Vì cắt tóc mà bắt đầu, lấy cắt tóc để kết thúc.
Đến lúc tóc mái trước trán của Cảnh Doãn hơi chắn mắt, Khang Sùng bảo, tôi cắt cho em nhé. Thế là cắt bớt mái với hai bên một chút, phía sau để như cũ, ngụ điềm lành.
Vẫn giữ à? Cảnh Doãn dọn ghế đẩu, đặt giữa phòng khách, mặt hướng về phía gã ngồi xuống, khép thẳng chân, ngữ khí chẳng phản đối gì, chỉ bảo, lớn bằng này rồi, hay thôi không cần đâu.
Sao lại không cần.
Khang Sùng dựa vào bồn nước, cẩn thận rửa tay và kéo, dùng vải bông mịn lau khô lưỡi kéo dính nước, đi về, trải tờ báo cũ lên đầu gối y, để tẹo nữa hứng tóc vụn.
Ngược lại tôi hi vọng em luôn được yêu thương. Khang Sùng khom lưng xuống, nói, vĩnh viễn là bé con thích làm nũng.
Đây chẳng phải từ khen người gì sất.
Cảnh Doãn cười, nhắm mắt lại, hàng lông mi ngoan ngoãn hạ xuống, tà dương ấm áp xiên vào nhà tràn lên cái đầu xù, nhuộm sợi tóc thành màu trà, ve vuốt chúng nó, rủ xuống mi mắt. Khang Sùng dặn, nhắm mắt nhé.
Lòng còn bận tâm khoảng cách đôi bên, gã thả nhẹ giọng, lúc đọc nhấn từng chữ hơi thở nong nóng, ôn nhu như thôi miên.
Gã thì thầm, tôi bảo phải, là phải.
Tay phải gã cầm kéo, mở lòng bàn tay trái đệm giữa mũi kéo và mặt Cảnh Doãn, đè cổ tay vững vàng, thong thả tịnh tiến, cắt từng phần tóc trước, rồi sửa từ trái qua phải, ra hình ra dáng phết, thủ pháp cũng chuyên nghiệp gớm —— Chả biết cắt xong thành cái dạng gì.
Cảnh Doãn hỏi gã, anh học à?. 𝐓rờ 𝑢m 𝘁r𝑢m h𝑢𝘆ề𝓃 𝘁rùm ﹙ 𝐓R𝑢 M𝐓RUYe𝑵﹒v𝓃 ﹚
Đâu. Gã nói, giọng nói vẫn luẩn quẩn âm vực êm tai ấy, giờ còn trộn lẫn tiếng cười. Em còn dám để tôi luyện tay thật.
Có sao nào. Cảnh Doãn tiếp, em chẳng có cảm giác gì, mỗi ngày có ngắm cũng là anh ngắm.
Cả hai đều cười, lại không dám cử động tay chân biên độ lớn, cứ thế kìm nhau. Khang Sùng nhìn nửa khuôn mặt Cảnh Doãn lộ ra phía dưới bàn tay gã, cằm vừa nhỏ vừa thon, đường cong xuống thấp, câu vào trong, khóe môi giương cao, răng cửa cắn môi dưới, để lại hai dấu răng đỏ thẫm.
Gã giơ kéo qua một bên, che mắt Cảnh Doãn, chạm môi em, mềm mại kề sát, hôn một cái rồi tách ra luôn.
Tôi không làm nổi thợ cắt tóc đâu.
Gã cắt tiếp, bảo, lúc nào cũng chỉ chăm chăm phi lễ khách hàng.
Hết phiên ngoại 1.