Bát Hoang Kiếp

Chương 17: Yên vân khiếu nguyệt




Dịch giả: Mỹ Nam Tử
“Cảnh giới Tàng Phong rất đơn giản, đây là bước nhập môn trên con đường tu hành, cũng là giai đoạn trụ cột để người tu hành tích lũy pháp lực. Một khi người tu hành tu luyện đến cảnh giới Tàng Phong thì có thể tự mình đả thông kinh mạch. Lúc đó xương cốt giãn ra, cuối cùng đạt được phong thái nhẹ nhàng, thân thể tráng kiện. Lúc động sẽ ào ạt như gió cuốn, khi tĩnh e ấp tựa gái ngoan. Hơn nữa sức sống tràn đầy, tuổi thọ có thể lên tới một trăm năm mươi năm. Tuy nhiên khi tu luyện cảnh giới Tàng Phong đến một mức độ nhất định, pháp lực được tích tụ trong cơ thể từ từ gia tăng, rồi đến lúc nào đó thân thể người tu hành sẽ không thể dung nạp được nữa. Bởi vì cơ thể con người có giới hạn, tựa như một chiếc bình nhỏ nên lượng nước chứa trong bình đó luôn có giới hạn, lúc đấy chính là thời điểm để đột phá cảnh giới Tàng Phong mà tiến vào cảnh giới Động Huyền”.
“Khi nói tới Động Huyền tức là muốn đề cập đến khả năng dung nạp vạn vật. Ngày xưa có câu “Động Huyền một tấc, ẩn tàng vạn vật; Linh Thai ba bước, vạn tái hư không”. Người tu hành chúng ta nếu muốn thân thể dung nạp được càng nhiều pháp lực hơn nữa, tất nhiên cần phải làm cho từ trong cơ thể phát sinh một bước chuyển hóa thật lớn, đó là thoát thai hoán cốt. Cả quá trình này gọi là Động Huyền, tuy muốn đạt đến cảnh giới này có chút khó khăn nhưng các ngươi đều có tư chất tu hành tốt nên chỉ cần chuyên tâm tu luyện thì trong vòng hơn chục năm sau sẽ có khả năng tiến vào cảnh giới Động Huyền. Một khi đạt tới cảnh giới Động Huyền, tuổi thọ sẽ được tăng lên ba trăm năm”.
Nói tới đây, Tác Ly có vẻ lo lắng nhìn về phía Đoan Mộc Vũ rồi nói nhỏ: “Đoan Mộc sư đệ, mặc dù tư chất của đệ có kém một chút nhưng đừng quá lo lắng, quá trình tu hành tối kỵ nhất chính là ham cái lợi trước mắt. Chờ đến khi ta cùng với sư muội tiến vào cảnh giới Động Huyền chắc chắn sẽ xuống núi tìm chút thiên địa linh dược cho đệ, đến lúc đó lại cầu thêm sư bá ra tay luyện cho đệ một lò Động Huyền Đan thượng phẩm. Khi đó ắt hẳn sẽ không đáng ngại nữa đâu”.
“Không có cách nào đâu!”
Đoan Mộc Vũ lắc đầu, mặc dù trên mặt hắn không biểu lộ chút gì nhưng trong lòng cảm thấy khá ấm áp.
Lúc này Tác Ly cũng hờ hững tiếp tục nói: “Sau Động Huyền chính là cảnh giới Linh Thai. Nói tới Linh Thai chính là muốn đề cập đến nơi ẩn chứa thần niệm của chúng ta, cũng là suy nghĩ từ trong tim chúng ta. Tuy nhiên cảnh giới này lại không liên quan lắm tới mức độ thâm hậu của pháp lực, bởi vì sau khi người tu hành tu luyện đến một cảnh giới nhất định, mặc dù thực lực có tăng lên nhiều nhưng kèm theo đó từ trong nội tâm cũng sẽ xuất hiện thêm rất nhiều ảo niệm. Một khi người nào có ý chí không mạnh mẽ sẽ rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma, cho nên trong cảnh giới Linh Thai này, việc quan trọng nhất của người tu hành là tự mình phải tăng cường thần niệm lên thật mạnh mẽ, chỉ cần thần niệm thật sự cường đại tất nhiên cảnh giới này rất dễ vượt qua. Ngược lại nếu tinh thần tu hành không được kiên định e rằng sẽ vĩnh viễn dừng bước ở ngưỡng đó mà thôi”.
“Thật ra cảnh giới Linh Thai chỉ là một bước đệm, mà cảnh giới kế tiếp là Tinh Uẩn mới trọng yếu bậc nhất. Đây cũng là đại cảnh giới trọng tâm của phàm nhân, một khi đột phá được cảnh giới Tinh Uẩn ắt hẳn sẽ cách cảnh giới Thiên Nhân không bao xa nữa. Tinh Uẩn chính là thực thể được dung hợp bởi pháp lực và thần niệm rồi được ngưng tụ từ bên trong cơ thể. Bình thường có thể tu luyện Tinh Uẩn này trực tiếp từ trong cơ thể, hoặc dùng nó để tích trữ pháp lực. Nói tóm lại sẽ có rất nhiều chỗ tốt, chỉ riêng tuổi thọ thôi cũng phải kéo dài đến ngàn năm rồi.”
“Sau khi vượt qua cảnh giới Tinh Uẩn tức khắc sẽ tiến nhập vào cảnh giới Thiên Nhân. Bốn tiểu cảnh giới thuộc cảnh giới lớn này tuần tự bao gồm Tử Khí, Luyện Thần, Quy Hư và Hóa Kiếp. Hiện tại các ngươi chỉ hiểu qua thế này là đủ, bởi vì muốn đạt được tới bốn cảnh giới này thật sự rất khó khăn. Dù sao hiện tại sư bá Thương Ngô Tử cũng chỉ đạt tới cảnh giới Tử Khí thôi, về phần cảnh giới Tiên Nhân càng không cần phải nói tới làm gì. Hiện tại ta sẽ giúp cho các ngươi hiểu rõ hơn một chút về công pháp tu hành của Phù Vân Tông chúng ta”.
“Toàn bộ công pháp tu hành của Phù Vân Tông được chia thành ba loại, loại, thứ nhất là Yên Vân Quyết được sáng tạo ra rất phù hợp cho nữ giới tu hành. Nghe nói loại công pháp này do sư thúc Yên Vân Tử sáng chế, tuy nhiên bà đã rời khỏi Phù Vân sơn cả trăm năm nay mà chưa nghe qua tin tức nào cả. Công pháp thứ hai có tên gọi là Khiếu Nguyệt Quyết, cả nam lẫn nữ đều có thể tu luyện được, thế nhưng nữ đệ tử nên chọn lựa Yên Vân Quyết vẫn là tốt hơn. Loại công pháp thứ ba là Kiếm Khí Quyết lại có tính chất hoàn tòa khác biệt so với hai loại công pháp kia, loại này chủ lực chuyên tu Ngự Kiếm Thuật, cũng là công pháp mà tất cả các môn hạ đệ tử đều phải tu luyện, các ngươi hãy đi theo ta”.
Sau khi đã giảng xong về hai cảnh giới lớn là Phàm Nhân, Thiên Nhân cộng với tám cảnh giới nhỏ, Tác Ly lập tức đứng dậy rồi dẫn theo Đoan Mộc Vũ và ba đưa trẻ bước đi về hướng đỉnh cao nhất của Phù Vân Sơn. Đến lúc đứng ở phía dưới hai tảng đá khổng lồ mà Thương Ngô Tử và Thương Minh Tử đang ngụ trong đó, bất chợt hắn tiến lên một bước rồi đánh ra một đạo pháp quyết, bỗng nhiên từ trong tảng đá khổng lồ này xuất hiện hào quang rực rỡ đến mức chói mắt rồi tắt. Dường như không có chút dấu hiệu nào báo trước, ba tấm bia đá lập tức hiện ra. Chúng có hình dạng, phong cách cổ xưa. Trên những tấm bia đá này có khắc chi chít rất nhiều ký hiệu cổ quái, thế mà với kiến thức rộng rãi của Đoan Mộc Vũ mà khi nhìn vào cũng khó lòng nhận biết được.
“Hắc hắc, Đoan Mộc sư đệ không cần nhìn nữa, ký hiệu khắc phía trên đó không có chút ý nghĩa nào đâu, quả thật chẳng có quan hệ gì với ba công pháp chủ lực của bổn môn, nhưng ba loại công pháp đó đúng thật nằm ở bên trong. Các ngươi chỉ cần tiến lên rồi nhắm hai mắt lại, tâm bình khí hòa, đưa tay đặt lên tấm bia đá này, tất nhiên khi đó có thể lĩnh ngộ được một trong ba loại công pháp. Tuy nhiên muốn lĩnh ngộ được nhiều hay ít còn tùy thuộc vào cơ duyên của các ngươi, hơn nữa cả đời mỗi người chỉ có một cơ hội duy nhất mà thôi”.
Tác Ly mỉm cười thỏa mãn, cuối cùng cũng tìm lại được chút ưu thế đối với Đoan Mộc Vũ, sau đó hắn lần lượt giới thiệu rõ ràng từng tấm bia đá đang cất giấu công pháp, theo trình tự là Yên Vân Quyết, Khiếu Nguyệt Quyết và tấm bia đá cuối cùng là Kiếm Khí Quyết.
“Ô la la, trò này chơi hay đấy!” Tên mập Lý Dật Phong là người đầu tiên không kiềm được mà chạy ào tới, hắn đưa tay áp lên tấm bia đá thứ hai, lạ thay chỉ nghe vang lên một tràng âm thanh réo rắt hết sức kỳ diệu, lập tức từ trên bia đá vốn mang phong cách cổ xưa đó chợt tỏa ra hào quang sáng lóa, tựa như được đúc bằng vàng ròng óng ánh, vô cùng uy nghiêm. Lúc này có thể thấy được vô số ký hiệu nhanh chóng tiến vào trong thân thể hắn, chỉ chốc lát sau tấm bia đá này mới khôi phục lại trạng thái ban đầu, nhìn qua tên mập đó thấy hắn đang rung đùi đắc ý tựa như đạt được thứ gì đó.
Người thứ hai tiến lên chính là Lam Mị, cô bé áp tay vào tấm bia đá thứ nhất, lập tức âm thanh réo rắt như từng giọt nước đang va vào nhau lại vang lên, hơn nữa còn phảng phất như có làn hương thơm ngát thoang thoảng đâu đây. Lúc này tấm bia đá lại hóa thành hàng ngàn hàng vạn đóa hoa đủ loại, chúng tung bay khắp trời, thật tuyệt diệu xinh đẹp không bút nào tả xiết. Cuối cùng chúng hóa thành cơn mưa hoa tung bay đầy trời, rồi nhanh chóng dung nhập vào trong thân thể của Lam Mị, toàn bộ hóa trình truyền thụ này xem ra còn lâu hơn tên mập Lý Dật Phong kia một nửa thời gian.
Khi Lam Mị khôi phục lại dáng vẻ bình thường thì Tác Ly không nén được mà vỗ tay khen ngợi: “Chúc mừng tiểu sư muội, xem ra muội đã nhận được toàn bộ truyền thừa của Yên Vân Quyết rồi, chắc chắn việc tu hành trong tương lai sẽ đỡ nhọc công hơn nhiều”.
“Thật không? Cảm ơn Tứ sư huynh đã khích lệ!” Lam Mị cười thật ngọt ngào rồi lui trở lại.
“Thục Nguyệt, đến ngươi rồi!” Tác Ly thúc giục luôn Thục Nguyệt.
“Vâng, Tác Ly sư thúc!”
Khuôn mặt bé xíu của Thục Nguyệt chợt đỏ bừng lên, tuy nhiên khoảnh khắc kỳ diệu vừa rồi của nhóc mập với Lam Mị đã khiến cho cô bé rất hứng khởi, vì thế tiến ngay lên phía trước mà trong lòng cũng tràn đầy mong đợi. Cô bé khẽ đưa tay chạm vào tấm bia thứ hai, bỗng nhiên rất nhanh nghe thấy một tiếng đàn du dương chợt vang lên, tức khắc từ bốn phía tấm bia đá đó xuất hiện mây mù giăng giăng, sau đó hóa thành một con rồng màu trắng ngửa mặt lên trời gầm thét liên hồi. Thế nhưng tiếng gầm này hòa quyệt với tiếng đàn thành một thể mà xông thẳng lên chính tầng trời, nhất thời vang vọng trên bầu trời Phù Vân sơn không dứt. Tật không biết nguyên nhân tại sao mà kể cả những đám mây chung quanh Phù Vân sơn cũng biến ảo không ngớt, quang cảnh này thật khiến cho người xem được mở mang kiến thức.
Lúc này Tác Ly đã kinh ngạc đến ngây người, nhóc mập với Lam Mị cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, riêng Đoan Mộc Vũ tựa như đang suy nghĩ gì đó, trong ánh mắt hắn không dằn được vẻ kinh ngạc. Không ngờ cô bé Thục Nguyệt này lại có Thiên Long Linh Mạch, đúng là có tư chất tu hành tuyện hảo, tuy nhiên cũng lại là một vật tẩm bổ cực tốt mà Yêu tộc thích nhất.
“Ha ha ha, Vân Long Khiếu, thật sự là Vân Long Khiếu đấy sư huynh! Cuối cùng Phù Vân Tông của chúng ta cũng đã xuất hiện một thiên tài tuyệt đỉnh rồi, sở học của sư phụ lão nhân gia rốt cuộc cũng đã có truyền nhân chân chính rồi.”
Tất nhiên biến đổi lạ thường của vô số đám mây xung quanh đã không thể qua mặt được Thương Ngô Tử và Thương Minh Tử, trong nháy mắt không biết họ đã bước ra từ nơi nào, lúc này ánh mắt sáng rực của họ đang quan sát Thục Nguyệt vốn còn đang đứng trước tấm bia đá, hai hàng râu trắng như tuyết cũng kích động nhảy dựng liên hồi.
Qua thời gian uống cạn chén trà, cảnh tượng Vân Long Khiếu vốn được xuất hiện từ Thục Nguyệt mới dần dần biến mất, tấm bia đá cũng đã khôi phục lại bình thường. Lúc này hai người Thương Ngô Tử và Thương Minh Tử liếc nhìn nhau, cuối cùng Thương Ngô Tử mới nói: “Sư đệ, đứa bé này nếu giao cho Khô Mộc dạy dỗ tu hành e rằng không ổn lắm, đáng lý ra đây là đồ tôn của lão phu cũng nên do tận tay ta dạy bảo, nhưng sắp tới ta phải có chuyện đi xa vì thế vẫn là nhờ sư đệ cực khổ chăm lo dùm ta vậy”.
“Ha ha, không thành vấn đề, sư huynh cứ việc yên tâm. Đệ tử có tư chất tuyệt vời đến như thế chính là đứng đầu trong Phù Vân Tông suốt một ngàn hai trăm năm qua. Lần này Uyên Tễ đã lập được công lớn, có thể tìm thêm được hai ba đứa đồ nhi tuyệt hảo như vậy nữa thì ngàn năm sau lo gì Phù Vân Tông chúng ta không sánh bằng với ba tông môn lớn chứ?” Thương Minh Tử hào khí ngút trời cười to nói như thế, tức thì ra hiệu cho Tác Ly biết đôi chút rồi dẫn Thục Nguyệt lúc này còn đang mê mẫn, không biết chuyện gì xảy ra bèn nhẹ nhàng lướt đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.