Bát Hoang Kiếp

Chương 126: Xuất thế




Dịch giả: One_God
Bởi vì làn sương mù màu xanh tràn ngập không trung, không hề thấy điểm cuối nên hai người Lan Đình cùng Liễu sư tỷ cũng ngưng đả tọa tu luyện. Song hai người chỉ có thể cảm ứng được một chút yêu khí trong làn sương kia chứ không hề biết nguyên nhân chuyện này là thế nào.
Thời gian tiếp tục qua đi, ước chừng vào lúc giữa trưa thì sương mù màu xanh tràn đã tràn ngập cả thiên địa. Chẳng những nó không tản đi mà ngược lại càng trở nên nồng đậm. Lấy mục lực của cả nhóm cũng chỉ có thể nhìn xa được hơn mười trượng, còn nếu là phàm nhân thì dù có đưa tay lên trước mắt chắc cũng không thấy được năm ngón tay!
Lan Đình hoàn toàn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là hạ lệnh để cho đệ tử Lạc Tinh Tông tuần tra cảnh giới phía ngoài trở về. Bởi vì ở trong đám sương mù màu xanh khổng lồ như thế thì người tu hành cảnh giới Động Huyền cũng có khả năng bị lạc phương hướng.
Mà từ sau giờ Ngọ, không biết sao trong lòng mọi người bắt đầu có chút ít phiền não. Cẩn thận phân tích thì lại khó có thể hình dung!
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều lo sợ bất an, bởi vì tình hình như thế này bọn họ chưa từng thấy qua. Mà trên điển tịch cũng chưa có tình hình tương tự xuất hiện! Chỉ có Đoan Mộc Vũ tựa hồ đoán được một chút chân tướng, nhưng hắn vẫn không thể xác định rõ có đúng vậy hay không.
Mười canh giờ đinh ra lúc đầu sắp hết nhưng sương mù màu xanh thủy chung không tiêu tán, ngược lại còn loáng thoáng phát ra một loại ba động kỳ quái từ phương xa. Ba động này rất thần kỳ, cùng nhịp đập trái tim mỗi người tim đập tương liên khiế cho người ta không nhịn được càng phiền lòng nóng nảy hơn.
"Đúng rồi, đây nhất định là ba động của mảnh vụn Yêu Thạch ba động! Nhưng vì sao nó lại cường đại như thế? Chẳng lẻ mảnh vụn Yêu Thạch lần này xuất thế có kích thước lớn hơn, hay là có nguyên nhân khác?"
Đoan Mộc Vũ nhắm mắt đả tọa mấy canh giờ, cuối cùng khi ba động trong sương mù màu xanh càng phát ra rõ hơn thì hắn rốt cục xác định được, nhưng nó lại hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của hắn! Trong tiềm thức, hắn luôn cảm thấy có một loại nguy hiểm khó hình dung đang lặng lẽ tiến tới gần, nhưng không cách nào phát hiện ra đó là gì!
Cảm giác như vậy vô cùng tệ hại nên Đoan Mộc Vũ quyết định tạm hoãn việc đi tới Bắc Hải Cô Thành. Mặc dù mảnh vụn Yêu Thạch này rất có sức quyến rũ, nhưng nó xuất hiện thật sự quá mức quỷ dị.
Đoan Mộc Vũ đứng dậy, lặng lẽ lui về phía sau. Sương mù màu xanh lúc này cũng là một thứ giúp che giấu tốt, chỉ cần rời ra phạm vi mấy trăm trượng thì cho dù là Lan Đình hay Liễu sư tỷ cũng đừng nghĩ tìm được tung tích của hắn.
Nhưng hắn vừa mới lùi về sau được mấy bước thì cảm thấy rời đi một cách lặng lẽ như vậy cũng không thỏa đáng. Nhớ lại Liễu sư tỷ đã biểu diễn kiếm quyết Tật Phong Kiếm Trận cho hắn nên có lẽ nên nhắc nhở một tiếng rồi hẵng đi!
Hắn còn chưa kịp nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười lạnh của hai người Trình Bân và Thần Phong vang lên,. Hẳn bọn họ luôn một mực chú ý từng hành động của hắn đây!
"Hạ Mạch Nhiên, ngươi muốn làm gì? Lan sư huynh ra lệnh không được tự tiện hành động, ngươi không nghe thấy sao? Hay là ngươi tính len lén chuồn mất?"
Trình Bân nói câu này, nhất thời hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người trong Lạc Tinh Tông, vẻ khinh bỉ càng được bọn họ thể hiện rõ hơn. Đối với chuyện này, Đoan Mộc Vũ không thèm để ý. Hắn trầm giọng nói với hai người Liễu sư tỷ và Lan Đình: "Liễu sư tỷ, Lan sư huynh, ta cảm thấy sương mù màu xanh này rất cổ quái, giống như từ phía Bắc bay tới. Để cẩn thận, tốt nhất chúng ta nên lui về hướng nam một đoạn."
"Haizz, quả nhiên là người hèn yếu nhát gan! Gặp chuyện, ngươi là người thứ nhất nghĩ đến việc xoay người bỏ chạy! Lan sư huynh, Liễu sư tỷ, ta xem tên Hạ Mạch Nhiên này đã nhát như chuột vậy thì cứ dứt khoát để hắn về sơn môn một mình đi, tránh đi theo làm liên lụy chúng ta!" Hai người Lan Đình còn chưa nói gì thì Trình Bân liền chê cười nói. Cả đám người còn lại cũng cười phá lên vì điểm này xác thực cũng phù hợp tác phong hèn yếu từ trước đến giờ của Hạ Mạch Nhiên.
"Im lặng nào!" Lan Đình rống lên một tiếng, khiến mọi người an tĩnh lại. Hắn cực kỳ không vui nhìn lướt qua Đoan Mộc Vũ, quát lớn: "Hạ Mạch Nhiên, nếu ngươi sợ thì có thể lập tức rời đi. Nhưng đừng nghĩ chuyện trở về sơn môn Lạc Tinh Tông! Bổn tông không có người chết nhát như ngươi, ngươi không xứng làm đồng môn với ta. Tự sanh tự diệt đi!"
Lan Đình vừa nói xong, đám người Trình Bân, Thần Phong, Dạ Vũ tuy không dám lớn tiếng trầm trồ khen ngợi nhưng vẻ mặt cũng tán đồng. Đây quả thực là lời trong lòng của bọn họ!
Liễu sư tỷ khẽ cau mày, muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Lúc trước, nàng còn tưởng rằng Đoan Mộc Vũ có thực lực không tệ, không kém gì Thập Tam Thủ Đồ của Tử Trúc Viện. Nhưng bây giờ mới chỉ gặp phải một chút khó khăn, đã sợ hãi muốn lùi bước! Cử chỉ này quả nhiên khiến người khác thất vọng!
Đối mặt với sự giễu cợt và chế ngạo như vậy nhưng sắc mặt Đoan Mộc Vũ thủy chung không thay đổi. Hắn cũng chả thèm nhìn đám người Lạc Tinh Tông một cái mà xoay người rời đi. Hắn có chết nhát hay không cũng không phải do bọn họ định đoạt! Hơn nữa, đây đúng là cơ hội tốt nhất thoát khỏi Lạc Tinh Tông trở về thân phận trước đây. Huống chi, hắn thật sự cảm thấy có một loại nguy hiểm khó đoán trước!
Trong tiếng cười nhạo của đám người Lạc Tinh Tông, Đoan Mộc Vũ mới đi xa hơn mười bước thì đột ngột trong lòng máy động, một cảm giác nguy hiểm cực độ từ sâu trong đáy lòng hắn bộc phát ra. Ngay cả mảnh vụn Yêu Thạch và Thanh Mộc Tâm cho dù tận thế cũng bình thường trong cơ thể hắn cũng hoảng sợ thình thịch!
"Không tốt!"
Đoan Mộc Vũ nhất thời kinh hãi, bởi vì hắn căn bản không cách nào cảm ứng được mối nguy hiểm này đến từ phương nào, thế nên hắn cũng không biết trốn đi đâu. Nhưng tốc độ phản ứng của hắn lại cực nhanh, giơ tay liền xuất ra một đạo Băng Giáp Thuật bảo vệ bản thân!
Mà cơ hồ cùng ngay lúc đó, từ phía chân trời phương Bắc xa xôi liền truyền đến một làn ba động kịch liệt, khiến người ta khó có thể tin!
Ba động này cực kỳ kinh khủng, lấy sương mù màu xanh để lan truyền đi. Quả thực,nó giống như một bàn tay vô cùng lạnh lẽo thăm dò trong lồng ngực mỗi người, sau đó nắm lấy trái tim tươi sống đang đập, kéo ra một cách tàn bạo!
Cảm giác chính là kinh khủng như vậy!
Cho dù mạnh mẽ như Đoan Mộc Vũ cũng phảng phất như bị một cây chùy lớn, nặng đạt ngàn cân đập trúng lồng ngực. Hai mắt hắn tối sầm, trong đầu rung động ùng ùng, pháp lực toàn thân không cách nào khống chế được, một ngụm máu tươi liền được phun ra!
Đây là kết quả hắn đã phòng ngự rồi, nếu không sẽ lại càng thảm hại hơn!
Sau khi phun ra một ngụm máu tươi, Đoan Mộc Vũ kinh ngạc phát hiện đám sương mù lúc trước tràn ngập cả thiên địa nhanh chóng biến mất. Hơn thế nữa còn có một cỗ ba động khổng lồ lại bắt đầu nổi lên từ phiến thiên địa này. Tựa hồ cả núi cao sông lớn cùng sâu trong lòng đất cũng gầm thét sôi trào! Cả thiên địa sắp phải biến đổi!
"Làm sao có thể? Làm sao có thể? Làm sao có thể!!!"
Đoan Mộc Vũ cơ hồ muốn trợn tròn mắt. Cảm ứng được trong thiên địa tràn đầy ba động vô cùng táo bạo, hắn rốt cuộc hiểu rõ đã phát sinh chuyện gì!
Chuyện này tương đương với ba động của một món tiên khí, chôn dấu trên thế gian không biết bao nhiêu vạn năm cuối cùng xuất thế!
Nhưng đây tuyệt đối không phải là tiên khí xuất thế, mà là mảnh vụn Yêu Thạch xuất thế. Nhưng mảnh vụn Yêu Thạch to cỡ nào mới có thể tạo thành tình hình kinh khủng loại này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.