Bát Hoang Kiếp

Chương 24: Đàn cổ




Dịch giả: One_God
Thiên đạo vô thường nhưng người hữu tình! Ngay lúc gió Tây mang theo mây bay qua trên trời xanh thì Đoan Mộc Vũ nhịn không được mà cảm thán.
Giờ phút này, hắn đang bình tĩnh ngồi ở trên đỉnh của một cô phong vắng vẻ nhất hướng Đông Nam sơn môn Lạc Tinh Tông. Trước mặt Đoan Mộc Vũ là một khối Tử Đinh Hương Mộc tím đậm, tản mát hương thơm nhẹ nhàng. Mặc dù khoảng thời gian này bị buộc rời khỏi Phù Vân Sơn nhưng hắn chưa quên lời hứa tặng một cây đàn cổ cho Lam Mị.
Luyện chế đàn cổ có ba khả năng, vừa đơn giản lại vừa khó khăn. Nếu dùng cách làm như trong phàm tục thì rất dễ, cũng là loại đơn giản nhất.
Loại thứ hai lại lấy tiêu chuẩn là pháp khí, làm cho có thể công kích, phòng ngự. Loại này cũng có chút khó khăn.
Mà loại thứ ba thì lại khác biệt rất lớn, chẳng những tiếng đàn réo rắt, sở hữu hiệu quả của pháp khí mà phải có linh hồn của đàn mới là cao cấp nhất, ví dụ như chiếc đàn sau lưng Ninh Chi Đồng!
Nhưng loại phương pháp luyện chế thứ ba rất khó, rất khó và đã mất tích! Cho nên Yên Vân Tử hôm đó mới lên tiếng, chớ để một khối Tử Đinh Hương Mộc này bị hủy.
Đoan Mộc Vũ không trả lời nàng là vì chuyện này đối với hắn mà nói cũng chả mấy khó khăn. Kiếp trước hắn cũng đã có một đoạn thời gian khảy đàn huýt sáo khinh cuồng cho nên lúc này mới có một chút cảm khái khó nói nên lời.
Gió Tây như lưỡi dao quất vào mặt, chẳng qua trong phút chốc, khối Tử Đinh Hương Mộc này nhanh chóng cải biến hình dạng nhưng không hề có vụn gỗ rơi xuống! Đó là bởi vì một cánh tay Đoan Mộc Vũ thao túng hàn khí lão luyện, không phải dùng cắt gọt mà là dùng hàn khí áp chế. Làm thế là tương đồng với sử dụng lò luyện để luyện chế rồi, nhưng phương pháp chân chính trong đó người ngoài rất khó biết được.
Động tác Đoan Mộc Vũ mặc dù cực kỳ mềm nhẹ tiêu sái nhưng trong thời gian ngắn ngủn nửa nén hương trên mặt hắn đã có dấu hiệu mệt mỏi. Đến lúc này, một khối Tử Đinh Hương Mộc mới khó khăn lắm thành hình, màu tím càng đậm thêm, hết lần này tới lần khác lại sáng ngời như ánh sao trong đêm tối.
Khẽ mỉm cười hài lòng, Đoan Mộc Vũ nhắm mắt lại, tiện tay phẩy phẩy. Chiếc đàn mặc dù chưa có dây, cũng không tiếng đàn nhưng chính hắn lại say mê trong đó, phảng phất trong lòng có tiếng đàn khác.
Lúc đầu, tình hình này nhìn cực kỳ tức cười nhưng dần dần tiếng gió rít vang lên, chung quanh cũng có mây mù bay lên như có tiên tử, theo tiếng đàn mà đến nhảy múa!
Bên trong phương viên trăm trượng, một ngọn gió uốn lượn qua lại như lưỡi đao, vô số cây cỏ nhảy múa giữa không trung! Bất tri bất giác có một tiếng đàn rất yếu ớt, rất xa xôi dần dần truyền đến tựa như ảo giác, chẳng những vang lên trong tâm, lại càng quanh quẩn ở bên tai!
Đến đây, Đoan Mộc Vũ mới nhanh chóng lấy ra một cái lông vũ của La Yếm Hỏa Bằng, nhẹ nhàng nắm chặt trong tay. Lông vũ liền biến thành một ngọn lửa vô cùng linh động, rơi xuống trên thân đàn Tử Đinh Hương Mộc, nhảy múa chung quanh nó, tựa hồ là vì cảm ứng từ không trung truyền đến tiếng đàn xa xôi mà thâm thúy!
Một cái lông vũ của La Yếm Hỏa Bằng rõ ràng không đủ, Đoan Mộc Vũ liên tiếp lấy ra hơn mười cái, biến nó thành ngọn lửa rồi cho nhảy múa trên thân đàn. Chúng không ngừng biến ảo, chớp lóe liên tục, cùng tiếng đàn kỳ ảo trên không trung dần dần hợp làm một thể, cuối cùng hóa thành một cái dây đàn màu đỏ, bám vào thân đàn!
Trong phút chốc, gió giữa không trung dừng lại, mây mù tiêu tán, trời đất sáng tỏ. Hết thảy vẫn còn như mộng cảnh, giống như cho tới bây giờ cũng chưa hề phát sinh. Chỉ có trên thân đàn nhiều hơn một sợi dây đàn giống như ngọn lửa!
Đoan Mộc Vũ nhẹ nhàng gảy lên, tiếng đàn chợt vang, dễ nghe đến mức nói không thành lời. Tiếng đàn phảng phất như thiên địa chí lý, khiến vạn vật rung động. Hắn tiếp tục gảy đàn, điều khiển nhẹ nhàng biến ảo. Tuy chỉ là một sợi dây đàn nhưng tuyệt vời không thể tả! Đến khi hắn đưa một luồng pháp lực vào điều khiển thì sấm chớp, gió rít từng trận, sương mù mịt mờ, cuồng phong loạn khởi, uy thế kinh người!
Khóe miệng mỉm cười, Đoan Mộc Vũ rất hài lòng. Hắn nhắm mắt lại, lần nữa phẩy nhẹ trên đàn. Không có âm thanh như cũ nhưng chỉ chốc lát sau lại thấy bốn phía phảng phất như trăm hoa đua nở, ong bướm bay múa, nước chảy róc rách, lá trúc nhẹ lay động, tự có một tiếng đàn thanh việt không linh như ẩn như hiện!
Đến đây, Đoan Mộc Vũ lấy lông vũ La Yếm Hỏa Bằng ra biến nó thành ngọn lửa, cùng tiếng đàn cộng minh hóa thành sợi dây đàn thứ hai.
Đây là phương pháp Đoan Mộc Vũ dùng trí nhớ huyễn hóa ra tiếng đàn, sau đó lại dùng lông vũ La Yếm Hỏa Bằng nhận lấy mấy phần thần vận, cuối cùng ngưng tụ thành dây đàn.
Chờ cho bảy sợi dây đàn trên thân đàn hoàn thành thì một cây đàn cổ đã được luyện chế thành công. Có lẽ phẩm chất nó không bằng đàn của Ninh Chi Đồng nhưng bên trong bảy sợi dây đàn này có dung hợp trí nhớ của Đoan Mộc Vũ. Chỉ cần chủ nhân đàn này đủ thông tuệ thì sẽ lĩnh ngộ được nhiều hơn, tiếp đó sẽ khiến uy lực cây đàn không ngừng tăng lên.
Hay nói cách khác chính là chủ nhân cây đàn có thực lực bao nhiêu thì nó cũng có thể bộc phát uy lực bấy nhiêu. Dùng nó làm vật tiêu khiển cũng có thể, mà làm pháp khí để công kích phòng ngự cũng có thể!
Giờ phút này, Đoan Mộc Vũ ngưng mắt nhìn cây đàn này không nhịn được muốn gảy đàn một phen. Nhưng khi ngón tay hắn vừa chạm dây đàn thì lại ngừng. Một lúc lâu sau, hắn mới khe khẽ thở dài, tiện tay thu đàn vào trong túi trữ vật bởi vì hắn đã không còn tâm tình này.
Đoan Mộc Vũ đứng dậy nhìn lên trời cao, bất tri bất giác mặt trời đã lặn về phía Tây. Lúc này, từ nơi xa truyền tới thanh âm của một cô gái đang tò mò, rất trong trẻo.
"Ngươi là đệ tử viện nào? Đứng ở chỗ này ngây ngẩn người rất vui sao?"
Thanh âm vừa vang lên, một bóng người mảnh khảnh đã đi tới trước người Đoan Mộc Vũ. Đây là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, ánh mắt trong suốt, trên mặt thủy chung mang theo nụ cười, giống như một luồng ánh mặt trời sáng sớm, làm người khác khó quên.
Đoan Mộc gật đầu, không nói gì. Nàng cũng lơ đễnh, chẳng qua giống Đoan Mộc Vũ, song song đứng ở trên núi, phối hợp nói: "Cô sơn này có rất ít người tới, mặc dù vắng vẻ nhưng rất thanh tĩnh. Hơn nữa từ nơi này ngắm mặt trời lặn rất có ý vị. Mỗi khi ta rảnh rỗi đều một mình tới đây, yên lặng ngắm mặt trời từ từ hạ xuống cho đến khi sao lên đầy trời, cảm giác rất nhẹ nhàng. Ngươi có phải cũng thế hay không?"
Đoan Mộc Vũ không đáp mà nàng cũng không tiếp tục nói chuyện. Hai người cứ im lặng mà nhìn bầu trời phía Tây. Mặt trời chậm rãi lặn xuống, như ánh nắng chiều rơi trong thiên địa.
Mãi cho đến khi màn đêm xuất hiện, trên bầu trời thoáng hiện ánh sao nàng mới cùng Đoan Mộc Vũ đứng đậy, thản nhiên cười rồi theo gió đi.
Hai ngày sau, cho đến kỳ hạn cuối cùng của nhiệm vụ môn phái luyện chế Không Bạch Ngọc phù, Đoan Mộc Vũ mới cầm lấy ba khối Không Bạch Ngọc phù đi Ngọc Đái Phong.
Ngọc Đái Phong khác với ngọn cô phong phía Đông Nam, nó là một ngọn núi bên trong sơn môn Lạc Tinh Tông, cũng tương đối đầy đủ linh khí như mấy ngọn núi khác. Phong cảnh nơi đây vô cùng đẹp, tất cả thuộc sở hữu của trưởng lão Lạc Tinh Tông - đệ tử đời thứ hai Trình Tuyết.
Đừng nghĩ đệ tử đời hai hơn đệ tử đời ba một đời mà lầm, thực tế hai thế hệ này cách biệt thời gian ít nhất là ba trăm năm. Ví dụ như đệ tử đời bốn của Lạc Tinh Tông ít nhất sau trăm tuổi mới có thể gặt hái thành công, còn mọi người gia nhập Lạc Tinh Tông trước đó đều thuộc thế hệ ba.
Cũng chính vì như vậy mà đệ tử đời ba khi gặp đệ tử đời hai thì phải tuân thủ quy tắc, bởi vì họ đều là sư bá sư thúc nên không dám can đảm thất lễ. Đó chính là tội lớn! Trời mới biết sao Hạ Mạch Nhiên hèn yếu này lại có lá gan lớn như vậy. Ngay cả Đoan Mộc Vũ đều có chút bội phục hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.