lỡ thực sự có người tìm cậu gây phiền toái thì cứ nói ra tên tôi.”
“Anh không hiểu đâu, tôi nói tôi là người tình bé nhỏ của anh, nhưng bọn chúng đều bảo tôi nói bậy, còn nói ánh mắt của anh luôn rất đặc biệt, không thể nào thích tôi được.” Thiệu Trạch dừng một chút “Cuối cùng tôi cảm thấy “đặc biệt” trong trường hợp này mang nghĩa xấu, nên không có tiếp tục thừa nhận nữa.”
Cảnh Hạo “…”
Hội quán cao cấp Omega là nơi cấm Alpha đi vào, nhưng địa vị của Cảnh Hạo không phải bình thường, huống chi hắn chỉ tới tìm người, đương nhiên ông chủ cũng phải nể mặt hắn.
Lúc Cảnh Hạo đến Thiệu Trạch đang giằng co với hai bảo vệ, y thoải mái tránh thoát đòn tấn công bất ngờ của một người trong đó, lùi về sau nửa bước, đạp vào ngực người kia một phát, thoáng chốc liền đá bay người ta. Cơ thể của bảo vệ kia lập tức đập vào cửa gian phòng chung, lảo đảo ngã, khiến bên trong vang lên tiếng hô hoảng sợ.
Cảnh Hạo vừa vặn đi đến gần, ánh mắt đảo qua, không khỏi dừng lại, lập tức biết Thiệu Trạch lại đang tính kế cái gì đó.