Bất Tử Thần Long

Chương 29: Kỳ ngộ kỳ phùng




Nam Cung Bình biết tình thế nguy cấp bèn khẽ gật đầu, bồng Mai Ngâm Tuyết đặt lên giường cẩn thận, rồi lẹ làng điểm vào bốn đại huyệt Khí Môn, Thất Khảm, Kỳ Môn và Huyền Cơ để giữ cho một hơi chân khí trong ngực nàng không bị tan mất.
Chàng lại nhanh chóng bồng thi thể Tư Mã Trung Thiên và Long Bố Thi đặt bên nhau, lấy một tấm vải trắng phủ lên, lặng lẽ rơi xuống hai giọt lệ. Sau đó, chàng nhặt thanh kiếm Diệp Thượng Thu Lộ dưới đất, “vút” một tiếng nhanh như chớp từ cửa sổ ra.
Cảnh tượng ngoài sân khiến chàng giật mình kinh hãi, thế trận bao vây của mấy mươi đại hán áo đen chính là “Thiên Phong Ngân Vũ trận” mà chàng đã từng lĩnh giáo rồi, có điều nhân số dường như ít hơn nhiều so với lúc trước, song uy lực thì lại hơn trước mấy mươi lần, chứng tỏ họ đã được cải tổ lại.
Số người bị vây hãm giờ chỉ còn lại ba, một là Tôn Xung Ngọc, hai là Cổ Tát, ba là một lão nhân vạm vỡ.
Ba người thảy đều tóc tai rối bời, áo quần tơi tả, máu me đầy mình, mồ hôi nhễ nhại, dáng vẻ hết sức thảm hại.
Nhóm đại hán áo đen cũng gục ngã không ít, song thế trận vẫn không chút rối bời.
Nam Cung Bình đề khí quát lên như sấm rền :
- Dừng tay !
Nhâm Phong Bình lập tức ngoái lại nhìn, song thấy Nam Cung Bình, bất giác vô cùng sửng sốt lẫn kinh hãi, thầm buông một tiếng :
- Hỏng mất !
Thân pháp Nam Cung Bình nhanh khôn tả, loáng cái đã lướt qua cạnh Nhâm Phong Bình, chẳng thèm đếm xỉa đến y, lao thẳng về đám người áo đen. Thanh kiếm Diệp Thượng Thu Lộ trong tay vung lên với chiêu “Thiên Ngoại Lai Hồng”, kiếm quang chập chùng, kiếm khí sắc lạnh, ba đại hán áo đen lập tức bị chém ngang thành hai đoạn, máu văng đầy mình Nam Cung Bình.
Nam Cung Bình chẳng chút trù trừ, mũi chân điểm nhẹ, người lại tung vọt lên, vụt kiếm quét ngang, lại có ba đại hán áo đen ngã gục, hồn lìa khỏi xác.
Sáu đại hán áo đen vừa ngã gục, thế trận lập tức hở trống, ba người bị vây hãm bên trong liền thừa cơ phóng ra khỏi vòng vây. Nam Cung Bình chỉ với hai chiêu đã phá vỡ “Thiên Phong Ngân Vũ trận”, lập tức khiến mọi người hiện diện khiếp đởm kinh tâm.
Qua Trung Hải thét vang, lao thẳng vào Nam Cung Bình, song chưởng cùng lượt vung lên, hai luồng chưởng phong cương mãnh tuyệt luân cuồn cuộn xô ra.
Nam Cung Bình cười khỉnh, tả chưởng đánh ra, tay phải trầm xuống, xoay cổ tay chống mũi kiếm lên, nhắm yết hầu Qua Trung Hải đâm tới.
Qua Trung Hải hai chân điểm nhẹ, trượt người ra sau năm thước, khi Nam Cung Bình bám theo tấn kích thì lão đã rút đôi kim thương bên lưng ra, tiếp chiến với Nam Cung Bình.
Bên kia Tôn Xung Ngọc, Cổ Tát và lão nhân vạm vỡ nọ sau khi vượt khỏi vòng vây, lập tức vung động binh khí lao bổ về phía Nhâm Phong Bình.
Ba người đã căm hận Nhâm Phong Bình đến thấu xương, lúc này lao tới tấn công quyết hạ sát Nhâm Phong Bình tại chỗ thì mới hả dạ.
Nhâm Phong Bình nào phải tay vừa, buông tiếng cười khảy, chiếc quạt trong tay xếp lại rồi xòe ra, liền có một luồng kình phong xô về phía Cổ Tát, tay trái với chiêu “Tà Thủ Long Kỳ” chộp vào cổ tay phải Tôn Xung Ngọc.
Đại hán uy mãnh đứng cạnh Nhâm Phong Bình cũng từ bên lưng rút ra một ngọn khoái đao, múa tít thành một bức tường thép, nghênh tiếp thế công mãnh liệt của lão nhân vạm vỡ. Chỉ sau vài chiêu hai người đã đâm ra núng thế, chỉ còn đỡ gạt chứ không còn sức hoàn thủ nữa.
Nhâm Phong Bình bỗng quát lớn :
- Thiên Hồng Thất Ưng đâu ?
Thiên Hồng “Tứ” Ưng đờ đẫn vâng lệnh, lao vào cuộc chiến, lập tức cục thế lại trở nên quân bình.
Bên kia cuộc chiến đấu giữa Qua Trung Hải và Nam Cung Bình đã đến hồi quyết liệt, chỉ thấy ánh vàng loang loáng, bóng thương chập chùng, ánh bạc chấp chóa, kiếm ảnh điệp trùng.
Nam Cung Bình lòng canh cánh lo cho sự an nguy của Mai Ngâm Tuyết, hạ quyết tâm tốc chiến tốc quyết, nên vừa xuất thủ đã tung ra toàn những chiêu thức hung hiểm, lúc này chàng đã được Long Bố Thi đả thông hai mạch Nhâm Đốc, xông vỡ sinh tử huyền quan, nội mạch như thể trường giang đại hải, cuồn cuộn không dứt, hỗ trợ cho kiếm pháp vốn hết sức tinh diệu kỳ ảo, uy lực càng thêm khủng khiếp, vừa ra tay đã chiếm thế chủ động, giành trọn tiên cơ.
Qua Trung Hải mỗi lúc càng thêm kinh khiếp, bị Nam Cung Bình bức lui liên tiếp, hoàn toàn ở vào thế bị động.
Nam Cung Bình bỗng thét lớn, trường kiếm liên tiếp phóng ra ba chiêu tuyệt học vừa nhanh vừa hiểm chụp lên ba đại yếu huyệt Thiên Tỉnh, Khí Môn và Tướng Đài của Qua Trung Hải.
Qua Trung Hải kinh hoảng, vô phương né tránh, chỉ còn cách duy nhất là thí mạng, bèn lẹ làng vung tay, ném hai ngọn kim thương bay đi, nhắm vào hai huyệt Kiên Tỉnh trên vai Nam Cung Bình.
Nam Cung Bình buông tiếng cười khẩy, hai tay xoải ra, ngã người ra sau nằm sát gần mặt đất tránh khỏi song thương, liền thì hai chân tung lên, một đá vào mặt, một vào ngực Qua Trung Hải.
Qua Trung Hải nhún chân bật tung người ra sau tránh khỏi.
Nam Cung Bình đã lập tâm quyết giết người này, chân vừa chạm đất lập tức tung mình lao đuổi theo, thanh kiếm Diệp Thượng Thu Lộ vung lên như tia chớp.
Qua Trung Hải song thương đã mất, dồn hết công lực bình sanh tung ra song chưởng, kình phong xô ra như vũ bão.
Nam Cung Bình thu kiếm về, tả chưởng đưa ngang ngực, chầm chậm đẩy ra, một tiếng vang rền, cát đá bay mù mịt, Qua Trung Hải mặt mày tái ngắt, bật lùi liên tiếp năm bước mới đứng vững lại được.
Nam Cung Bình chỉ thoáng chao người lập tức hùng tâm bừng dậy, tung mình lao tới, trường kiếm vung lên. Qua Trung Hải liền bị chém làm hai đoạn, không kịp hự lên một tiếng.
Nam Cung Bình chẳng chút tần ngần lập lức lại tung mình lao về phía Nhâm Phong Bình. Ngay khi ấy Tôn Xung Ngọc cũng vung trường kiếm quét ngang tới. Nhâm Phong Bình tả hữu thọ địch, đành nhún mình phóng ngược ra sau. Nam Cung Bình đâu chịu buông tha, chân vừa chấm đất lập tức lại tung mình lao tới, chân lực dồn vào thân kiếm, kiếm quan tỏa rộng, kiếm khí rợn người.
Tôn Xung Ngọc lòng đang ngập niềm căm hận bởi Thập Đại Thường Thị đã mất hết tám, cũng liền thét lên giận dữ, vung kiếm lao tới tấn công.
Nhâm Phong Bình biết không thể tiếp tục thoái lui nữa, bằng không khó thể vãn hồi được cục thế, bèn xoay chân lách người tránh khỏi thế kiếm của Tôn Xung Ngọc, đồng thời vung quạt điểm vào huyệt Thân Phân nơi khuỷu tay Nam Cung Bình.
Nam Cung Bình thấp giọng quát, thanh trường kiếm đâm tới, xuyên thủng kình phong chiếc quạt của Nhâm Phong Bình phất ra nhắm vào bắp tay phải y.
Nhâm Phong Bình kinh hãi, vội rụt tay lui về toan biến chiêu, song vẫn chậm mất, những nghe “soạt” một tiếng, tay áo phải rách toạt, cườm tay bị rạch một đường sâu độ ba phân, dài chừng năm tấc, máu phun xối xả, đau thấu tâm can, chiếc quạt xếp trong tay suýt vuột tay rơi xuống đất.
Nam Cung Bình siết chặt chuôi kiếm, lại tung ra ba chiêu nhanh và mạnh khôn tả.
Tôn Xung Ngọc cũng quát lớn, từ bên hông tấn công tới.
Lúc này hai người tâm ý giống nhau đều muốn hạ sát Nhâm Phong Bình tại chỗ thì mới hả dạ, nên thế người nào cũng cực kỳ hung mãnh.
Nhâm Phong Bình thấy đã không còn chút hy vọng thủ thắng, song lại chẳng thoát thân được, y vừa cầm cự vừa nghĩ cách rút lui.
Đột nhiên, một tràng rú thảm vang lên “Hoàng Ưng” Hoàng Kim Thiên đã bị ngọn Tam Tài Đoạt của Cổ Tát chém trúng, ngã gục chết ngay.
Nhâm Phong Bình chợt nảy sinh một ý nghĩ tàn độc, bèn bấm bụng sấn tới một bước dài, tả quyền đưa lên, ngực tống ra, đồng thời tay phải quạt xếp điểm tới, công vào trọng huyệt Kỳ Môn của Nam Cung Bình.
Nam Cung Bình và Tôn Xung Ngọc đều sửng sốt, không ngờ Nhâm Phong Bình lại liều mạng như vậy. Nào ngờ, Nhâm Phong Bình bỗng nhún chân, bật nhanh về phía sau.
Hai người chợt hiểu, cùng thét lên một tiếng giận dữ, song song phi nhân đuổi theo. Thoáng chốc Nhâm Phong Bình đã lướt sau ngoài năm trượng, rồi thì phóng vút vào trong phòng khách.
Nam Cung Bình và Tôn Xung Ngọc đuổi theo vào chỉ thấy Nhâm Phong Binh đang cắp Mai Ngâm Tuyết bên tay trái, tay phải đặt lên bối tâm nàng, cười gằn nói :
- Dừng lại ! Ngươi mà tiến tới bước nữa, ta tức khắc chấn đứt tâm mạch nàng ta ngay, ngươi hiểu rất rõ con người của Nhâm mỗ, thà làm ngọc tán chứ không làm ngói lành !
Nam Cung Bình tức tối nghiến răng, song cũng đành phải đứng lại, không dám bước tới nữa, Tôn Xung Ngọc cũng thừ ra tại chỗ, chẳng biết làm sao cho phải.
Mai Ngâm Tuyết hơi thở yếu ớt, mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, tóc mây buông rủ. Nam Cung Bình lòng đau như cắt, gằn giọng nói :
- Nếu ngươi không buông nàng xuống, hôm nay đừng hòng ra khỏi đây.
Nhâm Phong Bình cười khảy :
- Nếu Nhâm mỗ muốn rời khỏi đây, chỉ cần khống chế nàng ta cho đến khi nào đến chỗ an toàn mới thôi.
Nam Cung Bình điên tiết gầm lên :
- Nhâm Phong Bình, nếu Mai Ngâm Tuyết chết trong tay ngươi hôm nay, Nam Cung Bình này mà không băm vằm ngươi ra làm muôn mảnh thì thề sẽ không làm người nữa.
Giọng nói chàng như đanh thép, khiến Nhâm Phong Bình không khỏi rùng mình khiếp hãi. Đồng thời, vẻ mặt và ánh mắt chàng ngập đầy sát cơ ghê rợn, khiến Nhâm Phong Bình ớn lạnh cõi lòng, vội ngoảnh đi nơi khác.
Sự im lặng kéo dài, đôi bên cùng gườm nhau, Nam Cung Bình không dám vọng động, song cố gắng suy tìm cơ hội, toan mạo hiểm giải cứu cho Mai Ngâm Tuyết.
Nhâm Phong Bình cũng không dám khinh suất, nếu Mai Ngâm Tuyết có bề gì, chắc chắn hôm nay y phải táng mạng tại đây.
Tiếng giao đấu ngoài sân đã ngưng chỉ, hẳn Thiên Hồng Tam Ưng và đại hán uy mãnh nọ đã táng mạng dưới tay Cổ Tát và lão nhân vạm vỡ kia rồi.
Bầu không khí vô cùng căng thẳng, cõi lòng ba người đều trĩu nặng đến cơ hồ ngạt thở, xung quanh tĩnh lặng đến rợn người, ba người vẫn đứng yên không hề di động lấy nửa bước.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng cười giòn giả, liền thì cửa phòng mở tung, một số người chậm rãi đi vào.
Nhâm Phong Bình vừa trông thấy những người kia liền mừng rơn, thì ra đi đầu là Quách Ngọc Hà, theo sau là ba lão nhân áo đen.
Nam Cung Bình thoáng chau mày, Quách Ngọc Hà cười chúm chím, tha thướt đi đến cạnh Nam Cung Bình, với giọng yểu điệu nói :
- Ngũ đệ vẫn mạnh chứ ?
Nam Cung Bình hết sức bực tức, song ngặt vì vị nể Long Phi nên không tiện vô lễ với y thị, đành hờ hững gật đầu đáp :
- Vẫn mạnh !
Nhâm Phong Bình liền thừa cơ xê một bước đài đến gần cửa phòng, Nam Cung Bình chợt phát giác, ngoảnh lại quát lớn :
- Nhâm Phong Bình, nếu ngươi còn vọng động thêm bước nữa thì đừng trách Nam Cung Bình này !
Nhâm Phong Bình thấy đã có người tiếp ứng, bèn mạnh dạn lạnh lùng nói :
- E rằng chưa chắc !
Nam Cung Bình tức giận :
- Không tin thì cứ thử xem !
Lúc này ba lão nhân áo đen đã đi đến đứng sóng vai với Nhâm Phong Bình, tuy tướng mạo của họ không có gì đặc sắc, song ánh mắt ngập đầy thần quang, bước chân trầm vững và ung dung, hẳn là thuộc hạng cao thủ bậc nhất.
Tình thế hiện giờ đã hoàn toàn chuyển ngược, Nam Cung Bình từ ưu thế trở thành kém thế, song chàng chẳng chút sợ hãi, ngầm đề khí vận công sẵn sàng quyết đấu.
Tôn Xung Ngọc, Cổ Tát và lão nhãn vạm vỡ nọ cũng nhận thấy tình thế nghiêm trọng, đều tự ngưng thần giới bị.
Quách Ngọc Hà vẫn tươi cười nói :
- Ngũ đệ, trên giang hồ đồn đại là ngũ đệ đi đến Chư Thần điện học được một thân tuyệt kỹ trở về, có thật vậy không ?
Nam Cung Bình đã có ý giận, lớn tiếng đáp :
- Đúng vậy !
Trong khi ấy ánh mắt vẫn không hề rời khỏi Nhâm Phong Bình, Quách Ngọc Hà tròn mắt ngạc nhiên nói :
- Hai người làm sao vậy ? Bộ có điều hiềm khích hở ?
Nam Cung Bình xẵng giọng :
- Không sai !
Quách Ngọc Hà lại nói :
- Nhâm đại hiệp định mang Lãnh Huyết Phi Tử rời khỏi đây, ngũ đệ không cho, đúng chăng ?
Nam Cung Bình mặt đã lộ vẻ giận, lạnh lùng lớn tiếng đáp :
- Đúng vậy.
Quách Ngọc Hà thoáng cau mày, vẻ phật lòng :
- Nhâm đại hiệp mang Lãnh Huyết Phi Tử đi có dính dáng gì đến ngũ đệ mà ngũ đệ lại ngăn cản, chả lẽ những lời đồn đại trên giang hồ đều là sự thật ư ?
Nam Cung Bình tức giận :
- Đại tẩu chả lẽ lại bênh vực người ngoài hay sao ?
Quách Ngọc Hà cũng tức giận :
- Mai Ngâm Tuyết tiếng xấu lan khắp giang hồ, ngươi lại không biết nhục nhã, nắm tay đi chung với y thị, Chỉ Giao sơn trang đã vì ngươi mà mang tiếng xấu lây.
Nam Cung Bình lớn tiếng :
- Nam Cung Bình này chỉ vì tuân mệnh sư phụ bảo hộ cho nàng, hơn nữa tâm địa nàng rất lương thiện, chẳng qua giới giang hồ đã ác ý bêu xấu nàng đó thôi !
- Vô luận thế nào, ta đứng trên cương vị một đại tẩu kiêm sư tỷ ra lệnh cho ngươi rời khỏi nơi đây, để cho Nhâm đại hiệp mang Mai Ngâm Tuyết đi !
Nam Cung Bình cười phá lên :
- Đại tẩu còn đủ tư cách để ra lệnh cho Nam Cung Bình này ư ?
Quách Ngọc Hà tức giận :
- Sao lại không đủ tư cách ?
Nam Cung Bình gằn giọng :
- Ngươi đã bội sư nghịch đạo làm hại võ lâm, một đời anh danh của sư phụ đã hoàn toàn bị hủy trong tay ngươi, giữa hai ta đã không còn quan hệ nhau nữa, ngươi dựa vào đâu mà ra lệnh cho ta chứ ?
Quách Ngọc Hà cũng gằn giọng :
- Chính ngươi mới là bội sư nghịch đạo, hôm nay ta tạm thay quyền sư phụ, trừ khử tên nghịch đồ ngươi !
Vừa dứt lời đã nhanh nhẹn vung tay, một chưởng tống thẳng vào ngực Nam Cung Bình.
Nam Cung Bình vốn đã cực kỳ căm hận y thị, hai mắt chốt chặt vào Nhâm Phong Bình, hữu chưởng lẹ làng phóng ra.
Quách Ngọc Hà không ngờ chàng lại hạ sát thủ, không kịp đề phòng, liền bị trúng chưởng, loạng choạng bật lùi ra sau bảy tám bước.
Nam Cung Bình thần sắc không đổi, hai mắt vẫn chốt chặt vào Nhâm Phong Bình không chớp.
Quách Ngọc Hà tức tối nhún mình toan lao bổ tới, chợt nghe một tiếng thét lớn, một bóng người lướt nhanh vào, thì ra là Thạch Trầm.
Thạch Trầm quát :
- Ngũ đệ đừng lo sợ, có ngu huynh đến đây !
Đồng thời song chưởng vung lên, tấn công về phía Quách Ngọc Hà.
Quách Ngọc Hà kinh hãi :
- Thạch Trầm, tam đệ điên rồi hả ?
Thạch Trầm lớn tiếng :
- Thạch Trầm này không hề điên, trước đây Thạch mỗ đã đắm chìm trong mộng ảo, giờ thì đã tỉnh rồi ! Một mình ngươi đã làm xấu hổ tất cả đệ tử Thần Long môn, hiện không có mặt đại ca tại đây, Thạch mỗ lớn hơn cả, giờ phải thay mặt sư phụ giáo huấn ngươi một phen !
Vừa nói vừa tới tấp tấn công, Quách Ngọc Hà vừa kinh hãi lại vừa tức giận, đành vung chưởng chống đỡ.
Thoáng chốc hai người đã giao thủ được mười mấy chiêu, Thạch Trầm hệt như hổ điên, hung mãnh tấn công liên tiếp toàn những chiêu sát thủ, Quách Ngọc Hà đã bị dồn đến sát góc tường.
Đột nhiên một lão nhân áo đen bên phải hét lớn, tung mình lao về phía Thạch Trầm, tiếp theo hai lão nhân áo đen còn lại cũng lao về phía Nam Cung Bình, vung chưởng tấn công.
Nam Cung Bình tả chưởng vung lên nghênh tiếp, hữu chưởng lại phóng về phía Nhâm Phong Bình.
Nhâm Phong Bình cười âm hiểm, hai tay đưa thẳng ra trước, dùng thân thể Mai Ngâm Tuyết để nghênh đón thế chưởng của Nam Cung Bình.
Nam Cung Bình nghiến răng, rụt hữu chưởng về, song chưởng chập lại rồi tách ra nhanh như chớp bổ về phía hai lão nhân áo đen.
Nhâm Phong Bình thừa thế tung mình, vừa định lao ra cửa, Nam Cung Bình mắt như phún lửa, lẹ làng lướt đến cạnh Nhâm Phong Bình, hai tay vươn ra chộp vào dây lưng hắn.
Nhâm Phong Bình xoay người đẩy Mai Ngâm Tuyết ra đón. Mai Ngâm Tuyết bị hắn xô tới đẩy lui, liền làm động đến thương thế trong nội phủ, hự lên một tiếng, hôn mê bất tỉnh.
Nam Cung Bình lòng đau như cắt, rụt song chưởng về, tránh qua Mai Ngâm Tuyết, nhanh như chớp chộp vào hai cổ tay Nhâm Phong Bình.
Chiêu này của Nam Cung Bình hết sức kỳ ảo, Nhâm Phong Bình kinh hãi, vội nhảy lùi sau, trở về vị trí cũ.
Hai lão nhân áo đen lại cùng lượt lao tới, một công chính diện, một công bên trái.
Nam Cung Bình hét lớn, lách người sấn tới, hữu chưởng phóng nhanh vào ngực lão nhân chính diện, tay trái xoay phóng ngược ra sau.
Hai lão nhân áo đen đều giật mình, vội tiệt chiêu đổi thế, tránh khỏi thế chưởng của Nam Cung Bình, lập tức lại tiếp tục tấn công.
Nam Cung Bình bị hai người, một trước một sau liên hoàn công kích, nhất thời không thoát thân ra được, bất giác hết sức nóng ruột.
Nhâm Phong Bình buông tiếng cười khảy, thừa cơ tung mình lao nhanh ra cửa.
Nam Cung Bình gằn giọng quát :
- Chạy đâu cho khỏi !
Đồng thời song chưởng phóng ra, một trước một sau với chiêu “Càn Khôn Nguyệt” đẩy lùi hai lão nhân áo đen lùi sau một bước, song hai lão nhân võ công đâu phải tầm thường, cùng xoay người rồi lại lao tới.
Nam Cung Bình vừa định phi thân đuổi theo, song lại bị hai lão nhân áo đen ngăn cản, mắt thấy Nhâm Phong Bình đã ung dung chạy thoát, chàng vừa nóng ruột vừa tức giận, sôi sục bừng dậy, lập tức biến thế quyết nhanh chóng hạ gục hai người.
Bỗng nghe Quách Ngọc Hà hét lên lanh lảnh, và cũng đã thoát khỏi sự hãm công của Thạch Trầm, thoát ra khỏi cửa.
Tôn Xung Ngọc bỗng lớn tiếng nói :
- Nam Cung huynh hãy yên tâm, tiểu đệ thề quyết sẽ cứu thoát cho Mai cô nương.
Đồng thời đã cùng Cổ Tát và lão nhân vạm vỡ phi thân đuổi theo ngay.
Nam Cung Bình căm giận đến cực độ liền thi triển “Đạt Ma thập bát thức” với chiêu “Khổ Hành Bồ Đề” song chưởng một trước một sau phóng ra.
Hai lão nhân áo đen kinh hãi, chưởng chiêu của người bên trái chưa sử dụng hết đã bị Nam Cung Bình đánh trúng nơi yếu huyệt dưới nách, hự lên một tiếng, ngã gục chết ngay.
Lão nhân còn lại vừa định thoái lui, Nam Cung Bình hét lớn, lách người sấn tới, nhanh như chớp điểm vào hai huyệt Thạch Quan và Trung Trụ lão ta.
Bỗng nghe Thạch Trầm hét lớn, Nam Cung Bình ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy lão nhân áo đen nọ người lảo đảo lùi sau ba bước. Thạch Trầm cũng áo rách tả tơi, sắc mặt trắng nhợt Nam Cung Bình chẳng chút do dự lập tức nhún mình lao tới, vung chưởng bổ ngay tới.
Chàng vốn không phải là hạng tiểu nhân, ra tay thừa lúc người lâm nguy, song trong mấy ngày qua liên tiếp gặp thảm sự, đã khiến lòng chàng ngập đầy cảm hận, nên chẳng chút đắn đo, tung ra sát thủ ngay.
Lão nhân áo đen nọ không kịp tránh né, hự lên một tiếng, gục chết tại chỗ.
Nam Cung Bình đưa mắt nhìn thi thể của Long Bố Thi và Tư Mã Trung Thiên, rồi lại nhìn đến bá phụ của mình, thắc mắc sao nãy giờ xảy ra nhiều biến cố mà ông không cử động, đi đến bên giường Nam Cung Vĩnh Lạc, đưa tay ra thấy người lạnh ngắt cứng đờ, thì ra ông đã chết từ lâu.
Cốt nhục tình thâm, Nam Cung Bình tuy không thân thiết gì với vị đại bá phụ này, song dẫu sao cùng chung huyết thống, đưa mắt nhìn thi thể của vị lão nhân cả đời cô đơn, đau khổ này, cổ họng chàng uất nghẹn, hai mắt thẫn thờ đăm chiêu, thần kinh chàng như bị tê liệt bởi quá khích động.
Sư phụ đã chết, đại bá phụ đã chết, Tư Mã Trung Thiên người bạn già thân thiết của phụ thân và sư phụ cũng đã chết, nội trong một ngày, ba vị lão nhân có quan hệ sâu đậm với chàng lần lượt tạ thế, chàng không phải là siêu nhân, làm sao chịu đựng nổi cuộc thảm biến lớn lao như vậy, nếu không nhờ ý nguyện phục thù và ngọn lửa căm hờn đang rực cháy trong lòng thì chàng sớm đã ngã quỵ rồi.
Thạch Trầm chầm chậm đi tới, y không quen biết Nam Cung Vĩnh Lạc cũng không biết ông chính là Chư Thần điện chủ lừng danh khắp võ lâm, song y hiểu nếu lúc này mà lên tiếng hỏi thì thật là thiếu thông minh, bởi vị lão nhân đầu to này hẳn có mối quan hệ rất thân thiết với Nam Cung Bình.
Nam Cung Bình quay người lại, Thạch Trầm đưa mắt nhìn chàng, đoạn chậm rãi đến bên giường thi thể của Long Bố Thi, từ từ quỳ xuống, chắp hai tay trước ngực, miệng lẩm nhẩm, chẳng rõ là khấn vái hay sám hối, mặt co giật dữ dội, hai mắt khép hờ, hai hàng nước mắt lăn dài xuống má, thấm ướt ngực, rồi rơi xuống đất.
Nam Cung Bình thầm buông tiếng thở dài bùi ngùi, chậm bước ra khỏi phòng, chẳng gặp bóng dáng một ai cả, thì ra lữ khách, phổ ky và thậm chí chưởng quầy trong khách điếm này thảy đều đã bỏ trốn hết rồi.
Một ý nghĩ chợt lướt qua đầu óc Nam Cung Bình, chàng sực nghĩ đến việc vợ chồng Địch Dương và Diệp Mạn Thanh đã bị Nhâm Phong Bình bắt đưa đến Nam Sơn, mà Mai Ngâm Tuyết lại cũng bị Nhâm Phong Bình bắt đi, rất có thể cũng là mang đến Nam Sơn, giờ nếu mình đến đó, tuy không chắc chắn, song ít nhất cũng có thể thăm dò được chút manh mối.
Chàng lập tức quay về phòng, Thạch Trầm đã đứng lên, mặt ràn rụa nước mắt, Nam Cung Bình nói :
- Tam sư huynh, tiểu đệ có một việc khẩn cấp cần lo liệu, nếu đến tối mai mà chưa quay về, sư huynh hãy đưa thi hài sư phụ về Chỉ Giao sơn trang trước nhé !
Thạch Trầm ngạc nhiên :
- Việc khẩn cấp gì ? Ngu huynh không đi cùng được sao ?
- Đó chỉ là việc riêng của tiểu đệ, vả lại thi hài của các vị lão nhân gia này cũng cần phải được mai táng sớm, xin nhờ sư huynh lo liệu giùm cho.
Thạch Trầm buông tiếng thở dài, thờ thẫn đứng nhìn những thi thể trong phòng xuất thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.