Bắt Tay Người Trộm Bội

Chương 11:




Trời mưa mấy ngày liên tiếp, sao trên bầu trời đêm không nhiều lắm.
Thư Hoàn đi ra khỏi nhà xí, nếu không phải bụng không thoải mái, nàng cũng không có thói quen nữa đêm đi nhà xí, lần này đi vệ sinh lúc nửa đêm thật quá khổ sở rồi. Ám vệ Lục bị nàng xem thành vật trong bàn tay nhiều năm qua đã vị hôn thê rồi? Hôn sự được định từ bé? Ông trời, lòng ta gần như tan vỡ rồi!
Người ngủ không yên, đành phải đến nhà xí đi bộ một vòng.
Gió đêm hơi lớn, Thư Hoàn ho khan mấy tiếng.
"Tại sao ra ngoài không mặc nhiều áo một chút?" Ám vệ Lục lặng lẽ đi theo cởi áo khoác của mình khoác lên người nàng.
Thư Hoàn sờ sờ quần áo màu đen thuộc về ám vệ Lục cảm thấy không được tự nhiên, có lẽ từ nay về sau nam nhân này sẽ thuộc về người khác, quan tâm đến những nữ nhân khác, ngoại trừ chua chát còn có khó chịu. Nàng muốn ám vệ Lục ân cần, nhưng không muốn ám vệ Lục quan tâm cẩn thận với người khác!
Đi kèm với đầu óc rõ ràng là đau xót như dâng trào.
"Ta quay về phòng ngủ đây!" Thư Hoàn cười hì hì vỗ vỗ vai ám vệ Lục.
"Được!"
Thư Hoàn chui vào trong chăn, nàng có một loại xúc động muốn khóc, sau đó tạm biệt quá khứ, bắt đầu lần nữa. Nhưng nàng không dám, bởi vì lỗ tai ám vệ Lục vô cùng nhạy, nghe thấy nàng khóc nhất định sẽ rất kỳ lạ.
Hôm nay thật đúng là ngày công chúa đại nhân chịu khổ!
Ngủ thôi!
Một con dê hai con dê ba con dê... một trăm năm mươi con dê, một trăm năm mốt con dê, một trăm năm hai con dê...
Ở trong một căn nhà dân bình thường trên trấn Trương gia, hai nam một nữ đang làm một giao dịch.
Bên cạnh một cái bàn bị gãy một góc, Thụ Thôn một tay gặm đùi gà, cười nheo mắt miệng đầy dầu mỡ nói, "Nói hay lắm nói hay lắm, Kiều San và nữ nhân Thư Hoàn kia có quan hệ vô cùng tốt, Thư Hoàn không thể không để ý đến đạo lý, chuyện đi du thuyền ngươi cứ yên tâm, không có Kiều San làm không được!"
"Vậy thì đa tạ!" Hoa Diện nho nhã cảm ơn, lại thả mấy thỏi bạc trên bàn.
Mắt Thụ Thôn nhìn chằm chằm vào bạc, bạc đánh bài mấy tháng tới có rồi, hắn lại càng phát ngôn bừa bãi, "Huynh đệ ngươi yên tâm, Thụ Thôn ta xưa nay vì huynh đệ mà không tiếc cả mạng sống, nếu nữ nhân Thư Hoàn kia không biết suy xét không chịu đi cùng với ngươi, ta sẽ trói nàng thả trên giường ngươi!"
"Không cần thô lỗ như vậy!" Hoa Diện thu chiết phiến lại không đống ý nói, "Để Kiều phu nhân giúp đỡ thay mặt mời đã có chút không ổn rồi, người không biết còn tưởng rằng ta ham muốn sắc đẹp, thật ra ta càng để ý đến tài đức của một cô nương hơn!"
"Đúng đúng! Hoa huynh nói rất có lý, đến nào, hai huynh đệ chúng ta tiếp tục uống vài chén!" Thụ Thôn xưng huynh gọi đệ, một lòng một dạ quyết định lừa bạc từ tay Hoa Diện. Còn Kiều San sau lưng hai người, đối với chuyện thông đồng làm bậy lừa gạt Thư Hoàn cũng có chút lắc lư bất định, nàng không muốn như vậy, nhưng có điều chỉ cần tìm Thư Hoàn đi ra ngoài là có thể có rất nhiều bạc, nàng lại không cam lòng bạc trắng tới tay còn để mất.
Kiều San vuốt vuốt bụng lâm vào rối rắm.
Đợi đưa Hoa Diện đi, Thụ Thôn cất bạc xong phun một ngụm nước bọt trên mặt đất, "Trò quái gì vậy chứ! Muốn chơi nữ nhân còn muốn giả bộ làm người tốt, mặt người dạ thú!"
"Nhận bạc của người khác, quay đầu chàng liền mắng, cũng đâu có đạo đức gì tốt!"
"Ối chao! Con đàn bà này phát cáu đúng không? Ba ngày không đánh ngươi, ngươi đã muốn leo tường dỡ ngói rồi hả?" Thụ Thôn trừng mắt, vươn tay đẩy Kiều San, "Ta nói cho ngươi biết, đừng trông thấy mặt trắng nhỏ mà động lòng riêng, ngươi sống là người nhà họ Thụ, ngươi chết cũng là quỷ nhà họ Thụ!"
Kiều San bụng cao suýt chút nữa bị đẩy ngã, nàng vịn vách tường đỏ hốc mắt, "Rõ ràng là chàng không đúng!"
"Ông đây nói một ngươi dám nói hai?"
"Không dám!" Kiều San vừa khóc vừa đi vào nhà, nếu không thuận theo ý của Thụ Thôn, e rằng mấy tháng tiếp theo nàng sẽ không có lấy một ngày tốt lành.
Vầng trăng sáng chậm rãi biến mất.
Ánh mặt trời nóng cay.
Cửa thành thị trấn Trương gia người đến người đi.
Trời mưa không ngừng chặn không ít đường đi của người đi đường, lúc này sắc trời không dễ gì hoàn toàn trời quang mây tạnh, người đi qua đi lại cửa thành lập tức nhiều hơn bình thường.
Thư Hoàn đứng yên ở trước cửa thành phất tay, đưa mắt nhìn bóng lưng ám vệ Lục dần dần biến mất trong đám người.
Tối hôm qua đã đáp ứng ngày hôm nay để ám vệ Lục quay lại U thành!
Theo lý mà nói khi thuộc hạ về nhà thành thân, làm chủ tử ít nhiều cũng phải có chút bày tỏ. Cho nên trước khi ám vệ Lục đi, Thư Hoàn tặng hắn một chút bạc. Mặc dù Thư Hoàn có lòng tặng vòng tay trâm cài bông tai hoặc là một nhúm tóc, nhưng những cái đó có tính ám hiệu quá mạnh mẽ, khụ!
Nếu không thể ở cùng một chỗ, còn không chịu cô đơn đi đùa giỡn vậy cũng quá tệ rồi!
Thư Hoàn dùng sức lắc đầu ném bực bội đi.
Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, khiến người ta quên nói chuyện sắp rời khỏi thị trấn Trương gia.
Trở lại khách điếm Thư Hoàn liền thu dọn đồ nữa trang, quyết định đến nơi khác chơi. Nhưng nàng vừa mới xuống lầu thì bị Kiều San xấu hổ tìm tới lần nữa.
Thư Hoàn có chút nhức đầu nâng trán, chẳng lẽ mặt của mình rất hòa ái dễ gần nên mới hấp dẫn người ta hết lần này tới lần khác đến cầu giúp đỡ? Nhìn nàng rất giống người tốt sao? Nàng chỉ là một tên trộm thông minh chút mà thôi!
Kiều San không chú ý đến bao đồ trên vai Thư Hoàn, chỉ lo cươi tười nói, "Ở nhà ta có làm nhiều món ăn, không biết Thư Hoàn cô nương có thời gian đến ăn không?"
"Không rảnh!" Thư Hoàn nhìn Kiều San gượng cười cho qua chuyện, cần gì chứ? "Đừng cảm tạ ta, ta sắp rời khỏi thị trấn Trương gia rồi!"
Kiều San sững sờ, lúc này mới chú ý tới bao đồ trên vai nàng, không khỏi nghĩ thầm chẳng lẽ số bạc này không cần trả lại? Lại không hiểu nói: "Hoàn cảnh nơi này rất tốt, vì sao cô nương muốn rời đi?"
"Trấn trên Trương gia có hái hoa tặc lảng vảng!" Thư Hoàn nghĩ lại phát sợ nhấn mạnh nói: "Ta từ U thành trốn đến đây, nghe nói hái hoa tặc đã đến trên trấn Trương gia, ta phải đi nhanh, khà khà! Hơn nữa quả thực ta cũng đã ăn no rồi!"
Kiều San cười gượng, nàng không muốn Thư Hoàn dứt khoát rời đi. Cầm bạc của Hoa Diện, Kiều San nhận ủy thác của người ta, nếu như không thể mang Thư Hoàn đi du thuyền vẫn không thể để người ta rời đi, Hoa Diện này nhất định sẽ trở mặt lấy lại bạc, Thụ Thôn cũng sẽ vì không có bạc dùng mà bực mình đánh người, mặc dù nàng đang mang thai cũng không có cách nào tránh được Thụ Thôn động thủ.
Tâm tư Kiều San quay nhanh bất định, Thư Hoàn nâng tay chào tạm biệt, mắt thấy bóng lưng Thư Hoàn sắp biến mất ở đầu bậc thang, dưới tình thế cấp bách Kiều San há miệng kêu đau, "Thư Hoàn, Thư Hoàn, đau bụng, đau quá..."
Bên trái khách điếm có một tiệm thuốc.
Thư Hoàn vô cùng lo lắng đưa Kiều San đi xem đại phu.
Nhớ trước kia ám vệ Lục có đến đây mua thuốc mỡ dãn gân cốt cho nàng thì phải?
Thư Hoàn quan sát xung quanh tiệm thuốc, ký ức ngày trước hiện lên trong lòng, trước đây không cảm thấy săn sóc như vậy là điều gì, chỉ biết đây là chuyện nên làm, hiện tại nhớ lại khó tránh khỏi có chút mầu nhiệm, thật sự là ứng với câu 'mất đi mới hiểu được quý trọng'! Nàng đường đường là công chúa cũng trở nên ngu ngốc rồi hả? Suy nghĩ này khiến Thư Hoàn có chút nghẹn, nhanh chóng chuyên tâm nghe đại phu nói tình hình của Kiều San như thế nào.
Thì ra lúc Kiều San chưa mang thai thân thể đã kém, cộng thêm cả ngày tức giận với Thụ Thôn không biết điều, thai nhi đã có hiện tượng bất ổn, cũng may sớm đến khám, nếu không đứa nhỏ này có thể sẽ mất trong lúc bất tri bất giác.
Đại phu kê một đơn thuốc an thần giữ thai, Thư Hoàn mang theo gói thuốc đỡ Kiều San đi đứng bất tiện ra khỏi tiệm thuốc.
Thư Hoàn ngẩng đầu nhìn trời một cái, mọi việc trước mắt phụ nữ có thai là lớn nhất, nàng chủ động mở miệng nói: "Ta đưa cô về nhà, không phải vừa rồi cô nói muốn mời ta đến nhà ăn cơm sao, ta tiện đường đi qua ngồi một chút cũng được!"
"Ừ!" Kiều San dựa vào người Thư Hoàn, tâm tình có chút không phấn chấn. Lợi dụng sự lương thiện của người ta để đạt được mục đích không thể cho ai biết, Kiều San muốn che mặt khóc nức nở, vì sự gian trá của mình, cũng vì đứa nhỏ trong bụng mà, vậy mà thật sự có vấn đề!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.