Tờ danh sách dài dặc dặc một chuỗi tên người, bên cạnh còn ghi rõ thân phận và địa vị, nếu là người cùng một nhà cũng sẽ ghi rõ quan hệ.
Vết mực rất mới, hiển nhiên là chuẩn bị gần đây thôi, không ngờ Yêu Nguyệt còn chu đáo hơn ta, cảm giác vô cùng xấu hổ.
Đại để là Vô Khuyết nghe ngóng được cái gì, buổi tối còn chạy tới hỏi ta, "Tiểu cô cô, cô sắp thành thân với đại cô cô sao?"
Ta gật đầu, rất sợ Vô Khuyết sẽ hỏi 'Thành thân là gì' hay 'Hai nữ nhân sao có thể thành thân'.
Song Vô Khuyết lại chân thành hỏi ta thế này: "Vậy con có thể thành thân cùng hai người không?"
"...Không."
"Vì sao?" Vô Khuyết lại còn dùng ánh mắt đẫm sương đêm như con nai tơ để nhìn ta!
"Vì con là nam, đại cô cô và tiểu cô cô chỉ thành hôn với nữ!" Chết thật, để dỗ con nít thì còn rất nhiều, sao ta chỉ nghĩ đến mỗi câu này thôi?
Vẻ mặt Vô Khuyết hoang mang, "Vậy Anh Nhi có thể thành thân cùng với đại cô cô và tiểu cô cô sao?" Anh Nhi cái gì mà Anh Nhi, gọi thân mật như vậy, quả nhiên thu nuôi Tô Anh là một quyết định sáng suốt!
"Anh Nhi không thể thành thân với đại cô cô và tiểu cô cô, để Anh Nhi thành thân với Vô Khuyết có được không?"
"Anh Nhi là nữ mà, chẳng lẽ không thành thân với nữ sao?"
... Cho nên mới bảo, để dỗ con nít còn nhiều như vậy, thế mà ta lại nghĩ ra cái não tàn nhất là sao?
...
Nửa giờ sau bà vú giải cứu cho ta, dẫn Vô Khuyết đi ngủ.
Ta quyết định sáng mai sẽ bắt Vô Khuyết viết thiệp mời!
Loáng cái đã hết năm.
Năm nay mặc dù ăn tết có ít người hơn năm trước, cảnh tượng cũng không long trọng bằng, song ta cảm thấy đây thật sự là một năm vô cùng ấm áp.
Yêu Nguyệt nghiện nữ công rồi, ngoại trừ việc thêu cho hai chúng ta hai bộ váy cưới, còn làm cho ta hai cái đầm dài, hai cái yếm (mặt xấu hổ), thậm chí nàng còn làm áo choàng cho Vô Khuyết, lúc Vô Khuyết nhận được thì quá đỗi xúc động, nửa đêm nửa hôm chạy đến chỗ ta kể lể về sự ngưỡng mộ trẻ con đối với Yêu Nguyệt (giờ ta mới phát hiện ra Vô Khuyết là một đứa nhóc nói nhiều!), cuối cùng chịu không nổi mà ngủ luôn trên giường ta.
Trước kia toàn là ta đưa ngươi (cho bà vú...) đi đái đi ỉa, dẫn người đi học luyện võ, mỗi bộ đồ đều là ta mua cho, thằng bé không có lương tâm! Ta nổi cơn thịnh nộ, giao hết đống thiệp mời cho nó viết, Yêu Nguyệt còn giao phó thằng bé viết năm trăm chữ 'phúc' cùng một trăm bức xuân liên để cho hợp phong cảnh.
Tử Kinh dẫn một đám nữ đệ tử bận rộn phục hồi hậu quả sau tai nạn, bây giờ những ai còn ở lại cơ bản đều là đệ tử trung thành của ta và Yêu Nguyệt, làm việc chuyên cần chăm chỉ, đối với hôn sự của chúng ta thì đều mang thái độ ủng hộ làm ta hết sức hài lòng.
Ta thương lượng với Yêu Nguyệt, tương lai chúng ta sẽ không có con, chi bằng chính thức nhận Vô Khuyết làm nghĩa tử, cũng coi như có người hương khói. Ý ngầm thì là, nếu Vô Khuyết trở thành nghĩa tử của chúng ta, vậy sau này cũng đừng nên bảo nó quyết đấu với Giang Tiểu Ngư, Yêu Nguyệt suy nghĩ rất lâu, đồng ý, song nàng và Vô Khuyết đều nhất trí không chấp nhận đề nghị gọi nàng là mẹ, gọi ta là cha, giữ vững quan điểm Vô Khuyết gọi nàng là 'mẹ', gọi ta là 'nhị nương'. Ta bảo nếu muốn gọi ta là 'nhị nương', vậy Yêu Nguyệt phải là 'đại nương' chứ.
Chống cự một hồi, kết quả là ép được Vô Khuyết gọi Yêu Nguyệt là 'mẹ', gọi ta là 'tiểu cô cô', thế nhưng cái thứ nhãi ranh Vô Khuyết lại vẫn thường xuyên một câu 'nhị nương' hai câu 'tiểu nương' để gọi ta, cũng thường xuyên bị ta bắt ép một hồi rồi mới nên thân.
Hôm ba mươi Tết, Yêu Nguyệt và ta dẫn Vô Khuyết đi tế tổ, ghi tên Vô Khuyết vào gia phả, chính thức để thằng bé trở thành con trai bọn ta. Ta cùng Yêu Nguyệt không muốn nói cho nó biết chuyện của Giang Tiểu Ngư, bởi vì dù sao đó cũng là một vết nhơ của chúng ta. Cứ coi như chúng ta ích kỷ đi, để cho anh em bọn họ tương vong với giang hồ là được rồi!
Tô Anh quay về, Yêu Nguyệt bảo nàng là tỷ tỷ, nàng không thu đồ đệ thì không cho phép ta thu trước, thế là Tô Anh trở thành thủ đồ của nàng, nghe đâu tập luyện vô cùng thê thảm, còn vượt xa Vô Khuyết ngày xưa, dù sao ta mười ngày nửa tháng cũng mới trông thấy cô bé, mà lần nào cũng thấy ánh mắt ưu sầu của nó, nhìn ta đầy hy vọng, ta lại không có dũng khí đòi Yêu Nguyệt thả cô bé, chỉ có thể bảo nó rằng thì là: "Bây giờ khổ, sau này nhất định sẽ nên cơm nên cháo thôi."
Đêm giao thừa Long Hưng thứ mười lăm, ta và Yêu Nguyệt một đôi hôn thê thê, dẫn theo nghĩa tử Hoa Vô Khuyết của chúng ta, còn cả thủ đồ Tô Anh, vui vẻ đứng trong phòng, ăn bữa cơm đoàn viên đông đủ nhất từ trước đến nay của cung Di Hoa.
Ăn xong, Yêu Nguyệt hứng thú đại phát, đích thân đưa Vô Khuyết đi đốt pháo hoa, còn cầm mấy cái chấn thiên lôi dọa Tô Anh.
Tiểu cô nương rất thông minh phối hợp dáng vẻ bị hù dọa, khiến cho con gấu trẻ trâu Yêu Nguyệt kia trở nên rất vui vẻ, cho phép Tô Anh mùng một năm mới không cần luyện công (nàng đang tạo cái nghiệt gì vậy)
Sau đó đám con nít đi ngủ, ta và Yêu Nguyệt cùng đón giao thừa, thương lượng với nhau chuyện hôn lễ đến tận khi trời sáng.
Chúng ta liên tục chỉ huy công tác tám ngày, đến mùng chín tháng giêng Long Hưng năm thứ mười sáu, hay còn gọi là Long Hưng Giáp, giờ Thìn tháng giêng năm ấy, ta và Yêu Nguyệt thành thân.
Đám cưới trước nay chưa từng có, gây kinh hãi thế tục cứ thế tiến hành thuận lợi.
Hôn sự bổn triều còn được ghi danh quan phủ.
Vốn dĩ ta sợ thị phi, muốn tỉnh lược bước này, Yêu Nguyệt lại nói, "Năm cung chủ cung Di Hoa thành thân phải là một năm ai ai cũng phải nhớ đến, ngươi an tâm." Quả nhiên quan phủ cũng ghi danh, ngày tổ chức hôn lễ, Tri phủ còn phái người đưa lễ.
Ta nhìn thiệp mời viết nhiều, còn lo lắng bàn tiệc không đủ, thế nhưng Yêu Nguyệt cười híp mắt bảo, "Không nhiều người, ngươi yên tâm."
Quả nhiên phàm là những ai được gửi thiệp mời thì chỉ có lễ vật tới chứ người thì không, mà quà cáp cũng rất quý, lời chúc thì lại hàm hồ.
Yêu Nguyệt rất tức giận đối với cảnh tượng bản thân mình đã dự liệu (sao luôn cảm thấy tính tình nàng quái lạ thế nhỉ? Càng ngày càng thích (tính tình của) nàng rồi, biết sao đây?), ta khuyên nàng: "Những người đó mà tới thì chúng ta lại phải xã giao, cuộc sống hạnh phúc, không nên nổi giận nữa, chỉ chuốc bực bội cho mình, cần gì phải thế? Huống chi chúng ta còn tiết kiệm được rất nhiều tiền rượu tiệc." Hai chữ 'tiết kiệm' này đả động được nàng, phí gây dựng lại cung Di Hoa vẫn rất lớn, gần đây còn cử hành hôn lễ, bạc tiền như nước chảy đi, ngay cả cái loại người nữ thần không dính khói lửa nhân gian như Yêu Nguyệt cũng bắt đầu gánh không nổi, thế nên cũng không lên tiếng nữa.
Ta và Yêu Nguyệt đều không đeo khăn đội đầu cho cô dân mà chỉ mang mặt nạ. Chúng ta lạy về phía linh vị mẫu thân, lạy thiên địa, lại lạy nhau một cái, ta ngồi khom người, cười bảo, "Nương tử miễn lễ."
Sóng mắt Yêu Nguyệt lưu chuyển, đưa tình tựa thu thủy, thấy ta tâm thần rạo rực, bất thình lình ngón trỏ Yêu Nguyệt lại móc trong lòng bàn tay ta một cái, đứng dậy, cười nói, "Phu nhân khách khí." Cười rất có thâm ý."
Sau đó là mở tiệc, ta và Yêu Nguyệt đi mời rượu.
Yến tiệc hôm ấy, Vô Khuyết và Tô Anh làm phù dâu, đi theo giúp chúng ta nâng hoa bưng rượu, Vô Khuyết mặc áo choàng đỏ, còn Tô Anh diện đầm dài, thoạt trông giống một đôi kim đồng ngọc nữ.
Chúng ta bày sáu bàn trong điện cung Di Hoa, Tử Kinh Tử Hi cùng mấy đệ tử quản sự chung một bàn. Tiễn Bồi Hoa cùng quản sự khác riêng một bàn. Còn lại tất cả đều cho đệ tử cung Di Hoa ở các phẩm cấp cao một chút. Những đệ tử còn lại ngồi ngoài điện.
Môn phái Ác Nhân của động Kẻ Xấu dẫn Giang Tiểu Ngư đến tham gia tiệc của chúng ta dưới chân núi, trong thị trấn Lưu Thủy Tịch, dĩ nhiên người dám đến ra mắt chúng ta cũng chỉ có Hiên Viên Tam Quang, y mang theo lễ vật của Ác Nhân, cũng quỳ xuống lạy chúng ta, "Thiên hạ tất cả đều thấy việc này bội nghịch, chỉ do ngại quyền thế cung Di Hoa nên không dám lên tiếng, song ta cảm thấy cung chủ cung Di Hoa sống vô cùng lỗi lạc, dám yêu dám hận, là dạng người mà lão Quang ta cảm thấy thích nhất, ta tự biết bản thân không xứng với cung chủ cung Di Hoa, cũng chỉ dám dâng lên chút quà mọn để bày tỏ lòng thành kính, sau này cung Di Hoa có việc gì thì cứ việc tìm đến ta, nếu có thể làm, lão Quang quyết không chối từ!"
Ta mời rượu y, nói, "Danh tiếng Hiên Viên tiên sinh trên giang hồ tuy không tốt, nhưng ta cảm thấy thật sự đáng với hai chữ 'anh hùng', một chén rượu bạc, trò chuyện chỉ xem tâm ý!"
Đối ẩm với y một chén, vốn Yêu Nguyệt cười nhạo y mồm mép tép nhảy, song hôm nay là ngày tốt, nên cũng không ngăn ta mời rượu.
Khá bất ngờ là trong số khách có cả những người bạn thiến chiến trên đảo cùng y.
Đám cưới của chúng ta như một mẩu tin lạ lùng, thậm chí truyền khắp những nơi như hoang đảo, đám ham mê võ nghệ nghe đồn có người kỳ diệu như thế, lại còn là cao thủ hóa cảnh, bèn tìm đến để tỷ võ với bọn ta.
Yêu Nguyệt đang một lòng say mê nghiệp thêu thùa, tự dưng lại có nơi phá đám đòi khiêu chiến, lập tức quẳng hết cho ta. Mười tám người hợp trận, may nhờ khinh công của ta trác tuyệt, mới chiến thắng trong gang tấc sau năm nghìn chiêu. Sau đó đám người này tựa hồ cũng quyết định tiện thể tham gia hôn lễ của chúng ta luôn, còn trách chúng ta không gửi thiệp mời, ta cười bảo, "Bởi không rõ nơi cư trú của các tiền bối, thời gian lại gấp rút, không kịp đưa tin, tiền bối chớ trách, vãn bối xin cạn chén vì kính!" Vung tay lên, mấy chén rượu cũng bay lên, đáp gọn vào tay từng người, ta nâng một chén từ trong khay Vô Khuyết bưng, chậm rãi đưa lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt chén xuống, ý bảo đã uống xong.
Mấy lão già kia ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, nhốn nháo cười ồ lên, người cầm đầu giơ tay nói, "Nhãi ranh được lắm, ta thích!" Một người cạn trước, mấy người sau cũng cười rồi uống cạn.
Bình thường khách lên núi rất ít, có điều nghe Tử Kinh nói người của Lưu Thủy Tịch dưới chân núi tới rất đông. Có lẽ đều là người muốn xem náo nhiệt, tham gia náo nhiệt.
Thật ra cũng có nhiều người bất mãn với chuyện đại nghịch bất đạo này lắm, song bọn họ đều đã bị các đệ tử chuẩn bị từ sớm cùng dân trong thị trấn hợp lực ngăn chặn từ những nơi phụ cận.
Dân cư trong thị trấn hết sức ủng hộ hôn sự của chúng ta, theo lời đồn, người thị trấn Lý Đô thì thầm kháo nhau, không biết là ai nói: "Hai nữ ma đầu tụm lại, vậy là sẽ không đi gieo họa cho người khác nữa rồi." Còn thị trấn Lý Nham tranh thủ phát triển du lịch nhờ vào hôn lễ, nhà trọ trước kia ta và Yêu Nguyệt từng ở qua cùng tửu lâu hồi đi dạo phố đã sửa đổi toàn bộ thành nơi để nhân sĩ võ lâm thăm thú, thậm chí trong thị trấn còn mở mang nghiệp vụ ném phi tiêu, treo bao cát có dán hình hai cái đầu chúng ta, dường như vô cùng hot, vốn Tử Kinh cảm thấy như thế thật sự tổn hại hình tượng của ta và Yêu Nguyệt, song khi ta biết cái trò này do Tiền Bồi Hoa cầm đầu đầu tư lượng lớn thì lập tức ngăn cô ta lại.
Tiền Bồi Hoa vô cùng bội phục ta với Yêu Nguyệt, lúc mời rượu còn vái lạy mấy cái, "Tiền mỗ nể phục, hai vị cung chủ khoái ý giang hồ, mặc kệ đám ẩn sĩ Bắc Ngụy bóng gió. Hai ngài mới chính là thiên hạ đệ nhất anh hùng hào kiệt, Tiền mỗ có thể theo chân anh hùng thực sự như thế, quả đúng là hữu hạnh tam sinh!" Hiển nhiên Tiền Bồi Hoa đã uống say rồi, lúc nói kích động không thôi, đến khi chúng ta đi rồi, khóe mắt ta vẫn thấy y lấy tay áo lau nước mắt, Yêu Nguyệt bảo, "Đám ngu ngốc Bắc Ngụy sao có thể so đo với chúng ta!" Ta kéo tay áo ý bảo nàng đừng nói vậy. Tử Kinh nhỏ giọng nói với chúng ta, "Tiền Bồi Hoa thích đàn ông, trước kia có để ý một tiểu tư, có điều người nhà ép y phải chia lìa, người nọ ra đi, đến nay vẫn chưa thấy trở về, bây giờ y cũng đã lấy vợ sinh con, nhưng lòng luôn buồn bã không vui, có lẽ là hối hận chuyện quá khứ."
Ta bảo, "Chuyện đã cũ vậy, cần gì phải thế."
Yêu Nguyệt đáp, "Đúng, chuyện đã cũ như vậy, Tinh Nhi nên thương tiếc người trước mắt, những thứ ngọc lang thạch lang trước kia nên vứt hết sang một bên."
Ta nói, "Ta còn chưa trách tỷ tỷ, tỷ tỷ đã cắn ngược ta một cái."
Yêu Nguyệt trả lời, "Cắn ngược một cái là chó, tỷ tỷ ngươi mà là chó thì ngươi là cái gì?" Tử Kinh nghe xong cười rồi ra ngoài.
Ta đáp, "Thì ta sẽ trở thành miếng thịt miếng xương, để cho con chó kia ngày đêm nhớ nhung." Xong bị Yêu Nguyệt véo cho một cái ngang hông, đau quá.
Mặc dù không ai dám ép ta uống rượu, song ta cũng uống không ít, Yêu Nguyệt nửa đỡ nửa ôm ta kéo vào động phòng, là ở chính điện trong vườn, đồ của chúng ta cũng đã dọn chung cùng một chỗ, Yêu Nguyệt dìu ta ngồi bên mép giường, Tử Kinh muốn qua hầu hạ, Yêu Nguyệt lại vẫy tay ngăn cô ta lại, tự tay cắt một lọn tóc của bọn ta, làm thành một kết, ta vén mặt nạ của nàng lên, tính ra đã mấy tháng ta không được trông thấy khuôn mặt nàng, dưới ánh đèn, chỉ thấy mỹ nhân như ngọc, ngậm chút thẹn thùng dè dặt, là vẻ đẹp bình sinh ta chưa từng trông thấy, Yêu Nguyệt cũng cẩn thận gỡ mặt nạ của ta, ta thấy trong mắt nàng ngập tràn yêu thương si mê, không khỏi nắm chặt tay nàng.
Yêu Nguyệt mắc cỡ cúi đầu nói, "Đến lúc uống rượu hợp cẩn rồi."
Ta dùng tay còn lại nâng chén rượu lên, chúng ta cùng uống một hớp, rồi ta lại uống một hớp trong chén rượu của nàng, mặt nàng lại càng hồng hơn, mà mặt ta cũng nóng rát.
Tử Kinh cười lui ra.
Căn phòng chỉ còn hai chúng ta.
Ánh nến lóe lên, Yêu Nguyệt ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt nồng nhiệt.
Ta đưa tay đưa về phía nàng.
Yêu Nguyệt cầm lấy tay ta, duỗi ngón trỏ, móc ở trên tay ta một cái, mi tâm ta giật giật.
"Tinh Nhi, ta đặc biệt giữ mày lại chưa vẽ."
Trái tim ta như sắp rụng rời, nhìn Yêu Nguyệt, chỉ thấy mày liễu nhỏ dài, không khỏi nói, "Mày tỷ tỷ, dù không vẽ hay đã vẽ, đều rất đẹp."
Yêu Nguyệt đột nhiên cười lạnh một tiếng, trong nháy mắt ta kịp phản ứng, bế nàng đến trước bàn trang điểm, lấy lòng, "Nguyệt Nhi, vi phu vẽ mày cho nàng."
Chấm bút, tỉ mẩn mô phỏng, Yêu Nguyệt ngửa mặt nhìn ta, ánh mắt ngày càng dịu dàng, ta nhẹ nhàng đặt bút, cảm giác như chuẩn bị hạ thủ trên tuyệt đại trân bảo xuất thế, không dám nặng tay nửa phần. Vẽ mày xong, tâm niệm khẽ động, đưa tay dính ít phấn để trên mi tâm của Yêu Nguyệt.
Vốn là dung nhan kiều mỵ, nay lại như tăng thêm vài phần tư sắc, đưa tay lên búi tóc của Yêu Nguyệt, nhìn mái tóc dài của nàng chậm rãi rũ xuống như thác đổ bên hông. Cởi khuy, bộ váy cưới hoa lệ cũng rơi xuống, lộn xộn trên nền đất, trung y cũng màu đỏ, Yêu Nguyệt đưa tay ta đến bên một đóa mẫu đơn thêu trên đó, cởi ra, cuối cùng cũng thấy được màu trắng, là da thịt Yêu nguyệt.
Động tác của ta không ngừng, Yêu Nguyệt cũng chẳng nhàn rỗi, ta nhanh chóng chỉ còn lại trung y, bông tường vi trên y phục của ta cũng là do nàng thêu, cái yếm bên trong cũng là do nàng làm.
Thật giống như, tựa hồ ta chẳng thể đóng góp được gì trên phương diện y phục rồi.
Thế thì xuất lực ở phương diện khác vậy.
Ta đỡ eo nàng lên, vén cái yếm của nàng, nhìn thấy cái bụng tựa như viên ngọc thạch tinh điêu tế trác, lại giống như... một loại kẹo trước nay vẫn thích ăn.
Tên gì nhỉ?
À, đại bạch thỏ...
Đại bạch thỏ...
Ta cười, cúi đầu cắn một cái, không sai rồi, mùi thơm và hương vị hơn đại bạch thỏ gấp trăm lần.
Ta một đường cắn lên, lúc đến bả vai, Yêu Nguyệt đưa tay nhấc cằm ta.
"Tinh Nhi, ngươi quên ước định của chúng ta, muốn ta phạt ngươi như thế nào?" Nàng cười nhạo, chậm rãi hôn ta.
...
Động tác của chúng ta cũng êm ái bất thường, sợ rằng đây chỉ là mộng, nếu hơi dùng lực một chút, thì giấc mơ cũng sẽ tan theo.
Mà chúng ta cũng vội vàng bất thường, vội vàng như thể đã chờ đợi cả một đời rồi, chúng ta siết nhau chặt như thế, chẳng khác nào muốn khảm đối phương vào trong cơ thể mình.
Đêm dần khuya.
Tình còn nồng.
Và hai người - vẫn đang yêu nhau.
[Hết]
Tác giả có lời nè:
Tinh Tinh đắc ý vênh váo như thế, kết quả đêm tân hôn mới sơ chiến đã bị áp đảo, loại chuyện như vậy tớ sẽ nói bậy bạ à...
Chính văn Yêu Nguyệt Liên Tinh đã xong, phiên ngoại gào khóc chờ phân phó ~
Nghịch Nguyệt từ mai trở đi mỗi tuần sẽ đăng vào hai tư sáu ~
Tiếp xuống sẽ là đoạn văn lời cuối sách hưng phấn với lần đầu tiên kết văn của tác, mọi người có thể bỏ qua:
Đây thật ra là một mẩu chuyện nhỏ không có nhiều sóng gió, chỉ đơn giản thuật lại câu chuyện tình yêu giữa hai người mà thôi.
Thực tế thì không hẳn sẽ tốt đẹp như vậy, nhưng mà một tình yêu đẹp đẽ như thế, nhất định sẽ tồn tại trong hiện thực.
Đây là lần đầu tiên tác giả hoàn văn.
Thực ra từ rất lâu, rất lâu trước kia, tác giả chính là một người thích mộng mơ, mở ra vô số hố, viết vô số chữ, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng viết bộ nào trót lọt, cơ hồ không hề sửa đổi đại cương như bộ này.
Có lẽ là bởi câu chuyện này vốn dĩ đã chậm rãi tồn tại trong lòng tớ nhỉ.
'Bầu bạn cùng mặt trăng' có thể không phải bộ tớ viết tốt nhất, nhưng chắc chắn là bộ tớ thích nhất.
Bởi vì nó liên quan tới một đồng thoại tớ yêu.
Yêu Nguyệt và Liên Tinh của tớ ấy, không còn là cung chủ cung Di Hoa cao ngạo lạnh lùng trong thế giới Cổ Long nữa, mà chỉ là những cô gái bình thường bỏ đi lớp áo khoác thần tiên.
Thế giới hỗn loạn không liên quan tới bọn họ, chỉ cần có nhau, là đã có tất cả rồi.
Tớ trước sau luôn tin rằng, bình yên lâu dài mới chính là thứ rung động lòng người nhất.
Thật ra có rất nhiều chuyện, dụng tâm thì sẽ có hồi báo.
Trên thực tế thì tớ cũng biết một cô gái như thế, từ từ biết yêu, quý trọng tình yêu, dũng cảm theo đuổi, sau đó lấy được hạnh phúc.
Mong rằng mọi người trên thế giới đều có thể tìm được hạnh phúc của mình.
Ngạo kiều, ngốc nghếch, e dè, văn thanh, trạch hủ, tất cả mọi người, và chúc cả mình nữa, đều tìm được hạnh phúc bình yên ấm áp.
Lời bạn editor này: =))) Hu hu buồn chưa, chắc nay mai là xong hết bộ này, còn nhiều phiên ngoại lắm, nhưng đều ngắn, nên sẽ hết nhanh. Bộ này tớ bảo là ngắn mà, chỉ là tớ không còn rảnh như xưa nên không đẩy nhanh tốc độ được thôi. Làm bộ này vì thích, chắc cũng là bộ cuối. Sau này coi như không còn đi tiếp con đường biên tập truyện cho các bạn rồi, nhưng tâm sự gì thì để sau, như đã nói rồi đấy, vẫn còn mà, muốn khóc quá hiuhiu, nao đọc lại thì ngại chết:'<