Bất Du, Không Thay Đổi

Chương 23:




Chạng vạng tan tầm, Cảnh Doãn nghe lời chờ Khang Sùng đến đón, đứng bên đừng ngoài cửa lớn, ôm quyển sách trong ngực, là “Sưu thần ký”của Phùng Đường. Trong sách có kẹp phong thư, viết bằng giấy thuần trắng, đặt trong phong gói bằng giấy nâu, chỗ người nhận lẫn lạc khoản đều viết đến là trang trọng, đợi chút nữa sẽ đưa Khang Sùng.
Hai người đi ăn gỏi vịt nướng, sườn xào chua ngọt với đậu hũ hạnh nhân. Ăn xong mỗi người một chai Bắc Băng Dương, nghe nghệ nhân nghệ thuật truyền thống nhà hàng mời đến xướng Đơn huyền và kịch Bắc Kinh, đến tám giờ, ai về nhà nấy.
(单弦儿 Đơn huyền: loại khúc nghệ đệm đàn một dây và trống bát giác, phổ biến ở Bắc Kinh, Hoa Bắc, Trung Quốc. (https://www.bilibili.com/video/av48979036/)
京韵大鼓 Kịch Bắc Kinh: một loại kịch được hình thành ở Bắc Kinh, lưu hành ở miền bắc của Trung Quốc. (https://www.youtube.com/watch?v=bmymiXyUz34))
Về đến nhà, Khang Sùng lật sách, trang thứ mười bảy, đề chương là “Anh của những năm hai mươi tuổi”, có viết một câu như vầy: “Em còn muốn làm chút chuyện xác thịt với anh.”
Gã huýt sáo, giác ngộ: Này là thư tình à nha.
Mãi đến đầu tháng tám, hai người mới đi với nhau được hai lần, một là đi xem bộ điện ảnh trong nước Cảnh Doãn chờ mong từ đầu năm, nói về tình thân, vợ chồng, tình cha con, thế hệ trước và thế hệ sau, tụ tán, ly hợp, an ủi, tử vong, phim nhiều cảnh quay dài, những lời gửi gắm vô thanh, phối nhạc gió biển trầm lắng. Em xem rồi khóc, nhẫn không được, hết phim liền trốn vào hành lang gấp khúc tối như mực rơi nước mắt. Ánh xanh đèn hiệu lờ mờ phản chiếu giọt lệ em long lanh, trông có chút mất tự nhiên, vì chẳng đến mức phải thế này, lại không biết nên làm sao mới tốt. Khang Sùng ôm em trốn ở góc tường, kề tai thấp giọng dỗ dành, cười bất đắc dĩ.
Một lần khác là đi xem triển lãm chụp hình. Một nhiếp ảnh gia thường xuyên hợp tác với nhà xuất bản bọn y tặng hai vé, bảo “Mang bạn gái đi.”, vì “Chủ đề khá là lãng mạn.” Cảnh Doãn không có bạn gái, đành mang bạn trai theo. Bạn trai dạo xong bổ một cái cảm nhận “Xin lỗi ông đây thật sự ngắm không hiểu.” Sau đó hai người đi dạo cửa hàng đĩa nhạc, mua đồ uống lạnh, ăn cua thịt hầm.
Về chuyện bồi đắp yêu đương, cả hai không qua quýt chút nào, nội dung luyện tập sắp tới là mỗi ngày một cái hôn —— bất kể hôm nay có hẹn hay nhàn rỗi, được ở riêng với nhau bao lâu, vội thế nào, mệt thế nào, cũng phải bớt thời gian gặp mặt, hôn một cái, ôm chun chút. Là sáng sớm trước khi đi làm hay đêm khuya sau khi tăng ca về, ra ngoài đổ rác hoặc xuống nhà hút điếu thuốc. Cho dù cuộc sống người lớn nhạt nhẽo buồn tẻ chả có chuyện gì thú vị, thế nhưng tán gẫu, gọi điện, nhắn tin, ảnh chụp, video đều không thể thiếu. Chỉ có chuyện duy nhất này tuyệt không qua loa, tuyệt không tạm bợ.
Tối hôm ấy sắp mười hai giờ, Khang Sùng tăng ca xong ra ngoài công ty, lướt vòng bạn bè thấy Trần Mật Cam cũng vừa tan làm. Trễ thế này đã hết tàu điện ngầm rồi, gọi xe sợ nguy hiểm, em mình dù có hào sảng thế nào cũng vẫn là một cô gái, bảo người ta yên lòng sao được, thế là thuận đường đánh xe qua, bếch cô nàng cùng về.
“Anh ruột anh tốt, lúc nào phát tiền thưởng sẽ hiếu kính anh~”
Lên xe một cái, Trần Mật Cam cởi phăng giày cao gót, ba hoa chích chòe vỗ mông ngựa: “Êy đẹp zai, dạo này lại trông ngon hơn rồi. Mau khai thật cho em, có phải được dinh dưỡng của tình yêu bồi bổ không?”
(靓仔: Đẹp trai trong tiếng Quảng Đông)
“Ờ không sai.” Khang Sùng không định giấu diếm: “Tôi với anh nhỏ cô thành rồi.”
Động tác mát xa mắt cá chân của Trần Mật Cam ngưng lại.
Bóng người trên đường lác đác, gió càn quét khắp các ngã tư đường, lờ mờ chút lạnh cuối hạ. Gã kéo hết cửa xe xuống, Trần Mật Cam cũng thế. Hai anh em hóng gió, gió thanh tịnh, quang đãng, lòng không oán thán.
Trần Mật Cam sững sờ hồi lâu.
Khang Sùng nhún vai, hãm phanh chờ đèn đỏ, “Không có ý gì khác đâu, chỉ là báo cho cô một tiếng thôi, cô đừng có nghĩ lửa gần rơm lâu ngày cũng bén nữa, hết cơ hội rồi.”
Cô nàng cười toe, bụm mặt rú lên, hai cái cẳng đi tất chân quẫy loạn, khóe miệng đuôi mắt cong vút, như kiểu khao khát thò đầu ra ngoài cửa hét lắm, miễn bàn đến đang vui sướng bao nhiêu. Đối diện đường cái còn một tiệm cháo đang buôn bán, bảng hiệu màu đỏ chói mắt, “Không đóng cửa bất chấp thời tiết.”
“Trâu bò, không hổ là anh lớn của em.” Cô nàng hỏi: “Gạo nấu thành cơm chưa thế?”
“Chưa đến bước kia đâu.” Khang Sùng đánh nửa vòng vô lăng, “Lúc mới đầu… Hai đứa còn hơi không tự nhiên? Xấu hổ? Dù sao thì, hình thức ở chung lúc làm bạn không hợp nữa rồi, cho nên hẹn nhau cứ từ từ mà tới, không cập rập vội vàng làm gì.”
“Chuẩn.” Cô nàng phụ họa, “Anh nghĩ mà xem, bạn tốt ấy mà, cãi nhau ẫm ĩ hihihaha, tóm lại đổi sang người yêu rồi thì khác. Có mấy việc giữa bạn bè với nhau không so đo, làm bạn trai lại không được, xung đột một cái là phải truy ra lý do. Ầy, giả sử, em giả sử thôi, nhỡ đâu hai anh chia tay, còn làm bạn được nữa không?”
“Xem tình hình đã. Nếu thật sự không khớp nhau, chia tay, vậy cũng coi như chia tay trong hòa bình, lúc chạm mặt không đến nỗi xấu hổ; hoặc nếu xích mích dồn thành mâu thuẫn, cũng không sao. Được ở bên em ấy, tôi không hối hận. Nhưng mà tôi có lòng tin, gặp vấn đề hai đứa có thể bình tĩnh hòa nhã ngồi xuống cùng trao đổi, không nổi đóa, không giận dỗi, nhất định sẽ giải quyết xong, không có gì không qua được hết.”
“Thế em rào trước luôn này, đừng có bắt nạt anh nhỏ của em. Tính tình anh ấy tốt, biết chăm sóc người khác, nhớ lại từ lúc đi học đã xếp nhất, chưa yêu đương bao giờ, như tờ giấy trắng. Ầy, thật là tiện nghi cho anh quá rồi…”
“Từ từ, từ từ đã. Sao cô chưa gì đã chỉ đích danh tôi sẽ bắt nạt em ấy…”
“Nói thừa ghê. Soi gương đi Tiểu Khang, trông bộ dạng anh đúng chuẩn dùng sắc giết người lam nhan họa thủy, không có cô nào không muốn chấm mút. Lúc nãy đồng nghiệp em thấy anh đi đón còn nhắn weixin hỏi, “Này, bạn trai em à? Đẹp đến mức hơi không chân thật ha, đừng trách chị nói chuyện khó nghe, loại người thế này đều đào hoa lắm.”
“…”
“Em phủ nhận, phủ nhận mà! Em làm chứng! Khang Sùng anh em vừa anh tuấn vừa chung thủy! Cũng không thay đổi một sớm một chiều! Tuy là bạn gái chưa từng ngừng cơ mà đối xử với mỗi người đều ok! Chia đều ân sủng!”
“Cô im ngay, ngậm miệng vào, được không? Tay tôi bận lái xe, tự điểm huyệt câm đi, cảm ơn.”
“Em không đấy, em cứ nói. Ài đột nhiên em nghĩ đến, tìm một cô gái như mình cũng không tồi. Khá là có tiếng nói chung, không khác biệt, còn dùng chung đồ trang điểm, váy, băng vệ sinh được, mẹ nó, son môi với nước hoa của em sẽ không phải chịu số phận quá hạn nữa.”
“Ai bảo cô mua nhiều thế.”
“Đàn ông các anh thì biết cái gì!”
“Tôi biết một việc: chỉ muốn hợp nhau sống qua ngày thì thế nào chả được. Không đề cập đến mấy chuyện kết hôn hay không, phụ trách hay không này, tốt nhất vẫn nên tìm người mình thích. Đừng bảo tôi ‘Thích không thể làm ra cơm ăn được.’, không thích người ta mà cả ngày phải nhìn mặt thì ăn sao cho ngon. Còn không có cơm ăn là vì nghèo.”
“Giờ anh nói chuyện càng ngày càng giống điệu bộ anh nhỏ.”
“Phu xướng phu tùy.”
“Mặt dày ghê nhở.”
“Vui còn không kịp.”
Hai người cùng im lặng, lại đồng loạt cười. Trần Mật Cam cười càng to, càng thoải mái, như thể còn vui sướng hơn cả anh cô nàng, có một mảnh hạnh phúc thuộc về riêng mình.
Cô thò ra ngoài cửa hét, lộng đầy một miệng gió: “Tôi yêu người!”
Lời gửi gẳm của cô tung bay xa thật xa.
“Người có yêu tôi không!?”
Thành Táp đêm muộn, không lời hồi đáp.
Cô nàng lấy di động Khang Sùng gửi ngữ âm cho Cảnh Doãn: “Anh! Khang Sùng yêu anh!”
Hai đứa đến nhà rồi, ra bãi đỗ xe, lân la đến dưới lầu nhà Cảnh Doãn, đêm khuya không tiếng người, ngọn đèn sáng phía trong ban công tắt ngúm.
Cảnh Doãn gửi tin lại, giọng khàn khàn uể oải, xúc cảm tựa giấy cói, ram ráp mà ấm áp.
“Anh cũng thương người ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.