Bất Báo

Chương 75: Phong ba




Thiệu Trạch không quên hỏi chuyện của Huyền Mộc Yến, y tò mò nhìn Cảnh Hạo, muốn biết hắn có động tay động chân vào không, tiếp theo nghĩ tới tính cách của Huyền Mộc Yến, nếu thật sự là Cảnh Hạo ra tay, kể cả gã không phát tác tại chỗ thì ít nhất cũng sẽ dời chút chú ý lên người Cảnh Hạo, ôn hòa nói vài câu, thế nhưng hôm nay biểu hiện của gã rất bình thường, điều này nói rõ chuyện đó không liên quan tới Cảnh Hạo.
“Rốt cuộc là sao thế?”
Cảnh Hạo kéo y ngồi xuống sofa, đơn giản giải thích một lần, nói ở đó có một đám côn đồ khét tiếng, con của lão là một Alpha, cũng nổi danh như lão, ỷ vào trong nhà có tiền có thế suốt ngày ăn chơi đàng *** làm xằng làm bậy.
Thiệu Trạch không khỏi chen vào “Vậy nên anh thả tròng khiến tên đó quen Huyền Mộc Yến?”
Cảnh Hạo hôn lên môi y một cái “Xem như vậy đi. Anh tìm người uống rượu chơi thuốc với tên Alpha đó, chơi tới mệt nhoài thì kéo tới bệnh viện của Huyền Mộc Yến, ném cho gã khám bệnh.”
Thiệu Trạch sáng tỏ, Alpha kia là con nhà giàu ở địa phương, bệnh viện không dám chậm trễ, hẳn là sẽ mời Huyền Mộc Yến đi ra, kể cả không mời thì có lẽ Cảnh Hạo cũng sẽ động tay động chân khiến Huyền Mộc Yến và Alpha kia gặp mặt, mà Huyền Mộc Yến tuy biến thái, nhưng không thể phủ nhận bề ngoài và khí chất đều vô cùng thu hút người khác, khả năng rất cao Alpha kia sẽ thích gã.
“Hai người đó nhanh chóng quen nhau, mọi thứ đều rất thuận lợi.” Cảnh Hạo ôm eo y kéo vào lòng, tiếp tục kể.
Alpha kia quen thói kiêu ngạo, người mình thích đương nhiên muốn dùng hết tâm tư thu vào tay, vậy nên không qua bao lâu liền bắt đầu dùng tới sức mạnh. Huyền Mộc Yến mặt ngoài tuy nhìn ôn hòa thế nhưng là người bụng dạ nham hiểm, gã nhanh chóng mất kiên nhẫn, tàn bạo dạy cho tên Alpha kia một bài học, tên kia lập tức nổi giận, muốn dùng thế lực trong nhà đi bắt người, nhưng thuộc hạ của Huyền Mộc Yến đâu phải vật trang trí, vì thế hai bên không hề bất ngờ mà bắt đầu đánh nhau.
Alpha kia thế mới biết Huyền Mộc Yến không phải bác sĩ bình thường, liền cho người điều tra bối cảnh của gã, tiếp theo hỏi cha mình. Người cha sau khi biết được đối phương tên là Huyền Mộc Yến thì thoáng chốc đổ mồ hôi lạnh, sâu trong lòng cảm thấy mạng sống cả nhà mình đều bị đe dọa, liền vội vàng mang theo con trai tới cửa nhận lỗi.
Huyền Mộc Yến khá rộng lượng, mỉm cười ngồi trên chiếc ghế xa hoa, bảo thuộc hạ trói Alpha kia lại hung bạo đánh cho một trận, cũng kiên nhẫn quan sát toàn bộ quá trình. Alpha kia chưa từng chịu nhục nhã như thế, âm thầm cắn răng, trở về mua chuộc một gã tài xế lái xe vận tài nghèo túng, bảo tên tài xế đó đụng chết Huyền Mộc Yến vào lúc gã tan tầm, từ đó mà tạo thành cục diện hiện nay.
Cảnh Hạo sờ đầu y “Anh biết Huyền Mộc Yến không dễ chết như vậy, chỉ là không ngờ hắn chỉ bị thương có một chân. Thật đáng tiếc.”
Thiệu Trạch nhìn hắn một hồi “Huyền Mộc Yến thông minh như vậy, hắn không điều tra xem thử chuyện này có ai xúi giục không à?”
“Hắn không điều tra ra cái gì hết.” Cảnh Hạo lại hôn y “Mấy người chơi cùng tên Alpha đó và giật dây gã mua chuộc kẻ giết người đều không phải thuộc hạ của anh, mà là do ông chủ của một công ty địa phương âm thầm tìm tới, cũng sẽ không khiến người ta hoài nghi có nửa điểm quan hệ với anh, nên Huyền Mộc Yến không phát hiện ra vấn đề gì.”
Thiệu Trạch nhất thời nhướng mày, ý bảo hắn nói tiếp.
Cảnh Hạo giải thích “Bọn xã gội đen đó cướp không ít hạng mục, nay con lão đắc tội với Huyền Mộc Yến, có lẽ lão sẽ xong đời, lão xong đời thì mấy hạng mục đó có thể rơi vào tay người khác.”
Thiệu Trạch đã hiểu “Vậy nên anh tìm tới ông chủ của công ty kia nhờ ông ta giúp đỡ?”
“Ừ, thuận tiện bàn chút chuyện hợp tác, chuyện giúp một lời hai như vậy ông chủ kia đương nhiên sẽ không khước từ.”
Thiệu Trạch bình tĩnh nhìn hắn, y biết hắn đang trút giận vì mình, y cảm thấy nếu không phải bọn họ cần Huyền Mộc Yến giải thôi miên thì có lẽ Cảnh Hạo đã sớm tự mình ra tay rồi.
Cảnh Hạo ôm vợ vào lòng, sờ cánh tay y “Anh không thích hắn bắt em làm thí nghiệm.”
Thiệu Trạch ừm một tiếng.
Huyền Mộc Yến cứu y lại xem y như nguyên liệu, nếu không phải sau này gặp Thiệu Tu Dung ở khu mười một, bị Thiệu Tu Dung nhìn thấu thân phận mà ngăn cản, nói không chừng Huyền Mộc Yến sẽ thay đổi cơ thể y nhiều hơn, thậm chí khiến y trở thành thành phẩm đầu tiên, có điều tuy Thiệu Tu Dung cũng cứu y, lại đồng dạng mang tới thương tổn cho y. Hai tên đó y đều rất ghét, may mà trong thời gian đó y cũng ra sức trả thù bọn họ, trong lỏng thoải mái đi không ít, không ngờ nay Cảnh Hạo lại thay y dạy dỗ Huyền Mộc Yến một trận, y nhìn Cảnh Hạo, đối với chuyện này vô cùng vừa lòng.
Cảnh Hạo thấy y nhìn qua, hắn hơi nheo mắt, ngoắc ngón tay.
Thiệu Trạch nhất thời nở nụ cười, lại gần hôn lên môi hắn. Cảnh Hạo cùng y triền miên một lát, tiếp đó nhịn không được đè y xuống sofa, bắt đầu hôn sâu. Trong không khí chất dẫn dụ dần dần nồng đậm, quần áo của hai người nhanh chóng được cởi sạch, Thiệu Trạch thở dốc ngẩng đầu lên, phát hiện phân thân nóng rực của hắn đang dần dần tiến vào cơ thể y khiến y không khỏi rên rỉ thành tiếng, vô lực ôm lấy hắn.
Cảnh Hạo nhìn đôi mắt chứa nước của y, nắm chặt lấy cằm y trao một nụ hôn nóng cháy, ướt át, tựa trán mình vào trán y, thầm nghĩ, chờ chuyện này kết thúc chúng ta trở về nhà, anh sẽ không bao giờ để người khác có cơ hội làm tổn thương em nữa.
“Thiếu Chu, A Trạch…” Cảnh Hạo thở hổn hển, nâng người lên rồi mạnh mẽ nhấn xuống.
Thiệu Trạch lập tức không kiềm chế được mà kêu ra tiếng, y hưởng thụ sự âu yếm của người này, nhắm mắt lại mặc cho bản thân trầm luân.
Vài chuyên gia thôi miên thấy Huyền Mộc Yến đã đưa đến cửa rồi lại bay mất đành phải tiếp tục thảo luận. Thiệu Trạch quan sát một hồi cũng không ôm hi vọng quá lớn với họ, cộng thêm y có chút không yên lòng về cha mình, nên liền quyết định về hòn đảo nhỏ kia trước.
Thịnh Tước và Trác Tiếu Nam bị thủ trưởng nhà mình vứt bỏ rốt cuộc không cần cùng người thay thế diễn kich nữa, vì thế họ hỏi có cần họ đi cùng không. Thiệu Trạch suy nghĩ một lát, thầm nghĩ mình đang duy trì hình tượng cậu bé ngoan ngoãn trước mặt ông ngoại, nhất định không thể đem thuộc hạ theo được, nên liền nói tạm thời không cần, hai người kia đương nhiên nghe theo y, bảo y mọi thứ đều phải cẩn thận.
Thiệu Trạch gật đầu, nhanh chóng cùng Cảnh Hạo trở về.
Tình huống trên đảo không khác gì lúc rời đi. Lúc này Cố Tiêu đang ngồi trên sofa phòng khách đọc sách, nhìn thấy hai người liền vẫy tay, hỏi thế nào rồi. Thiệu Trạch nhún vai, tỏ vẻ không có tiến triển gì. Cố Tiêu cũng không cảm thấy bất ngờ hoặc thất vọng, ông xoa đầu con trai mình trấn an.
Thiệu Trạch không thấy Thiệu Tu Dung, liền nhìn xung quanh, tiếp đó thấy bóng dáng ông ta trong phòng bếp, y không khỏi nhíu mày lại.
Thiệu Tu Dung vừa vặn đi ra, trong tay bưng một dĩa trái cây, khẽ đặt lên bàn. Cố Tiêu quét mắt nhìn, tùy tay cầm một miếng dưa hấu nhỏ lên ăn. Thiệu Tu Dung nhìn Cố Tiêu, nở nụ cười “Thoải mái như thế? Không sợ tôi bỏ thuốc à?”
“Lần trước cậu bỏ không thành công, nhất định cho rằng tôi sẽ không tùy tiện ăn cái gì cậu đưa nữa, vậy nên sẽ không làm lại chuyện tương tự.” Cố Tiêu tạm dừng một chút, cũng không ngẩng đầu lên mà nói “Nhưng trải qua lần này, lần tới thế nào còn khó nói.”
Thiệu Tu Dung lại quan sát Cố Tiêu một hồi, miễn bình luận. Ông ta ngồi xuống bên cạnh Cố Tiêu, nắm tay Cố Tiêu, hơi nghiêng đầu thuận thế cắn lên miếng dưa hấu kia một cái, vui vẻ khen “Không tệ.”
Cố Tiêu nhìn nhìn, cổ tay vừa động, trực tiếp ném phần còn lại vào thùng rác, bịch một tiếng nhỏ. Thiệu Tu Dung giống như đã đoán được kết quả này từ sớm, ông ta liền cầm một miếng khác cho Cố Tiêu, sau đó quét mắt về phía Thiệu Trạch và Cảnh Hạo “Còn chuyện gì sao?”
Thiệu Trạch vừa vặn không muốn ở gần Thiệu Tu Dung như vậy, y im lặng nhìn qua ba mình, sau đó kéo Cảnh Hạo đi tìm ông ngoại nói chuyện phiếm.
Cuộc sống vẫn như thường, tuy thỉnh thoảng có chút khúc chiết, nhưng nói chung có thể coi như yên bình.
Nơi này ở ven biển, Thiệu Tu Dung và Cố Tiêu muốn thử sống chung, cho nên trừ tản bộ, nói chuyện phiếm thì giải trí trên biển là hoạt động Thiệu Tu Dung hứng thú nhất, vừa tới biệt thự không lâu ông ta liền đề nghị đi lướt sóng. Cố Tiêu từng đồng ý với thượng tướng Thiệu là sẽ phối hợp, đương nhiên không có ý kiến, thay quần áo xong liền đi cùng, nhưng ngay sau đó ông liền phát hiện Thiệu Tu Dung đang “thị gian” mình, trầm mặc vài giây, ông quay đầu về phòng.
Thiệu Tu Dung không có buông tay như vậy, cách một ngày lại bảo muốn đi tiếp. Cố Tiêu nói được, sau đó đem theo cái ghế dựa đặt xuống bờ cát để ngồi, nói cậu đi đi, tôi xem. Thiệu Tu Dung sững sờ một lát, nói tôi muốn lướt sóng với ca nô, cậu ở trong này làm sao mà thấy? Cố Tiêu nói không sao, liền lên ca nô tìm chỗ ngồi, sau đó nói có thể xuất phát rồi. Thiệu Tu Dung nhìn Cố Tiêu một hồi, gật đầu bảo thuộc hạ lái ca nô, tiếp đó ông ta bày ra rất nhiều tư thế đẹp, cố gắng phát ra sức hấp dẫn của mình.
Cố Tiêu có chút hào hứng xem, không hề nhúc nhích, nhưng rất nhanh sau đó ông thấy người kia cởi áo ra, hơn nữa còn kéo quần đi biển trễ xuống, hiển nhiên muốn làm ô nhiễm tầm mắt của mình. Cố Tiêu thoáng nhíu mày, trước khi người kia làm ra hành động tiếp theo ông liền gọn lẹ chặt đứt dây thừng. Vì thế Thiệu Tu Dung duy trì tư thế kia nhanh chóng chìm vào trong biển lớn.
Thuộc hạ chớp mắt hoảng hốt, vội vàng đổi hướng quay trở lại vớt ông chủ lên ca nô. Thiệu Tu Dung nguy hiểm nhìn chằm chằm Cố Tiêu vài lần, không có phát tác mà vẫn nhẫn nhịn đến tối, sau đó mò vào phòng Cố Tiêu muốn cưỡng hiếp Cố Tiêu. Cố Tiêu đương nhiên sẽ không cho ông ta được như ý, hai người lập tức đánh nhau, cuối cùng kinh động tới thượng tướng Thiệu, lúc này mới an phận.
Trải qua trận ầm ĩ này, Thiệu Tu Dung liền bỏ đi ý niệm lướt sóng, chẳng qua thỉnh thoảng ông ta sẽ đề nghị ngồi ca nô đi dạo một vòng, ngồi câu cá hoặc ở trên đó hóng gió thưởng thức bữa trưa. Cố Tiêu không có ý kiến, phối hợp đi cùng, vài lần tiếp theo, ngược lại lại bình an vô sự.
Hôm nay Thiệu Tu Dung bảo người giúp việc gọt ít trái cây, mang theo lên ca nô, lại đi vòng vòng. Thiệu Trạch đang cùng Cảnh Hạo ngủ trưa, tới lúc thức dậy thì ba y và Thiệu Tu Dung đã sớm xuất phát. Y hỏi người giúp việc vài câu, biết họ đang đi chơi liền gật đầu không hỏi nhiều nữa, tiếp theo pha một ấm trà, hưởng thụ thời gian nhàn nhã.
Thời gian từng chút một trôi qua, một tiếng sau Thiệu Trạch không khỏi ngẩng đầu, bảo vệ sĩ ra ngoài xem thử hai người kia đã trở về chưa, tới khi nhận được đáp án “chưa”, y không khỏi nhíu mày “Gọi điện cho họ, nói sắp tới giờ ăn cơm rồi.”
Vệ sĩ nói vâng, sau đó một lúc lâu sau mới quay lại nói không gọi được.
Thiệu Trạch nhất thời nheo mắt “Đều thử hết rồi? Người lái ca nô thì sao?”
“Cậu chủ với cậu Cố đều biết lái ca nô, gần đây đều không cần người lái, toàn là do chính hai cậu ấy điều khiển.”
Trong lòng Thiệu Trạch khẩn trương, vội vàng đứng dậy, bảo người chuẩn bị ca nô. Cảnh Hạo bước nhanh đi cùng y, thấp giọng hỏi “Em nghi ngờ Thiệu Tu Dung ra tay?”
“… Em cũng không biết.”
Thuộc hạ của họ đều ở phụ cận quan sát tình hình, người của Thiệu Tu Dung có bất cứ thay đổi nhỏ nào đều trốn không khỏi tầm mắt của họ, huống chi ba y rất mạnh, cùng Thiệu Tu Dung một mình đi ra ngoài như vậy theo lý thuyết có lẽ sẽ không làm gì được.
Nhưng hôm nay ông ngoại vừa vặn đi họp, không ở trên đảo, Thiệu Tu Dung không có nhiều cố kỵ, hơn nữa người này đầu tiên thì đề nghị ra biển, tiếp đó gây ra nhiều chuyện như vậy, có lẽ mục đích thật sự không phải muốn cùng ba y nuôi dưỡng tình cảm mà là muốn làm tê dại thần kinh của bọn họ, khiến họ buông lơi cảnh giác, cách thức giống như hồi ở khu chín vào hai năm trước y luôn đi mua thức ăn vậy, đặc biệt hiện tại điện thoại hai người đều không gọi được, ai cũng không dám cam đoan rốt cuộc có xảy ra sự cố gì hay không.
“Cách thời hạn nửa tháng còn bao nhiêu ngày?”
“Ba ngày.”
Thiệu Trạch lại nheo mắt, thời hạn này rất dễ làm người ta sai lầm, khiến họ theo bản năng cảm thấy Thiệu Tu Dung sẽ đợi tới lúc kết thúc mới hành động.
“Thật ra hiện tại nghĩ lại ông ta không cần phải thành thật đợi nửa tháng trôi qua.” Thiệu Trạch chậm rãi mở miệng, y nhấn từng từ “Ông ta có thể ra tay vào bất cứ lúc nào… mình muốn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.