Bất Cẩn Cái Chọc Thủng Trời

Chương 59:




Cậu bé đang sợ? Sợ là tốt nha, càng sợ mới càng thú vị.
Ý xấu trong mắt mấy thanh niên càng tăng lên, đã chuẩn bị bước xuống nước.
Lâm Tiểu Phi lo lắng quay đầu lại nhìn đồng bọn của mình… tấm lòng đơn thuần, đến giờ có lẽ vẫn chưa nhận ra mấy thanh niên này đang muốn sàm sỡ y, còn cho rằng bọn họ thực sự muốn chơi đùa với mình, cũng chính bởi vì nghĩ như vậy, cho nên y càng cuống cuồng hơn, vất vả lắm mới có người chủ động tới tìm y chơi, kết quả khiến cho người ta bệnh lâu nằm giường, việc này… việc này rất không hay.
Vì vậy Lâm Tiểu Phi càng cuống hơn: “Thực sự đừng xuống, nếu các ngươi thực sự muốn chơi, ta lên bờ…”
Y còn chưa nói xong, Thẩm Tiêu Vân đã cắt ngang: “Tiểu Phi.” Không thể để y nói tiếp, lời này… quả là có độc.
Nhưng mấy tên thanh niên kia vẫn nghe được, tên cầm đầu cười quái dị nói: “Không nhìn ra nhóc con nhà ngươi còn rất cởi mở nha.”
Lâm Tiểu Phi mờ mịt, y đâu có cởi mở, vẫn luôn không cởi mở, nếu như thực sự cởi mở, y đã sớm có bằng hữu khắp thiên hạ rồi…
Hiếm khi có người khen ngợi y như vậy, Lâm Tiểu Phi càng không muốn họ chịu tội: “Ta đây đi lên ngay…” Y chuẩn bị đứng dậy, kết quẻ mấy thanh niên kia còn tưởng y muốn chạy, sải bước xuống ao nói: “Chơi đùa trong nước trước đã rồi hãy vào phòng, nhóc đừng vội…”
Hắn còn chưa dứt lời, Lâm Tiểu Phi đã bắt đầu cầu cứu: “Tô Hàn! Giúp ta…” Y thực sự không muốn để cho những người này thụ thương, bởi vì từ trước tới giờ vẫn luôn rất tin tưởng Tô Hàn, cho nên gặp phải vấn đề khó khăn liền nghĩ ngay đến việc xin hắn giúp đỡ.
Tô Hàn vững như Thái Sơn.
Mấy thanh niên cười đắc ý: “Đám bằng hữu của nhóc đều là bọn ngốc vô dụng, không ai sẽ đến…” Gã còn chưa nói xong, bỗng biến sắc.
Ngay sau đó sắc mặt người bên cạnh xanh mét, mắt trợn ngược, rồi ùm một cái ngã nhào vào nước.
“Có… có độc!” Một người khác đã ngâm nửa người vào, trực tiếp miệng sùi bọt mép.
Lâm Tiểu Phi càng luống cuống hơn: “Đã nói các ngừng đừng vào, sao các ngươi lại không nghe chứ!” Y nôn nóng vô cùng, sải bước đi tới, định vớt bọn họ ra.
Chỉ là ngâm ôn tuyền nào có mặc quần áo? Cho dù có là Lâm Tiểu Phi quanh năm bọc kín như bánh trưng thì cũng cởi ra chỉ còn có tiết khố, cho nên khi y đụng tới thanh niên ngã trong nước, thanh niên kia vốn còn hô hấp, lúc này hai mắt nhắm nghiền, ngất đi luôn.
Thanh niên cao cao hẳn là tu vi khá cao, cho nên lúc này vẫn có thể đứng vững, gã biến sắc, kinh hô: “Ngươi hãm hại chúng ta!”
Lâm Tiểu Phi thở dài: “Ta đã bảo ngươi ngươi đừng xuống nước, không được xuống nước, các ngươi… các ngươi… haiz…” Vừa nói y vừa kéo một người khác ngã trong nước lên.
Y vốn có ý tốt, cho dù là tu sĩ mà rơi vào nước như vậy thì cũng sẽ chết đuối, chỉ là y có lòng tốt tới đỡ, nhưng những gì người nọ cảm thấy lại là chi bằng sặc nước chết đi cho xong…
Những người trầm mặc đứng ngoài xem ở ao lớn nghĩ: Ngốc tự nhiên và xấu tự nhiên chỉ khác nhau có một chữ, thực sự khó có thể phân biệt, cho nên… đơn giản đừng có trêu chọc bất cứ người nào có liên quan đến hai chữ tự nhiên.
Ví như đám đăng đồ tử kia, sống yên ổn không muốn, lại cứ muốn đi tìm đường chết…
Đợi đến khi mấy thanh niên đều ngất hết, bọn Tô Hàn mới đứng dậy đi qua, mỗi người xách một người quăng đám người kia ra ngoài, Tô Hàn kéo Lâm Tiểu Phi lại, lời nói thành khẩn thấm thía mà giảng cho y một khóa học.
Lâm Tiểu Phi nghe xong mắt trợn tròn: “Bọn họ… bọn họ muốn tới chọc ghẹo ta?”
Tô Hàn trịnh trọng gật đầu.
Lâm Tiểu Phi: “Nhưng ta là nam nhân mà!”
Tưởng Tinh lặng lẽ chen một câu: “Ta và biểu ca cũng là nam nhân.”
Tuy Lâm Tiểu Phi ngây thơ, nhưng cũng không phải không rành thế sự, y đương nhiên biết quan hệ của Tưởng Tinh và Tần Trăn, liên tưởng một chút, mặt lập tức đỏ tới tận mang tai: “Ta… ta…”
Thẩm Tiêu Vân trấn an y: “Không sao, ngươi cũng không cần lo lắng, chỉ cần không phải tu sĩ Kim Đan kỳ thì tạm thời còn chưa có người có thể tổn thương được tới ngươi.”
Mặc dù lúc ở Cạnh Kỹ Đường Tô Hàn không giúp Lâm Tiểu Phi luyện tinh cho cơ thể, nhưng sau chuyện đó vì an nguy của cậu nhóc hắn đã luyện tinh giúp y, cho nên Lâm Tiểu Phi hiện tại quả thực như được bug vậy, chỉ cần người tu vi chưa tới Kim Đan kỳ, chạm y một cái đều phải trả cái giá rất lớn.
Đáng tiếc thể chất này chả khác gì công kích, nếu như có thể điểu khiển thì sẽ rất trâu bò, Lâm Tiểu Phi chính là vũ khí hình người hàng thật giá thật.
Nhưng ở trong trí nhớ của Tô Hàn, người Ôn Tộc có một bộ phương pháp tu luyện của riêng mình, nếu luyện đến một cảnh giới nhất định thì có thể khiến cho thể chất này thu vào phóng ra tự nhiên.
Nhưng công pháp Ôn Tộc có hạn chế, giống như nhân loại sau khi Hóa Thần phải tới Thượng giới vậy, nếu như Ôn Tộc muốn luyện thành công công pháp này thì phải đến Ma Vực.
Mà bây giờ đến Thượng giới còn chưa sinh ra, Ma Vực thì lại càng là ẩn số, cho nên chỉ là lời nói suông mà thôi.
Một chút nhạc đệm không gây ra bất cứ biến động nào, ngoài trừ Lâm Tiểu Phi có chút xấu hổ (cảm thấy mình vừa rồi ngốc quá), những người khác đều không để trong lòng.
Mà nếu như mấy tên thanh niên kia tỉnh lại có lẽ sẽ ấm ức đến trả thù, tiếc rằng bọn họ hôn mê khá sâu, không đến mấy tháng phỏng chừng đừng nghĩ đến chuyện hồi phục.
Dù sao trong tình thế cấp bách bị Lâm Tiểu Phi chạm vào nhiều lần như vậy, có quỷ mới biết thân thể của bọn họ đã trải qua những điều gì.
Ở Ôn Tuyền Hương bảy tám ngày, mọi người chơi cũng đã xêm xêm, chuẩn bị khởi hành quay về Cửu Huyền Tông.
Tô Hàn với Tô Băng mấy hôm nay dường như đã khôi phục lại trạng thái trước kia, có nói có cười.
Tô Hàn vẫn một mối tình thắm thiết với cổn cổn thú, Tô Băng cũng tiếp tục vừa ghét bỏ vừa dung túng hắn.
Giống như chưa có chỗ nào khác biệt, mãi đến khi Tô Tuyết đột nhiên xuất hiện.
Trong nháy mắt Tô Hàn thấy Tô nhị ca, cánh tay ôm cổn cổn thú bỗng nhiên siết lại.
Tô Băng khẽ nhíu mi: “Làm sao vậy?” Y khó chịu hắn nhìn thấy Lê Vi lại có phản ứng mạnh như thế.
Tô Hàn chào hỏi Tô Tuyết: “Nhị ca, sao huynh lại đến đây?” Giọng nói ôn hòa, nếu như lắng nghe còn có chút ý xa cách.
Trái tim Tô Tuyết nháy mắt vỡ thành từng mảnh, y vì Tô Băng đại ma vương lao tâm lao lực bảy tám ngày, vẽ trận đến nhức cả đầu,  vốn định tới gặp bảo bối đệ đệ tìm chút an ủi, kết quả… Tô Hàn không muốn gặp y…
Tô nhị ca: Khó chịu, muốn khóc!
Biểu tình này của y vừa lộ ra, Tô Hàn không có cảm giác gì, Thẩm Tiêu Vân và Lâm Tiểu Phi đứng bên cạnh đều hít sâu, rất muốn đi tới an ủi vị Tô đại mỹ nhân trước mặt.
Đây chính là người còn xinh đẹp hơn cả Bạch mỹ nhân, ai nỡ nhẫn tâm nhìn y cau mày? Quả thực ác độc đó được không!
Cũng chỉ có Tưởng Tinh và Tần Trăn rơi vào bể tình thẩm mỹ méo sẹo mới có thể kháng cự được, ngay đến Quân Báo mệnh danh Quân tảng đá mà cũng không dám nhìn thẳng vào y.
Tô Hàn nghĩ một lát, cảm thấy hình như mình không đúng cho lắm, dù sao cũng là nhị ca, hắn không nên vì Tô Băng thích y mà lại giận chó đánh mèo, điều này không đạo lý.
Vì vậy thái độ của hắn uyển chuyển hòa nhã hơn, lại gọi tên y lần nữa: “Nhị ca?”
Sau đó… cổn cổn thú trong ngực hắn hừ một tiếng.
Tô Hàn tâm tình phức tạp vuốt ve lông y.
Tô Tuyết chả hiểu tại sao còn oan hơn Đậu Nga tim nhói đau đến rối tinh rối mù: Nhất định là Tô đại ma vương đã nói xấu y! Mệt mình còn hao tâm tốn sức vẽ trận mở cánh cổng yêu giới cho y, vậy mà y lại lén lút đào hầm chôn đao! Không được, trước phải lấy lại ít thiện cảm!
Tô Tuyết vội vàng nói: “Ta mang cho đệ thứ tốt!”
Tô Hàn không cảm thấy quá hứng thú, hôm nay hắn một lòng đặt trên người cổn cổn thú, không thể nhận những nhóc dễ thương khác, mà thứ khác thì hắn…
Tô Tuyết lấy một bộ bài ma tước từ túi Càn Khôn ra, Tô Hàn lập tức ngơ ngẩn.
“Đây… đây…”
Tô Tuyết cười nói: “Đáng yêu không?
“Chiếp! Yêu Kê!” “Chiếp!Tam Vạn!”“Chiếp!Tam Đồng!”
Đừng nói là Tô Hàn fan cuồng vật moe thâm niên, ngay đến những người khác cũng phải kêu ra tiếng: “Đáng yêu quá!”
Bài ma tước tuy rằng gọi là bài ma tước, nhưng lại không liên quan nhiều lắm tới bài ma tước, chủ yếu là có liên quan tới nguồn gốc điển cố về bắt tước (chim sẻ), bởi vậy dùng tên này, nhưng vào lúc này, bài ma tước bày ra trước mặt mọi người chính là một bộ bài ma tước – chân chính!
Đám tiểu ma tước hình cầu đáng yêu đến run cả gan, lưng cánh là màu nâu, ngực màu trắng, mã bài trên mặt trắng chứng minh chúng nó thực sự là một bộ bài.
Tưởng tượng thử chút đi, chơi một bộ bài ma tước như thế này hưởng thụ biết bao?
Đám ma tước tròn vo mềm mềm, đôi mắt nhỏ xinh chớp chớp, ưỡn ngực xếp hàng đứng… máu mũi, máu mũi mi vẫn ổn chứ, nhất định phải chống đỡ, đừng có như suối mà phun không ngừng!
Tô Tuyết nói: “Chúng nó là do ta tìm người đặc biệt luyện chế ra, vẫn là bài ma tước, nhưng vật liệu đặc biệt, có khí linh.”
Khí linh!
Mọi người sợ ngây người, chí ít phải là pháp khí thiên phẩm mới có khí linh tồn tại! Tô Tuyết cưng đệ đến điên rồi, vì để cho đệ đệ vui vẻ,cư nhiên có thể luyện vật liệu thiên phầm thành một bộ bài ma tước!
Cho dù là để làm hắn vui, nhưng Tô nhị ca à việc làm này của ngươi cũng hơi quá mức đi!
Đây quả thực là phung phí của trời, xa xỉ đến mức muốn ăn đòn!
Nhưng không thể không nói, chiêu này của y giống như đập rắn đập bảy tấc, rắn nhỏ Tô từ khi thấy bộ bài ba tước này vẫn chưa hề dời tầm mắt, rõ ràng đã bị mê hoặc hoàn toàn.
Nghĩ đến tình yêu tha thiết của Hàn tất thua đối với bài bạc, lại nghĩ đến si mê của T ômoe moe với đám nhóc tròn xoe…
Hai lần chồng lên như vậy, tim trúng một kích lại thêm bạo kích, Tô Hàn có thể nhịn đến bây giờ còn chưa vươn tay ôm chặt lấy đám bóng ma tước này đã là rất khó tin rồi!
Qua nửa ngày, Tô Hàn vô cùng gian nan nói: “Thế nhưng ta đã đồng ý… đã đồng ý…”
Tô Tuyết đã sớm có đối sách: “Bài ma tước này là dụng cụ không phải sủng vật, nhận cũng không vi phạm lời hứa.”
Vẻ mặt Tô Hàn vô cùng đau đớn: “Ngay đến phù chú biến thành cũng không được.” Chứ đừng nói tới khí linh! Cũng do hắn bị sắc đẹp làm mờ mắt, bị cổn cổn thú mê đến thất điên bát đảo, ký xuống vô số hiệp ước bất bình đẳng.
Tô Tuyết: “…” Cmn phòng y như phòng cướp ý!
“Thật sự không muốn à?”Tô Tuyết sờ sờ cái đầu nhỏ của bóng ma tước, bóng “chiếp” một tiếng.
Trái tim Tô Hàn cũng run rẩy theo.
Tô Tuyết vuốt ve từ đầu đến đuôi, đám bóng ma tước “chiếp chiếp chiếp” cứ như dàn hợp xướng vậy.
Tô Hàn vừa nghĩ tới mình chuẩn bị phải bái bai chúng nó, khó chịu đến sắp không hít thở nổi rồi.
Cổn gia trông chút tiền đồ này của hắn, rốt cuộc nhả ra: “Chỉ lần này thôi.”
“Hả?”Tô Hàn cho là mình huyễn thính.
Tô Băng nói: “Lần này có thể nhận, nhưng không có lần sau.”
Tô Hàn giật mình, tiếp đó hai gò má ửng đỏ, ôm cổn cổn liền vùi mặt vào lớp lông nhung mềm mại, hết hôn lại cọ kích động đến nói lăng lộn xộn cả lên: “Tốt quá, Tô Băng, ngươi thật tốt quá!”
Tô Băng nở nụ cười, hé hé mắt liếc nhìn Tô Tuyết.
Tô Tuyết tức xì khói!
Y thật vất vả, hao hết tâm tư, trắng đêm khó ngủ để nghiên cứu ra bộ bài ma tước này nhằm khiến cho Tô Hàn vui vẻ, kết quả thì sao? Cái tên Tô Băng chưa làm cái gì kia lại được ngồi không hưởng lộc, chỉ với một câu “Chỉ lần này thôi” khiến Tô Hàn kích động đến hết ôm lại hôn y!
Tô Tuyết nhớ lại khi mình còn là thỏ tinh, Tô Hàn cũng chưa từng hết ôm lại hôn với y như thế…
Không so sánh sẽ không tổn thương, thỏ tinh và cổn cổn thú khác biệt lớn như vậy ư? Lê thỏ biểu thị không phục!
Tô Hàn cuối cùng cũng chạm được vào bóng ma tước, xúc cảm này còn mê người hơn cả trong tưởng tượng, đêm nay hắn muốn ngủ chung với chúng nó.
Đương nhiên, Tô Hàn cũng chưa quên công lao khổ lao của Tô Tuyết, trên đầu hắn ngồi ba quả bóng ma tước, trên vai đậu hai, trên tay còn đang cầm một, mắt cong cong nói với Tô Tuyết: “Đệ rất thích, đa tạ!”
Tô Tuyết hít sâu, bị Tô – Moe moe – Hàn mê đến váng đầu mất phương hướng, tuy rằng vẫn tiếc mình không được ôm ôm hôn hôn, nhưng nhìn thấy hắn vui vẻ như vậy, cũng cảm thấy cực kỳ đáng giá.
Cổn gia lườm y một cái, tràn đầy khinh bỉ.
Tô Tuyết lại xì khói, tặng quà xong, tăng điểm thiện cảm xong, y có sức làm việc rồi.
“Tiểu Hàn, ta có chút chuyện muốn nói với đệ.”
Tô Hàn trầm mê với bóng ma tước không thể tự kiềm chế, không yên lòng hỏi: “Sao thế?”
Tô Tuyết nhìn lướt qua bên cạnh hắn, đám người Thẩm Tiêu Vân lập tức nói: “Chúng ta đi chuẩn bị cơm.”
Tô Hàn tỉnh táo một chút, đáp: “Được.”
Tất cả mọi người đi ra ngoài, trong căn phòng lớn như vậy chỉ còn hai huynh đệ Tô gia và một con cổn gia cùng với một đám bóng ma tước.
Tô Hàn đang chơi với đám bóng tròn không hiểu sao lòng thấy hơi hoảng hốt, hắn có chút khẩn trương, tuy rằng đã nghĩ thông, nhưng giống như phụ huynh đợi con trai dẫn vợ về nhà vậy, đến lúc ngả bài vẫn sẽ… ừm… khá không được tự nhiên.
Tô Tuyết đây là đang định nói rõ đó à?
Tô Hàn nhìn nhìn bóng ba tước trong tay, bỗng cảm thấy có chút khó chịu.
Thảo nào còn mang theo món quà tận tâm như thế, có lẽ là sợ ngả bài xong hắn mất hứng, cho nên dỗ trước?
Trái tim được lấp đầy bằng bóng ma tước kia của Tô Hàn lại trống rỗng đi chút, bỗng nhiên không muốn nhận món quà này, Lê Vi đây là định dùng chúng nó để đổi lấy Tô Băng với hắn sao?
Tâm tình của Tô Hàn rất xấu.
Bầu không khí bỗng nhiên lắng lại, Tô Băng cau mày nói: “Đừng nghe y nói bậy.”
Tô Hàn cúi đầu nhìn bóng ma tước: “Ngươi biết y muốn nói gì à?”
Tô Băng giật mình, y có thể không biết hả? Người này nhất định là muốn đến cáo trạng trước.
Tâm tình Tô Hàn kém tột độ rồi, ngay đến nửa câu đều không muốn nghe cũng không muốn nói.
Sau đó… Tô Tuyết lên tiếng: “Cánh cổng yêu giới không phải ta muốn mở ra, là Tô Băng yêu cầu.”
Tô Hàn giật mình.
Tô Tuyết vô cùng thấp thỏm, tuy đã dâng bóng ma tước lên, nhưng Tô Hàn vẫn luôn không thích Yêu giới, bởi vì liên tục mấy thế giới, hai giới yêu ma vẫn luôn hỗn loạn nhất, nơi đó không những biến đám động vật dễ thương thành dáng vẻ kì kì quái quái, quan trọng hơn là ở nơi đó không có pháp luật, bởi vì đều là ma vật tinh quái không có đầu óc, cho nên thiếu thốn ràng buộc về đạo đức, chuyện vô liêm sỉ nào cũng làm được.
Tô Hàn hiểu cách thức cân bằng của thiên địa, biết chỉ cần sinh ra Thượng giới, hai giới yêu ma cũng sẽ theo đó mà sinh, cho nên không đến mức đi đến nhân đạo hủy diệt, nhưng cũng là chán ghét tuyệt đối.
Hôm nay Thượng giới còn chưa thành lập, cánh cửa Yêu giới lại mở, trăm phần trăm Tô Hàn sẽ không vui.
Tô Tuyết nói xong cũng bắt đầu khẩn trương mà quan sát thần thái Tô Hàn.
Tô Hàn ngây ra nửa ngày: Việc này sai lại không quá giống với những gì hắn tưởng tượng? Không phải là hai người cùng thổ lộ tình cảm? Không phải muốn dẫn Tô Băng đi? Không phải khiến hắn không thể làm gì khác hơn là nói lời chúc phúc?
Tô Hàn tạm ngưng rồi hỏi: “Tại sao muốn mở cánh cổng Yêu giới?”
Tô Tuyết khai báo rõ một năm một mười: “Là Tô Băng không thích thân thể cổn cổn thú, muốn biến hóa thành người.” Nói xong y thấy Tô Hàn không lên tiếng, lại bổ sung, “Đệ biết đó, hiện giờ tu vi của y cao hơn ta, y ép ta đi vẽ trận, ta cũng không còn cách nào…” Cái nồi này phải hất hết, tất cả phải ụp hết lên người Tô Băng mới là tốt nhất!
Tô Hàn cúi đầu nhìn cổn cổn thú: “Chuyện đó…”
Tô Băng trực tiếp nhẹ nhàng bay ra, lạnh băng lườm Tô Tuyết, lại nhìn Tô Hàn: “Làm sao? Chẳng lẽ ta còn có thể thích làm súc sinh chân ngắn à?”
Tô Hàn: “…”
Tô Băng nói: “Là ta bảo y mở ra cánh cổng Yêu giới, trận pháp cũng đã vẽ xong, khoảng chừng hai ngày nữa thì có thể mở ra rồi.”
Tô Hàn không lên tiếng.
Tô Băng cố ý nhấn mạnh thêm: “Tuy đã đồng ý với ngươi ở trong thân thể súc sinh này, nhưng ta cũng chưa từng hứa sẽ vẫn cứ…”
“Mở thì mở thôi.” Tô Hàn cuối cùng mở miệng.
Tô Băng và Tô Tuyết đều có chút khẩn trương nhìn hắn.
Kết quả khiến bọn họ bất ngờ vô cùng.
Đừng nói tức giận, Tô Hàn nhoẻn miệng cười, lại còn rất vui vẻ: “Biến thành ngươi cũng tốt, khá tiện, nhưng buổi tối ngươi biến thành cổn cổn thú là hay nhất, ôm ngủ thoải mái nhất.”
Tô Băng: “…”
Tô Tuyết: “…” May là y đã không còn là thỏ tinh năm đó nữa, bằng không y nhất định sẽ khóc sưng cả mắt mất!
Tô Hàn nghĩ một lát rồi nói: “Mấy hôm trước… ừm, ta nhìn thấy các ngươi.”
Tô Băng &Tô Tuyết: “Hử?” Bọn họ đều không biết đang nói kia là ngày nào.
Tô Hàn nói: “Vậy nên là các ngươi đang thương lượng chuyện mở ra cánh cổng Yêu giới à?”
Tô Tuyết ghét bỏ nói: “Ngoài việc này ra, ta và y có thể nói chuyện gì?”
Tô Hàn nhìn chăm chú y một lúc, ma xui quỷ khiến thốt ra: “Huynh giống như không thích Tô Băng?”
Tô Tuyết lập tức hoảng hốt như nhìn thấy quỷ: “Y như vậy ai mà thèm thích?”
Vẻ mặt này không giống giả vờ, đừng nói là thích, quả thực như có thâm cừu đại hận.
Tâm tình Tô Hàn không khỏi thả lỏng ra rất nhiều, hắn cười nói: “Nhị ca, huynh đừng như vậy, Tô Băng là đệ đệ của chúng ta, chúng ta…”
“Ai là đệ đệ (ca ca) y!” Tô Băng và Tô Tuyết trăm miệng một lời.
Tô Hàn vui vẻ.
Trong đầu Tô Băng nhớ tới một chuyện, không muốn để Tô Tuyết ở đây cản trở, liền mở miệng nói: “Quà đã tặng, trạng cũng đã cáo, có phải ngươi nên cút rồi không.” Dù sao cũng đã ngả bài, lười chẳng muốn hòa nhã với y.
Tô Tuyết quay qua Tô Hàn lên án: “Ngươi xem, còn đệ đệ? Ta mà có đệ đệ như vậy thật ta nhất định sẽ đánh chết y!”
Tô Hàn cười tít mắt ba phải: “Được rồi được rồi, nguôi giận nguôi giận.”
Tô Tuyết vốn dễ dụ, đừng nói Tô Hàn nói chuyện với y bằng cái giọng ấm áp như vậy, chỉ cần cười cười với y, phòng chừng bảo y lên trời xuống đất cái gì cũng làm được.
Dỗ (xua) Tô nhị ca đi, Tô Băng nhìn Tô Hàn: “Ngày đó ngươi tức giận là bởi vì ta gạt ngươi đi gặp Lê Vi?”
Tô Hàn hắng hắng giọng: “Cũng không tức giận.”
Tô Băng nói: “Không tức giận, chỉ là cánh đồng băng của ta thiếu chút nữa bị cuốn thành sa mạc.”
Tâm tình Tô Hàn không ổn định sẽ ảnh hưởng tới thức hải, hắn có chút lúng túng nói: “Nào có nghiêm trọng như vậy.”
Tô Hàn nhìn chằm chằm hắn một lúc, bỗng nhiễn nói chậm lại: “Về thức hải.”
Tô Hàn không nhìn y: “Có chuyện gì nói ở đây là được rồi.”
Tô Băng nói: “Ở đây ta không chạm được vào ngươi.” Hắn chỉ bay ra một luồng hồn, nhìn thấy được, còn nếu thật chạm vào hắn lại chỉ có thể xuyên qua.
Tô Hàn không quá tự nhiên: “Chạm ta làm gì?”
Tô Băng nở nụ cười: “Chỉ cho ngươi hết cọ lại ôm, còn không cho ta đòi lại một ít?”
Tô Hàn không khỏi đỏ mặt: “Cọ và ôm đều là qua lại lẫn nhau, lẽ nào lúc ta cọ ngươi, ngươi…”
“Tô Hàn…” Tô Băng giảm thấp âm lượng, giọng nói mang theo chút khàn khàn khiến người ta tê dại toàn thân, “Qua đây.”
Tô Hàn thành thật về thức hải.
“Có chuyện gì…”
Còn chưa nói xong, Tô Băng đã kéo hắn vào ngực ôm, hai người kề sát, trong thế giới hư ảo chân thật này giống như tim và tim kề sát vào nhau.
Tô Băng khẽ thở dài: “Tại sao lại tức giận như vậy?” Y chỉ gặp Lê Vi, chỉ thuận miệng nói dối một câu, tại sao Tô Hàn phải phản ứng mạnh như vậy? Nếu như là Tô Băng trước đây có thẽ sẽ hiểu lầm, nhưng bây giờ có cái thân phận Tô nhị ca này ở đây, Tô Băng rất rõ ràng Tô Hàn tuyệt đối không có ý gì khác với Lê Vi.
Tô Hàn buồn bực nói: “Lúc trước ta mơ một giấc mơ.”
Tô Băng: “Hửm?”
Tô Hàn nói: “Mơ thấy ta tham dự hôn lễ của ngươi và Lê Vi.”
Tô Băng: “…”
Tô Hàn nghĩ nghĩ một lát vẫn hỏi ra miệng: “Người ngươi thích rốt cuộc có phải Lê Vi hay không?”
Tô Băng buông hắn ra, khẽ cúi đầu nhìn hắn: “Ta là tên bụng đói ăn quàng như vậy hả?”
Tô Tuyết đệ nhất mỹ nhân Nam Bắc Lãnh Vực hắt xì một cái thật vang: Ai đang nói xấu trẫm!
Tô Hàn bênh vực cho nhị ca nhà mình: “Y rất đẹp.”
Tô Băng: “Xấu.”
Tô Hàn không phục: “Người ngươi thích còn đẹp hơn cả y?”
Tô Băng nhìn hắn nói: “Đẹp gấp trăm lần.”
Tô Hàn tò mò: “Ai vậy?” Người Tô Băng biết chắc chắn y có quen, thế nhưng lục khắp kí ức cũng không tìm thấy người nào như vậy.
Tô Băng: “Ta.”
Tô Hàn: “…”
Trầm mặc một lúc, Tô Hàn cười nói: “Ngươi cũng tương đương, tuy rằng chúng ta là một người, nhưng tự kỷ thành như vậy ta cũng sẽ cảm thấy ngượng.”
Tô Băng nhìn hắn một lúc, mới hỏi một vấn đề cực kỳ quan trọng: “Vậy nên là ngươi tức giận bởi vì ta thích Lê Vi?”
Ngón tay Tô Hàn khẽ cuộn lại.
Tô Băng lại hỏi: “Vì sao?”
Trái tim Tô Hàn giật thót, vì sao…
Tô Băng giơ tay lên đặt lên cổ hắn, khẽ vuốt ve một lúc, bức hắn ngẩng đầu: “Nói cho ta biết vì sao?”
Tô Hàn đối diện với y, trong mắt hai người chiếu ra hai người khác biệt, thật giống như bọn họ đã tách ra.
Tách ra… Tô Hàn nhịn xuống đau nhói trong lồng ngực, nhỏ giọng nói: “Ta sợ y cướp mất ngươi.”
Mắt Tô Băng chợt lóe.
Tô Hàn nhào vào lòng y, ôm chặt lấy eo y: “Tuy rằng như vậy rất ích kỷ, nhưng có thể đồng ý với ta một yêu cầu không?”
Tô Băng khẽ mở miệng: “Ngươi nói đi.”
Tô Hàn do dự một chút, vẫn nói: “Cho dù chúng ta tách ra làm hai người, ngươi cũng đừng rời xa ta được không?”
Tô Băng giật mình.
Tô Hàn bổ sung một câu: “Bất kể thế nào, bất kể biến thành cái gì, chúng ta vẫn là người quan trọng nhất của nhau, cho nên đừng chia xa, được không.”
“Được.”Tô Băng bất đắc dĩ cười cười, “Ta đồng ý với ngươi.”
Độc chiếm dục của Tô Hàn đối với y y vẫn luôn rất rõ ràng.
Đây là thứ khắc tận trong xương, không liên quan gì đến tình tình ái ái, là mối liên hệ chặt chẽ của cùng một linh hồn.
Lại càng không cần nhắc đến trong vô số năm tháng dài đẵng đẵng kia, Tô Hàn lẻ loi một mình chỉ có y bên cạnh.
Cho dù lúc đầu ghét y, hận y, bài xích y, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể biến thành không thể rời bỏ y.
Tô Hàn thiếu hụt cảm giác an toàn, Tô Băng hiểu rõ hơn bất cứ ai.
Tuy khoảng cách này còn cách mong ước của y rất xa vời, nhưng ít nhất đã có bước tiến bộ lớn.
Từ từ sẽ đến, không được gấp, Tô Hàn đối với y mà nói thực sự rất quan trọng, không được phép có chút xíu sơ xuất nào.
Hơn nửa đêm, Tô Tuyết đứng trước trận pháp nghiến răng nghiến lợi, tuy rằng y không rõ xảy ra chuyện gì giữa Tô Hàn và Tô Băng, nhưng hiển nhiên là chuyện tốt, xem ánh mắt Tô Hàn nhìn Tô Băng lúc cuối là biết.
Tô Băng đến kiểm tra truyền hoán trận, Tô Tuyết nhịn không được hỏi: “Ngươi và Tô Hàn làm sao vậy?”
Tô Băng: “Không cần ngươi lo.”
Tô Tuyết cả giận: “Có phải ngươi lại gây họa cho hắn hay không?”
Tô Băng chả thèm trả lời câu hỏi ngu xuẩn này.
Hỏi xong Tô Tuyết cũng cảm thấy mình ngốc, nếu Tô Băng thực sự gây họa, thế giới này phỏng chừng đã sụp mất phân nửa, đâu còn có thể thái bình thế này? Không phải y chưa từng được chứng kiến.
Tô Tuyết không nghĩ ra: “Vậy là chuyện gì.”
Tô Băng cố ý kích thích y: “Hắn cho rằng ta thích ngươi, sợ ngươi cướp ta đi mất, cho nên giận dỗi thôi.”
Tô Tuyết: “…”
Tô Băng tiếp tục nói: “Hắn không muốn tách khỏi ta, nói dù là hai thân thể cũng vẫn phải cùng ăn cùng ở cùng ngủ với hắn, à, thuận tiện làm một chút chuyện chỉ có hai người mới có thể…”
“Không thể nào!” Tô nhị ca bùng nổ tại chỗ.
Tô Băng nhếch nhếch khóe miệng: “Cứ chờ mà coi.”
Vốn Tô Tuyết có thể khẳng định đây là Tô Băng nói bậy trăm phần trăm, nhưng lúc này y lại có chút hoài nghi, chốc lát y lại lắc lắc đầu, phủ định toàn bộ: “Tuyệt đối không thể nào!” Tô Hàn ghét Tô Băng, y biết rõ.
Tô Băng chuyên tâm vào truyền hoán trận, không để ý đến y nữa.
Tô Tuyết nhìn chằm chằm y một lúc rồi nói: “Lại nói… ngươi thay đổi thật nhiều.”
Tô Băng không để ý đến y.
Tô Tuyết lại lẩm bẩm: “Tô Hàn cũng thay đổi rất nhiều.”
Y theo Tô Hàn đi qua hai thế giới, cho nên y biết rõ Tô Hàn thực sự là như thế nào.
Cao cao tại thượng, lạnh lùng vô tình, nam nhân gần với thần nhất cũng giống thần nhất.
Tô Tuyết vĩnh viễn không quên được lần y xông lầm vào Ma giới kia, bị tộc ăn thịt người bắt, lúc xuýt chút nữa bị xé ra ăn tươi, Tô Hàn tìm thấy y.
Đúng ý nghĩa từ trên trời giáng xuống, trong mảnh địa ngục tanh hôi, nam nhân mắt bạc tuấn mỹ như thiên thần, cường đại đến không gì sánh được.
Tộc ăn thịt người kiêu ngạo bướng bỉnh, người người sợ hãi ở trước mặt hắn cũng chỉ như một bầy kiến hôi, hắn giơ ngón tay lên là có thể biến mảnh địa vực đáng ghét này biến thành cõi cực lạc.
Nói Lê Vi ái mộ hắn, không bằng nói là kính ngưỡng.
Bởi vì y đã tận mắt chứng kiến, cho nên từ tận đáy lòng sùng bái sức mạnh cường đại và vẻ đẹp cực hạn như vậy.
Vấn đề y nói đến này, Tô Băng cũng nghĩ tới.
Tô Hàn thay đổi rất nhiều, giống như sau khi đi vào thế giới này, phần người dần dần đánh mất đang từ từ sống lại.
Hắn không thể nào khống chế được sức mạnh của mình, cho nên ngã từ đám mây xuống, trở thành một thiếu niên bình thường.
Hắn có phụ mẫu người nhà, cho nên không hề cô đơn, an tâm rồi lại lộ ra một mặt yếu ớt của bản thân.
Hắn có bằng hữu cùng nhau lớn, cho nên hắn xuất hiện thêm vô số nụ cười, gỡ xuống những gánh nặng đó, chỉ đơn thuần theo đuổi sở thích của mình.
Ở thế giới này, Tô Hàn trở nên tùy hứng, mà Tô Băng bốc đồng lại trở nên trầm ổn.
Đây có lẽ chính là chỗ Tô Tuyết cảm thấy thay đổi.
Tô Băng đang nghĩ, sẽ biến thành như vậy thực sự chỉ đơn thuần là bởi vì Tô Hàn đã đi xuống thần đàn, có người nhà cùng bằng hữu sao?
Hay còn là vì những nguyên nhân nào khác.
Ví như những giấc mơ kia của Tưởng Thất Nương.
Tô Tuyết tự lẩm bẩm nói: “Dù sao cũng là chuyện tốt, ta cảm thấy Tô Hàn bây giờ vô cùng dễ thương, càng thích hắn hơn.” Y còn có câu chưa nói là, bây giờ Tô Băng cũng không khiến người ta chán ghét như vậy, dù sao nam nhân này đã từng thực sự đại biểu cho phá hoại, phá hoại thuần túy nhất.
Hai ngày sau, truyền hoán trận vẽ xong, Tô Hàn cũng tới góp vui, xem bọn họ mở ra cánh cổng Yêu giới.
Sau khi mở ra, bọn họ còn đi vào xem một lát, sau đó cùng nhau yên lặng lui ra.
Quá đáng thương… không một cọng cỏ, hoang vu như đến không khí cũng chẳng dư dật.
Bọn họ không có hứng thú với khai hoang, lượn một vòng rồi trở về.
Sau khi Yêu giới mở ra, cũng không có nghĩa cổn cổn thú có thể lập tức biến hóa.
Biến hóa cần luyện tập, hơn nữa còn phải xem thiên phú.Yêu giới mở là một điều kiện tiên quyết, sau đó thì cần cổn cổn thú tự mình nỗ lực.
Về phần những yêu thú khác, nếu như ngày nào đó đột phát ý tưởng muốn làm nhân loại, cũng có thể biến hóa thử, vận khí tốt thiên phú đủ chưa biết chừng sẽ thành công.
Ở Ôn Tuyền Hương nhiều ngày như vậy, chuyến lữ hành của bọn họ cũng kết thúc, cùng nhau thu dọn quần áo quay về Cửu Huyền Tông.
Lúc tới Bạch Vô Song tiễn, lúc về Bạch Vô Song lại tới đón bọn họ.
Bạch Vô Song và Tô nhị ca vừa chạm mặt, ánh mắt hai người liền bắn ra tia lửa.
Tô Hàn cũng không hiểu, hai người họ vì sao không hợp nhau?
Một là đồ đệ, một là nhị ca, Tô Hàn cũng không tiện nói thêm cái gì, chỉ có thể yên lặng nhìn xem hai người cãi nhau.
Ngồi trên tiên hạc những người khác cũng có nỗi khổ khó nói, một Tô mỹ nhân một Bạch mỹ nhân, hai người không dám đi trêu chọc Tô Hàn đòi làm chủ, lại vẫn nhịn không được bắt bọn họ phân đội.
Thẩm Tiêu Vân và Lâm Tiểu Phi lắc qua lắc lại, một lúc Tô nhị ca nói đúng, một lát lại Bạch điện chủ nói đúng, kết quả ợm ợm ờ ờ thiếu chút nữa bị Tô Tuyết và Bạch Vô Song liên thủ đuổi xuống tiên hạc.
Cũng thật đáng thương vô cùng…
Khó lắm mới về đến Cửu Huyền Tông, mọi người giải tán ngay lập tức, cách xa hai mỹ nhân khùng này được bao xa thì bấy xa.
Trong đầu Bạch Vô Song nhớ đến một chuyện: “Chẳng phải chỉ là một bộ bài ma tước thôi à? Ta sẽ làm ra thứ càng đáng yêu hơn!” Nhà y có một tên than đen giỏi nhất gấp các loài chim, lát nữa nhờ hắn một chút, tuy rằng không có cách nào luyện ra khí linh thiên phẩm, nhưng sư phụ từ trước tới giờ không quan trọng chất liệu, chỉ cần đáng yêu là thắng lợi!
Tô Hàn nghĩ nghĩ tới tiểu hắc ưng và tiểu hồng chuẩn moe moe lòng lập tức ngứa ngáy.
Bạch Vô Song đã thành công bắt được điểm then chốt, y nhảy xuống tiên hạc nói: “Sư phụ ngài cứ chờ, đồ nhi sẽ đi tìm Hắc Kình, bảo đảm làm ra một bộ càng đáng yêu hơn!”
Tô Hàn vân vê cổn cổn thú trong lòng, im lặng mong mỏi.
Tô Băng: “…”
Đã nói không có lần sau, ý nghĩa chân thực đại khái chính là tiếp tục không có lần sau…
Sau khi Tô Hàn trở về Cửu Huyền Tông liền bắt đầu chuẩn bị luyện đan, hắn không định kéo dài, trực tiếp đưa một đống tu sĩ Kim Đan kỳ lên Nguyên Anh, số lượng đủ tu vi của Tô Tuyết cũng có thể Hóa Thần, đến lúc đó Thượng giới mở ra, hắn cũng thỏa mãn nỗi lòng.
Có điều đan dược này còn phải trao đổi chút với Thượng Quan Tình, như thế nào mới có thể tối đa hóa dược hiệu nhất, hơn nữa số lượng cũng tối đa hóa, như thế bọn họ có thể tiết kiệm thời gian lại tốn ít sức, dù sao cũng là mấy nghìn viên thuốc, không phải nói chơi.
Hơn nữa còn phải cân nhắc đến vấn đề vật liệu, đan dược có thế giúp Kim Đan đại viên mãn đột phá tới Nguyên Anh chắc chắn không phải vật phàm, chí ít cũng phải trên dưới thất bát phẩm, như thế tính ra, số lượng dược liệu nhiều trở thành vấn đề khó khăn nhất.
Thượng Quan Tình còn không biết đến tột cùng Tô Hàn muốn làm cái gì, y xem qua dược tính, còn tưởng rằng cho than đen và mấy chưởng tọa dùng, dù sao bây giờ Cửu Huyền Tông đã mất bảy vị cửu tông lão tổ, nguyên khí đại thương, nếu như có thể nâng cao tu vi tu sĩ Kim Đan kỳ, như vậy Cửu Huyền Tông cũng có thể khôi phục lại nguyên khí, trọng trấn Long Trung Sơn Mạch.
Nghĩ như vậy nhiệt tình của Thượng Quan Tình tăng vọt, nghiên cứu đến mất ăn mất ngủ.
Nhưng dù vậy, Tô Hàn vẫn liên tục yêu cầu cải tiến, dần dà Thượng Quan Tình cũng phát hiện ra vấn đề: “Chuyện đó… đan dược này rốt cuộc cần luyện bao nhiêu viên?”
Tô Hàn nghĩ một chút rồi nói: “Thế nào cũng phải một lô ra mấy chục viên mới đủ.” Cho dù là một lò sản xuất một trăm viên, mấy nghìn viên còn phải mấy chục lô đó!
Nhưng số lượng đan dược ra đến ba con số quá kinh người, hắn nói ra có chút làm khó Thượng Quan Tình.
Trên thực tế, Thượng Quan Tình đã rất khó khăn: Đại lão của ta à, loại đan dược trên dưới bát phẩm này, một lò có thể thành công một viên đã đủ khiến nửa cái đại lục chấn động rồi đó được không!
Mấy chục viên… Thượng Quan Tình oán thầm, tiền bối rốt cuộc ngươi muốn dùng làm gì, lấy đan dược làm đường đậu ăn à!
Trên thực tế, Tô đại lão muốn lấy đan dược làm đường đậu tung…
Nghiên cứu dần dần từng bước như vậy năm sáu ngày, Long Trung Sơn Mạch lại xảy ra chuyện lớn!
Nói ra cũng không khiến người ta bất ngờ, từ sau khi Quân gia phản loạn, phỏng chừng toàn bộ người ở Long Trung Sơn Mạch đều đang chờ ngày này.
Bảy vị lão tổ ngã xuống, Cửu Huyền Tông tựa như phòng chứa vàng không có chủ nhân, ai không muốn đến nạy một thỏi vàng về ăn tết chứ?
Cho nên khu vực xung quanh sẽ không biết xấu hổ mà tới xâm lược coi như là chuyện có thể dự đoán trước.
Tô Hàn trầm mê trong đan dược, cho nên tin tức không quá linh thông, ngày hôm đó thấy Lâm Tiểu Phi cư nhiên nai nịt gọn gàng ra ngoài hắn mới hỏi: “Đi làm gì đó?”
Lâm Tiểu Phi nói: “Ta nên chiến đấu vì Tông môn!”
Tô Hàn: “…” Tình huống gì đây?
Thượng Quan Tình giải thích sơ qua cho hắn.
Tô Hàn chớp chớp mắt: “Phụng Vương Sơn Mạch, Hổ Tiếu Sơn Mạch và Huyền Vũ Sơn Mạch đều tới chiếm Long Trung Sơn Mạch?”
Thượng Quan Tình nói: “Không cần lo lắng, Cửu Huyền Tông dễ thủ khó công, bọn họ cùng lắm là cướp được ít tài nguyên bên ngoài, không có cách nào đánh vào trong thành.”
Tô đại lão cũng có chút mất hứng: “Ta cực khổ luyện đan cho bọn họ, bọn họ cư nhiên muốn xốc nhà của ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.