Bất Tử Bất Diệt

Chương 72: Chí Ái




Trong nội tâm của Độc Cô Bại Thiên chợt cảm thấy lo lắng. Một cảm giác sợ hãi bỗng bùng phát trong tâm hắn. Một trực giác cho hắn thấy vận rủi của hắn đã tới. Trong mấy ngày qua hắn luôn cảm thấy bất an. Cho tới lúc này hắn mới thật sự hiểu rõ, lần tới Vân Sơn chính là ngày mà cuộc đời của hắn có sự thay đổi.

Bảy vị vương cấp cao thủ hợp ở một chỗ tạo nên một uy thế uy hiếp đến mỗi người có mặt tại tràng. Ngay cả Độc Cô Bại Thiên với đế cấp thần thức cũng cảm thấy một áp lực trầm trọng. Khí thế mãnh liệt của bảy vị cao thủ khiến cho cả Vân Sơn đang huyên náo trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người có mặt đều đưa mắt nhìn về phía bọn họ. Text được lấy tại https://trumtruyen.vn

"Thật ra lần đại hội này không phải do bọn ta chủ trì. Bọn ta chỉ là theo sự ủy thác của một vị tiền bối cao nhân, muốn các thanh niên cao thủ trên giang hồ ở cùng một chỗ để từ đó có thể đánh giá được thực lực của lớp hậu bối vì trong tương lai không xa chúng ta sẽ phải đối mặt với một trường hạo kiếp. Cách đây không lâu, một vị tuyệt đại cao thủ từ trong giấc ngủ tỉnh lại, trong tâm cảnh không linh của vị cao thủ đó bỗng cảm thấy một cảm giác bất an, một cảm giác khiến cho ông ấy sợ hãi..........ma kiếp....."

Những lời nói sau đó Độc Cô Bại Thiên không hề nghe thấy gì. Lúc này trong nội tâm của hắn đang trào lên một sự kích động ngút trời

"Cái gi? Tuyệt đại cao thủ từ trong giấc ngủ đã tỉnh lại? Không lẽ giống như những lời nói dối mà Liễu Như Yên đã nói là ngàn năm trước có tuyệt đại cao thủ vì trị thương mà phải ngủ cả ngàn năm và bây giờ đang từ từ tỉnh lại? Không lẽ có một lão bất tử từ trong mộ sống lại và cảm giác bất an mà lão cảm thấy là do chính ta tạo ra?Vô lý. Ta bây giờ quá yếu thì sao lạo có thể cảm ứng được chứ"

Nội tâm của Độc Cô Bại Thiên dần tĩnh lặng trở lại.

Lúc này Độc Cô Bại Thiên hoàn hồn lại cùng đám người yên lặng lắng nghe.

"Ma khí chỉ xao động trong nháy mắt nhưng đã cho thấy chỉ có một khả năng. Đó là ác ma cũng muốn từ trong giấc ngủ say tỉnh lại......"

Tin tức này thật sự quá chấn động khiến cho cả đám người võ lâm ai nấy đều biến sắc.

Tiếp đó, bảy vị vương cấp cao thủ chỉ ra hai mươi người. Hai mươi người này có thể nói là lực lượng chủ chốt trong thanh niên cao thủ đương đại. Trong đó bao gồm truyền nhân của ngũ đại thánh địa và thêm những người mà Độc Cô Bại Thiên cũng rất quen thuộc như Lan Hải Thiên, Bặc Vũ Ti, Thương Tâm Nhân.....Người cuối cùng khiến hắn giật mình nhất chính là đại địch của hắn Nam Cung Tiên Nhi. Hai mươi người này có thể tiến thẳng vào ngũ thập cường, không cần phải tham gia vòng loại của đại hội.

Độc Cô Bại Thiên chửi thầm:

"Hai mươi người đó lại không có tên ta. Cả đám lão già này.......đúng là toàn lão hồ đồ"

Thật ra đối với đại hội lần này hắn cũng rất có ác cảm

"Dựa vào cái gì mà các ngươi có thể đứng ra hiệu triệu thanh niên cao thủ thiên hạ tới đây chứ. Cả đám các ngươi....."

Lúc này có người hạ giọng nói:

"Mọi người xem, thanh kiếm kia chính là phần thưởng của đại hội – Khấp Huyết thần kiếm"

"Thì ra là một danh kiếm"

Độc Cô Bại Thiên thầm nhủ :

"Thảo nào lại có nhiều người tới đây như vậy"

Hắn mặc dù biết người chiến thắng trong đại hội sẽ có phần thưởng nhưng hắn không biết đó là cái gì. Từ khi lên tới Vân Sơn thì tâm thần của Độc Cô Bại Thiên bất ổn nên căn bản hắn không nghe thấy bảy vị vương cấp cao thủ đề cập tới phần thưởng của đại hội. Thậm chí đến tên tuổi của bảy vị cao thủ hắn vẫn còn chưa biết.

Khấp Huyết thần kiếm được đặt trên đài cao. Đây là một thanh kiếm rất kì dị, không có vỏ kiếm, toàn thân kiếm đều một màu ám hồng sắc khiến người ta không rõ thanh kiếm được làm từ chất liệu gì. Tuy khoảng cách xa nhưng Độc Cô Bại Thiên với đế cấp thần thức cường mãnh của mình đã cảm nhận được từng luồng hàn khí từ thanh kiếm tỏa ra. Hắn biết rõ đây không phải là hàn khí mà chính là sát khí. Và đồng thời hắn cũng hiểu vì sao toàn thân kiếm chỉ một màu ám hồng sắc. Đây chính là một cây sát kiếm đã từng giết qua vô số người. Tuy hắn biết rõ đây là một thần binh nhưng trong lòng Độc Cô Bại Thiên lại không hề thấy thích thú. Không phải là hắn không thích thần binh lợi khí nhưng hắn biết rõ thanh Khấp Huyết thần kiếm này là thứ tối thích hợp với tiểu công chúa của Nam Cung thế gia – một Nam Cung Tiên Nhi giảo hoạt tàn nhẫn.

Mấy lão đầu tử ở trên đài sau khi nói rõ quy định, Độc Cô Bại Thiên mới thở dài nhẹ nhõm.Mấy tháng trước, khi hắn mới hành tẩu giang hồ thì vương cấp cao thủ hắn rất là sùng bái. Nhưng khi công lực của hắn ngày càng thâm hậu hơn thì cách nhìn của Độc Cô Bại Thiên về vương cấp cao thủ cũng từ đó thay đổi, chỉ có khâm phục nhưng không hề sùng bái. Vương cấp cao thủ trong mắt người dân bình thường thì chính là một tượng đài nhưng đối với người đã gặp hàng loạt chuyện kì lạ như Độc Cô Bại Thiên thì chỉ là một chuyện bình thường.

Trong thâm tâm Độc Cô Bại Thiên thầm suy nghĩ:

"Cái gì là ma chứ? Người xưa đã lưu truyền di huấn cả bao năm nay: Gặp xá thân thành ma phải giết không tha. Di huấn này tựa như là chân lý không thể thay đổi. Các tiền bối tiên nhân nói ma chính là ma. Câu di huấn này chính là di mệnh của bọn họ để lại"

Cũng có thể do Độc Cô Bại Thiên đã có linh cảm về tai họa sắp giáng xuống, hoặc cũng có thể hắn biết đại hội phong tân thiên vương này có khả năng là để đối phó với người đã từng xá thân thành ma như hắn. Vì vậy hắn đối với bọn họ có gì đó ác cảm, thậm chí là chán ghét. Độc Cô Bại Thiên từ từ tách khỏi đám đông. Hắn muốn một mình được nghỉ ngơi.

Đỉnh vân Sơn là đỉnh núi cao nhất tại Thanh Phong đế quốc. Một năm thì hết nửa thời gian bị chím trong mây mù, rất khó mà thấy được ánh mặt trời. Độc Cô Bại Thiên ráng căng mắt nhìn thì chỉ thấy những dãy núi phía xa ngoằn nghèo như một con rắn trườn về phương xa. Cả con sông lớn dưới chân núi thì giống như một dải thắt lưng xanh ngọc uốn uyển chuyển, quanh co.

"Nếu nơi này mà có người thì có muốn nhìn cũng không thấy nổi"

Độc Cô Bại Thiên thầm nghĩ

"Vạn vật trong thế gian khi nhìn trong một không gian nào đó đều rất nhỏ bé. Vậy tại sao con người lại có thể làm chủ thế giới"

Một cơn gió thổi qua kéo hắn trở về với hiện thực.

"Mẹ nó, cảm thán cái quái gì chứ. Bậy giờ lão tử ta phải suy nghĩ cách đối phó với mọi việc thế nào đây. Hiện tại ngoại trừ Lý Thi thì không một ai biết được việc ta hóa thân thành ma. Mà nữ nhân này....ai da...giống như một trái bom hẹn giờ vậy, tới giờ là bộc phát ra. Ta lại không thể tàn nhẫn với cô ta được.... Mặc dù công lực mình hiện tại đối phó với cô ta không thành vấn đề. Ai da, xem ra cách tốt nhất là quan hệ với đám sư huynh muội của Lý Thi cho tốt thôi"

Với bộ dạng suy nghĩ, Độc Cô Bại Thiên bất giác bước ra khỏi đám đông. Bất chợt hắn nhìn thấy một bòng hình đã từng khiến hắn đau lòng – Tư Đồ Minh Nguyệt.

"Nguyệt nhi, muội ấy cũng tới đây"

Nghĩ tới từng việc trong quá khư, nội tâm Độc Cô Bại Thiên lại cảm thấy xốn xang nhưng hắn ráng bình tĩnh trở lại.

"Cái gì là quá khứ thì hãy để cho nó theo gió bay đi"

Hắn bước lại về phía Tư Đồ Minh Nguyệt

"Hai lần trước ta toàn chủ động tránh né, chưa từng chân chánh nói chuyện với cô ta. Hôm nay giải quyết cho xong"

Nghĩ vậy nhưng trong lòng Độc Cô Bại Thiên chợt cảm thấy rất đau xót

Tư Đồ Minh Nguyệt đứng phía ngoài quần hùng, toàn thân mặc một màu trắng tinh khiết hệt như một vị tiên nữ thoát tục. Lúc này nàng cũng đã nhìn thấy Độc Cô Bại Thiên. Ánh mắt hai người cùng nhìn nhau, nội tâm ai nấy cũng đều chấn động. Độc Cô Bại Thiên nhìn thấy trong ánh mắt Tư Đồ Minh Nguyệt tràn đầy sự ưu sầu, trong thâm tâm nhất thời cảm thấy đau đớn

""Nguyệt nhi sao lại như vậy. Tại sao từ một nữ nhân vui vẻ yêu đời lại trở nên như thế này. Nàng đã trưởng thành nhưng tại sao lại bi ai như thế? Một Nguyệt nhi vui vẻ khả ái sao lại ra như thế này? Sao ánh mắt nàng lại bi thương như vậy.....""

Nội tâm Độc Cô Bại Thiên cực kỳ đau đớn

""Là ta đạ làm muội ấy trở thành như vậy ư? Hai lần gặp mặt ta không hề cho muội ấy cơ hội giải thích. Ta.....ta đúng là không ra gì mà.....""

Càng nhìn ánh mắt tràn đầy bi thương đó, trong thậm tâm Độc Cô Bại Thiên càng kinh hãi. Đế cấp thần thức của hắn nhìn thấu qua đôi mắt đó đã cảm thấy một nỗi đau thương vô tận. Lúc này dường như hắn đã hiểu rõ

""Ta đúng là hồ đồ mà! Ta đúng là ngu ngốc mà!""

Hắn cảm thấy bản thân đã phạm một sai lần cực lớn, không thể tha thứ.

""Những chuyện khi xưa chắc chắn là Nguyệt nhi cố ý làm cho ta thấy. Ta đúng là ngu ngốc mà""

Từng chuyện trong quá khứ dần hiện về trước mắt hắn.

Tư Đồ Minh Nguyệt lần đầu về nhà. Khi đó tại khu rừng bên ngoài Trường Phong trấn, nàng cùng sư huynh đang rất thân mật......đến khi ba huynh đệ Tư Đồ tới sát phía sau thì nàng mới xấu hổ đứng dậy......

Độc Cô Bại Thiên nhất thời toát mồ hôi. Khi hắn cùng ba huynh đệ Tư Đồ từ bên đường đi qua, lúc đó sao Tư đồ minh Nguyệt lại không nhìn thấy chứ? Nàng nhìn thấy mà sao lại cố tình như không nhìn thấy. Nang đúng là đang cố ý làm như vậy trước mặt mình.

Sau khi trở về Trường Phong trấn, Tư Đồ Minh Nguyệt ở trong phòng đã từng nói với hắn:

"" Huynh ấy vì muội mà đã hy sinh rất nhiều. Muội cũng phát hiện ra huynh ấy có nhiều điểm giống huynh, cùng dạng bất khuất bất phục, cùng dạng kiên trì kiên nhẫn. Muội lúc đó đã coi huynh ấy là huynh. Ai ngờ càng lúc càng sâu đến cuối cùng yêu huynh cũng giống như yêu huynh ấy.....""

Mặc dù lời nói đã cố ý tránh không đề cập vấn đề nhưng trong đó đã nói rõ là nàng đã từng yêu sư huynh của nàng

""Huynh ấy có lý tưởng, có hoài bão. Huynh ấy muốn phải nổi danh trong võ lâm, muốn tạo một sự nghiệp lớn lao trên đại lục....""

Lúc đó Độc Cô Bại Thiên vẫn chỉ đang là một tên hỗn hỗn nhi ở Trường Phong trấn. Tư Đồ Minh Nguyệt khi đó rõ ràng là đã chạm vào sự tự tôn trong lòng hắn.

Nội tâm Độc Cô Bại Thiên chấn động. Tư Đồ Minh Nguyệt nói như vậy, làm như vậy là để cho hắn xem. Nang muốn mình đừng yêu thích nàng nữa, đó chính là mục đích của nàng. Bề ngoài mà nói thì có lẽ chỉ một mình hắn đang yêu đơn phương, hắn đang tự an ủi mình. Nhưng khi đối diện với Tư Đồ Minh Nguyệt thì hắn cảm thấy một tình yêu vô hạn trong ánh mắt. Không sai, Nguyệt nhi nhất định đang diễn trò. Muội ấy nhất định có điều gì khó nói. Mọi chuyện muội ấy làm chắc chắn là vì cái chuyện khó nói ra đó.

Độc Cô Bại Thiên còn nhớ rất rõ hình ảnh mình cố tình cưỡng bách đưa nàng về Tư đồ thế gia. Khi về tới trước cửa, khuôn mặt Tư Đồ Minh Nguyệt đã đẫm lệ

"Bại Thiên ca ca, muội không muốn rời xa huynh"

Độc Cô Bại Thiên giờ mới hiểu rõ. Chính vào lúc đó là lúc tình cảm thật sự của Tư Đồ Minh Nguyệt biểu lộ, là tấm lòng thật sự của nàng. Nàng thủy chung vẫn chỉ yêu có một mình hắn. Chỉ đáng tiếc hắn quá ngu ngốc không nhận ra được điều đó.

Nhớ tới lần chia tay sau cùng, lúc đó Tư Đồ Minh Nguyệt vô cùng đau đớn nói với hắn:

"Bại Thiên ca ca, huynh không thể một lần nữa ôm muội được sao?"

Giọng nói lúc ấy tràn đầy thê lương ai oán, giống như chia tay lần này chính là một sự chia tay sinh ly tử biệt.

Nhưng khi bản thân hắn lúc đó một chút động đậy cũng không có, hắn nhớ rõ lúc Tư Đô Minh Nguyệt quay ngươi đi đã bật khóc:

"Bại Thiên ca ca, huynh thật là nhẫn tâm"

Điều đó cho thấy trái tim nàng lúc đó thật sự như tan thành từng mảnh

Tâm của độc Cô Bại Thiên như co giật, Nguyệt nhi chịu sự oan uổng quá lớn đi! Ta thật là ngốc mà.

Hắn nhớ lại khi ở Nam Cung thế gia bị Nam Cung Tiên Nhi dùng Điên đảo chúng sinh khiến hắn rơi vào mộng cảnh.

Tư Đô Minh Nguyệt nắm lấy tay hắn:

"Bại Thiên ca ca, trong tương lai bất luận dù phát sinh chuyện gì thì huynh nhất định phải tin muội, tin muội chỉ yêu có một mình huynh"

"Nha đầu ngốc, ta sao lại không tin muội chứ"

"Tương lai ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì. Muội sợ huynh hiểu lầm muội, sợ huynh không nghe muội giải thích, sợ sẽ vĩnh viễn mất huynh. Bại Thiên ca ca, muội không cần huynh phải vĩnh viễn chỉ yêu mình muội, nhưng muội muốn huynh vĩnh viễn phải tin muội.......vĩnh viễn tin muội chỉ yêu một mình huynh"

Đột nhiên thanh âm thiếu nữ hóa thành thê lương :

"Bại Thiên ca ca, huynh không tin muội, huynh không tin muội nữa. Huynh không con tin Nguyệt nhi nữa rồi"

Hắn từ trước tới giờ không hề tin vào vận mạng nhưng vào lúc này, tự trong nội tâm hắn như đang gào thét

"Đó không phải là mộng. Đó chính là một ám thị. Ta sao lại không tin Nguyệt nhi chứ. Từ nhỏ đến lớn nàng chỉ yêu có một mình ta. Ta sao lại không tin nàng!"

"Nguyệt nhi không hề phản bội ta. Chính là bản thân ta đã tự phản bội trái tim ta thôi"

Tại Khai Nguyên thành, khi hắn cùng Ngân Nhiêm đạo nhân đại chiến bị trọng thương, miệng thổ huyết. Lúc đó Tư đồ Minh Nguyệt ở bên ngoài cất tiếng khóc như xé lòng:

""Bại Thiên ca ca...""

Tiếng khóc vẫn còn như vấn vương ở bên tai hắn.

Hắn hôn mê vì kiệt sức trong ba ngày. Nhưng sao lúc tỉnh lại Nguyệt nhi lại không phát hiện ra. Chuyện này là không thể nào. Nguyệt nhi rất quan tâm tới hắn. lúc nào cũng ở bên cạnh hắn khẳng định là nàng đã sớm nhận ra hắn tỉnh lại. Nếu không thì sao lúc hắn tỉnh lại vẫn còn nghe văng vẳng bên tai:

""Bại Thiên ca ca, huynh cuối cùng cũng đã hành tẩu giang hồ. Huynh không tới Vô Song đế quốc mà lại tới Thanh Phong đế quốc. Nếu chẳng phải muội đại diện sư môn tới thăm Lý Lâm tướng quân thì căn bản không thể gặp được huynh. Muội biết huynh rất là ghét muội, không muốn nhìn thấy muội. Là do muội ý chí không kiên định nhưng huynh vì sao không cho muội thời gian chứ. Thật ra muội lúc nào cũng nhớ tới huynh

Lúc đó Nguyệt nhi nói nhớ mình chắc chắn là nói thật nhưng còn nói cho nàng thời gian thì chắc chắn là giả. Muội ấy biết mình đã tỉnh lại nên cố ý nói cho mình nghe.

Hai mắt Độc Cô Bại Thiên ửng đỏ. Nguyệt nhi thật chịu sự oan uổng quá lớn. Một Nguyệt nhi vui vẻ yêu đời mà ta yêu nhất lại biến thành một nữ hài tràn đây ưu thương sầu não thật khiến cho hắn đau đớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.