Con bé ôm ta.
Mạnh mẽ, và cũng dịu dàng.
Muội muội của ta, cho tới bây giờ vẫn luôn là muội muội ta bao bọc đằng sau đôi cánh.
Ôm lấy ta, dẫn theo ta nhảy theo mơ ước tự do của ta.
Giờ khắc này, ta không phải cung chủ cung Di Hoa, không phải võ công cái thế, không phải Yêu Nguyệt danh tiếng lừng lẫy thiên hạ.
Ta là tỷ tỷ của Liên Tinh, cũng là người yêu của con bé, chúng ta cùng nhau rớt xuống từ đoạn dốc, vứt lại toàn bộ thế tục rối bời lại đằng sau, gạt bỏ ưu phiền.
Gió rít gào.
Biển sâu lắng.
Từ góc nhìn của ta, sắc mặt con bé trông vô cùng mê người.
Mỗi đường cong như một tạo vật phải cẩn thận và đắn đo lắm mới dám hạ bút.
Đây là gương mặt ta đã nhìn xấp xỉ ba mươi năm, vậy mà luôn có thể khiến ta say đắm.
Sẵn lòng ruồng rẫy chốn phồn hoa, hãy để mặc hết tất cả đi.
Nếu có con bé ở bên bầu bạn, ta nguyện từ bỏ cung Di Hoa, mãi mãi trầm luân trong làn nước sâu nơi này.