Bầu Bạn Cùng Mặt Trăng

Chương 24: Bảo hộ ngươi một đời




Đây có vẻ như là giấc mơ bình an nhất kể từ hồi ta chuyển kiếp.
Kỳ quái ở chỗ, ta biết chắc chắn rằng mình đang mơ.
Trong mơ, tại một ngôi nhà nhỏ tăm tối, có một cô bé khoảng chừng ba, bốn tuổi đang co ro một xó.
Nhũ mẫu nghiêm khắc lạnh nhạt tuyên bố xử phạt, cô nhóc không ngừng thút thít, song chẳng ai để tâm đến nàng.
Đêm đã khuya, một bé gái lớn tuổi hơn chút lẳng lặng lẻn vào, mang theo cả nước, bánh bao và một vòng tay ấm áp.
Cô nhóc mỉm cười, vùi mình trong ngực bé gái để ngủ.
Ta trông thấy cô bé lớn hơn dịu dàng ôm lấy nàng, nhẹ giọng gọi, "Tinh Nhi."
Sắc trời hửng sáng, đám người làm sắp sửa bước vào, cô nhóc bám chặt lấy bé gái, cô bé bị phát hiện, sau đó được dẫn tới trước mặt một người đàn ông, vẻ mặt ông ta vô cùng dữ tợn, giơ tay đồng nghĩa với một cái tát, đánh cô bé té nhào xuống đất, nàng bụm mặt lại, cặp mắt lộ vẻ độc ác còn hơn cả người đàn ông kia, cô bé ngẩng đầu lên nói gì đó, người đàn ông lại muốn đánh tiếp, song nàng ra tay vô cùng nhanh nhẹn, chiêu thức đã có chút dáng dấp của cao thủ.
Phải mất chút sức lực, người đàn ông mới bắt cô bé kia lại được, trên mặt ông ta có vẻ hài lòng, ông không trừng phạt cô bé, mà vẫy tay để người ta đưa nàng đi, cô bé trở về cũng không thoa thuốc, mà lén giấu thuốc đi, buổi tối mang sang cho cô nhóc bé nhỏ.
Cô nhóc không còn bị giam nữa, nhưng bị nhũ mẫu thường xuyên ngược đãi nên bé gái rất che chở cho nàng, có một lần, nhũ mẫu định đánh cô nhóc, bé gái vừa vào đến cửa đã trông thấy thì vô cùng giận dữ, tung người lên đánh nhũ mẫu nọ một chưởng.
Nhũ mẫu bị thương mà không kịp chữa trị, sau đợt ấy, bà ta qua đời.
Cô bé lại bị đưa đến trước mặt người đàn ông.
Tuy nhiên bên cạnh ông ta còn có thêm một người đàn bà thần sắc lạnh tựa băng.
Người nhà của nhũ mẫu khóc thấu trời, những người ngang hàng ngang vế thì lòng đầy căm phẫn, bé gái lại hoàn toàn không hề bận tâm. Nàng chỉ dịu dàng ôm lấy cô nhóc, lau đi nước mắt trên mặt bé, trấn an bé, sau đó lạnh nhạt đối diện với đám người xung quanh.
Nữ nhân vẫn luôn nhất mực ngồi bên cạnh người đàn ông chợt quay sang nói gì đó, sắc mặt người đàn ông biến đổi, về sau, hai đứa bé cùng bị nhốt vào trong một tiểu viện vắng vẻ, bên ngoài có rất nhiều gã đầy tớ đầu trâu mặt ngựa canh giữ.
Ban đầu, mỗi sáng còn có người đưa cơm tới, lại có người lén lút mang thêm y phục và chăn đệm.
Sau đó một ngày ba bữa dần chuyển thành hai bữa, cuối cùng là một ngày một bữa.
Chất lượng bữa ăn cũng thuyên giảm.
Buổi sáng, bụng hai cô bé đói đến phát run, ban đêm cũng lạnh đến phát run, cô nhóc tầm ba, bốn tuổi kia bị bệnh, người lúc nào cũng co quắp, thế nên ngày nào bé gái lớn hơn một chút cũng ôm lấy nàng, muốn truyền cho nàng thứ nội lực cơ hồ còn không tồn tại trong cơ thể mình.
Khẩu phần ăn ngày một ít đi, cái gì cô bé lớn hơn cũng nhường cho cô nhóc nhỏ tuổi, lần nào cô nhóc cũng ăn như sói như hổ, dù đã ăn hết phần của cả hai, song nó vẫn chẳng thể no bụng.
Rồi, đã có người xông vào cứu hai đứa trẻ, đấy là một cô gái diện bạch y, y phục vô cùng giống với trang phục của cung Di Hoa.
Cô gái ấy đón hai đứa trẻ đến một nơi trông cũng giống với cung Di Hoa, cho hai bé thức ăn ngon, cho hai bé trang phục đẹp, còn dạy họ thứ võ công thượng thừa. Cách dăm ba ngày, hai đứa bé sẽ được gặp một người phụ nữ mặc cung trang. Bà ấy rất nghiêm khắc, thường xuyên đánh mắng bọn họ, song cũng có lúc bà vô cùng dịu hiền, đích thân dạy họ võ công, còn ở cạnh giường ru hai người chìm vào giấc ngủ.
Tóm lại, cuộc sống tốt hơn trước rất nhiều.
Cô bé lớn hơn cực kỳ bận rộn, mỗi lần cô nhóc muốn tìm nàng, thì nàng luôn hoặc đang bận rộn luyện võ, hoặc đang sốt sắng tiếp kiến thuộc hạ cùng người phụ nữ diện cung trang, hoặc đang vội vàng học tất cả những thứ nàng có thể học.
Cô nhóc không có ai chơi cùng thì chỉ đành chơi một mình, dần dà nàng lại yêu thích những trò đùa quái đản, vì không dám trêu chọc người phụ nữ diện cung trang, nàng chỉ đành đi tìm cô bé nọ. Giấu ếch vào trong xiêm y của nàng, tô vẽ lên sách vở của nàng, đặt đá vào trong giày của nàng. Cô nhóc lớn hơn thì luôn có chút cưng chiều khi dễ dàng tha thứ, kết quả là những trò đùa của cô nhóc ngày càng tệ hơn. Nàng bắt đầu không ngừng cướp những thứ đồ của cô bé, chỉ cần là thứ cô bé có, thì nàng đều muốn cướp đoạt, bản tính chiếm hữu làm của riêng của cô bé lớn hơn lại rất mạnh mẽ, nàng bắt đầu tức giận, bắt đầu trách mắng cô nhóc, người phụ nữ diện cung trang cũng dần nghiêm khắc, cô nhóc luôn bị trách phạt, song vẫn bật cười khinh thường.
Cho đến một ngày, cô nhóc trộm bội kiếm của cô bé, lén chạy ra ngoài động, cô bé giận dữ đuổi theo, kết quả là cả hai bị bắt làm con tin. Kẻ địch tấn công núi, kẻ cầm đầu chính là người đàn ông năm xưa từng ở cùng hai người, ông ta không cật lực trói buộc hai đứa trẻ mà chỉ niêm phong lại võ công của họ, sau đó gọi hai gã đầy tớ coi chừng. Ông ta dẫn người đi công chiến ngọn núi, người phụ nữ diện cung trang đánh nhau với ông ta, bởi vì phân tâm nên bị thương nặng. Cô bé mười ba tuổi mím môi, lẳng lặng lẻn cướp lấy thanh kiếm của một trong hai kẻ canh gác, sau đó đâm vào cơ thể của người đàn ông.
Một bầy rồng không đầu nhanh chóng bị người phụ nữ diện cung trang đảo ngược thế cục, đánh lùi kẻ địch, có điều sau trận chiến đó, bà yếu dần, để rồi chưa đầy hai tháng sau, bà qua đời.
Bà mất, suốt một tháng cô bé lớn hơn không hề nói một câu, cô nhóc lại không bị tổn thương sâu sắc nhường ấy, sau một tháng trầm mặc này, cuối cùng cô nhóc lại không nhịn nổi mà tiếp tục quấy rối, cho đến một hôm, khi hai người bọn họ cùng nhau tranh giành một quả đào, cô bé đẩy cô nhóc ngã khỏi cây, gãy cả tay chân.
Cô nhóc bị hoảng sợ trước ánh mắt tàn nhẫn của cô bé, nàng không dám lớn tiếng khóc lóc, chỉ ngồi sụt sùi, cô bé lẳng lặng đưa cô nhóc trở về cung, tìm y nô để điều trị, y nô cũng hết cách rồi, cô bé hạ lệnh cho người đi khắp nơi để tìm kiếm danh y, song cuối cùng vẫn không thể, mầm bệnh ăn sâu, cô nhóc dần thay đổi, nàng trở nên trầm mặc, ít nói, trở nên hèn nhát, ốm đau, cô bé lại trở nên nóng nảy, dễ giận, ngoại trừ võ công, dường như cô bé không còn đặt bất kỳ thứ gì ở trong lòng mình nữa, có điều, vào cái đêm khi mà nàng tiếp nhận chức vị cung chủ ở cái tuổi mười sáu, nàng có lẻn vào thăm một cô nhóc nào đó vì quá mệt mỏi nên đã đi ngủ sớm, ôm lấy cô nhóc, nói, "Tinh Nhi, ta nợ ngươi, ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi một đời."
Ta đột nhiên tỉnh dậy.
Dụi mắt một cái, ta luôn cảm giác có gì đó sai sai, không đợi ta kịp nhận ra sai ở chỗ nào thì một chiếc mặt nạ đột nhiên phóng to gấp mấy lần xuất hiện trước mắt, tiếng thở hổn hển của Yêu Nguyệt vang lên, "Đồ vô dụng! Võ công ngươi luyện là để cho chó gặm à?! Kẻ khác bỏ thuốc vào trong rượu cũng không biết, lại còn tiếp tục giấu rượu mang về uống tiếp! Uống xong cũng chẳng biết cảnh giác! Tỉnh lại lâu như vậy rồi, bốn phía người đến người đi, ngươi cũng chẳng thèm động đậy! Uổng ta lại có một muội muội như ngươi, chẳng những thế còn luyện thành Minh Ngọc Công tầng thứ chín! Ngày xưa mẹ còn phải liều mạng tổn thương nguyên khí để sinh ngươi cho bằng được! Sao ngươi không chết luôn lúc đó đi, cũng đỡ một kẻ ăn bám cho cung Di Hoa của ta!"
... Cuối cùng ta cũng nhận ra chỗ nào không đúng rồi, trước khi ngủ ta nằm ở trên bàn, bây giờ ta nằm ở trên giường...
Không, không, không, phải là tại sao Yêu Nguyệt lại ở đây chứ?
Ta bật dậy quan sát xung quanh, phát hiện ra ta lại đang ở trong cỗ xe xuất hành Yêu Nguyệt thường dùng, mới vừa ngồi dậy, Yêu Nguyệt đã bảo, "Ai cho phép ngươi ngồi dậy? Nằm xuống!"
Có lẽ dưới sức ảnh hưởng đã ăn sâu, ta quên luôn chuyện võ công của mình bây giờ đã cao hơn cả nàng, ngoan ngoãn nằm xuống, sau đó có y nô tới xem bệnh, lại còn không chịu nói gì trước mặt ta mà theo Yêu Nguyệt ra ngoài.
Ta dỏng tai lên, nghe thấy y nô nói, mặc dù đã đại thành thần công, song trong cơ thể ta vẫn còn ít độc tố do Vạn Xuân Lưu hạ, trong khoảng thời gian này còn uống thêm cả rượu bỏ thuốc mê, thế nên độc kia lại trỗi dậy, có lẽ ta sẽ yếu ớt đi một chút, song không có gì đáng ngại.
Thuốc mê? Ta trúng thuốc mê tự khi nào vậy? Đầu óc còn đang mơ hồ, Yêu Nguyệt vén rèm bước vào, nhìn thấy tư thế nghe lén vẫn chưa kịp giấu của ta thì cười lạnh, "Bây giờ đã biết vận dụng linh giác rồi sao, trước đây sao chưa thấy ngươi biết đường nghe ngóng đám người xung quanh tính kế hại ngươi bao giờ nhỉ? Đường đường là cung chủ cung Di Hoa, luyện đến tầng thứ chín của Minh Ngọc Công, ấy vậy lại bị một đám rác rưởi tính toán, ngươi không thấy mình đã phụ lòng mẹ ở trên trời cao hay sao!"
"Tỷ tỷ..."
"Hừ!"
"Tỷ đã đuổi ta ra khỏi môn phái rồi, ta không còn là cung chủ cung Di Hoa nữa."
"Hoa! Liên! Tinh!"
Ta cảm thấy ta vẫn chưa muốn chọc vào Yêu Nguyệt lúc nàng đang điên tiết nên ngoan ngoãn câm miệng.
Sau đó từ đám thị nữ, ta mới biết, khi đó Ngưu Nhị đã vô tình biết thân phận của ta, thấy ta xuất thủ hào phóng, kinh nghiệm chốn giang hồ lại không nhiều bèn bắt tay với vài người nữa, dụ cho ta uống thuốc mê, ai ngờ ta uống hai chén đã cảm thấy không ổn nên tự quay trở về nhà trọ, mà tốp tuần tra của cung Di Hoa trông thấy dáng vẻ choáng váng của ta bèn nổi lên nghi ngờ, lén theo dõi xong bắt Ngưu Nhị đưa về tra khảo rồi hồi báo, Yêu Nguyệt cực kỳ tức giận, xử lí hết toàn bộ người trong quán và cả Ngưu Nhị, còn đặc biệt phái người bám theo ta, ai ngờ ta lại gói bầu rượu kia về, lại còn đích thân uống thêm mấy chén >_<
Ta có chút lý giải nỗi tuyệt vọng của Yêu Nguyệt, bởi vì bây giờ ta cũng cảm thấy tuyệt vọng với bản thân mình.
Tử Kinh hỏi ta, "Tinh cô nương, sao cô nương lại quý trọng bầu rượu kia đến vậy?"
Ta có thể nói gì đây? Nói ta là nhân sĩ chuyển kiếp cho nên dù bàn đầy thức ăn vẫn không quên thói quen bỏ rượu đút túi ư? Nói ta sáu năm nay chưa hề động vào rượu cho nên cảm giác vô cùng mới lạ à? Nói ra cảm thấy vị ngọt ngào tê dại của bầu rượu hoa quế mà tiểu nhị gọi nó là độc nhất vô nhị, chỉ có mình cửa tiệm này biết cách pha chế thôi rất mê lòng hay sao? Nói lúc sau khi đã rời khỏi quán rồi, ta vẫn còn hối hận không mua thêm mấy bầu mang về...
Tử Kinh nhận ra sắc mặt ta khác thường bèn đổi đề tài, "Tinh cô nương thần công cái thế, mưu mô của kẻ tiểu nhân này sao có thể gạt được lỗ tai của cô, sao cô vẫn không phát giác?"
... Bởi vì thính giác tốt quá cho nên ngày nào cũng nghe được nhiều thật nhiều những chuyện vô cùng phiền phức, ta đã sớm đặc biệt luyện thành thần công bịt tai không nghe rồi, cô muốn nghe đáp án này không...
Tử Kinh thấy sắc mặt ta ngày càng tệ thì rốt cuộc cũng ý thức được cách hỏi han của mình có vấn đề, cô ta bắt đầu giảng hòa, "Thuốc mê cũng có chút vị chua, nếu bỏ vào rượu thì mùi rượu cũng không còn thuần nữa, cho nên bọn họ thường bỏ vào trong rượu trái cây, uống vào cũng chỉ nghĩ đó là do mùi vị của rượu mà thôi, nhất thời vướng phải trò bỉ ổi của đám tiểu nhân cũng không có gì là lạ hết."
Thật không đấy? Lúc uống rượu, ta quả thật đã nghĩ rượu chua như thế có khi nào là bởi lí luận nổi tiếng về món rượu bỏ thuốc mê của Vi Tiểu Bảo hay không...
Xong rồi, ta lại càng cảm thấy tuyệt vọng hơn với bản thân.
Được tuyệt vọng thúc đẩy, buổi tối khi Yêu Nguyệt trở lại, ta mới bám lấy vạt áo của nàng, tỏ ra đáng thương, "Tỷ tỷ, tỷ đưa ta tới Kim Lăng đi."
Ánh mắt Yêu Nguyệt như đi đôi với luồng gió lạnh đang vù vù thổi tới.
Nhưng chẳng biết vì sao, ta chỉ nhớ về cô bé mười sáu tuổi đêm hôm ngồi bên mép giường của muội muội bé nhỏ, ôm lấy nàng, nói, "Tinh Nhi, ta nợ ngươi, sau này ta sẽ bảo hộ ngươi một đời." Dường như, có vẻ như, đại để là ta có được sủng ái nên sinh thói kiêu ngạo thì phải?
Thế là ta mặc kệ sự tức giận của nàng, giống như con gấu túi bám chặt lấy nàng, ôm nàng nũng nĩu, "Tỷ~ Tỷ~ Tỷ nhìn xem, đến bây giờ ta vẫn chưa từng ra khỏi nhà ~ Bên ngoài nhiều kẻ tiểu nhân như vậy, ta khó lòng phòng bị mà."
Yêu Nguyệt lạnh lùng, "Không phải lúc đuổi theo Giang Phong, ngươi vẫn một mình ra ngoài tốt lắm đó sao?"
"Khi đó có rời khỏi nhà được bao xa đâu! Với cả khi đó người ta biết là còn có tỷ ở phía sau mà!"
Yêu Nguyệt cúi đầu nhìn cánh tay của nàng, ta đoán rằng có lẽ nàng đang nổi da gà đây.
Ta ôm lấy eo nàng, mặt thì cọ tới cọ lui lên cánh tay nàng, ăn không ít đậu hủ của nàng rồi, Yêu Nguyệt giãy dụa, song bây giờ ta rất kịp thời nhớ ra sự thật rằng thì là võ công của ta đã cao hơn nàng rồi, cơ trí dùng nội lực phong tỏa mọi đường lui, Yêu Nguyệt không đánh lại ta, da mặt lại cũng không dày bằng ta, nàng chỉ đành thở hổn hển chấp nhận hộ tống ta tới Kim Lăng.
Thật khiến ta vui mừng quá đỗi.
P.S
Phu xe của ta họ Mạc, Mạc đại thúc buổi sáng thức giấc thì chợt phát hiện chủ mình đâu mất tiêu, chỉ chừa lại một cỗ xe ngựa cho mình, còn cả một cái hộp đóng kín đựng số tiền thuê xe mà ông chưa bao giờ tin rằng mình có thể kiếm ra được, thế là ông càng cảm thán khi phát hiện ra rằng các nữ hiệp trên giang hồ càng ngày càng bí hiểm, sau đó vui vẻ mang số tiền này về nhà.
Vậy là giang hồ lại nhiều thêm một truyền thuyết về chuyện một Bạch! Y! Công! Tử bị một Mỹ! Mạo! Hiệp! Nữ bắt cóc đi.
Lời bạn tác giả: Mặt dầy mới là vương đạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.