Ta tránh ở bên ngoài điện, đợi đến khi chắc chắn con bé đã ngủ say, ta mới dám vào để nhìn khuôn mặt đã bị ta đánh.
Thời điểm đưa tay lên sờ thử, Liên Tinh đã nhíu mày, hình như con bé thấy đau, ta nhìn đến cả trong giấc mộng, con bé vẫn còn cảm thấy đau đớn thì trong lòng lại hoàn toàn sụp đổ.
Cẩn thận thoa thuốc cho con bé, ma xui quỷ khiến, ta lại xoa bên gò má lành lặn của nó.
Mềm mại, trơn nhẵn... như đậu hủ vậy.
Không biết da thịt trên cơ thể sẽ còn như thế nào?
Ta sợ hãi trước ý nghĩ này, khi phát hiện ra ta đã chạm tới xương quai xanh của con bé, hơn nữa ngón tay tự giác hướng xuống dưới, chậm rãi di động vào trong quần áo, còn Liên Tinh cho dù đang ngủ, cũng theo bản năng vung tay lên, chạm phải ngực ta, con bé tiện đà nhéo một cái, lầm bầm, "Thật là một cái bánh bao bé nhỏ." Sau đó thả tay ra!
Bổn cung chủ... chưa từng bị người ta khinh thường như vậy bao giờ!
Ta cố nhịn kích động muốn đánh con bé một chưởng, vén xiêm y cho nó lên, sau đó cẩn thận phủi vạt áo trước, dám chê ta à? Đợi đến ngày mai, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là tự ti mặc cảm!
Buổi tối ngày kế tiếp, ta không thèm để ý thời tiết, diện vào một bộ áo lụa có thể phô diễn toàn bộ vóc người.