Trước đó Hoa Đồ đeo balo trên lưng, lúc này cậu tháo xuống, ôm trước ngực, cúi đầu, nhìn hơi thận trọng.
Mộ Tụng Chi cảm thấy cậu có chút giống sinh viên đại học, không giống một đầu bếp có tay nghề nấu nướng cao siêu.
Sau khi cởi bỏ bộ quần áo đầu bếp, trên người Hoa Đồ không còn vẻ khói lửa nữa mà có cảm giác lạnh lùng, sạch sẽ. Người cũng rất gầy, nhìn rõ độ cung quai hàm.
Mộ Tụng Chi nghĩ, rõ ràng là một đầu bếp có thể làm ra những món ăn thượng hạng mà lại để bản thân gầy như vậy.
Sau khi lên xe thì Hoa Đồ liền im lặng.
Mộ Tụng Chi cũng không lên tiếng.
Trong cái vòng này, mỗi gia đình đều sẽ thuê ít nhất là một đầu bếp riêng, một số thì ở luôn tại nhà chủ, số khác thì xuất hiện khi có yến tiệc. Tài nghệ của Hoa Đồ nhất định là đứng đầu trong số đó. Trước kia Mộ Tụng Chi cũng từng tiếp xúc với một số đầu bếp, rất nhiều người tỏ ra nhiệt tình với kiểu công tử thế gia như anh, vây quanh xưng huynh gọi đệ, nói thẳng ra chỉ còn kém quỳ xuống gọi kim chủ ba ba.
Nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ muốn lôi kéo, tạo dựng quan hệ hoặc là bào tiền.
Mà vị đầu bếp nhỏ đang ngồi im lặng bên cạnh anh thì khác hẳn, ngay cả tên anh còn không thèm hỏi..
Cậu càng không nói lời nào thì anh càng tò mò.
Ngồi trong xe, anh không ngừng hồi tưởng lại dư vị của những món ăn lúc nãy, đưa mắt nhìn Hoa Đồ.
Trong quá khứ, Mộ Tụng Chi không cảm thấy ăn uống là một chuyện quan trọng, nhưng sau khi trưởng thành, anh lại nhận ra tầm quan trọng của nó.
Nhà mua mấy căn là đủ, quần áo cũng chỉ là vật ngoài thân, nhà dù sang trọng đến mấy cũng chỉ là nơi để ngủ.
Chỉ có việc ăn uống, dù là vương công quý tộc hay người dân nghèo khổ thì đều cần phải ăn hàng ngày.
Một ngày 3 bữa ăn là không thể thiếu.
Thực sắc tính dã, việc ăn uống được đặt lên hàng đầu.
Sau khi đi qua một ngã tư, Mộ Tụng Chi hạ quyết tâm, hỏi: "Cậu có hứng thú trở thành đầu bếp riêng của nhà tôi không?"
Hoa Đồ sửng sốt một chút, nghiêng đầu hỏi: "Anh chưa từng nghe điều gì về tôi sao?"
Mộ Tụng Chi lắc đầu.
Chuyện gì vậy nhỉ? Không lẽ anh cần phải biết về cậu sao?
Mộ Tụng Chi nói thật: "Tôi không biết nhiều về giới đầu bếp."
Trong quá khứ anh từng sống với một đầu bếp lớn tuổi là bác Trương, người đã ở với ông nội anh nhiều năm. Sau đó anh xuất ngoại mấy năm, gần đây mới trở lại để gây dựng sự nghiệp, đa phần đều ăn ở bên ngoài.
Nhà hàng Black Pearl, tiệm cơm Mễ Kỳ Lâm, mỗi một nhà anh đều ăn rồi.
Ăn nhiều đồ ăn ở bên ngoài khiến anh cảm thấy có chút chán, đột nhiên nghĩ nếu có thể mời được một đầu bếp riêng cũng không tệ.
Sau đó Mộ Tụng Chi nghĩ, với tài nghệ này của Hoa Đồ rất nhanh sẽ nổi tiếng nên mới hỏi cậu một câu như vậy.
Hoa Đồ cúi đầu nói: "Vậy anh cùng gia đình nói chuyện trước đi."
Mộ Tụng Chi: "Hiện tại tôi sống một mình, không cần phải hỏi người trong nhà."
Đùa gì vậy, ở bên ngoài người khác còn phải gọi anh một tiếng Mộ tổng, làm sao mà đến việc mời một đầu bếp còn phải cần sự cho phép của gia đình?
Hoa Đồ nói: "Ồ, nhưng chi phí mời tôi rất đắt đấy."
Mộ Tụng Chi nghĩ, dù có đắt đi nữa thì mình cũng có thể chi trả, anh trực tiếp hỏi: "Bao nhiêu tiền một tháng?"
Hoa Đồ nói: "Thường thì chủ nhà sẽ đưa ra giá cho tôi trước." Giọng điệu của cậu vẫn lạnh nhạt như vậy.
Mộ Tụng Chi không rõ, nhất thời không biết phải nói bao nhiêu.
Nói đến đây, Hoa Đồ chỉ vào trạm xe phía trước: "Thả tôi ở chỗ kia là được rồi."
Lúc này Mộ Tụng Chi mới ngớ người ra, từ lúc lên xe Hoa Đồ vẫn chưa nói cho anh biết địa chỉ nhà cậu, bản thân cũng không muốn đi nhờ xe. Vừa đi ra khỏi khu biệt thự, cậu liền muốn xuống xe.
Mộ Tụng Chi từng tiếp xúc với không ít người, hiếm khi gặp người nào vừa kỳ lạ vừa có lòng phòng bị cao như vậy. Anh đoán cậu không có hứng thú với chuyện này, chắc hẳn cũng không thiếu việc làm ăn.
Mộ Tụng Chi dừng ở trạm xe, Hoa Đồ liền mở cửa đi xuống, không có ý định tiếp tục trò chuyện.
Mộ Tụng Chi nhìn bóng lưng của cậu, nhớ tới điều gì liền đem người gọi lại: "Chờ chút."
Hoa Đồ: "?"
Mộ Tụng Chi cầm chiếc ô ở bên cạnh đưa cho Hoa Đồ: "Trời đang mưa."
Mới qua khoảng thời gian ngắn như vậy thôi mà mưa đã chuyển từ lất phất thành mưa rào.
Hoa Đồ nhìn anh, cầm lấy ô, mở ra rồi nói: "Cảm ơn." Thái độ của cậu tuy vẫn lạnh lùng nhưng so với trước đó thì hòa hoãn không ít.
Mộ Tụng Chi nhớ lại cuộc nói chuyện của mình với Hoa Đồ, chợt nghĩ, Hoa Đồ sẽ không xem lời mời của mình thành lời nói của một tên đăng đồ tử chứ?
Kéo người lên xe, trực tiếp hỏi cậu có đồng ý làm đầu bếp riêng của mình không, sau đó lại bảo người ta ra giá.
Anh biết trong giới của mình có một số người thích trêu chọc các cậu trai trẻ xinh đẹp, sau khi ngủ với mấy tiểu minh tinh rồi người mẫu liền muốn đổi khẩu vị sang sinh viên, thầy giáo nhỏ tuổi, vị đầu bếp nhỏ này tuy lạnh lùng nhưng rất có phong vị, nhất định đã bị trêu chọc không ít.
Mộ Tụng Chi nghĩ tới đây, giải thích: "Tôi không có ý gì đâu, chỉ thấy món ăn cậu làm rất ngon, lúc nãy có chút hơi đường đột."
Hoa Đồ nghe xong lời này, cơ thể đang căng cứng liền thả lỏng, cậu lấy từ trong balo ra một tấm danh thiếp đưa cho Mộ Tụng Chi: "Nếu muốn nếm thử tay nghề của tôi, anh có thể đến đây."
Mộ Tụng Chi cầm lấy nhìn xem, đây không phải là danh thiếp cá nhân của Hoa Đồ mà là của một nhà hàng, gọi là Đào Tuyển Tân Xan.
Anh ngẩng đầu, thấy Hoa Đồ đã lên một chiếc taxi rời đi, đem danh thiếp cất vào ví.
Mấy ngày kế tiếp, Mộ Tụng Chi vùi đầu vào công việc kinh doanh của mình.
Anh không tiếp nhận công ty của cha mình mà tự lập một công ty riêng, liên quan đến việc phân tích số liệu và thị trường. Bọn họ sẽ truy cập vào cơ cở dữ liệu của một số công ty lớn, sử dụng phần mềm phân tích số liệu tiên tiến nhất từ nước ngoài, dưới trướng cũng có vài người có thâm niên trong nghề, trải rộng từ nhiều ngành như quảng cáo, nghệ thuật và công nghiệp.
Gần đây, họ lấy được vài đơn hàng từ trong tay đối thủ, cần gấp rút triển khai, đưa ra phương án hỗ trợ cho khách hàng, vì thế mà ngày nào cũng phải tăng ca, Mộ Tụng Chi liền quên mất chuyện này.
Thẳng đến nửa tháng sau, Giang Cửu Ninh gọi điện thoại cho anh, giọng ốm yếu: "Này, tớ cảm thấy hình như mình bị bệnh rồi."
Mộ Tụng Chi trêu chọc hắn: "Làm sao vậy? Cậu lại nhìn trúng cô gái nào nên mắc bệnh tương tư hả?"
"Không phải! Cậu đừng tung tin đồn thất thiệt như vậy chứ?" Giang Cửu Ninh nói: "Tớ không nghĩ tới ảnh hưởng của bữa cơm kia lại kéo dài đến thế. Ngày đó, sau khi ăn xong tớ chưa nhận ra vấn đề, mà về sau, mỗi lần ăn cơm tớ đều cảm thấy mình giống như ăn rễ cây vậy. Hậu quả là tớ bị sa sút tinh thần, giảm mất hai cân rồi."
Mộ Tụng Chi: "Nửa tháng mới gầy đi có hai cân, tức là cậu nên giảm béo thêm đó."
"Tớ không nói đùa với cậu đâu, tớ tính đi tìm thông tin của đầu bếp đó. Nhưng lại không muốn hỏi cách thức liên lạc của cậu ấy từ thầy Quý cùng với học trò của ông ấy, chuyện này quá xấu hổ, dù sao thì lúc đó tớ cũng từng nghi ngờ bọn họ.."
Mộ Tụng Chi đã hiểu: "Cho nên cậu muốn nhờ tớ hỏi giúp?"
Giang Cửu Ninh vui vẻ nói: "Cậu đúng là thông minh, không hổ là anh em tốt của tớ."
"Thật ra tớ biết chỗ có thể tìm thấy cậu ấy, bất quá cái này không thể cho cậu miễn phí được." Mộ Tụng Chi vừa nói vừa lấy danh thiếp từ trong ví ra.
Giang Cửu Ninh hỏi: "Vậy được, cậu muốn tớ làm cái gì?"
Mộ Tụng Chi gửi số điện thoại cho hắn rồi nói: "Hôm nay tớ không lái xe, cậu đặt bàn trước đi. Chờ đến lúc tan sở, cậu lái xe qua đón tớ rồi chúng ta cùng đi."
Một lát sau, Giang Cửu Ninh nhắn tin đến, hẹn tám giờ đi ăn.
7 giờ 30 phút, Giang Cửu Ninh đúng giờ lái xe đến công ty của Mộ Tụng Chi.
Mộ Tụng Chi vừa liền xe hắn liền ca thán.
"Anh trai à, cậu đây là đang coi tớ thành tài xế đi, cậu có biết tớ gọi đặt bàn mất bao lâu không? Nửa tiếng đó!"
Mộ Tụng Chi tò mò: "Chỉ là một bữa ăn, sao lại lâu như vậy?"
Giang Cửu Ninh giải thích: "Nhà hàng đó là một nhà hàng tư nhân kiểu mới, cách thức hoạt động cũng mới lạ, bọn họ chỉ cung cấp chỗ ngồi, khách hàng sẽ lựa chọn đầu bếp có tên trên bảng, đầu bếp đó sẽ là người thực hiện món ăn, cho nên bọn họ yêu cầu phải đặt bàn trước ít nhất một ngày. Hôm nay Hoa Đồ đã có bàn chọn rồi, không nhận thêm nữa, tớ phải kì kèo mãi rồi phải trả thêm tiền để có được lịch này đấy."
Mộ Tụng Chi nói trong lòng, đầu bếp nhỏ này đúng là thấy tiền liền sáng mắt, chớp cơ hội tăng giá: "Thêm bao nhiêu?"
Giang Cửu Ninh: "Một bữa ăn tiêu chuẩn cho hai người là 3.888 tệ, phí trả thêm là hai ngàn"
Mộ Tụng Chi: "Được rồi, hôm nay tớ vừa hoàn thành một đơn hàng, tớ mời cậu bữa này."
Chiếc xe một đường lái đến Đào Tuyển Tân Xan.
Cách bài trí ở đây theo phong cách mới của Trung Quốc, trong phòng cắm một ít hoa tươi.
Chính giữa đại sảnh là một cây hoa quế, liên tục tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng dẫn họ tới một gian phòng.
Ngồi ở bên cạnh là một bàn bốn người đang uống rượu, trên bàn đã đầy đủ món ăn.
Trong đó có một người đàn ông vóc dáng cao to vừa uống rượu vừa lớn tiếng nói chuyện, rất ồn ào.
Mộ Tụng Chi thấy thế thì cau mày hỏi nhân viên đứng cạnh: "Ở đây còn chỗ ngồi nào khác không?"
Nhân viên phục vụ nhỏ giọng đáp: "Nhà hàng chúng tôi sắp xếp vị trí theo đầu bếp, tối nay các chỗ khác đều đã kín rồi, các anh cứ ngồi tạm ở đây đi, bàn bên cạnh cũng sắp xong rồi."
Chỗ ngồi không thể thay đổi nên hai người đành phải chấp nhận ngồi đây.
Một lát sau, người nọ càng quá đáng hơn, kêu to: "Hoa Đồ đâu? Các ngươi bảo tên đầu bếp đó ra đây, lão tử ngày ngày đều chọn hắn, một tháng tới đây tám đây, cũng không biết ra chào hỏi."
Người bên cạnh cười hì hì: "Lão Tôn, còn không phải là ông định bắt cóc hắn lên giường à?"
Người kia nói: "Chỉ cần hắn dám ra giá, ta đây liền dám theo."
Sau đó, họ bắt đầu kể vài câu chuyện cười, một số người trong số đó đã say rồi, Mộ Tụng Chi cảm thấy quá khó nghe, đứng dậy muốn ngăn cản.
Giang Cửu Ninh kéo hắn lại, nói nhỏ: "Tớ biết người này là ai, là nhị thiếu gia nhà họ Tôn, Tôn Phổ Tài."
Mộ Tụng Chi suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Có phải là cái nhà làm bên xuất nhập khẩu ở cảng mới nổi gần đây không?"
Giang Cửu Ninh gật đầu.
Bọn họ đều là con em nhà thế gia, thường coi thường những người kiểu nhà giàu mới nổi.
Tuy nhiên nói đến buôn bán xuất nhập khẩu, nhìn chung cũng sẽ liên quan đến nhà bọn họ, dù sao cũng không cùng đường, chỉ vì một bữa cơm mà đắc tội thì không nên.
Sau khi nói chuyện phiếm vài câu thì bên kia lại bắt đầu ồn ào, kêu Hoa Đồ ra ngoài, còn nói nếu cậu không ra mặt thì bọn họ sẽ không đi.
Đang ầm ĩ thì Hoa Đồ đi ra.
Mộ Tụng Chi ngẩng đầu nhìn cậu.
Hôm nay Hoa Đồ mặc đồng phục bếp màu trắng, trên mặt không có biểu cảm gì, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Mộ Tụng Chi, hướng về phía anh gật đầu chào hỏi.
Sau đó cậu bưng cái đĩa đang cầm trên tay đi đến cạnh bàn kia, nói: "Cảm ơn Tôn thiếu nhiều ngày qua đã đến chiếu cố, vì thế hôm nay tôi đã làm thêm một món để tặng cho mấy người."
Tôn Phổ Tài cười haha, đưa tay kéo Hoa Đồ: "Hiểu chuyện như thế có phải là tốt hay không? Thường ngày ngươi cứ giả bộ cái gì? Ta còn tưởng ngươi là đóa hoa cao lãnh, có thể cứng rắn đến cùng."
Tên ngồi cùng bàn hỏi: "Thêm món gì vậy?"
Hoa Đồ mặt không đổi sắc, đặt cái đĩa trong tay xuống: "Một quả dưa chuột."
Gì?!
Âm thanh ồn ào lần này càng to hơn.
"Hoa đầu bếp tặng thêm món ăn, cái này không phải ai cũng có vinh dự được đâu."
"Tôn thiếu, ta nghĩ hắn có ý tứ với ngươi đấy."
Tôn Phổ Tài cười lớn tiếng hơn: "Tốt, trái dưa chuột này, buổi tối ta sẽ cho cậu nếm thử một chút." Vừa nói, hắn vừa có ý định đặt tay lên eo cậu.
Hoa Đồ mặt tỉnh bơ tránh đi, đem cái đĩa đặt lên bàn, cúi đầu lấy tay kéo quả dưa ra làm hai đoạn.
Quả dưa đột nhiên giống như bị cắt ra thành giấy vậy, hóa ra nó đã sớm bị cắt từ trước.
Khả năng dùng dao của Hoa Đồ thật sự xuất sắc, đại khái trái dưa chuột này đã bị cắt thành trăm mảnh, mỗi một mảnh đều mỏng như tờ giấy, chẳng qua lúc bê lên chưa bị tách nên không nhìn ra.
Hoa Đồ đem quả dưa uốn một khúc cong, có hình dáng tất đẹp, sau đó đẩy về phía trước, nói: "Các vị từ từ thưởng thức."
Hành động này vừa xong, bàn kia lập tức trở nên yên tĩnh, ai cũng biết ý nghĩa của quả dưa chuột bị cắt này.
Tôn Phổ Tài càng thêm choáng váng, sắc mặt cũng trở lên xám ngắt.
"Sao vậy? Anh không thích món này à?" Hoa Đồ nhướng mắt, vẻ mặt tuy lạnh lùng nhưng khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười, "Tôn thiếu gia, nếu miệng anh còn tiếp tục không sạch sẽ, tôi liền đổi sang cắt một quả dưa khác đấy."
Xem đến đây thì Mộ Tụng Chi, người đang ngồi ở một bên, không nhịn được đưa tay lên vỗ vài cái.
Vốn tưởng rằng Hoa Đồ chỉ là mỹ nhân lạnh lùng mà thôi, không nghĩ đến cậu còn là một cây ớt nhỏ nữa.