Bất Cẩn Cái Chọc Thủng Trời

Chương 9:




Tô Băng chân trần ra khỏi phòng tắm, mái tóc dài của y vẫn còn nhỏ nước, nhìn từ sau lưng, trường sam ngân sắc quét lê trên mặt đất, mái tóc đen óng như vẩy mực xõa tung bên trên, vệt nước lưu lại phảng phất giống như dải cầu vồng vắt ngang chân trời.
Tô Hàn vốn là tùy tiện khoác thêm y phục, lúc này Tô Băng không những không chỉnh lại, mà trái lại càng tùy tính hơn, theo từng bước chân, y sam càng lỏng lẻo, trước ngực lộ ra tảng lớn da thịt, dưới ánh trăng sáng tỏ câu nhân quá đáng, cứ như yêu tinh.
Tô Hàn bất mãn với bộ dáng phóng đãng này của y: “Y phục mặc cho đàng hoàng.”
Tô Băng: “Đây là cơ thể của ta.”
Tô Hàn: “…”
Khóe miệng Tô Băng khẽ cong, cũng không nói thêm gì nữa, y trở về phòng ngủ, nhìn lướt qua mặt giường, bỗng nhiên lại như sực nhớ ra điều gì, đang định đẩy cửa đi ra, Tô Hàn lại hỏi: “Định đi đâu vậy?”
Tô Băng ngừng lại: “Lúc ngươi ở bên ngoài, ta cũng quản nhiều như vậy à?”
Tô Hàn nghẹn lời, quả thực…lúc hắn khống chế thân thể, Tô Băng hầu như không nói chuyện, không đưa ra bất cứ ý kiến gì, vào trạng thái hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi.
Nhưng vấn đề là…
Lúc này Tô Băng đã đi ra khỏi phòng ngủ.
Mạch mập ở bên ngoài đang thu dọn giường cho mình, nghe thấy tiếng mở cửa, nó lập tức nhảy dựng lên, nét hưng phấn đong đầy trong đôi mắt to tròn: “Đại nhân!”
Nó vừa dứt lời, sau khi ngẩng đầu đối diện với Tô Băng, cả người co rúm lại, cứng đơ lui về sau mấy bước.
Không thể không nói, tính cảnh giác của tiểu động vật này thật không tồi.
Tô Băng nhìn xuống nó, ngoắc ngoắc ngón tay: “Lại đây.”
Mạch mập run như cầy sấy.
Tô Băng nhướng mày, có chút mất kiên nhẫn: “Có phải muốn bị nghiền thành bột mỳ không?”
Vèo một tiếng, mạch mập vững vàng dừng bên chân Tô Băng, ngoan ngoãn như một chú cún giữ nhà.
Tô Băng cúi đầu nhìn nó nửa ngày.
Mạch mập hoàn toàn không biết đại ma vương định làm gì, chỉ có thể run lại run thôi.
Đột nhiên Tô Băng vươn tay, túm lấy cái mầm ngốc mềm mềm run lẩy lẩy này.
Mạch mập bị xách lên mờ mịt chả hiểu gì: “Đại, đại nhân?”
Khóe miệng Tô Băng hơi cong cong, không phải bởi vì hạt mạch ngốc này, mà bởi vì tiếng hít khí không tự chủ được của người nào đó trong đầu y.
Tô Băng quơ quơ tay, mạch mập cũng lắc lư theo như chiếc đồng hồ quả lắc.
Ngay lúc nó đầu váng mắt hoa, Tô Băng đã xách nó vào phòng.
Tiếp theo… mạch mập và đại ma vương cùng hai dúm mầm ngốc tiến hành một loại giao lưu sâu sắc.
Hoặc là nên nói, “□□”* đơn phương.
(*Hổng biết là từ gì vì tác giả để ô trống.)
Mạch mập không tài nào hiểu nổi, như dáng vẻ ghét bỏ kia của đại ma vương hoàn toàn không nhìn ra y thích mình. Nếu đã không thích, vì sao cứ phải niết đến niết đi, tuy là không đau, nhưng loại âu yếm thế này không phải nên là giao lưu tốt đẹp tràn ngập yêu thương giữa chủ nhân và manh sủng ư?
Nó thật hy vọng người niết mình là đại nhân Tô Hàn ôn nhu!
Sau khi Tô Băng xoa nắn chán chê, nâng tay ném mạch mập ra ngoài, tư thái này quả thực cực giống tra nam dùng xong rồi vứt! Mạch mập vẫn còn sợ hãi trong lòng, chỉ cảm thấy mình thoát được một kiếp, cảm khái sâu sắc: may quá còn sống!
Tô Băng mở miệng: “Ngươi cũng nên đi nghỉ ngơi đi?”
Tô Hàn còn đang đắm chìm trong xúc cảm được chạm vào mầm ngốc, nói chuyện chậm mất nửa nhịp: “Hửm?”
Tô Băng: “Vào sâu trong thức hải.”
Tô Hàn phản ứng lại: “Không được.” Hắn không yên tâm khi hoàn toàn giao thân xác cho Tô Băng, lỡ như xảy ra chuyện gì thì rất phiền toái.
Mắt Tô Băng chợt lóe lên: “Ngươi chắc chứ?”
Tô Hàn cảnh giác nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Tô Băng lười biếng dựa vào tường, ngón tay thon dài khẽ khum lại, giọng nói đè xuống thật thấp: “Đương nhiên là giải quyết một vài vấn đề sinh lý rồi.”
Tô Hàn: “…”
Tô Băng lại nói: “Nếu ngươi không ngại, vậy thì cùng xem nhé.” Nói xong tay y luồn vào trong y phục…
Tô Hàn lạnh lùng nói: “Thân thể này còn chưa trưởng thành!”
Tô Băng chẳng có tiết tháo nói: “Nếu trưởng thành rồi thì sẽ không phải tự an ủi.”
Tô Hàn bị nghẹn không thốt lên lời.
Tô Băng híp mắt lại, đột nhiên khẽ mở miệng: “Hay là…ta đi nhờ Thẩm Tiêu Vân một lát?”
Tô Hàn hoàn toàn bị chọc giận: “Không được trêu chọc hắn.”
“Được rồi.” Tô Băng không để ý lắm nói, “Chỉ đùa chút thôi, ta không có hứng thú với tiểu tử vắt mũi chưa sạch như vậy.”
Đang nói y ngừng lại một chút rồi lại cười nói: “Ngươi ở lại đây cũng được, ta không ngại cùng ‘sướng’ với ngươi…”
Hắn còn chưa dứt lười, Tô Hàn đã rút lui đến chỗ sâu nhất trong thức hải, hoàn toàn cởi bỏ tất cả cảm giác với thân thể này.
Đồng tử Tô Băng khẽ co lại chút xíu, nhưng lại nhanh chóng khôi phục lại bình thường, đứng dậy xuống giường, cởi áo khoác rồi đi vào phòng tắm lần hai.
Ngày hôm sau, sáng sớm, ngoài cửa phòng Tô Hàn liền truyền đến tiếng động.
“A Hàn, tỉnh chưa? Chúng ta cùng…”
Thẩm Tiêu Vân còn chưa kịp nói xong liền đột ngột dừng lại.
Cửa phòng bị mở ra từ bên trong, thiến niên xõa tóc vẻ mặt cáu kỉnh đứng bên cửa: “Ồn chết…”
Thẩm Tiêu Vân hoàn toàn ngây người.
Tô Băng miễn cưỡng nhớ tới lời nhắc nhở của Tô Hàn, khẽ nhíu nhíu mày, lời nói cay nghiệt đến miệng liền ngừng, y xoay người trở lại phòng ngủ, ném ra một câu: “Hôm qua ta ngủ không ngon, hôm nay muốn nghỉ ngơi, có chuyện gì mình ngươi làm đi.”
Nói xong, cửa phòng đã đóng chặt lại.
Thẩm Tiêu Vân sửng sốt nửa ngày mới hồi phục lại tình thần… Nhưng dù thế hắn cũng không có cách nào khiến đôi chân hoạt động được.
Cảnh trong mơ đáng sợ tưởng chừng đã quên từ lâu kia lần thứ hai xâm nhập vào đầu óc, hắn thậm chí không nhớ nổi đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác sợ hãi xâm nhập cốt tủy này chẳng hề giảm đi chút nào, thậm chí chỉ một cái chớp mắt, hắn tưởng mình lại đứng bên bờ vực tử vong, nhích một bước về phía trước, chính là vực sâu địa ngục.
Vì sao là “lại”? Hắn từng chết một lần rồi ư?
Thẩm Tiêu Vân hơi thất thần, thậm chí không biết mình quay về viện như thế nào nữa.
Mãi đến khí một giọng nói dè dặt vang lên: “Thẩm Tiêu Vân?”
Thẩm Tiêu Vân vội ngẩng đầu, nhìn thấy thiếu niên áo đen trước mặt, hắn giống như vừa tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Tiểu Phi: “Ngươi sao vậy?”
Thẩm Tiêu Vân nói: “Không có gì, có lẽ do tối quá ngủ không được ngon giấc.”
Lâm Tiểu Phi cũng không nghĩ nhiều lắm: “Tô Hàn tỉnh chưa? Ta có mang theo bữa sáng, chúng ta cùng nhau…”
“Hắn hơi khó chịu, hôm nay chúng ta đừng đến quấy rầy hắn.”
Lâm Tiểu Phi lo lắng hỏi: “Nghiêm trọng lắm không? Có cần đến Y Dược Các khám không?”
“Không có gì đâu, nghỉ ngơi lát là đỡ rồi.” Nói xong, Thẩm Tiêu Vân đổi đề tài, “Đi thôi, ta dẫn ngươi đến Trung Cốc nhận nhiệm vụ.”
Lâm Tiểu Phi có chút căng thằng lại có chút kích động nói: “Được!”
Cả tối qua Tô Băng căn bản không ngủ, y vẫn luôn ở bên ngoài, nếu không phải Thẩm Tiêu Vân tìm tới cửa, hắn cũng không cần lập tức vội vã trở về.
Lúc này cách thời gian Tô Hàn ước định còn khoảng nửa canh giờ, không đủ để hắn làm xong chuyện… Tô Băng nghĩ nghĩ, dứt khoát không ra ngoài nữa, mà là thay hắc sam của Cửu Huyền Tông, xuống Thập Tam Phong.
Ý định ban đầu của y là muốn đến Cổ Vật Các của Đệ Nhất Phong xem thử, nhưng lúc này mới vừa xuống núi, đã bị người cản đường.
Trước mặt là một đám thiếu niên thanh sam, xem ra là đệ tử Trung Phong, dẫn đầu là một thiếu niên đầu buộc tóc, bên hông đeo ngọc bội trắng, ánh mắt hắn nhìn Tô Băng có chút âm ngoan: “Tô Hàn!”
Tô Băng nghĩ nghĩ một lát, nhớ ra hài tử này hình như tên là Tôn Trinh.
Tôn Trinh không vừa mắt Tô Hàn, mấy năm trước vô cùng căm ghét hắn, một tên phế vật như vậy,  một tên gia hỏa làm đến chết dựa vào đâu mà nhận hết sủng ái?
Khiến hắn căm tức nhất chính là dựa vào đâu mà Thẩm Tiêu Vân cứ chạy xung quanh hắn? Dựa vào cái gì mà thiên chi kiêu tử như vậy phải chỉ theo hắn? Thẩm Tiêu Vân có thể nói là đối tượng mà cả thế hệ bọn họ sùng bái, còn Tô Hàn thì sao? Sai đến bảo đi với hắn, không khác gì người hầu, hắn dựa vào đâu? Có tư cách gì!
Tôn Trinh càng nghĩ càng giận, lại nhớ đến chỗ giao nhiệm vụ hôm qua, Tô Hàn nột bật hết sức, hắn càng không thể nhịn được: “Ngươi giấu được người khác chứ không thể nào gạt được ta! Rác rưởi như ngươi sao có thể trồng ra linh mạch như vậy? Khẳng định đã dùng thủ đoạn gì đó!”
“Một nam nhân như ngươi, không nghiêm chỉnh tu luyện, chỉ nghĩ…” Đừng coi thường vị thành niên, khi bọn họ ác độc lên, e rằng nhiều người trưởng thành cũng theo không kịp.
Tô Băng khẽ nhướn mày, giọng nói phát ra lạnh băng như gió tháng chạp gào thét: “Ngươi đã nói như vậy, ta không làm chút gì đó, chẳng phải đã cô phụ sự chờ mong của ngươi ư.”
Vừa dứt lời, ầm một tiếng, đất rung núi lở!
Lúc Tô Hàn từ trong thức hải đi ra, tiếp quản thân thể này, nhìn thấy chính là một mảnh thiên địa trống trải mênh mông.
Cửu Huyền Tông chiếm cứ Long Trung Sơn Mạch, đã có mấy vạn năm truyền thừa, cũng có mấy vị Nguyên Anh lão tổ trấn phái, là một trong những môn phái cường hãn nhất đại lục hiện thời.
Nhưng lúc này, cả mười ba Phong của Cửu Huyền Tông, hoàn toàn biến mất, Long Trung Sơn Mạc lớn như vậy trở thành một cái thung lũng trống không.
Tô Băng: “Ngại ngùng, không khống chế tốt lực đạo.”
Tô Hàn: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.