Bắt Tay Người Trộm Bội

Chương 36:




U thành.
Đêm đã khuya, nhưng trong viện Lý phủ lại có một chén đèn dầu lóe sáng, thì ra là Lý Nhược Mai đang nhìn gương trang điểm.
“Ha ha...”
Lý Nhược Mai phát ra tiếng cười sung sướng, nhưng ở trong đêm vắng vẻ này lại hiện ra vẻ rợm người;
Đây là lần đầu tiên nàng ta trang điểm sau khi ra khỏi phòng củi cho tới nay.
Mặc quần áo sạch sẽ, mỗi bữa no cơm, thức ăn mỹ vị!
Có nhiều chế độ tuyệt vời như vậy, Lý Nhược Mai cảm thấy trước kia không biết quý trọng mình là não bị lừa đá rồi.
“Bội Hương?”
“Đây ạ!” Bội Hương ở sau tấm bình phong lên tiếng.
“Lão gia phu nhân có nói khi nào giúp ta chuẩn bị hôn phu không?”
“Không có!”
“Ồ!” Trong âm điệu của Lý Nhược Mai lộ ra sự bất mãn, nhưng không nhiều lời nữa.
Bội Hương cảm thấy gần đây tiểu thư càng cổ quái hơn, lúc còn ở trong phòng củi thì liên tục thúc giục hôn sự, tính tình xử sự không giống với tiểu thư trước kia, nhưng có lẽ là bị Tiếu Cảnh Thăng kích thích nhỉ?
Thị trấn Trương gia.
Thư Hoàn tắt đèn, đắp chăn đi ngủ.
Bên tai truyền tới tiếng rên rỉ như có như không, nàng chỉ xem như Phùng Điềm Thu ở phòng sát vách lại cùng Tiếu Cảnh Thăng hàng đêm sênh ca rất phóng khoáng!
Mà sự thật thì sao?
Phùng Điềm Thu kéo tấm màn chạy ra ngoài, đáng tiếc khí lực nàng không sánh bằng Hoa Diện ở sau lưng, lại bị Hoa Diện kéo trở về trong chăn giày vò lần nữa.
Tiếng kêu gào của Phùng Điềm Thu đều bị cái khăn bịt miệng ngăn cản.
Hoa Diện hung hăng túm tóc nàng mắng chửi, “Nữ nhân lẳng lơ như cô, nhìn cho rõ ta là ai!” Sở dĩ Hoa Diện cả gan làm loạn chạy đến khách điếm hái hoa, là vì cân nhắc ám vệ Lục không có ở trong khách điếm, hắn mắng người cũng cao giọng hơn!
“Thật ồn ào!”
Thư Hoàn ném cái gối về phía cửa.
“Sao vậy?” Ám vệ Lục ở sát vách gõ tường.
Thư Hoàn dùng tay che mặt! Nào dám nói mình nghe xuân cung sống nghe đến phiền!
A a a? Không đúng! Lỗ tai vô tích sự của mình có thể nghe thấy thì không lý nào ám vệ Lục không nghe thấy nha?
Chẳng lẽ người này lại đang biết rõ còn cố hỏi?
Oa oa, công chúa đại nhân khóc rồi!
Ám vệ Lục thật xấu!
Đột nhiên nhớ đến lời nói “thật lòng thật dạ” xem như thông báo của ám vệ Lục lúc trên đường về...
Thư Hoàn cảm thấy mình vẫn nên yên lặng lăn trở lại giường ngủ thôi.
Mưa cả đêm, ngày hôm sau sắc trời lại tươi đẹp?
Thư Hoàn không hề ngoài ý muốn lại ngủ nướng, đứa bé gái bên cạnh đói đến khóc sướt mướt;
Ám vệ Lục vô cùng có tinh thần gõ cửa, “Dậy đi.”
Ngươi nói dậy thì dậy sao? Hừ!
Chống nạnh ngồi ở trên giường, Thư Hoàn hơi ưu thương, bụng nàng biểu tình rồi, nàng rất muốn rửa mặt thay quần áo...
Ánh mặt trời chói chang nhô lên cao;
Hoa Diện thong thả ung dung mặc quần áo, khinh thường cười một tiếng với Phùng Điềm Thu co người ngồi trong góc giường;
Thân là hái hoa tặc, gan lớn đến mức này như Hoa Diện cũng coi như xưa nay chưa từng có.
Bất quá khi Hoa Diện đẩy cửa đi ra ngoài chuẩn bị rời khỏi khách điếm thì nhìn thấy ám vệ Lục đứng nghiêm trước cửa phòng Thư Hoàn, hắn nhịn không được mà kinh ngạc, còn chủ động chào hỏi nói: “Cảm phiền ngươi vượt ngục rồi!”
Tâm trạng ám vệ Lục hơi trầm xuống, “Tối hôm qua ngươi ở cùng Phùng Điềm Thu?”
“Ôi!” Hoa Diện đắc ý huýt sáo, “Cái này cũng bị ngươi biết?”
“Nghe nói hái hoa tặc từng là cơn ác mộng của các thiếu nữ đã đến thị trấn Trương gia rồi!” Ánh mắt ám vệ Lục sắc bén.
“Thì sao, dựa vào ngươi cũng muốn bắt tiểu gia ta quy án?” Hoa Diện cũng không có ý nguỵ biện, ngược lại không biết xấu hổ giễu cợt cười hừ, rồi cười mờ ám với Thư Hoàn đẩy cửa đi ra, không thèm câu nệ uy hiếp nói: “Đừng quên bên cạnh ngươi còn một mỹ nhân nhi!”
Thư Hoàn bị giọng điệu nắm chắc thắng lợi trong tay cùng ánh mắt thâm ý sâu sắc làm cho giật mình;
Sáng sớm đã nhìn thấy vật bẩn, tâm trạng cả ngày cũng không tuyệt vời! Ôi không, mặt trời bên ngoài lên cao rồi...
Ám vệ Lục cười nhạt, nếu tùy tùy tiện tiện để một tên lưu manh cũng có thể làm hắn bó tay bó chân, Hoàng thượng sẽ không phái hắn đến chăm sóc công chúa.
Không thèm nói nhiều thêm nửa câu!
Ám vệ Lục chẳng nhiều lời với người tự phụ kiêu ngạo, rung tay chém về phía trước.
Hoa Diện không ngờ hắn dám động thủ, nhất thời không tránh kịp bị chưởng phong làm trầy da mặt.
Hai người đánh nhau, người vây xem sợ nhất là bị thương; Thư Hoàn ngay lập tức đóng cửa phòng lại, trốn trong phòng chờ tin tức. Nhưng chưởng quầy và bọn tiểu nhị hoàn toàn không cùng ý nghĩ với nàng luôn miệng kêu khổ, miệng hô đại hiệp tuyệt đối đừng động thủ, đập bể bàn ghế chán bát ly tách thiệt hại không chịu nổi nha!
Nhưng hai người đánh nhau ác liệt làm gì nghe thấy lời của chưởng quầy? Lực phá hoại siêu cường, không lâu sau, mọi người vốn còn ở dưới lầu xem cuộc vui chỉ chỉ trỏ trỏ bị xà nhà đập rớt cùng bàn ghế bể nát làm cho hoảng sợ, ngay cả tiền cơm cũng không trả liền bỏ chạy đến đường cái.
Chưởng quầy có thể hiểu được lòng của những khách tị nạn, ông cũng muốn! Ai có thể hiểu tâm lý thua lỗ bốn chân chổng lên trời của ông không!
Chưởng quầy khóc đều tìm không thấy phương hướng! Chỉ hy vọng sau trận đánh này Lục tử đại nhân có thể nể tình ông cũng coi như tận tâm tận lực mà làm việc cấp thêm ít bạc!
Phùng Điềm Thu còn ở trong phòng đau buồn khóc lóc, nhưng trận hỗn loạn bên ngoài cũng khiến nàng rất hiếu kỳ, lặng lẽ đẩy cửa ra ngoài nhìn xem.
Một cái nhìn này không nhìn nổi rồi!
Tặc nhân Hoa Diện kia ác có ác báo bị đuổi đánh, mắt thấy đang ở thế hạ phong sắp bị đánh chết, trong lòng Phùng Điềm Thu vừa vui vẻ lại chua xót, mặc dù mới nếm trải lần đầu nhưng kỹ thuật của Tiếu Cảnh Thăng ở trên phương diện này rõ ràng không hoàn thiện, không sánh bằng Hoa Diện giỏi văn giỏi võ. Dựa vào thái độ làm người của Hoa Diện, nếu hắn không nóng lòng đi từ từ không cần ép buột, nói không chừng Phùng Điềm Thu thật sự bị hắn làm cho cảm động, di tình biệt luyến rồi, aizz!
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã chậm!
Phùng Điềm Thu dùng sức lắc đầu, khuyên bảo mình cho dù như thế nào cũng không thể tha thứ cho thủ đoạn lỗ mãng của Hoa Diện.
U thành.
Lúc Tiếu Cảnh Thăng rời nhà đi thì cười như tắm gió xuân, lúc trở về lại nhíu chặt chân mày;
Gã sai vặt nhìn mặt nói chuyện, tự động cách xa hắn một trượng.
Tiếu lão gia còn ghi hận con trai của mình bắt cá hai tay, làm loạn khiến cho hai nhà Tiếu Lý bất hòa, thấy con trai buồn bực cũng không khuyên lơn, ngược lại quắc mắt trừng mi nói, “Thế nào, cô nương Phùng gia tâm tính rất cao, con đem mặt nóng dán vào đít lạnh của người ta rồi hả?”
Bị cha nói trúng tâm sự, sắc mặt Tiếu Cảnh Thăng kìm nén đến mức đỏ lên.
Tiếu mẫu ở một bên hoà giải, sai đám tỳ nữ mau mang thức ăn lên, “Con trai ra ngoài vừa trở về, ông ít nói một chút đi!”
“Ít nói?” Tiếu lão gia cười nhạt, “Năm đó cũng bởi vì ít nói mới suýt chút nữa đúc thành sai lầm lớn!”
“Lúc trẻ ai không từng làm chuyện sai lầm?” Tiếu Cảnh Thăng ấm ức, phản bác: “Không phải con cải tà quy chính rồi sao? Cha còn muốn bắt lỗi của con bao nhiêu lần nữa mới được hả!”
“Cái rắm!” Một thư sinh làm biếng còn dám mạnh miệng? Tiếu lão gia giận dữ vỗ bàn, trán nổi lên gân xanh, “Ngươi thật sự cải tà quy chính vậy sao chuyện đến tai đến tóc mới nói thật? Ông đây nhìn ngươi là ăn trong chén nhìn trong nồi!”
Tiếu Cảnh Thăng chột dạ không dám nói lời nào, hết lần này tới lần khác muốn đúng lý hợp tình căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình, hắn sợ mình xúc động nói ra lời không thỏa đáng, liền buông bát đũa xuống trở về phòng.
Sau đó, Tiếu Cảnh Thăng cũng hỏi gã sai vặt Nhậm Bố hầu hạ bên cạnh mình, “Là ta sai rồi sao?”
Nhậm Bố sửng sốt, trù trừ không biết có nên nói công tử ngài thật sự không nên đối đãi của biểu tiểu thư như vậy!
Nhưng lại nghe thấy Tiếu Cảnh Thăng tự lẩm bẩm, “Ta hẳn nên tín nhiệm Điềm Thu, nghe nàng giải thích! Dù sao nàng là người yêu rõ ràng, lại không để lời nói trong lòng, nàng sao có thể gạt ta chứ?”
Nhậm Bố nuốt nước miếng, đúng! Chuyện của chủ tử, làm hạ nhân không thể tùy tiện mở miệng được! Hắn vẫn nên ngoan ngoãn đấm chân cho người ta đi!
“Đúng! Chắc chắn Điềm Thu sẽ không gạt ta, ta nên ở lại thị trấn Trương gia!” Tiếu Cảnh Thăng rầu rĩ nắm tay nện xuống giường.
“...” Nhậm Bố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.