Ta là một áng tường vân[1], trăm năm trước, lúc bay qua điện Nguyệt lão
thì ông già nát rượu bỗng dưng nổi hứng, khẽ chạm vào người ta để ta hóa linh. Sau khi tỉnh rượu, Nguyệt lão vuốt râu, tự biện bạch cho mình
rằng: “Ừm, một áng tường vân có tiên duyên. Từ nay về sau, tên ngươi là
Tiểu Tường Tử.”
[1] Tường vân: Áng mây thần tiên cưỡi trong truyền thuyết, tượng trưng cho điềm lành.
Lúc ấy ta quá ngây thơ nên không nhận ra cái tên này có gì bất thường, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Từ đó, ta mang phận là nữ nhi, đội một cái tên thái giám, trở thành linh
đồng của lão già trong điện Nguyệt lão. Mỗi ngày lão cho ta ba bữa, thêm ít tiền để mua rượu hay đồ ăn vặt, sai ta trông đống tơ hồng rối tung
trong điện thay mình.
Ngày qua ngày, bất giác ta đã làm công cho
lão được trăm năm. Ta nghĩ ngày tháng sau này của mình cũng sẽ ngồi
trước điện Nguyệt lão, đếm từng áng tường vân chầm chậm lướt qua. Nhưng
không biết bao nhiêu người đi trước đã nói với ta rằng, một câu chuyện
nhạt nhẽo sẽ làm mất thời gian của độc giả, vì thế, ta đã không phụ sự
mong mỏi của mọi người.
Hôm đó, một tên tiểu tử thối hệt như cơn
ác mộng không biết rơi từ trên Cửu Trùng Thiên cao bao nhiêu xuống, đập
đầu vào tấm thảm mây đỏ trước điện Nguyệt lão, phát ra cái tiếng giống y như tiếng dạ dày ta co bóp rồi xả hơi.
Ta đang thiu thiu ngủ,
lim dim liếc hắn vài lần. Chàng thiếu niên áo đỏ ấy chật vật rút đầu ra
khỏi tấm thảm mây đỏ, nhìn thẳng vào mắt ta, rồi lập tức phát cáu: “Nha
đầu ngốc kia, ngươi cứ ngồi đó mà không biết qua đây giúp ông một tay
hả?”
Ta bị tên đó mắng nên hơi tỉnh ra, tròn mắt nhìn hắn chòng chọc: “Không phải ra được rồi đó sao?”
Tên đó tức tối lườm ta một cái, vừa đứng dậy phủi bộ áo hoa trên người, vừa nhìn ta khinh khỉnh: “Vừa nhìn đã biết ngươi là thị nữ của phủ Nguyệt
lão nghèo kiết xác, đồ không có mắt!”
Ta mệt mỏi ngáp một cái,
đổi sang tư thế ngồi dựa vào bậc thềm thoải mái hơn, ngoáy tai nói: “Gỉ
mắt thì không có, nhưng ráy tai thì đầy, ngươi xem này.” Nói xong ta
búng cái gì đó trên ngón tay đi.
Tên đó ghê tởm nghiêng người né
tránh, vẻ khinh bỉ trong mắt lại đầy thêm: “Hừ, chủ nhà nghèo kiết xác
quả nhiên nuôi con tì cũng nghèo kiết xác.”
Tuy ta bình thường
không thích lão già mê uống trộm rượu kia, nhưng dù gì lão cũng là ông
chủ của ta, cho ta ăn uống mấy trăm năm, kể ra bề ngoài cũng là người
nhà. Người nhà có thể ghét nhau, nhưng không cho phép người ngoài nói
xấu nửa câu.
Ta nheo mắt đánh giá tên kia một lượt từ đầu đến
chân rồi nói: “Nghe nói người của phủ Mão Nhật tinh quân ai nấy đều biết cách làm đỏm, mặt thì như gái, đã thế mười hai chàng đồng tính trong
phủ, chàng này còn đẹp hơn chàng kia, khiến Thiên giới lung linh biết
bao. Ta vốn không tin, nhưng hôm nay thấy cách tiên hữu ăn mặc, thật
đúng là cho con tì nghèo kiết xác này được mở rộng tầm mắt.” Ta nhìn
chòng chọc vào thằng nhóc đang tức xanh mặt, cười đắc ý: “Dám hỏi tiên
hữu là chàng đồng tính thứ mấy?”
“Láo xược!” Hắn phẩy tay hóa khí thành hình, một roi dài quất mạnh tới.
Tuy bình thường ta lười, không thích làm gì, nhưng từ sau khi biết cái lẽ
không có năng lực tất bị bắt nạt, ta bèn chăm chỉ tu luyện. Mấy trăm năm trôi qua, tiên pháp của ta coi như cũng được tí ti, đòn này tuy vừa ác
vừa nhanh nhưng ta vẫn kham được.
Có điều hắn đột nhiên ra tay, ta không đề phòng, cái quạt tròn đưa ra cản đòn bị quất nát bươm.
Ta sửng sốt.
Vật giá trên Thiên giới không cao, nhưng Nguyệt lão cực kì ki bo, tiền tiêu vặt của ta mua mấy hũ rượu đã chẳng còn bao nhiêu, cái quạt tròn này là tiền ta gom góp mấy chục năm, xin Chức Nữ mãi nàng mới chịu bán rẻ, ta
còn chưa ngắm nghía được mấy ngày. Thế mà… tên khốn kia dám làm rách?
Ta không biết cảm xúc sục sôi trong lòng này rốt cuộc là buồn là giận hay
là xót của, chỉ biết hôm nay nhất định phải lột quần tên nhãi kia ra
đánh một trận mới xả được cục tức này. Ta xắn tay áo, buộc cái đống tóc
trăm năm chẳng buồn vấn một lần lên đỉnh đầu.
“Ngươi lại đây.” Ta vừa buộc tóc vừa nói, “Cho hai sự lựa chọn.”
Hắn cầm roi trong tay, khinh khỉnh nhìn ta, khóe miệng còn nở nụ cười trông là muốn đánh.
Vỗ đống tóc đã buộc chặt, ta đứng trên bậc thềm trước điện Nguyệt lão, chìa tay ra: “Một, đền tiền. Hai, lấy thân chuộc tội.”
Tên đó cười lạnh: “Ngươi là cái thá gì?”
Ta bẻ tay răng rắc: “Ta là đám mây xui xẻo khiến đời ngươi từ nay trở nên u ám. Run sợ đi, chàng trai!”
Tên đó nhướn mày, rất chi là kinh ngạc với sự phản kháng dũng cảm của ta:
“Một thị nữ nho nhỏ chỉ có mấy trăm năm tu vi mà cũng dám ra vẻ với ông
đây, hừ, gan thật…” Còn chưa nói hết, ta đã làm phép khiến tấm thảm mây
dưới chân hắn trở nên nhớp nháp như vũng bùn, khiến hai chân hắn bị lún
sâu vào đó. Tên ấy hơi ngớ người, nhân lúc hắn còn chưa tỉnh táo, ta nhe hàm răng trắng bóc ra, sau đó dồn sức đánh mạnh vào ngực hắn.
Tên này vô cùng hoảng sợ nhưng chân bị ghìm chặt, không thể động đậy. Ta
níu vai hắn, cười: “Thịt thơm quá.” Rồi không hề do dự cắn một cái…
Quả thực pháp lực của hắn ta rất kém. Các vị tiên ở đây cứ hở tí là tu vi
ngàn năm vạn năm, có lẽ ta còn không bằng một mẩu vụn, dùng pháp thuật
đánh người ta có khác gì gãi ngứa đâu, thế nên ta chẳng thèm phí sức đi
đấu làm gì. Vả lại ở đây còn có thiên quy, tên đó không thể giết ta, ta
cứ cho hắn đổ máu trước đã.
Người hắn căng cứng, ta lại dồn sức.
Hắn hét toáng lên rồi kêu gào ầm ĩ, quên cả dùng pháp thuật, túm tóc ta
kéo ra sau. Mớ tóc vừa buộc tử tế giờ rối bù, ta vẫn ôm chặt eo hắn
quyết không buông.
“Ngươi là cẩu yêu hả? À không! Ngươi là rùa! Con rùa thối tha! Nhả ra!”
“Ền iền! Ằng ông, ách ịt áng ịu![2]” Ta nói ngọng líu ngọng lô. Thật ra
bình thường ta thấy mình cũng là một tiểu tiên tốt bụng, nếu thằng nhãi
này không khiến mấy mươi năm tích cóp của ta đổ xuống sông xuống bể thì
ta đã không cương quyết đòi phải trái với hắn như thế.
[2] Đền tiền, bằng không, rách thịt ráng chịu!
Vần nhau được một lúc, nước miếng bắt đầu mất kiểm soát trào ra ngoài,
chẳng mấy chốc đã hòa vào máu thấm ướt khoảng áo đỏ trên bả vai hắn. Ta
cảm thấy làm vậy thật quá thất lễ, vì thế nhả ra, nuốt hết nước miếng
trong miệng rồi nói: “Xin lỗi nhé, ta không cố ý phì nước miếng đâu. Chỗ này ướt rồi, ta cắn chỗ khác.” Nói xong lập tức đổi sang cắn chỗ khác,
tiếp tục ngang ngạnh nói: “Ền iền! Ằng ông, ách ịt áng ịu!”
Tên
này sững người, ta dính chặt lên người hắn nên có thể cảm nhận rõ ràng
lồng ngực hắn đang phập phồng dữ dội, tức run bần bật: “Đã cắn còn dám
chê bẩn! Ngươi dám chê ta bẩn!” Nói xong hắn bẻ cây roi dài của mình
thành một cây roi ngắn. “Bốp” một tiếng, ta thấy mông mình chết lặng,
sau đó cảm giác đau đớn từ từ thấm vào da thịt, ta gào lên một tiếng,
buông hắn ra.
Ta vừa kinh ngạc vừa điên tiết: “Ngươi phá đồ của ta mà không đền, giờ còn dám đánh mông ta nữa!”
Hắn cũng vừa kinh ngạc vừa điên tiết: “Ngươi còn dám quắc mắt nói chuyện
với ông? Ông đánh ngươi thì sao? Thì sao? Thì sao?” Nói xong mỗi câu
“thì sao” hắn lại đánh tiếp. Cảm giác đau rát từ mông xộc thẳng lên đầu, biến thành một ngọn lửa hung ác như muốn đốt cháy ta.
“Chưa từng có ai đánh mông ta!” Ta gào lên, giọng the thé, liều chết đập đầu vào
trán hắn. Hai mắt hắn nổ đom đóm, ta cũng bắt đầu thấy đầy sao, không
thể bận tâm khắc chế pháp thuật dưới chân, tấm thảm mây lại trở về ban
đầu.
Kẻ đó lúc này bị ta đập cho choáng váng, ta túm tóc hắn độc
ác lắc một lúc khiến hắn mất cân bằng ngã uỵch xuống đất. Vừa ngã xuống, hắn đã nhanh chóng tỉnh táo lại, kéo tóc ta ấn xuống.
Bọn ta vừa lăn vừa đánh, đánh từ ngoài điện tới tận trong điện, giật tóc chọc mũi
véo tai, không dùng tí pháp thuật nào, cứ cố chấp dùng nắm đấm giải
quyết vấn đề, vậy nên đánh tới máu me be bét.
Không biết giằng xé bao lâu, không biết xô đổ bao nhiêu án thư, cuối cùng kích động tới
Nguyệt lão đang say khướt trong hậu viện.
“Ối giời ơi! Chị Hằng ơi!” Nguyệt lão ré lên: “Tơ hồng! Tơ hồng rối hết rồi!”