Bắt Tay Người Trộm Bội

Chương 47:




Tay nghề nấu nướng của ám vệ Lục cũng tàm tạm, làm đồ ăn cũng không ngon mấy, điểm ấy Thư Hoàn đã sớm biết, nàng cực kỳ tự hào cho rằng không có bất kỳ nữ nhân nào có thể hiểu tay nghề của ám vệ Lục hơn nàng! Đương nhiên, muốn ăn mì Trường Nhạc của ám vệ Lục làm là giả, để cho hắn đút ăn là thật! Thư Hoàn kéo cánh tay ám vệ Lục không cho hắn đi, sống chết để hắn đút mì ăn, đút một miếng còn phải nói một cây “Ái phi”!
Ám vệ Lục bị làm cho đau cả đầu! Đút mì thì có thể, còn để hắn nói ái phi? Cực kỳ không bình thường đó có được không?
Công chúa tiếp tục tùy ý ngu đần không tự chủ náo loạn lên, ám vệ Lục cảm thấy đầu và cổ hắn tách riêng ra rồi!
“Nàng buông tay!”
“Không buông!”
“Nàng buông tay!”
“Không buông!”
“Nàng buông tay!”
“Không buông!”
“Nàng buông tay!”
“Không buông!”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ!
Thư Hoàn đảo mắt, lại bắt đầu học những lời không có trung tiết ở trong cung, “Tướng công chàng đi theo ta đi!”
Ám vệ Lục...
Nữ nhân ngã bệnh bình thường đều rất khó đối phó sao? So với ngày thường càng mệt hơn sao? Ám vệ Lục không khỏi bắt đầu nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.
Câu nói kia của công chúa tuyệt đối không thể tin, nàng một rắm hai sợ, tin lời của nàng bất kể làm cái gì đều sẽ thất bại thảm hại! Ám vệ Lục âm thầm khuyên bảo chính mình như vậy, đối với lời nói mập mờ của Thư Hoàn cũng khồng còn xúc động như lúc trước nữa. Dường như vị công chúa này rất không thích người khác chủ động, nàng thích đàn ông bị động?
Ám vệ Lục đang nghiêm túc tự hỏi từ nay về sau có phải nên thuận theo sở thích kỳ quặc này của Thư Hoàn, chịu đựng xúc động thân mật giả bộ thờ ơ, sau đó chờ công chúa không không cam tâm sinh ra cảm giác chinh phục chủ động thân cận không? Mặc kệ ám vệ Lục suy nghĩ từ góc độ nào cũng cảm thấy làm như vậy có chút biến thái!
Nhưng biến thái vẫn còn ở phía sau đấy!
Bởi vì ám vệ Lục vẫn luôn không nắm được thái độ lúc lạnh lúc nóng của công chúa, nên tạm thời lặng im không nói, nhưng bộ dạng mất hồn mất vía này của hắn rơi vào trong mắt Thư Hoàn chính là hiền lành chất phác.
Không sai, chính là hiền lành chất phác.
Thư Hoàn cũng buồn bực sao nam nhân này có đôi lúc xấu xa như thế, có đôi lúc ngơ ngác như người mất hồn như thế? Ám hiệu của công chúa đại nhân nàng rất rõ ràng nha! Cầu ôm cầu cầu hôn cầu vỗ về đấy!
Chẳng lẽ trong lòng ám vệ Lục vẫn còn khúc mắc quan hệ chủ tớ kia, sau đó không dám yên lòng to gan xuống tay?
Ai ôi u! Cái này làm hỏng đầu công chúa rồi!
Ám vệ Lục vẫn như cũ vừa không thân thiết cũng không lạnh lùng, trên người hắn như có tầng vỏ vẫn luôn ngăn cản nàng tới gần.
Được rồi!
Thư Hoàn không cách nào quyết định có lời mở miệng mà mói.
Không nói rõ ra hai người đều khó chịu.
Nói như thế nào? Nói thế nào để đưa ra lời đầu?
Thư Hoàn dùng biện pháp cũ, ở trong chăn véo bắp đùi mình, đau đến mức nước mắt chảy ra ngoài, bày ra dáng vẻ đáng thương nói: “Ngươi không cần ta nữa!”
“Không có!” Ám vệ Lục chán ngắt nói.
“Nhưng ngươi không chơi đùa với ta!”
“Cũng không có!” Ám vệ Lục thầm nghĩ, đây không phải là sợ nàng chọc ghẹo ta sao, cao hứng thì trêu chọc, mất hứng thì ném qua bên.
“Ngươi còn thích ta nữa hay không?”
“Thích!” Ám vệ Lục cố gắng hết mức nói cho qua, giả bộ như không để ý đến, lại ở trong khoảng thời gian ngắn vừa rồi quyết định diễn vai nam nhân thâm trầm Thư Hoàn thích.
Thư Hoàn lập tức thấy tim đau, không phải như thế đâu! Tại sao nàng có cảm giác giữa hai người có điểm bất thường chứ?
“Ngươi nhìn vào mắt ta nói thích!”
Ám vệ Lục mím môi dựa vào tường, đột nhiên cảm thấy buồn cười, chiêu muốn nghênh còn cự này vẫn rất có tác dụng, dáng vẻ Thư Hoàn hốt hoảng khiến hắn càng cảm thấy thích, thâm trầm nhìn tiểu cô nương không muốn nói!
Lúc này Thư Hoàn thật sự gấp đến khóc, ám vệ Lục lại phớt lờ nàng!
Đây là tình huống gì?
“Ngươi, ngươi, không phải chúng ta đã nói ngươi không được không để ý đến ta sao...” Nói đến phần sau Thư Hoàn nghẹn ngào, ngôn từ mơ hồ không rõ, bỗng chốc chui thẳng vào trong ngực ám vệ Lục.
Thật mềm!
Ám vệ Lục đưa chóp mũi đến gần tóc nàng khẽ ngửi, hai bánh bao nhỏ dựa trên người hắn khiến hắn tâm viên ý mã, nhưng hắn cũng không quên giả làm bộ dáng thâm trầm, “Chúng ta nói rất nhiều chuyện!”
Vuốt ve cái ót của tiểu cô nương đang luống cuống, khẩu vị treo ngược gần như không sai biệt lắm, ám vệ Lục biết không thể tiếp tục mặc cho Thư Hoàn khổ sở, ôm thật chặt trấn an nàng, “Đừng sợ! Ta sẽ không rời bỏ nàng!”
Loại giọng điệu này là xuất phát từ trách nhiệm trên người còn bất đắc dĩ! Trong mắt ám vệ Lục hiện lên chút giễu cợt, hắn càng diễn càng sâu, dù sao mặc kệ thế nào hắn cũng sẽ không buông tay, lúc cần thiết sử dụng chút mánh khóe khiến cô nương vẫn luôn vểnh cao cái đuôi thần phục!
Thư Hoàn hoàn toàn không biết ý vị thâm trường trong mấy câu nói này, chỉ nói, “Ta chưa từng ghét bỏ ngươi là thuộc hạ của ta, ngươi không cần có áp lực, cứ giống như trước được không?”
“Ta cũng không ghét chính mình!” Giọng điệu ám vệ Lục lành lạnh.
Thư Hoàn sửng sốt, “Ngươi đừng hiểu lầm ý của ta!”
“Hiểu lầm cái gì?”
“Hiểu lầm ta không thích ngươi ấy!”
“Thật sao!”
“Thật sao là có ý gì?” Thư Hoàn có chút tức giận, cảm thấy ám vệ Lục thay đổi, còn thay đổi khiến nàng không thể nào quan tâm được.
“Ta nói, không phải nàng vẫn luôn không thích ta sao!” Ám vệ Lục cười có chút lạnh.
Thư Hoàn đã hiểu, người này có chút cố tình gây sự, hoặc nói có chút khiến người ta nhìn không thấu, hắn dùng lời nói lạnh nhạt đối với người khác dùng ở trên người nàng, thái độ không thương tiếc của nàng thật sự không thích sao? Trong nháy mắt Thư Hoàn bị suy đoán của mình làm cho sợ hãi, cánh môi khẽ mở nhưng nói không ra lời.
Ám vệ Lục thầm nghĩ hỏng rồi, hắn dùng lực quá độ rồi, dọa sợ tiểu công chúa rồi! Phải nói chút gì đó để xoay chuyển! “Ta muốn ăn cùng một bát mì Trường Nhạc với nàng, cái loại nàng một miếng ta một miếng...”
“Trước kia ngươi đã từng nói!”
“Nhưng nàng không đồng ý!”
“Ngươi giận ta vì chuyện này?” Thư Hoàn đỏ hốc mắt.
“Nếu không thì vì cái gì? Mỗi lần ta dựa gần một chút nàng lùi về phía sau một chút, giống như ta là hồng thủy mãnh thú vậy, như vậy còn dám nói thích ta?” Ám vệ Lục lấn người tiến tới gần, “Cái yêu thích của nàng khiến nàng không thể cùng ta ăn chung một bát mì? Vậy cái thích của nàng thật cao quý!”
Thư Hoàn uất ức trong lòng, nhưng thái độ cùng châm chọc này của ám vệ Lục khiến nàng không chịu nói ra ban đầu là nàng xấu hổ, không chịu nói lúc ấy nàng rất mong đợi, không chịu nói mì Trường Nhạc hôm nay đều là dự định, không chịu nói hôm nay nàng đã để cho hắn đút mì nhưng hắn vẫn không tha thứ!
Thư Hoàn phủ thêm áo khoác chạy ra ngoài, dường như nàng đã hiểu lời mẫu hậu từng nói, nam nhân đều không thích cô nương quá mức xấu hổ, đặc biệt là cô nương khiến người ta đoán không ra tâm tư khẩu thị tâm phi! Thư Hoàn đã hiểu, thật sự đã hiểu!
Mắt thấy tiểu công chúa chạy ra ngoài cửa, ám vệ Lục gấp đến độ nắm đầu, hắn đang làm chuyện tốt gì đây chứ!
Lâm phu nhân đang quét sân, thấy Thư Hoàn khóc sướt mướt chạy ra ngoài viện thì vội vàng ngăn lại, nhưng Thư Hoàn có học qua võ công, mặc dù không lợi hại nhưng cũng khiến cho Lâm phu nhân và Lâm Sinh không ngăn được.
Thư Hoàn đánh lui hai người liền chạy ra khỏi cửa, chẳng mấy chốc chạy đến trên phố người đến người đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.