Bát Hoang Kiếp

Chương 109: Thủ phạm thật sự phía sau (4)




Dịch giả: One_God
"Sư đệ!"
Hét lớn một tiếng, Tu Đồng Túy vội vàng muốn nhào tới.
"Chậm đã!"
Đoan Mộc Vũ đột nhiên quát.
"Đây là Âm Ảnh Chi Độc, mà lại là loại đặc chế; bên trong luôn được gieo trứng của Thạch Ảnh Thú! Nếu ngươi đến gần cũng sẽ gặp phải hoàn cảnh như vậy!"
"Âm Ảnh Chi Độc là cái thứ quỷ gì vậy?" Tu Đồng Túy trợn tròn mắt vì hắn hoàn toàn chưa nghe nói về loại chất độc này.
"Không cách nào giải thích được! Ngươi chỉ cần biết rằng Âm Ảnh Chi Độc này lan tràn cực nhanh và cực mạnh, đối với việc nuôi sâu độc cổ thú cực kỳ có lợi. Có lẽ thủ phạm đã dùng Âm Ảnh Chi Độc trên người Tô Mộ Huyền, ba người bọn họ mới vừa rồi tiếp xúc nên mới bị lây nhiễm. Lúc này, trứng của Thạch Ảnh Thú có lẽ đã bắt đầu sinh trưởng trong đầu bọn họ rồi!" Đoan Mộc Vũ nói cực nhanh, sau đó thuận tay xuất một đạo pháp thuật đóng băng thi thể Tô Mộ Huyền lại!
"Tốt rồi, hiện tại dìu bọn họ rời đi." Đoan Mộc Vũ nói xong thì muốn tiến lên hỗ trợ.
"Chờ một chút!" Lần này, lại đến phiên Tu Đồng Túy trầm giọng quát.
"Đoan Mộc Vũ, tuy ta tín nhiệm ngươi nhưng chẳng lẽ hiện tại ngươi không có một lời giải thích cho chúng ta sao?"
"Ngươi nói gì?" Chân mày Đoan Mộc Vũ hơi nhíu lại.
"Ta hỏi ngươi, ngươi chẳng qua chỉ nhìn thoáng qua có một chút thì làm sao biết đó là Âm Ảnh Chi Độc? Ngươi sao biết bên trong Âm Ảnh Chi Độc có trứng của Thạch Ảnh Thú? Còn nữa, nếu như trên người Tô Mộ Huyền bị hạ độc thì xin hỏi thủ phạm đã dùng phương thức gì để hạ độc? Thông qua Thạch Ảnh Thú sao? Hay bản thân Thạch Ảnh Thú có mang theo Âm Ảnh Chi Độc? Nếu như không phải vậy thì hung thủ sao có thể xuất hiện rồi biến mất ở thạch động này chỉ trong thời gian ngắn đến vậy? " Giờ phút này, Tu Đồng Túy phá lệ nói cho rõ ràng. Hắn hỏi một hơi rất nhiều vấn đề mấu chốt!
Đoan Mộc Vũ nhìn hắn một cái, khe khẽ thở dài rồi mặc nhiên không nói.
"Trả lời không được sao? Tốt! Ta thay ngươi trả lời. Âm Ảnh Chi Độc này căn bản do ngươi gieo xuống, Thạch Ảnh Thú vốn do ngươi thao túng. Nơi này ngươi rõ như lòng bàn tay, chỗ nào có cơ quan, chỗ nào có quáng mạch Tam Âm Thạch hay Dạ Hành Tảo ngươi đều rõ trong lòng. Khi trước ngươi trốn đi chính là tranh thủ ít thời gian để bố trí. Lúc ta tìm được ngươi thì ngươi giả vờ như đang sát bộ xương khô nhưng thực tế ngươi đã đem Âm Ảnh Chi Độc cùng trứng của Thạch Ảnh Thú đặt ở trên bộ xương, sau đó làm bộ tránh né mượn cuồng phong do kiếm tạo thành để ném bộ xương đi. Trong quá trình này, Âm Ảnh Chi Độc cũng đã xâm nhập ba người bọn họ. Về phần ta thì bởi vì đứng cách khá xa cho nên mới không trúng chiêu!"
"Còn nữa! Đừng tưởng rằng ngươi buông tha bốn người chúng ta thì có thể giải thích ngươi không phải thủ phạm. Ta đã nghĩ thông suốt một điều. Bộ xương lão đạo sĩ kia bị vỡ thiên linh cái mà chết, Tô Mộ Huyền cùng ba sư đệ ta cũng có tình trạng tương tự nên có thể chắc chắn một điều nơi Âm Ảnh Chi Độc phá tác là đỉnh đầu và lúc phát tác chính là lúc trứng Thạch Ảnh Thú phá vỏ chui ra. Còn thân thể chúng ta không bị đánh nát là vì ngươi cần nó để làm lô đỉnh, nuôi dưỡng Thạch Ảnh Thú con! Mới vừa rồi ngươi dùng một đạo pháp thuật đóng băng thi thể Tô Mộ Huyền chỉ là vẽ rắn thêm chân. Điều ngươi sợ chính là nếu thi thể hắn bị hủy thì sẽ không thể nuôi Thạch Ảnh Thú! Bây giờ ngươi còn gì để nói không?"
Lời nói của Tu Đồng Túy vô cùng tức giận, Đoan Mộc Vũ thật sự có chút cảm khái và bội phục. Hôm nay, ngay cả hắn cũng không phát hiện ra nơi này đến tột cùng có gì bí ẩn. Thủ phạm phía sau, cũng thật là kẻ kỳ tài!
"Hiện tại ngươi chất vấn ta, còn không bằng đi giúp mấy vị sư đệ ngươi vận chuyển pháp lực, nhanh chóng đem trứng Thạch Ảnh Thú bức ra ngoài cơ thể. Nếu làm được có lẽ còn có một đường sinh cơ." Hiếm khi thấy Đoan Mộc Vũ trầm giọng khuyên nhủ.
"Hừ, đừng hòng ta tiếp tục tin ngươi! Chuyện hôm nay, Tu mỗ ta đã không có ý định còn sống để rời đi. Không phải là ngươi chết thì ta chết!" Trong lúc nói chuyện Tu Đồng Túy đã sớm xuất kiếm, đồng thời hắn cũng thi triển pháp thuật phòng ngự bảo vệ toàn thân. Vừa rồi hắn đã biết Đoan Mộc Vũ có khả năng phản ứng cực nhanh, hơn nữa còn có thể đoán biết được quỹ đạo công kích nên lần này hắn không lấy tốc độ làm chủ mà muốn từ từ tấn công, lấy công kích phạm vi lớn để đánh. Công kích như thế mặc dù sẽ tiêu hao nhiều pháp lực nhưng sẽ khiến Đoan Mộc Vũ không thể nào dùng tên làm chệch quỹ đạo tấn công!
Không thể không nói một điều, Tu Đồng Túy này quả thật không đơn giản. Hành động này của hắn, nhất thời đẩy Đoan Mộc Vũ vào tình cảnh cực kỳ bất lợi. Lúc trước hắn có cơ hội lấy mạng bốn người bọn họ là vì hắn có nhãn lực và đã nắm trong tay chiến trường!
Nhưng lúc này Tu Đồng Túy thi triển công kích lại không cho hắn bất kỳ sơ hở nào để lợi dụng, nhất là nơi đây còn bị phong bế, lối ra duy nhất đã bị ngăn. Còn nữa, Tu Đồng Túy đã xuất phát thuật phòng ngự nên Cầu Mộc Cung cũng không thể bắn chết hắn. Ngược lại, Đoan Mộc Vũ chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ bị giết chết!
Quan trọng nhất là cho dù có giết được Tu Đồng Túy thì như thế nào? Hắn cũng không phải là thủ phạm thật sự!
Trong nhất thời, vô số ý niệm hiện lên trong đầu nên Đoan Mộc Vũ không hề nhúc nhích mà cũng không phản kháng, tùy ý để kiếm quang khắp trời chém xuống!
Tu Đồng Túy nổi giận xuất thủ sao có thể đơn giản? Trong nháy mắt, ít nhất có mười lăm đạo kiếm quang xuyên qua ngực Đoan Mộc Vũ, máu tươi bắn ra. Bị thương nặng như thế, nếu không lập tức phục dụng linh đan chữa thương thì chốc lát sẽ tử vong mà thôi.
Đả thương Đoan Mộc Vũ, Tu Đồng Túy không khỏi sướng khoái ngửa mặt lên trời cười to!
Nhưng ngay lúc này, đỉnh đầu ba người Hoặc Tinh, Đoạn Hồng Văn, Tương Thư Ất bỗng nhiên nổ tung, sau đó có ba đạo hắc quang bắn thẳng vào lưng Tu Đồng Túy!
Tu Đồng Túy nhất thời khinh thường nên không kịp né tránh, trực tiếp bị ba đạo hắc quang phá tan lồng ngực. Hắn thở phù phù một lúc rồi ngã xuống đất, trọng thương sắp chết!
Trong khoảng thời gian ngắn, thạch động tràn ngập mùi máu tươi, xác chết la liệt. Bảy người vốn cùng đến thì giờ cùng chết.
Nhưng đột nhiên có một trận cười quỷ dị vang lên, còn chủ nhân tiêng cười kia rõ ràng là Tô Mộ Huyền đã chết!!!
Trong lúc hắn cười, lớp băng do Đoan Mộc Vũ ngưng tụ trên người hắn nhanh chóng vỡ vụn. Sau đó thân thể vốn trọng thương, thất khiếu chảy máu cứ từ từ đứng lên như không có việc gì. Hắn hài lòng nhìn mấy thi thể trên đất và hai người Đoan Mộc Vũ và Tu Đồng Túy trọng thương sắp chết giống như đang nhìn một bức họa vô cùng tinh mỹ trân quý. Trên vẻ mặt hắn hiện lên vẻ vô cùng say mê.
"Thì ra là... là ngươi..." Hai mắt Tu Đồng Túy mở thật to, cổ họng run run không ngừng. Một câu hắn còn chưa dứt thì đã rời xa trần thế, tuy đã chết nhưng hai mắt Tu Đồng Túy không thể nhắm lại được. Tô Mộ Huyền vỗ tay một cái, một cái xúc tu thô to vô thanh vô tức chui lên mặt đất. Trong nháy mắt thi thể năm người Tu Đồng Túy toàn bộ bị kéo đi.
"Đoan Mộc huynh, có phải ngươi cảm thấy thật đáng tiếc hay không? Thật ra thì ta không muốn giết ngươi đâu. Một người thú vị như ngươi thế gian hiếm thấy, ta thật sự muốn làm bằng hữu với ngươi cho đến thời điểm ngươi cam tâm tình nguyện để máu chảy đầu rơi nhảy vào biển lửa vì ta; rồi ta đứng ngay sau lưng ngươi, nhìn ngươi chết đi, nhìn xem vẻ mặt tuyệt vọng, tức giận, không cam lòng của ngươi chẳng phải là chuyện tuyệt vời nhất thế gian hay sao? Đáng tiếc, ngươi quá thông minh!"
Giọng nói của Tô Mộ Huyền rất bình thản. Rõ ràng, những lời này của hắn tuyệt đối có thể khiến bất kỳ người bình thường nào cũng cảm thấy sợ hãi.
"Ngươi chính là Ma Lang Quân!"
Đoan Mộc Vũ hờ hững mở miệng, cho dù thân đang trọng thương nhưng vẻ mặt của hắn vẫn trước sau như một. Việc này không thể nghi ngờ là rất hợp với khẩu vị của Tô Mộ Huyền. Hắn phất phất tay, nhất thời bốn cái xúc tu chia ra đâm vào tứ chi của Đoan Mộc Vũ rồi treo trên lưng chừng, đối diện cùng Tô Mộ Huyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.