Bắt Tay Người Trộm Bội

Chương 37:




Hoa Diện trốn thoát khỏi tay của ám vệ Lục.
Lý do?
Không phải rất đơn giản sao! Thư Hoàn muốn phun nước trà vào mặt Phùng Điềm Thu cố tình cho Hoa Diện làm con tin!
Nếu không phải sau đó ám vệ Lục nói chuyện này, nàng còn đang thương tiếc Phùng Điềm Thu cô nương bị hái hoa tặc ăn hiếp, ôi! Đúng là nước mắt cá sấu!
Ngồi bên bàn, Thư Hoàn còn đang than thở, nàng có nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra tại sao lại có nữ nhân đi bảo vệ hái hoa tặc? Hơn nữa nữ nhân bình thường đều sẽ không làm chuyện ngu xuẩn kiểu này, không phải Phùng Điềm Thu đã có Tiếu Cảnh Thăng rồi sao? Đây có được coi như là hồng hạnh xuất tường không?
Tối đầu tiên cùng với nam nhân này, tối ngày hôm sau cùng với nam nhân kia, nếu như không tình nguyện tình thế bất đắc dĩ còn có thể tha thứ có thể đồng tình, nhưng biểu hiện hôm nay của Phùng Điềm Thu rõ ràng là điệu bộ rất bằng lòng rất hưởng thụ, người gì mà, thật buồn nôn!
Thư Hoàn chà chà da gà nổi trên cánh tay, vừa vặn chưởng quầy gõ cửa đi vào, nói là đã tìm được người bằng lòng nhận nuôi đứa bé của Kiều San, hỏi Thư Hoàn có cần đi một chuyến hay không, cũng tiện nhìn xem gia đình đó như thế nào!
Thư Hoàn nhìn xem ý tứ của ám vệ Lục, dù sao thà đắc tội quân tử không đắc tội tiểu nhân, bọn họ đắc tội với hái hoa tặc cao thủ khinh công, Thư Hoàn cũng không dám hành động một mình.
“Đi xem xem!” Ám vệ Lục do dự một lát thì đứng dậy, “Về sau sẽ không có nhiều cơ hội đến thị trấn Trương gia.”
“Ừm.” Thư Hoàn gật đầu đồng ý, đi theo ám vệ Lục và chưởng quầy ra ngoài.
Về phần Phùng Điềm Thu ở lại khách điếm thừ người?
Hừ!
Để nữ nhân không biết liêm sỉ kia đợi tình yêu của hái hoa tặc đi!
Gia đình họ Trương nhận nuôi con gái Kiều San ở thị trấn Trương gia rất là bình thường.
Nhà họ Trương này cũng không giàu có gì, nguồn thu nhập chủ yếu là bán đậu hũ và bán son phấn.
Chưởng quầy nói đến son phấn nhà họ Trương thì khen không ngớt lời, đặc biệt nói đến son phần của con dâu Yến Bình nhà họ làm có hương nhạt rất ít người biết làm. Ám vệ Lục ngẫm nghĩ, dường như đã đoán ra được là ai nhận nuôi đứa bé.
Một già một trẻ bán son phấn!
Nhưng trong đoàn người có chưởng quầy và tiểu nhị ở đây, ám vệ Lục sẽ không tận lực nhắc nhở Thư Hoàn.
Chờ đến khi tới nhà họ Trương, bốn người Thư Hoàn được tiếp đãi nhiệt tình.
Chưởng quầy lặng lẽ nói: “Phát hiện thi thể Thụ Thôn chính là hai bà tức* này!”
(*bà tức là chỉ mẹ chồng con dâu. Bà là bà bà - mẹ chồng, tức là con dâu nàng dâu)
Trương bà tử nổi danh chanh chua, con trai lớn và con dâu trưởng chỉ sinh cho bà một cháu trai bốn tuổi, điều này làm cho Trương bà tử muốn có cháu gái vẫn luôn bất mãn, vừa nghe thấy chuyện này thì liền bắt lấy cơ hội nói với chưởng quầy muốn nhận nuôi con gái Kiều San, ngay cả tên của bé gái Trương bà tử cũng đã đặt rồi!
Nhưng người lui lui tới tới mua son phấn quá nhiều, Trương bà tử đã không còn nhớ một nam một nữ lúc trước.
Còn Thư Hoàn vô thức đưa mắt nhìn ám vệ Lục, thấy hắn không có phản ứng gì lớn, có lẽ đã sớm đoán ra được.
Cơm chiều là ăn ở nhà họ Trương.
Nếu miễn cưỡng tính là người quen, Thư Hoàn cũng không nói không vui đưa con cho Yến Bình nuôi dưỡng.
Yến Bình có kinh nghiệm nuôi con, có thể chăm sóc tốt cho đứa bé, huống chi nhìn ý của người nhà họ Trương, là muốn nuôi lớn bé gái để sau này làm vợ cho bé trai bốn tuổi?
Thư Hoàn cũng không thể nói là phản cảm, chỉ nói để chưởng quầy vụng trộm chú ý đến, tất cả lấy tâm nguyện của đứa bé làm chính, ai cũng không thể bức bách nó làm chuyện không vui.
Chưởng quầy cười đáp ứng, vỗ ngực bảo đảm sẽ chăm sóc cho bé gái thật tốt!
Thấy thái độ của ông ta tốt như vậy, Thư Hoàn bảo ám vệ Lục để lại chút bạc.
Chuyện chấm dứt, Thư Hoàn không muốn tiếp tục ở lại thị trấn Trương gia quá lâu, đợi nàng bước ra khỏi sân nhà họ Trương, lại rất khéo đụng phải ông cụ Trương lúc trước đưa nàng ra khỏi U thành, thì ra ông lão này là người đứng đầu nhà họ Trương.
Nàng có chút ngổn ngang trong gió.
Còn ông cụ Trương cũng nhớ ra nàng, cằn nhằn nói đi U thành bán được củi với giá tiền cao, có rất nhiều người ở thị trấn Trương gia đốn củi kiếm sống bán không được giá tiền đó.
Phốc!
Thư Hoàn cười đến mức ho khan!
Ông cụ Trương này thật đúng là chấp nhất, mặc dù giá củi ở U thành mắc, nhưng khoảng cách khá xa, lúc bận rộn không đáng để chạy tới chạy lui. Quả đúng là nghe thấy Trương bà tử hai tay chống nạnh rống lên, “Lão già ông lại đi U thành, có phải có nhân tình nào không hả!”
Ông cụ Trương dựng râu trừng mắt, “Nhân tình cái rắm! Đã một đống tuổi rồi còn không biết xấu hổ!”
Sau đó Thư Hoàn dần dần đi xa sinh ra một vấn đề, lớn tuổi cũng có thể có nhân tình sao?
U thành.
Lý phủ.
Lý Nhược Mai trong sân tưới nước cho hoa.
“Tiểu thư!” Bội Hương vội vàng rảo bước tiến vào trong sân, “Tiểu thư, biểu thiếu gia... à không, là Tiếu Cảnh Thăng từ thị trấn Trương gia trở về, hiện tại đang ở trong cửa hàng kiểm tra sổ sách đấy!”
Mặc dù Bội Hương kịp thời sửa miệng, nhưng Lý Nhược Mai khó chịu chán ghét tàn nhẫn tát cho nàng ta một tai, cảnh cáo nói: “Nói lung tung nữa thì đừng trách ta cắt lưỡi của ngươi!”
Bội Hương uất ức, giận mà không dám nói gì chỉ có thể gật đầu đồng ý!
Gọi xứng hô “biểu thiếu gia” này nhiều năm như vậy rồi, trong lúc nhất thời sao có thể sửa miệng được chứ?
Bội Hương vâng vâng dạ dạ khiến Lý Nhược Mai rất hài lòng, sau khi khiển trách thì bắt đầu ra lệnh, “Ra bên ngoài phủ tìm vài người tin tưởng được kéo Cảnh Thăng vào trong hẻm đánh một trận đi!”
Bội Hương kinh ngạc.
“Sao, ngươi không muốn đi?”
“Không phải không phải! Nô tỳ sẽ đi ngay!” Bội Hương hoảng hốt lên tiếng, được cho phép liền chạy ra ngoài, chỉ là trong lòng vẫn đang thì thầm, tiểu thư bị đả thương tình cảm tính tình càng thêm cổ quái, còn muốn đánh Tiếu Cảnh Thăng, nhưng có trời mới biết phải tìm người tin cậy ở đâu mà đánh chứ!
Tiếu Cảnh Thăng đi ra khỏi cửa hàng vẫn đang mày ủ mặt ê, cũng không có gì kỳ lạ cả, Tiếu phụ Tiếu mẫu đều không cho phép hắn rời khỏi cửa hàng đi đến thị trấn Trương gia tìm Phùng Điềm Thu chơi đùa. Tuy nói hai nhà đã có quan hệ thông gia, nhưng Tiếu phụ Tiếu mẫu luôn luôn có khúc mắc chuyện tình của hắn và Lý Nhược Mai trước kia, sau đó đối với chuyện của Phùng Điềm Thu không thể thuận mắt được.
Haizz! Trong lòng Tiếu Cảnh Thăng vẫn còn đang áy náy với Lý Nhược Mai, nhưng tất cả mọi người ở bên cạnh hắn đều khiển trách hắn, trái lại Tiếu Cảnh Thăng cảm thấy mình không sai, tình yêu nam nữ hai bên tình duyệt! Hắn e ngại ai chứ? Ngược lại mà nói, ném thì chính là ném thôi!
Hiện tại Tiếu Cảnh Thăng lại lo lắng cho Phùng Điềm Thu đang thị trấn Trương gia đang bất mãn với mình, ngay cả lúc hắn bị bảy tám tên khất cái vây quanh ở trong ngõ hẻm nhỏ lúc nào cũng không hay biết.
“Các, các ngươi muốn làm gì!”
“Đánh ngươi!” Tên khất cái cầm đầu mở miệng lộ ra hàm răng vàng khè;
Tên khất cái huýt gió, mấy tên khất cái khác nhận được chỉ thị lập tức ra tay đánh người, Tiếu Cảnh Thăng không ngừng kêu la thảm thiết.
Hơn nữa còn bị nữ nhân ngày ngày để trong lòng treo ở trên bờ môi;
Phùng Điềm Thu?
Ha ha!
Phùng Điềm Thu là cô nương nổi danh nhất thị trấn Trương gia hiện nay!
Tài mạo song toàn? Không không không! Cô nương bảo vệ hái hoa tặc e rằng chỉ có thể gánh chịu nổi “mạo” này khà khà!
Đầu đường cuối ngõ đều biết chuyện Phùng Điềm Thu ở trong khách điếm tự nguyện bị hái hoa tặc bắt lấy làm con tin.
Nếu một ngày nào đó Tiếu Cảnh Thăng biết nữ nhân hắn một lòng yêu say đắm léng phéng với hái hoa tặc, không biết vị thư sinh bảo thủ này sẽ có cảm tưởng thế nào!
Còn chân tướng của chuyện này thì sao?
Phùng Điềm Thu chỉ nói nàng không cẩn thận, nàng không cố ý!
Ngày đó ám vệ Lục chế ngự Hoa Diện đạp hắn một cước quỳ trên mặt đất, dưới sự oán hận với hái hoa tặc, Phùng Điềm Thu xông ra tay đấm chân đá với Hoa Diện, nhưng nếu không phải nàng nhúng tay vào mới dẫn đến người xem náo nhiệt bên cạnh cũng lên theo đánh đập Hoa Diện sao. Nhiều người loạn chuyện, đến cuối cùng ám vệ Lục lại bị đám người tiến đi trừng trị Hoa Diện đẩy ra ngoài, Hoa Diện không bị hắn dùng vũ lực áp chế liền giản gân cốt, bắt Phùng Điềm Thu bỏ chạy!
Ám vệ Lục sốt ruột nhưng còn phải chú ý đến Phùng Điềm Thu ở trong tay Hoa Diện liên tục hô cứu mạng.
Chuyện sau đó không tính là vui khi việc thành!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.