Bây Giờ Rất Muốn Gặp Em

Chương 7:




Sau đó Như Điệp cảm thấy hạ thân cô chợt lạnh, hắn dễ dàng cởi quần của cô ra, gió đêm nhẹ nhàng thổi quét qua chỗ tư mật của cô, khiến cô cảm thấy hết sức yếu ớt, bất lực.
Đường Vĩ nhìn xuống u cốc khiến người ta trầm mê, hắn hít sâu một hơi, chậm rãi đem quần lót ren của cô cởi ra.
Thân thể trắng nõn, yểu điệu của Như Điệp lúc này hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn.
Không khí trong phòng đang bình thường bỗng chốc đặc quánh lại, thị giác cùng khứu giác kích thích làm cho hạ thân hắn càng thêm cứng rắn.
Khuôn mặt thanh lệ của Như Điệp nổi một rặng mây hồng, hai mắt cô mờ sương, chiếc gáy trắng nõn mảnh khảnh giống như một kiệt tác của tạo hóa, hai cánh tay mềm nhũn, vô lực. Mỗi khi cô hô hấp nhè nhẹ, khuôn ngực của cô cũng như nâng lên, khí chất thanh thuần cùng gợi cảm dụ hoặc Đường Vĩ đến thưởng thức; cặp mông tròn, đáng yêu, cái bụng trơn mịn, đôi chân dài trắng nõn, mắt cá chân nhỏ bé, cùng với chỗ tư mật làm nam nhân mất hồn
Như Điệp chậm rãi mở to mắt, thấy hắn chuyên chú nhìn một cách trọn vẹn thân mình cô. Chưa từng ở trước mặt nam nhân lõa lồ như thế nên cô nhịn không được thẹn thùng, nghĩ muốn che khuất thân mình, nhưng ánh mắt chuyên chú cùng vẻ mặt mê say của hắn lại làm cho cô dâng lên một cảm giác thỏa mãn.
Ánh trăng sang tỏ chiếu vào than thể như trân châu của cô, tạo ra ảo giác người cô đang bao phủ một loại ánh sang trắng, tản ra một loại sáng bóng mê người, Đường Vĩ nhìn xem ngây ngốc, say, hắn giống một cậu học trò ham học hỏi, sùng kính vươn tay, mềm nhẹ mà cẩn thận xoa bầu ngực trắng nõn, mịn màng của cô
Cả người Như Điệp run lên, không phải sợ hãi, không phải sợ hãi, mà là một loại chấn động, ở dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, cả người cô bắt đầu hung phấn, run rẩy.
Đúng vậy, cô có thể cảm nhận được tim đập kịch liệt giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, máu sôi trào không thôi. Bản năng tình dục sâu kín nhất trong cô đã được thức tỉnh.
”Nói cho anh biết, em cũng muốn anh sao?” Hắn tựa vào bên tai cô hỏi, liếm hôn vành tai mẫn cảm của cô, hơi thở nóng rực như có như không luồn vào tai cô.
”Em muốn anh...” Trong mê loạn, Như Điệp nói ra khát vọng trung thực nhất từ sâu trong nội tâm của mình, sắc mặt càng thêm đỏ bừng.
Đường Vĩ vừa lòng thở dài, “Tiểu yêu tinh mê người...làm cho anh không thể kìm lòng nổi” Nhìn than thể kiều diễm của cô, hắn miệng khô lưỡi khô, cuối cùng khắc chế không được, lại hôn lên cô.
Hai mắt hắn chứa đựng một ngọn lửa thật lớn, một mặt hắn tận tình hấp thu sự ngọt ngào từ cái miệng nhỏ nhắn của cô, một mặt lấy bàn tay to nóng cháy bóp nhẹ bầu ngực cô.
Tay của hắn như mang một dòng điện mạnh, chạm đến bầu ngực của cô, khiến cô cảm thấy thực thỏa mãn, “A...”
Hắn như cũ hôn cô, đầu lưỡi linh hoạt liếm vào đôi môi run rẩy của cô, tiến vào trong miệng cô, cùng cô nóng bỏng dây dưa, hưởng dụng cái miệng ngọt ngào của cô.
”Điệp nhi... Em thật đẹp.” Đường Vĩ chậm rãi nói, kiều nhũ cực đại vừa nhuyễn vừa có co dãn, vừa vặn trong bàn tay to lớn của hắn, dùng một chút lực, bầu ngực liền tràn ra kẽ ngón tay, đối lập với da thịt màu đồng của hắn, hiện ra yêumị dụ hoặc.
”A... Không cần...” Như Điệp nhịn không được, không khỏi dùng sức giãy dụa.
”Đừng nhúc nhích, ngoan, nghe lời anh, anh sẽ cho em thực thoải mái.” Đường Vĩ dung sức phủ xuống hai luồng đẫy đà của cô, sớm đã đứng thẳng, đỏ tươi như nụ hoa anh đào vậy, mời hắn dùng sức âu yếm, khiến cho hắn không chút khách khí dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy, sử dụng ngón trỏ đè ép, day nhẹ, đồng thời cả bàn tay cũng dung lực xoa nắn bầu ngực của cô...
”A! Vĩ... Không cần như vậy...” Cô vô lực lắcđầu, nhưng không đẩy ra nam nhân ở trước ngực mình đang tàn sát bừa bãi
”Không muốn như thế nào?” Đường Vĩ nhẹ nhàng cười, ánh mắt không ngừng toát ra dục hỏa, bàn tay to biểu hiện sự tham lam của hắn, dùng sức vuốt ve bầu ngực mẫn cảm lại yếu ớt
”Đừng... Không...” Thân thể mẫn cảm của cô run rẩy không ngừng, mê người thở gấp từ trong cái miệng nhỏ không ngừng tràn ra.
”Chúng nó ở trong tay của anh thật cứng, tựa như hòn đá nhỏ vậy.” Đường Vĩ nhẹ nhàng ma sát đỉnh ngực của cô.
”Ưm...” Như Điệp than nhẹ, cả bầu ngực biến thành một mảnh phấn hồng
”Thích anh làm như thế này sao?” Đường Vĩ thưởng thức hai mắt khép hờ của cô, ngọc thể chảy ra một chút mồ hôi tinh mịn trong suốt, hai tay đồng thời cầmnhũ phong, dùng sức cọ xát nụ hoa mềm mại, lực đạo vừa phải, không đến nỗi làm đau cô, lại đủ để cho cả người cô nhận được kích thích.
”A...” Mãnh liệt khoái ý làm cho Như Điệp kêu lên, thân thể run rẩy vì khoái cảm
”Em có cảm giác gì?” Đầu ngón tay không ngừng trêu chọc chà xát đỉnh ngực phấn hồng của cô, chăm chú xem xét vẻ mặt mê say mất hồn của Như Điệp.
”Nóng quá, em cảm thấy nóng quá...” Cô rên rỉ, trong cơ thể nơi nào đó đang nóng lên, làm cho cô cơ hồ muốn phát cuồng.
”Nói tên anh, anh phải nghe em gọi tên anh...” Đường Vĩ lại một lần nữa cắn vành tai tinh xảo của cô
”A... Vĩ... Vĩ...” Cô thở gấp rên rỉ, cả người mềm nhũn, không tự chủ được cong thân mình, đem bầu ngực mẫn cảm hướng hắn càng gần, trong cơ thể cũng càng hưởng ứng sự động chạm của hắn
Bộ dáng cô gọi tên hắn thật đáng yêu, trong cơ thể của hắn dường như có một ngọn lửa, đem hạ thân của hắn cứng rắn như sắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.