Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn xuống, chỉ thấy bốn bề dây leo chằng chịt, đáy cốc sâu thẳm và hiểm nguy.
Nhưng kỳ thực đáy cốc lại là một chân trời khác.
Bốn bề là cây cối mọc um tùm, trong cốc đầy những kỳ hoa dị thảo mùi hương ngào ngạt như một tiên cảnh.
Mé bên hữu là một đầm nước trong xanh lấp loáng, trên mặt hồ trồng những cây sen màu vàng trông rất sáng lạng.
Bên bờ đầm sen vàng có một tiểu lâu xinh xắn.
Trong căn phòng nhỏ yên tĩnh của tiểu lâu xinh đẹp này, một thiếu hiệp đang nằm hôn mê.
Thì ra thiếu hiệp này là kẻ bị gạt văng xuống cốc.
Thạch Kiếm từ từ tỉnh lại, chàng mở mắt ngắm nhìn xung quanh, thấy mình đang nằm trên một cái giường gấm xinh đẹp, điều đầu tiên chàng nghĩ là: "Nơi này là nơi nào?" Chàng nghĩ đến việc xảy ra trong thạch động bất giác nghiến răng căm hận Bạc Mệnh Nữ và Bạc Tình Lang đến tận xương tủy, chàng nghĩ đến một chưởng từ sau lưng chàng đẩy đến và chàng đã rơi xuống thâm cốc, chàng rùng mình nghĩ thầm: "Ta không phải đã chết rồi hay sao?" Chàng giật mình, đi xuống giường chạy ra ngoài hành lang.
Từ hành lang nhìn ra ngoài phía xa là núi và một đầm nước gần đấy từng đốm lá sen cuộn tròn lại, những hoa sẽ vàng trông rất chói mắt, quả là một cảnh đẹp như họa, chàng lẩm bẩm:
- Đây không phài là tiên cảnh chứ? Chàng biết mình vẫn còn sống, nhưng không biết nơi đây là nơi nào.
Và ai đã cứu chàng, chàng ngây người đứng nhìn.
Bỗng! Từ nơi xa xôi nổi lên một luồng khói trắng, từ từ bay đến.
Chàng chăm chú nhìn bất giác kinh ngạc nói:
- Là một người, là một người phụ nữ.
Bóng người kia nhè nhẹ bay đến một đám mây trăng xinh đẹp.
Càng làm cho chàng kinh ngạc là khinh công của người này thần tốc vô luân, tư thế mỹ miều, lắc mình một cái đã bay hơn mười trượng.
Chớp mắt phụ nữ này đã đến bờ đầm, đứng quay người lại, chăm chú ngắm nhìn những đóa sen vàng trong đầm nước.
Chàng từ trên nhìn xuống, thấy thân hình người này rất mảnh mai, không thấy được khuôn mặt, nhưng có thể biết đó là một khuôn mặt xinh đẹp cái thế.
Chàng nghĩ thầm: "Có lẽ bà ta là ân nhân cứu mạng của ta đây!" Chàng vừa nghĩ đến đây thì người phụ nữ đó quay người lại, liếc nhìn chàng một mắt.
Quả chàng đoán không sai tý nào, khuôn mặt của bà ta mỹ lệ tuyệt luân, làm cho chàng thầm thán phục.
Chàng vội vàng đến chấp chưởng đa tạ, vừa muốn mở miệng ra thì thiếu phụ xinh đẹp này đã đứng trước mặt chàng.
Làn thu thủy của thiếu phụ xinh đẹp này ngắm nhìn khuôn mặt Thạch Kiếm lộ ra vẻ như say đắm trước khuôn mặt của chàng, nói một cách mộng mơ:
- Giống chàng biết bao! Nói xong, thở dài một tiếng buồn bã.
Thạch Kiếm ngây người trước thái độ của bà ta, Chương lâu không nói nên lời.
Một lúc sau, thiếu phụ xinh đẹp như giật mình, thối lui nửa bước nói:
- Ta có thất lễ lắm không? Chàng đa tạ nói:
- Không có, tại hạ đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối.
- Ngươi đã khỏi hoàn toàn sao?
- Tại hạ không cảm thấy có bị thương.
- Nhưng ngươi đã bất tỉnh mấy hôm rồi.
- Ta bất tỉnh bao lâu rồi?
- Hai mươi ngày.
Thạch Kiếm thất kinh biến sắc, trong hai mươi ngày chàng mê man bất tỉnh, cho thấy vết thương của chàng không nhẹ.
Thiếu phụ xinh đẹp hỏi:
- Còn chưa thỉnh giáo thiếu hiệp tôn danh là gì? Thạch Kiếm thi lễ nói:
- Tại hạ họ Thạch, tên Kiếm.
- Thạch Kiếm sao?
- Đúng vậy?... Xin hỏi tiền bối...
- Ta... tên của ta hình như đã thất lạc mười mấy năm nay rồi...
Thiếu phụ xinh đẹp hình như nhớ đến giấc mộng vỡ tan, than thở nói:
- Mười mấy năm nay ta ẩn cư nơi hoang cốc này, thiếu hiệp là người đầu tiên vào cốc và làm ta nhớ lại rất nhiều người trên thế gian.
Thạch Kiếm áy náy nói:
- Tại hạ đã quấy nhiễu nơi thanh tịnh của tiền bối.
- Không, thiếu hiệp đến đây đã mang cho ta một sức mạnh lớn... Ấy! Đừng nói quá xa xôi đến thế, đúng rồi, thiếu hiệp có biết đến Hồng Trần Ngũ Tuyệt không?
- Hồng Trần Ngũ Tuyệt một thời chấn động võ lâm, tại hạ có nghe qua.
- Ta chính là Câu Hồn Yêu Cơ, nhưng đó là ngoại hiệu đã bỏ đi rồi, ta chỉ còn nhớ thật danh của ta là Thẩm Mỹ Hồng là hơn.
Thạch Kiếm suýt nữa kêu lên vì kinh ngạc, nguyên Câu Hồn Yêu Cơ thành danh đã hơn hai mươi năm nay, đến nay ít nhất cũng đã ngũ tuần rồi. Nhưng người phụ nữ trước mặt chàng, xem ra không hơn tam tuần, khí khái, hình thái mỹ lệ tuyệt trần, ai ngờ rằng bà lại là Tao Nữ một thời Câu Hồn Yêu Cơ.
Nhưng Thạch Kiếm quan sát cử chỉ của bà ta, không thấy có vẻ "Tao" chút nào, cử chỉ của bà ta vô cùng đoan trang hiền thục.
Câu Hồn Yêu Cơ Thẩm Mỹ Hồng mỉm cười nói:
- Thiếu hiệp đột nhiên giá lâm, làm cho ta nhớ đến những việc có ý nghĩa.
Thạch Kiếm chân thành nói:
- Ý nghĩ này của tiền bối nhất định thành đạt.
Câu Hồn Yêu Cơ liếc nhìn những cây Thủy Liên trong đầm nước, nói:
- Nhưng ta cần phải trông coi những cây Kim Liên Hoa này.
- Kim Liên Hoa sao?
- Đúng vậy, Kim Liên Hoa nghìn năm kết thành Kim Liên Tử.
Thạch Kiếm vội hỏi:
- Tiền bối còn bao lâu nữa thì Kim Liên Hoa kết quả thế?
- Chín trăm tám mươi mốt năm.
- Một ngày cũng không thể thiếu sao?
- Đúng vậy!
- Như vậy thì ta hết hy vọng rồi.
- Hy vọng gì thế?
- Sanh mạng của ta chỉ còn lại bảy mươi mấy ngày thôi.
Câu Hồn Yêu Cơ không tin nói:
- Hiện giờ ngươi mạnh khỏe không có gì cả, tại sao đột nhiên sau bảy mươi mấy ngày lại chế chứ? Điều này không có thể...
- Tiền bối không biết, Não Thần Mạch của tại hạ đã đứt, chỉ còn có thể duy trì tánh mạng trong một trăm ngày, cũng chỉ là nhờ Định Não Hoàn của Bác Thông Lão Nhân giúp đỡ.
- Não Thần Mạch của thiếu hiệp đã đứt, quả là đáng tiếc, nếu như hai mươi năm trước thiếu hiệp đến đây, thì ta có thể cứu được.
- Hai mươi năm trước sao?
- Đúng vậy. Lúc ấy Kim Liên Tử vừa mới kết quả.
Thạch Kiếm buồn bã nói:
- Quả là đáng tiếc!
- Không phải là đáng tiếc mà là hối hận.
- Tiếc gì? Hối hận gì? Tiền bối nói rõ hơn một chút có được không? Câu Hồn Yêu Cơ đưa mắt nhìn chàng líu ríu nói:
- Thiếu hiệp quả thật rất giống chàng.
Bỗng, bà đổi ngữ khí nói tiếp:
- Được thôi! Ta có thể nói cho ngươi biết, nhưng phải có một điều kiện.
Chàng hỏi:
- Điều kiện gì?
- Không được nói cho người thứ hai biết.
- Tại hạ chưa được tiền bối cho phép tuyệt không nói ra.
Câu Hồn Yêu Cơ nhìn những đóa sen vàng trong đầm nước, rồi chậm rãi nói:
- Hai mươi năm trước, ta lần đầu tiên rời khỏi Kim Liên Trì, bôn ba giang hồ, không mấy năm đã nổi danh, về mặt tình cảm thì đã gặp gỡ hai người. Người thứ nhất quang minh chính đại và hào phóng, quan hệ giữa chúng tôi rất thân thiết, nhưng chàng không biết rằng ta đã yêu chàng tha thiết, vì lòng tự tôn của phụ nữ ta cũng không thể biểu lộ tình yêu của mình quá đáng. Vị thứ hai nham hiểm xảo trá, tìm đủ mọi cách để dụ dỗ ta, ngược lại càng làm cho ta chán ghét. Trong một đêm mưa gió, vị thứ hai đã đến, hắn dùng thủ đoạn đê tiện gạt đi trinh tiết của ta.
Bà nói đến đây bất giác nức nở.
Thạch Kiếm nghiến răng căm hận.
Câu Hồn Yêu Cơ lại nói:
- Nhưng ngày thứ hai bỗng nhiên vị thanh niên thứ nhất lại đến.
Thạch Kiếm a lên một tiếng.
Câu Hồn Yêu Cơ như không cảm giác được, nói tiếp:
- Chàng tỏ lòng mến mộ ta, nói rõ trước đây vì thẹn thùng không dũng khí, sợ rằng sẽ bị cự tuyệt, nên không dám thổ lộ tình cảm, nhưng hôm nay chàng đã nghĩ kỹ càng và dũng cảm đến đây. Nhưng trời ơi! Ta đã là người thiếu nữ mất đi trinh tiết, ta làm sao có thể trả lời chàng đây? Thạch Kiếm đau lòng nói:
- Quả là bất hạnh!
- Vì thế ta lạnh lùng nói với chàng "Tấm lòng của chàng thì ta nhận, nhưng ta xưa nay không nghĩ đến sẽ yêu chàng, vô cùng xin lỗi! ", chàng nghe xong thái độ như thế nào thì có thể biết rồi đấy!
- Gã đã bỏ đi!
- Đúng vậy, chàng ôm hận bỏ đi.
- Nhưng gã không hiểu tiền bối có nỗi khổ tâm.
- Nhưng mục đích của ta đã đạt được, chưa đầy một năm, chàng đã yêu Bồng Lai Cung Chủ và lọt vào mắt xanh của bà ta.
Thạch Kiếm giật mình hỏi:
- Họ đã sống với nhau phải không?
- Không có, nhưng vì họ đã phục Ngũ Sắc Dâm Quả và phát sinh một đoạn nghiệp duyên, hai người cũng vì hiểu lầm mà chia tay.
- A!
- Lúc đó ta biết được chuyên này, biết rằng sau một năm chàng tất bại liệt vì phục Ngũ Sắc Dâm Quả nên ta tìm cách cứu chàng.
- Dùng cái gì để cứu gã? Câu Hồn Yêu Cơ điềm đạm nói:
- Kim Liên Tử có thể trị được bệnh của chàng.
- Có cứu không?
- Năm ấy vừa đúng vào ngày Kim Liên Tử kết quả, ta cực khổ giữ bên đầm sen, và ngày kết quả đã đến, ta vui mừng đợi hái Kim Liên Tử thì vị thanh niên thứ hai đến, và đã lấy đi Kim Liên Tử...
- Đáng ghét thật!
- Vì ta có lỗi với vị thanh niên thứ nhất nên thề rằng giữ mãi Kim Liên Tử, đợi đến ngày Kim Liên Tử kết quả thì đến gặp chàng.
Thạch Kiếm cảm động nói:
- Nhưng đó là những ngày tháng vô cùng xa xôi.
- Ta đến giữ ở đây mười chín năm rồi.
- Nhưng còn những chín trăm tám mươi mốt năm nữa mà.
- Ta biết đó là việc không có thể nhưng ta cứ phải đợi tiếp.
Thạch Kiếm cảm động trước tấm lòng của bà, mắt ngấn lệ nói:
- Tiền bối có thể cho tại hạ biết vị thanh niên thứ hai? Ta nhất định phải giết hắn.
Câu Hồn Yêu Cơ gật đầu nói:
- Thiếu hiệp có tấm lòng như vậy, ta rất cảm kích, nhưng quả thật võ công của hắn quá cao rồi.
- Bất luận như thế nào, ta cũng không sợ! Câu Hồn Yêu Cơ nói:
- Thiên Ngoại Thế Ma!
- Lão ta!
- Đúng vậy, là một ma đầu.
Thạch Kiếm căm hận nói:
- Sẽ có một ngày ta lấy thủ cấp của lão, nhưng tiền bối có thể cho tại hạ biết vị thanh niên thứ nhất là ai không? Người này quả là một vị đáng kính phục!
- Chàng là Tứ Phẩm Chi Võ Lâm Bạo Quân.
Thạch Kiếm cảm thấy vinh dự, buột miệng nói:
- Là thân phụ ta sao? Lần đầu tiên chàng cảm thấy Võ Lâm Bạo Quân mang lại vinh dự cho chàng nhưng sau đó chàng cảm thấy hối hận vì chàng rất căm thù lão.
Câu Hồn Yêu Cơ kêu lên:
- Gì thế? Thiếu hiệp là con của chàng.
Thạch Kiếm miễn cưỡng gật đầu.
Câu Hồn Yêu Cơ lại tiếp:
- Như vậy thì tốt lắm, hèn gì thiếu hiệp rất giống chàng... Đúng, ta cần phải tìm cách cứu thiếu hiệp, tuyệt không để cho anh hoa của thiếu hiệp chết sớm.
- Tại hạ hết phương cứu chữa rồi.
- Ta có thể dùng Kim Liên Tử trị cho thiếu hiệp.
Thạch Kiếm trợn tròn mắt, nói:
- Kim Liên Tử không phải rơi vào tay Thiên Ngoại Thế Ma sao? Câu Hồn Yêu Cơ lắc đầu, đưa tay chỉ Kim Liên Tử nói:
- Ta nói là nhánh sen trong đầm! Thạch Kiếm cười đau khổ nói:
- Đó chẳng qua chỉ có mười chín năm hỏa hầu còn chín trăm tám mươi mốt năm hỏa hầu nữa mới có thể kết trái sao? truyện được lấy tại TrumTruyen.vn
- Nhân định thắng thiên.
- Như thế nào?
- Có thể nhờ một vật khác để kích thích Kim Liên Tử kết trái.
- Có thể như thế sao?
- Ta tin chắc là làm được! Chàng bất giác hỏi:
- Như vậy thì vật gì có thể kích thích Kim Liên Hoa sớm kết trái thế?