Ta cũng chẳng biết tại sao lại tới nước này. Rõ ràng là có ham muốn, mà thân thể còn thành thực hơn tâm trí của ta. Nghĩ đến những tháng ngày một thân một mình ở cung Di Hoa cả ngày lẫn đêm, cơn tức giận không thể khống chế lại bùng phát. Mà mỗi khi ta tức giận, thứ ta cần để phát tiết, không phải là con bé hay sao? Bởi vì nó vẫn luôn cho phép ta ư? Nhị cung chủ cung Di Hoa là cái bóng của đại cung chủ, cả giang hồ ai cũng biết. Song liệu có ai biết, đại cung chủ Cung Di Hoa cũng chính là cái bóng của nhị cung chủ? Hoặc có thể nói... con người, ai có thể rời xa cái bóng của mình đây? Rời xa rồi, có còn là người nữa sao? Ta nghĩ là ta đã chiều hư con bé. Hình thành thói quen và tính cách tồi tệ, còn nóng nảy. Thật ra thì ta đâu muốn như thế. Cái bóng bị tổn thương, chẳng lẽ cơ thể không đau sao? Đó là một phần của mình mà. Nhưng...nếu cái bóng này giả bộ bị thương chỉ để lừa gạt lấy sự thương hại và chấp thuận của mình, và nếu cái bóng này đã không còn chung một lòng với ngươi nữa... Nếu cái bóng này... thậm chí đã từng ước ao được trốn thoát khỏi ngươi thì sao? Ta, rất tức giận. Sự tiều tụy là chân thực, nỗi đau trong tim cũng là thực, tức giận... cũng là thực. Cho nên, sự trừng phạt, cũng là thực. Có điều, ngoài trừng phạt ra, ta cũng nguyện ý dành cả sự dịu dàng.