Tuyệt sắc thiếu nữ nằm trên giường mặt đầy ý xuân, môi đào khẽ phát ra âm thanh dục vọng vô cùng tình ý.
Máu trong người chàng sôi sục lên, mặt đỏ như gấc.
Đôi mắt chàng xạ ra hai luồng lửa đỏ, tim đập thình thịch, thân hình chàng không tự chủ được nữa bất giác sà vào người nàng.
Bỗng! Tuyệt sắc thiếu nữ nhắm mắt ôm chầm lấy chàng, lửa dục của chàng tựa hồng lực vỡ đê, mạnh mẽ tuôn trào, không còn kiềm chế được nữa.
Phút chốc trong căn nhà tranh tràn đầy ý xuân...
Lửa dục của hai người cũng từ từ lắng xuống.
Nhưng Thạch Kiếm đã mất trí, chỉ ngạc nhiên nhìn nàng.
Tuyệt sắc thiếu nữ bước xuống giường, mắt nhìn chàng từ chân tới đầu rồi dừng lại ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của chàng không chớp.
Một lúc sau, tuyệt sắc thiếu nữ như vỡ lẽ ra, nàng kêu lên một tiếng.
Thạch Kiếm đứng trơ ra như tượng gỗ.
Lúc này tuyệt sắc thiếu nữ như bừng tỉnh sau cơn ác mộng, hét lên một tiếng, chấn động cả căn nhà tranh, sắc mặt trở nên phẫn nộ tột đỉnh, khuôn mặt nàng bao trùm một luồng sát khí.
Sắc mặt của nàng từ đỏ chuyển sang xanh nhạt, rồi từ xanh nhạt trở nên trắng bệch toàn thân nàng run rẩy, thái độ phẫn nộ của nàng làm cho ai nấy phải rùng mình.
Nhưng Thạch Kiếm lại không cảm nhận ra, trái lại toạc miệng cười.
Tiếng cười của chàng như một tiếng sấm càng làm cho tuyệt sắc thiếu nữ xấu hổ tức giận.
Bỗng! Cánh tay nàng nhanh như chớp chụp vào mạch môn bên hữu thủ của chàng.
Thạch Kiếm ngây người chỉ thấy trước mặt như có vật gì lướt nhanh qua, cánh tay phải của chàng đã bị tuyệt sắc thiếu nữ chụp lấy.
Tuyệt sắc thiếu nữ chụp lấy tay chàng, cánh tay nàng vẫn run lẩy bẩy.
Thạch Kiếm như con nai tơ bị kinh động, huơ tay vùng vẫy, nhưng cánh tay chàng như bị một sợi xích buộc chắc, không tài nào thoát ra được.
Chàng trợn tròn mắt, nói lắp bắp:
- Cô nương...
Tuyệt sắc thiếu nữ nói một cách lạnh lùng:
- Ngươi to gan thật...
Vừa nói khuôn mặt trở nên đỏ gấc.
Chàng mơ hồ nói:
- Ta phải đi đây!
- Muốn đi sao? Hừm... không dễ dàng như thế!
- Cô nương giữ ta lại để làm gì?
- Ngươi làm việc hay đấy!
- Việc gì hay thế? Tuyệt sắc thiếu nữ đưa mắt nhìn tấm chăn nhuộm đỏ trên giường, lại thấy mặt Thạch Kiếm phát lờ đi, càng thêm giận dữ.
Bỗng cánh tay ngọc giơ lên, đánh vào má chàng.
Chưởng này của nàng nhanh vô cùng, Thạch Kiếm chỉ thấy một luồng chưởng quang bao trùm lấy chàng. Bốp một tiếng vang lên, chàng tránh không kịp nữa rồi, chỉ cảm thấy mặt nóng bỏng.
Chàng phẫn nộ nói:
- Cô nương sao vô lý như vậy?
- Hừm!...
- Cô dám đánh ta à!
- Ta còn muốn giết ngươi nữa đấy!
- Giết ta sao? Tốt lắm! Có người muốn giết ta... ha ha... ha ha... Cô hãy giết ta đi, ta hy vọng cô nương có thể giết ta, cầu xin cô hãy giết ta đi! Tuyệt sắc thiếu nữ kinh ngạc trước thái độ thất thường của chàng, nhưng lập tức lạnh lùng nói:
- Ngươi tưởng rằng ta không dám giết ngươi sao? Bỗng nhiên ánh mắt chàng như van nài nói:
- Xin cô nương đừng giết ta, ta phải đi tìm thân phụ!
- Thân phụ ngươi là ai? Ánh mắt chàng nhìn chăm chú vào tuyệt sắc thiếu nữ một Chương lâu, đưa tay chỉ tuyệt sắc thiếu nữ cười to, nói:
- Cô, cô... cô chính là thân phụ của ta! Tuyệt sắc thiếu nữ ngạc nhiên, ngây người đi.
Thạch Kiếm gào lên:
- Thân phụ ơi! Thân phụ tàn nhẫn lắm...
Tuyệt sắc thiếu nữ thấy chàng ăn nói lung tung, vận thêm mấy thành công lực vào cánh tay, Thạch Kiếm kêu lên một tiếng rồi im lặng.
Tuyệt sắc thiếu nữ nói một cách lạnh lùng:
- Ngươi giả điên giả khùng, thì đừng trách ta đấy.
- Gì thế? Ta giả điên giả khùng sao? Không có mà! Thân phụ ơi! Thân phụ tàn nhẫn lắm...
Vừa nói chàng vừa bước tới, nói tiếp:
- Thân phụ không cần con của mình nữa sao? Ta là con của thân phụ, Thạch Kiếm đây mà!
- Thạch Kiếm chính là ngươi.
Chàng nghiêng đầu suy nghĩ, nói:
- Đúng rồi! Ta nhớ ra rồi ta chính là Thạch Kiếm. Thạch Kiếm chính là ta! Tuyệt sắc thiếu nữ vẻ mặt giận dữ nói:
- Không ngờ ngươi lại là một tên dâm tặc hái hoa.
Chàng cười hi hi nói:
- Cái gì là dâm tặc hái hoa?
- Hừm! Tuyệt sắc thiếu nữ giận dữ quát to một tiếng, thuận tay đánh ra một chưởng.
Chiêu này làm cho chàng chao đảo té nhào vào góc tường.
Tuyệt sắc thiếu nữ quát:
- Ai sai khiến ngươi! Thạch Kiếm bị thương nhẹ, đứng dậy hỏi:
- Ai sai khiến ngươi!
- Ngươi dám nói bậy!
- Ngươi dám nói...
Chàng chưa dứt lời thì bốp một tiếng vang lên, mặt chàng hằn lên một dấu tay đỏ chói.
Thân pháp tuyệt sắc thiếu nữ kỳ dị vô song, nhanh như chớp, Thạch Kiếm không tránh bị nàng đánh trúng một chưởng đau điếng, khóe miệng chảy ra một hàng máu tươi.
Tuyệt sắc thiếu nữ quát the thé:
- Ai sai khiến ngươi đến ám toán ta! Thạch Kiếm không trả lời, mà nói:
- Ta là con của thân phụ mà!
- Im ngay! Chàng ngẩn người không lên tiếng nào.
Tuyệt sắc thiếu nữ tức giận nói:
- Ngươi làm nhục ta lại còn nói bậy bạ nữa!
- Ta muốn đi tìm thân phụ! Chàng quay người bước đi.
Tuyệt sắc thiếu nữ tung người đến đôi mắt xạ ra luồng nhãn quang oán trách, nhìn chằm chằm vào Thạch Kiếm, một lúc sau khẽ mấp máy đôi môi đào, nói:
- Đứng lại!
- Làm gì thế?
- Ta hỏi ngươi!
- Ta không có thời gian mà!
- Lúc ta gặp ngươi lần đầu tiên, thái độ cởi mở và khuôn mặt tuấn tú của ngươi đã làm cho ta động lòng, nhưng mà không ngờ, thật không ngờ... Ngươi lại là một người không có chút nhân tính, là một ác đồ độc ác hái hoa.
Thạch Kiếm ngơ ngác nói:
- Ồ! Ta hiểu rồi, ngươi không phải là thân phụ ta.
- Ta không nói đùa với ngươi.
- Ta không có nói đùa mà! Tuyệt sắc thiếu nữ cười nhạt nói:
- Vừa rồi có phải ngươi để trái cây ngũ sắc trên bàn không?
- Ta không biết.
- Ngươi không biết sao? Thần sắc chàng ngây ngô như kẻ mất trí.
Tuyệt sắc thiếu nữ nghi ngờ vô cùng, bỗng nàng nhìn thấy một trái ngũ sắc quả còn lại đã biến mất, kinh ngạc hỏi:
- Trái cây kia ngươi đã ăn mất rồi sao? Thạch Kiếm như làm sai việc, sợ hãi cúi đầu.
Tuyệt sắc thiếu nữ tỉnh ngộ ra, nghĩ thầm:
- Lẽ nào ngũ sắc quả kia có sức mạnh kích thích lửa dục sao! Ta ăn xong thì không thể kiềm chế được mình, lửa dục bốc cao và đã hủy mình dưới tay của hắn.
Vốn nàng rất yêu chàng, nhưng một khi lòng tự trọng đã bị xúc phạm tức sẽ hóa yêu thành hận.
Nàng tức giận vô cùng, nghĩ thầm: "Hắn lại là người đê tiện như thế sao, dùng thủ đoạn này để đoạt lấy trinh tiết của ta.
Hừm! Ta nhất định phải giết hắn." Nàng quyết định rồi tiến đến trước mặt chàng, hỏi:
- Hãy nói cho ta biết, trái cây đó là loại tà quả gì? Thạch Kiếm bình tĩnh nói:
- Ta đền cho cô đấy!
- Ngươi không cần giả vờ, đó là một loại dâm quả, ngươi lặng lẽ bỏ hai trái trên bàn, ta nhất thời không kiểm tra kỹ đã ăn phải, ngươi thì ăn quả còn lại nhưng ngươi nên biết tuy rằng ngươi đã chiếm được thể xác ta, nhưng ngươi không thể chiếm được trái tim ta, ngược lại, ta phải phục thù!
- Cô nương nói gì thế?
- Ta nói như vậy ngươi hiểu cũng được, không hiểu cũng được, ta nhất định phải giết ngươi thôi.
Vừa nói nàng vừa giơ bàn tay ngọc lên, quét ra nhanh như điện xẹt.
Thạch Kiếm tuy đã mất trí, nhưng khả năng đề phòng vẫn còn, liền lui ngang qua ba bước, trả lại một chiêu.
Phút chốc một luồng chưởng phong ập đến.
Thạch Kiếm đánh không trúng, trợn mắt nhìn, bất giác thất kinh.
Tuyệt sắc thiếu nữ nhanh như một luồng khói, song chưởng đã đè lên ngực chàng.
Chàng cảm thấy đau đớn, nội tạng như vỡ tung, thối lui năm bước.
Tuyệt sắc thiếu nữ phẫn nộ tột độ, không buông tha chàng, quét ra một luồng kình lực mạnh mẽ như bài sơn đảo hải.
Nói thì chậm làm thì nhanh. Hai chiêu liên tiếp chỉ phát ra trong chốc lát.
Chàng nằm mộng cũng không ngờ, thân pháp của tuyệt sắc thiếu nữ lại kỳ diệu như thế, thân hình chưa đứng vững thì một luồng kình phong lại chụp đến.
Hự! Một tiếng vang lên.
Trên mặt đất ngã gục xuống một thân người.
Lúc này, ngoài căn nhà tranh có một bóng người lướt tới thân pháp của người này nhanh vô cùng, chân điểm nhẹ mặt đất không phát ra một tiếng động, hắn tựa vào mái hiên, liếc mắt nhìn vào trong nhà, bất giác kinh hoàng, suýt nữa kêu lên.
Hắn hối hận nói thầm: "À! Thất bại rồi, không ngờ ta vừa đi thì sự việc lại thay đổi đến thế. À! Đại Hải Chi Kình ta quả là bạc phước." Ánh mắt của hắn nhìn vào nét mặt của tuyệt sắc thiếu nữ thở dài rồi nghĩ thầm: "Đáng tiếc là Ngũ Sắc Dâm Quả đã hời cho tiểu tử họ Thạch này. Làm sao nói với sư phụ đây?" Hắn buồn bã vô cùng, chau mày nghĩ thầm: "Nếu cứ để nàng đối địch với ta thì nguy đấy." Đại Hải Chi Kình đang nói về tuyệt sắc thiếu nữ.
Nhưng hắn nhìn thấy cuộc đấu quyết liệt giữa hai người họ, bèn nảy ra một quỷ kế, mừng rỡ nói thầm: "Sự việc đã như vậy rồi, ta nhất định phải từ trong nhà phá hoại họ, để cho họ thủy hỏa không dung." Đại Hải Chi Kình nghĩ xong liền phóng người đi.
Trong căn nhà tranh, Thạch Kiếm cố gắng ngồi dậy.
Tuyệt sắc thiếu nữ thấy chàng kiên nhẫn đứng dậy, cũng bất giác kinh ngạc thối lui một bước.
Thạch Kiếm run rẩy nói:
- Cô muốn giết ta sao?
- Giết dâm tặc như ngươi thì có gì là không được!
- Ha! Ha!... Khà! Khà!...
- Ngươi cười gì thế! Thạch Kiếm ngưng cười, bỗng đâu lòng chảy ra hai hàng lệ.
Tuyệt sắc thiếu nữ động lòng hỏi:
- Ngươi hối hận đã làm việc như thế sao? Nàng tưởng rằng Thạch Kiếm hối hận đã làm việc hoang đường nên rơi lệ.
Chàng thần trí bất thường nói:
- Tại sao ta phải hối hận.
Ý của chàng muốn nói là:
- Tại sao ta phải hối hận ta nhất định phải tìm lại thân phụ.
Nhưng nàng chỉ nghe được câu đầu, liền biến sắc nói:
- Ngươi không hối hận, ta muốn ngươi phải hối hận.
Chàng kinh ngạc nói:
- Gì thế...
Chưa dứt lời thì tuyệt sắc thiếu nữ đã quét chưởng đến.
Chàng giật mình giơ chưởng lên, nhưng tuyệt sắc thiếu nữ còn nhanh hơn chàng, ngọc chưởng quét ra rồi thu về bỗng lại quét ra một cách mạnh mẽ. Sau tiếng chưởng phong vèo vèo vang lên là tiếng kêu thảm khốc của Thạch Kiếm rồi ngã gục trên mặt đất.
Thì ra tuyệt sắc thiếu nữ đã vận hết mười hai thành công lực trong một chiêu này.
Nàng nhìn Thạch Kiếm nằm trên mặt đất nói lảm nhảm:
- Ngươi là người tà dâm, lòng lang dạ sói, ta quyết không tha cho ngươi...
Nói xong ngọc chưởng lại đưa cao.
Bỗng một tiếng quát the thé vang lên:
- Dừng tay lại! Tuyệt sắc thiếu nữ bất giác giật mình liền thu ngọc chưởng lại, chỉ thấy một vị trung niên mỹ phụ từ ngoài cửa phóng vào.
Trung niên mỹ phụ lạnh lùng hỏi:
- Cô nương đã đả thương hắn sao? Tuyệt sắc thiếu nữ không trả lời mà hỏi:
- Bà là ai? Trung niên mỹ phụ kinh ngạc lãnh đạm nói:
- Xem cách ăn mặc của cô nương tất không phải là người trong Trung Nguyên. Lẽ nào không rõ ta là Hồng Trần Ngũ Tuyệt sao? Tuyệt sắc thiếu nữ ngây người một lúc nói: xem tại TrumTruyen.vn
- Ồ! Thì ra bà là Thạch Na Na Bồng Lai Cung Chủ.
- Quả là thông minh, vừa nói đã đoán ra ngay.
- Tại sao bà ngăn ta giết hắn? Bồng Lai Cung Chủ cười nhạt nói:
- Điều này ta hỏi cô nương đấy! Tại sao lại giết hắn?
- Hắn... Hừm! Tuyệt sắc thiếu nữ uất ức trong lòng, nhưng nàng làm sao mở miệng bây giờ? Vả lại một vị hoàng hoa khuê nữ làm sao có thể nói việc ô uế ấy ra.
Cuối cùng nàng nói:
- Hừm! Hắn đáng giết!
- Đáng giết sao?
- Chính phải!
- Thử hỏi tại sao hắn đáng giết! Tuyệt sắc thiếu nữ mặt đỏ bừng không nói lên lời.
Bồng Lai Cung Chủ thấy sắc mặt của nàng biết là có việc không hay xảy ra, bèn nói:
- Có lẽ cô nương đã bị uất ức, nhưng tôi mong cô nương hãy nói rõ ra, nếu như quả thực hắn đáng giết thì ta cũng không tha cho hắn.
Tuyệt sắc thiếu nữ cảm động, cúi đầu nói:
- Hắn... Hắn đã làm nhục ta! Bồng Lai Cung Chủ liếc nhìn chăn gối loạn xạ trên giường liền hiểu ngay thiếu nữ này không có nói dối kinh ngạc nói:
- Gì thế? Hắn đã cường bạo cô?
- Không!
- Như vậy...
- Hắn dùng đồ vật làm cho ta mất đi bản tính rồi sau đó cưỡng dâm ta!
- Cưỡng dâm? Bồng Lai Cung Chủ không tin vào tai mình, "cưỡng dâm" hai chữ ô uế này lại phát sinh trên mình vị tuyệt sắc thiếu nữ này.
Mà kẻ gian lại là con của bà.
Điều này quả thật đáng sợ biết bao, Bồng Lai Cung Chủ lửa giận bừng bừng, lê bước chân nặng nề đến bên Thạch Kiếm, vận công lực, song chưởng giơ cao.
Một chưởng này mà quét xuống Thạch Kiếm tất sẽ tan xương nát thịt.
Chính trong khoảnh khắc ấy, một tiếng quát vang lên:
- Tiền bối! Khoan đã!