Đi tới quân doanh thì trời đã sẩm tối, nơi này chỉ cách thành Cẩm Dương
bị nước Vệ chiếm đóng hai mươi dặm. Sơ Không vừa tới doanh trại đã hăng
hái đi sắp xếp tác chiến công thành, ta nằm trong lều của tướng quân, ôm bụng, yên tâm nghỉ ngơi.
Dẫu thế giới bên ngoài lều kia có rối
ren thế nào ta vẫn ung dung thoải mái, đó chính là cảnh giới cao nhất
trong cuộc đời mà ta theo đuổi.
Hơn nữa cơ thể hiện tại của ta
không thích hợp ở chung với các binh sĩ khác, vậy nên ta vẫn ngủ ở trong lều của tướng quân, ở cùng tướng quân cả tối. Ban ngày Sơ Không bận tới độ chẳng thấy mặt mũi đâu, ta vẫn ngủ trong lều. Chẳng mấy chốc trong
quân đã có tin đồn tướng quân thích nam sủng, ngay cả ra chiến trường
cũng không rời xa được. Tự trong lòng, ta ấm ức thay cho Sở Thanh Huy đã chết kia, tự nhiên mang tiếng xấu.
Ngày nào ta cũng thong dong
tự tại, còn Sơ Không lại thắp nến cả đêm nghĩ chiến thuật trong lều, hắn đã quên mong muốn chạy trốn ban đầu của chúng ta, ta cũng bất cẩn quên
khuấy mất…
Dáng vẻ khoác áo giáp đầy nghiêm túc hiện tại này của
hắn cực kì giống Lục Hải Không. Khi đó Lục Hải Không phải gánh mối thâm
thù, không thể cười nổi, tuổi còn trẻ mà đã ra vẻ già dặn, đối xử với
mọi người vừa xa cách lại vừa đề phòng, mỗi lần nhớ tới tấm lưng thẳng
tắp của hắn là ta lại mềm lòng, ngay cả bây giờ cũng thế. Lúc đó ta
không biết thương người khác, cũng không hề an ủi Lục Hải Không dù chỉ
một lần… Bây giờ chỉ sợ cũng vậy.
Ban ngày Sơ Không ở trong quân
doanh sắp xếp việc quân, ta sẽ lẳng lặng ngồi trước cửa lều vén màn nhìn hắn. Tối đến, hắn cau mày thức trắng cả đêm, ta sẽ nằm trên giường,
thẫn thờ dán mắt nhìn hắn.
Duyên phận này kì diệu tới cỡ nào chứ, bọn họ là một người, lại không phải một người. Sau khi ta đã cho rằng
người đó sẽ biến mất hoàn toàn khỏi thế gian, thì thỉnh thoảng người đó
lại dùng cách này để xuất hiện trước mắt ta, tới mức khiến ta cảm thấy
hoang mang, rốt cuộc Sơ Không và Lục Hải Không ai mới là ai. Ta cũng
thắc mắc, tình cảm trong lòng ta dành cho Sơ Không là vì Tường ngố để
lại, hay là vì trong lúc sơ ý ta đã rung động.
Bất kể ra sao, có một loại tình cảm ta không thể phủ nhận… dựa dẫm.
Lúc còn sống Tường ngố cũng dựa dẫm vào Sơ Không y như thế, sự dựa dẫm ấy
đã thấm sâu vào trong xương tủy này hệt như con giòi nơi mu bàn chân,
len lỏi vào trong mạch máu không thể lấy ra được. Nấp sau lưng hắn, kéo
tay áo hắn là ta có thể thấy cực kì an toàn.
Ta là ta hay là
Tường ngố, ta cũng dần thấy hoang mang. Hoặc giả đây vốn là chuyện không thể phân rõ ràng, ta là ta, đồ ngốc đó cũng là ta.
Ngọn nến trên chiếc thư án của Sơ Không bỗng nổ tanh tách, hắn đặt bút xuống, quay
đầu lại nhìn thẳng vào ta, nói: “Mấy hôm trước ta đã muốn hỏi.” Hắn tiếp lời, “Ta cướp thịt của ngươi hay là không cho ngươi giường ngủ? Ngươi
suốt ngày suốt đêm nhìn chằm chằm vào ta đầy vẻ nham hiểm là có ý gì
hả?”
Ta ngẩn người, còn đang suy nghĩ vẩn vơ chưa hoàn hồn đã bật thốt: “Ngươi nói xem, làm sao mới thích được một người?”
Sơ Không bị ta hỏi mà sững sờ, im lặng hồi lâu, đột nhiên nổi xung: “Mẹ
kiếp, sao ta biết được.” Có vẻ hắn cực kì ghét câu hỏi đó của ta.
Ta lại thắc mắc: “Không phải ngươi thích ta sao? Nói xem nào, rốt cuộc thích ta ở điểm gì? Vì sao lại thích ta?”
Cây bút trong tay Sơ Không “rắc” một cái gẫy làm đôi, hắn nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”
“Thì ra ngươi cũng không biết.” Ta buồn bã, rốt cuộc vì sao lại thích một
người… Không hiểu vì sao, trong đầu ta bỗng hiện lên cảnh trong gian
động âm u ấy, giọng nói khàn khàn và ấm áp khiến tai ta ngưa ngứa, tự
dưng thấy mặt mình đỏ bừng. Ta im lặng, gian lều cũng lặng im, bỗng
tiếng húng hắng của Sơ Không vang lên.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn,
thấy hắn lại cầm bút, chấm chấm vào nghiên mực: “Tự ngươi không biết à?” Hắn nói, “Lúc từng… từng thích Lục Hải Không ấy, vì sao lại thích?”
Vì sao lại thích Lục Hải Không?
Câu này của hắn làm khó ta rồi, ta nghĩ hồi lâu mới thử đáp: “Có lẽ là vì…
Lục Hải Không rất dễ bắt nạt.” Dù người ta có viên tròn đập dẹp cũng
không phản kháng nửa câu, ta nghĩ một lát rồi nói: “Hoặc có lẽ là vì,
Lục Hải Không chỉ dịu dàng với mình ta.” Nhớ tới mỗi lần Lục Hải Không
mệt lả đi mà vẫn cố gắng cười với ta thì bất giác ta lại mềm lòng, bật
cười, nhưng chỉ chốc lát cảm giác chua chát đã ùa tới, ta không nói gì
cúi gằm đầu xuống.
Im lặng hồi lâu mới bình ổn lại được cảm xúc
trong lòng, ta ngẩng lên nhìn Sơ Không thì thấy hắn cũng đang ngẩn
người, ánh mắt đầu vẻ phức tạp khó hiểu, ta thở dài: “Ngươi không phải
bối rối, ta biết đó không phải là ngươi.”
Sơ Không chớp mắt, cúi đầu xuống, hắn chậm rãi viết vài chữ lên trang giấy rồi nói: “Trước giờ ta đều biết ta là ai, ai là ta.”
Câu này quá cao thâm, thực sự đã vượt quá tầm hiểu biết của ta. Ta nghĩ một lát, bỗng thấy thảo luận với một người đàn ông về cái vấn đề tình cảm
này sẽ chẳng ra được kết quả gì cả, vì thế ta thức thời chuyển chủ đề:
“Không ngờ ngươi lại biết cầm quân đánh giặc, hơn nữa còn ra dáng tướng
quân lắm.”
“Chuyện ngươi không biết còn nhiều.” Hắn liếc nhìn ta, lấy lại vẻ vênh váo khi xưa: “Trước khi làm việc cho Mão Nhật tinh quân thì ông đây chính là quan võ.”
Ta nghĩ một lát, nói: “Cũng phải, làm gì có quan văn nào biến được thành tiên có cái tính cách như ngươi chứ.”
Miệng Sơ Không giật giật: “Mau ngủ sớm đi.”
Ta làm đúng như những gì hắn muốn, nhắm hai mắt lại, phủi hai chân rồi đắp chăn lên giường ngủ ngon lành.
Sau mấy ngày thăm dò địa hình và vạch chiến lược, cuối cùng Sơ Không cũng
mặc chiến giáp, xông pha công thành. Ta và vài tiểu đội ở lại trông coi
lương thảo, tất nhiên là ta ở lại, còn người khác thì trông coi lương
thảo rồi.
Ta thấy hôm nay cũng chẳng khác gì khác thường, chẳng
qua là quân doanh yên tĩnh hơn nhiều và khi vén rèm lên không thấy bóng
dáng bận rộn của Sơ Không mà thôi. Tới chiều, phía thành Cẩm Dương khói
nổ mờ mịt, xem ra Sơ Không công thành rất dữ dội, ta nhàn rỗi tới mức
chỉ thiếu nước đi pha trà, kiễng chân nhìn trời thôi.
Đột nhiên
phía cất lương thảo có động tĩnh, ta hoảng hốt, do dự một lát, nghĩ
bụng, có lẽ Sơ Không phải thắng được trận này mới chịu mới thoải mái
bằng lòng quy ẩn nơi rừng núi. Vì hắn và cũng vì bản thân, ta giúp hắn
cũng đâu có gì không tốt…
Ta rút con dao găm luôn giữ bên mình
ra, lặng lẽ mò tới gần. Quả không sai, có mấy mười tên áo đen đang chém
giết quân sĩ trông coi lương thảo, có kẻ nhân cơ hội phóng hỏa định đốt
lương thực của quân ta. Nếu bên này có thể thấy khói nổ mờ mịt bên phía
thành Cẩm Dương thì chắc chắn bên đó cũng có thể thấy khói đen bên này,
khi đó hậu phương bất trắc, việc rối lòng quân là điều khó tránh khỏi,
Sơ Không muốn thắng thì rất khó…
Bây giờ ta là một người phụ nữ
chân yếu tay mềm trói gà không chặt, chỉ cần một cơn gió là có thể thổi
bay ta đi rồi. Ta không thể làm ẩu nên đành phải nấp sau một căn lều,
cẩn thận quan sát đám áo đen kia. Mặc dù bọn họ mặc giống nhau nhưng bất kể nhiệm vụ gì cũng sẽ có một kẻ cầm đầu, nếu giết được kẻ đó thì những chuyện khác đương nhiên sẽ dễ dàng hơn.
Cẩn thận quan sát một
lúc, ta dần phát hiện ra những kẻ áo đen này đều ra vẻ cố ý mà vô tình
bảo vệ cho một kẻ nhỏ con, hơn nữa còn nghe theo mệnh lệnh và chỉ huy
của người đó. Ta sung sướng cười trong bụng, không sai, chính là ngươi…
Ta nhìn con dao trong tay biết bằng khả năng hiện giờ của mình chỉ sợ ngay cả kẻ yếu nhất trong số bọn họ cũng không địch nổi.
Ta ngó nghiêng khắp nơi thì bỗng thấy một cái nỏ cách đó không xa, bèn
sung sướng mon men bò qua, nhặt cái nỏ lên. Đang trên đường thì thấy một bóng đen phủ từ phía sau, ta hoảng hồn vội vàng quay qua, không kịp
nghĩ đã bắn luôn về phía đũng quần hắn. Tên che mặt bằng khăn đen ở phía sau lập tức trợn mắt, hét lên một tiếng thảm thiết, thảm thiết tới độ…
thứ cho ta không thể nói ra.
Gã che đũng quần ngã phịch xuống
đất, tuy ta biết chiêu này là điều bất đắc dĩ khi bị dồn vào thế bí,
nhưng cũng độc quá. Ta liến thoắng giải thích nhưng người nằm trên đất
đã không còn phản ứng gì nữa. Không gian xung quanh im lặng trong nháy
mắt, một giọng nữ hét toáng lên: “Bắt sống lấy ả! Ả là Thanh Linh công
chúa của nước Tề.”
Ta ngoảnh đầu lại, người có vóc dáng nhỏ xinh
đang ra lệnh đó, không ngờ… lại là nữ, hơn nữa không hiểu sao giọng nàng ta còn quen quen.
Ta nghĩ một lúc rồi chợt nhớ ra: “Hinh Vân!”
Không để ta nghĩ gì thêm, gáy đã đau nhói, mắt ta bắt đầu lờ đờ, chết
cha, lần này phải xuống Minh phủ thơm Diêm Vương thật rồi!
Sơ Không sẽ tới tìm ta nhỉ, nếu không tìm thấy, liệu hắn có luống cuống làm liều như Lục Hải Không không?
Ta bỗng rất muốn được thấy dáng vẻ rối như tơ vò của hắn, nhưng cái kẻ vừa vênh váo lại vừa sĩ diện ấy có khi lại giả vờ bình tĩnh cũng nên, hơn
nữa hắn quả thật không cần bối rối vì ta, ai cũng hiểu rằng chúng ta sẽ
không chết.
Lúc tỉnh lại, khí lạnh tràn ngập khắp người, dù đã
hết tháng, nhưng cảm giác này vẫn khiến ta thấy khó chịu buốt xương. Ta
chà hai tay, đảo mắt nhìn xung quanh, không biết đây là nơi khỉ ho cò
gáy nào. Tuyết trên đất bị quét hết đi, một nhóm áo đen ngồi cạnh nhau,
không nhóm lửa, không ai nói, im lặng nhắm mắt nghỉ ngơi. Ta nhìn sợi
xích sắt trên chân, khẽ cử động một cái, tiếng xích vang lên lập tức
khiến mấy tên áo đen kề sát ta bừng tỉnh.
Dù có ngủ bọn họ cũng không hề tháo khăn che mặt xuống, chỉ có đôi mắt lộ qua tấm khăn đen nhìn ta chòng chọc.
Ta bĩu môi, khẽ nói: “Không nhóm lửa được à? Lạnh quá.”
“Ngươi tưởng đây là thủ phủ của nước Tề sao, công chúa điện hạ.” Một giọng nữ
vang lên đầy mỉa mai trên đầu ta, “Nếu muốn ấm áp thì không nên bốc đồng chạy theo Sở Thanh Huy ra chiến trường.”
Ta ngẩng đầu lên, Hinh
Vân đang ngồi trên một cái cây khô ở sau lưng ta. Dáng vẻ này của nàng
ta khác hẳn lúc quyến rũ Sở Thanh Huy ở kinh thành, ta đáp: “Không phải
ta muốn đến.”
Nếu không phải tại Sơ Không hăng hái, thì bây giờ ta đâu bị trói ở đây.
“Sở Thanh Huy bắt ngươi cùng ra chiến trường?” Giọng Hinh Vân thay đổi đột
ngột, nàng ta xoay người nhảy xuống cành cây, bước tới trước mặt ta,
dùng một tay nâng cằm ta lên: “Rốt cuộc ngươi đã dùng thứ gì mới có thể
mê hoặc một người đàn ông tới mức hồ đồ…”
Ta nghĩ một lát, tiếp
tục phát huy phẩm chất thật thà tốt đẹp của mình: “Dùng cơ thể.” Linh
hồn hoán đổi cho nhau, dùng chung thể xác, kiếp này giữa ta và Sơ Không
chẳng có bí mật gì cả.
Hinh Vân thoáng cứng lại, mặt mũi trắng
bệch, rồi bỗng cười lên thật khó coi, ghé sát miệng vào tai ta, khẽ nói: “Dù bây giờ ngươi hơn được mồm mép, nhưng ngươi khiến ta khó chịu thế
nào, ta sẽ trả lại cho ngươi, cho Sở Thanh Huy gấp bội lần.” Tay ả mân
mê yết hầu của ta, mang theo sự đầy vẻ nguy hiểm: “Khi đó, ngươi có
thích chàng tới đâu, chàng có thích ngươi tới nhường nào, thì hai ngươi
vẫn không thể ở bên nhau.”
Ta nhìn Hinh Vân một lát: “Ngươi thích Sở Thanh Huy.”
Hinh Vân nhìn chòng chọc vào ta hồi lâu, chợt nhếch mép, nhưng trong mắt lại lộ vẻ oán hận: “Công chúa nói đùa ư, việc này, không phải người đã biết từ lâu rồi sao?”
“Nhưng ngươi là mật thám của nước Vệ.” Ta thấy
tên Sở Thanh Huy khi còn sống cũng khổ thật, hai người con gái thích hắn đều đứng ở phe đối địch, nếu hắn không biết thì miễn bàn, nhưng còn mà
biết thì hai người con gái đưa đến tận cửa này chạm vào không được ăn
cũng không xong, thật khiến người ta phiền muộn biết bao. Có điều xem ra vị tướng quân kia là một người không an phận, đầu tiên là khiến Hinh
Vân có thai, sau đó là khiến công chúa có thai…
“Vậy thì sao?” Ả
túm lấy mái tóc xõa xượi khô cong của ta, khẽ vuốt trong lòng bàn tay,
“Ta không thể có thì ngươi cũng không thể có. Tới nước này rồi ta cũng
chẳng sợ gì mà không thừa nhận, cái bát thuốc phá thai đó không phải Sở
Thanh Huy bảo ta bắt ngươi uống. Ta muốn các ngươi hận nhau. Thấy ngươi
cầm dao đâm vào ngực chàng, sau đó uống thuốc độc tự vẫn, ngươi có biết
ta vui đến nhường nào không? Tiếc rằng cả hai đều không chết.”
Không phải tiếc… công chúa và tướng quân thật sự đã bị ngươi hại chết rồi.
Nút thắt cuối cùng trong lòng ta rốt cuộc cũng được tháo gỡ, thì ra tướng
quân bị công chúa đâm chết, có lẽ lúc đó Hinh Vân lấy danh nghĩa của
tướng quân bắt Thanh Linh công chúa uống thuốc phá thai, công chúa không cam lòng, giết tướng quân khi hắn tới thăm, nhớ lại lúc tỉnh giấc trên
ngực cắm một con dao, có lẽ công chúa đã dùng hết sức bình sinh mà đâm,
một người đàn ông học võ cường tráng lại bị một cô gái yếu ớt đâm chết,
có lẽ… là tướng quân nguyện ý.
Công chúa giết tướng quân, cũng không còn con nữa, đau đớn mà tuyệt vọng uống thuốc độc tự vẫn.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Ta thở dài tự đáy lòng, nếu ta và Sơ Không uống canh Mạnh Bà, không thay
đổi giới tính thì chúng ta sẽ đầu thai vào tướng quân và công chúa này,
mang nghiệt duyên từ nhỏ tới lớn, đúng là một màn khổ tình đầm đìa huyết lệ.
Chỉ tiếc rằng… Chúng ta lại đồng tâm hiệp lực chuyển từ chính kịch sang hài kịch, Lý Thiên Vương, xin lỗi ông nhé.
Da đầu ta chợt nhói đau, Hinh Vân giật tóc ta, ả cười lạnh: “Nhưng không
sao, để các ngươi sống không bằng chết cũng là một cách rất tuyệt.”
Nhìn cô nương bị vận mệnh đùa giỡn mà vẫn còn dốc hết lòng hết sức diễn vở
chính kịch này, ta lại âm thầm thở dài. Ta tin tự đáy lòng ai cũng đều
có một mặt hiền lành chính trực, bị bóp béo thành ra thế này, không phải đều tại cuộc đời ép buộc sao?
Để phối hợp với ả ta tốt hơn, ta đưa ra đề nghị.
“Nhóm lửa lên đi, bằng không ngươi còn chưa chơi đủ thì ta đã chết cóng rồi.”
Hinh Vân nhìn ta một lúc: “Ngươi khác trước đây rất nhiều.”
Tất nhiên, công chúa của một nước gánh vác cả danh dự của quốc gia, sẽ
không bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai, còn ta… để nhìn thấy Diêm Vương
muộn hơn một chút, tạm thời cúi đầu trước người khác cũng đâu có sao.
“Chuẩn bị, lên đường.” Đột nhiên Hinh Vân lên giọng ra lệnh. Ta thấy đám áo
đen nhanh chóng đứng dậy, xếp hàng ngay ngắn, Hinh Vân lạnh lùng liếc
ta, đáy mắt đượm vẻ trào phúng: “Nếu Thanh Linh công chúa đã thấy lạnh
thì đi cùng với chúng ta có lẽ sẽ khá hơn đấy.”
Ta nhìn Hinh Vân, bỗng có ham muốn kéo ả ta tới suối vàng đi một vòng. Cô nương này đã
quá méo mó rồi, nên cho vào lò đúc lại thôi.
Đi theo đám mật thám nước Vệ quả là một công việc cực nhọc, thời tiết rét mướt mà không thể
nhóm lửa sưởi ấm cả ngày lẫn đêm, chạy thục mạng cả đêm lẫn ngày, hôm
nào cũng chỉ được nghỉ một lát. Cơ thể của vị công chúa này vốn đã không khỏe, nay lại bị giày vò như thế, đầu tiên là trúng gió, sau đó bắt đầu nôn ra máu. Bây giờ ta không còn nhìn rõ thứ gì, chân như bị buộc chì
không nâng lên nổi, trừ phi có ai đó buộc dây thừng kéo đi, nếu không ta chẳng nhấc được nổi một bước.
Cuối cùng Hinh Vân cũng quyết định vứt ta xuống nền tuyết lạnh ở nơi hoang vu. Lúc đó ta hy vọng ả có thể
giết ta luôn đi còn hơn, ta thoải mái được một chút, dù sao ta cũng
không gắng sống nổi hai mươi năm.
Không biết bao lâu đã trôi qua, cơ thể của ta đã tê dại tới độ không còn cảm thấy giá lạnh và đau đớn,
mở mắt là nhìn thấy ánh nắng mờ nhòa, nhắm mắt là có thể thấy đường
xuống suối vàng ngày càng rõ. Giữa lúc sống chết, dường như có một người đang vội vàng chạy về phía ta, xuyên qua lằn ranh sống chết, xuyên qua
cả con đường nhỏ xuống suối vàng. Sau đó…
Tát ta mấy cái rõ mạnh, lắc ta như một tấm giẻ rách: “Dậy! Ngươi dám nhắm mắt thử xem!”
Mẹ kiếp… Có kiểu anh hùng cứu mỹ nhân như ngươi hả? Đã tới muộn rồi mà còn thô bạo.
“Ta đưa ngươi đi tìm thầy thuốc.” Sơ Không bế ta lên, đi được hai bước lại
mắng: “Đã bảo ngươi là không được ngủ trên nền tuyết! Không được nhắm
mắt trên nền tuyết rồi cơ mà!”
Hắn vừa dứt lời, ta đã cảm thấy đầu mình trống rỗng, thoáng cái đã mất đi ý thức… Vì vậy, nhắm mắt lại trong lòng hắn.
Đường xuống suối vàng trải ra trước mắt ta, không có quỷ sai dẫn đường, không có sự trói buộc, không bị rét buốt và đau đớn tra tấn, ta lặng lẽ đứng
bên Sơ Không ngắm hắn. Gương mặt tướng quân đã lún phún râu, có lẽ là vì đuổi theo mấy ngày liên tiếp nên trông hắn hơi tiều tụy .
Người
hắn thoáng sững lại, vươn tay sờ lên cổ, ta nghĩ chắc không thấy mạch
đập nữa rồi. Rõ ràng Sơ Không biết rằng ta sẽ không “chết”, nhưng vẻ mặt trong thoáng chốc vừa nãy lại khiến ta giật mình nhớ lại Lục Hải Không
nhiều năm trước, mọi nỗi đau của chàng trai ấy giấu trong đáy lòng ta,
lúc này lại bị Sơ Không vô ý khơi ra.
“Ngốc… này.” Sơ Không
nghiến răng, lại khiến ta hoang mang không biết hắn đang mắng hắn hay là mắng ta. Nhưng nỗi đau ẩn chứa trong giọng nói ấy lại khiến ta không
thể lờ đi. Nền tuyết, nơi hoang vu có lẽ đã dấy lên hồi ức không đẹp nào đó của hắn.
Ta thở dài, đang định bước lên đường xuống suối vàng thì bỗng nghe thấy Sơ Không nói: “Nếu ngươi còn ở đây, thì nghe cho rõ.”
Ta ngoan ngoãn đứng lại, chăm chú nghe.
“Món nợ này, ta sẽ tự mình đòi về cho ngươi.” Ta gật đầu, nhất định phải
thế, đã đến nước này rồi mà Sơ Không không hành hạ nước Vệ thì quá có
lỗi với ta. Hắn véo miệng của cái xác kia: “Còn nữa, xuống địa phủ,
không được thơm lên mặt Diên Vương.”
Ta bĩu môi, đấy đâu phải là điều ta có thể quyết định. Ngộ nhỡ Diêm Vương ép ta thì ta làm gì được.
Sơ Không ôm cái xác kia một lúc: “Không được thơm, tất cả mọi việc đợi ta xuống rồi nói.”
Nực cười! Hắn xuống Địa phủ cũng phải hai mươi năm sau, chẳng lẽ ta phải
đợi dưới đó hai mươi năm? Ta… phải chuồn trước thôi… trước khi bước lên
đường xuống suối vàng, ta ngoảnh đầu lại liếc nhìn bóng dáng xa dần của
Sơ Không.
Cô đơn, lẻ loi. Bóng lưng thẳng tắp đó như thể không một thứ gì đè nổi, vừa bướng bỉnh lại vừa kiên cường.
Ta bỗng cảm thấy, đợi hắn hai mươi năm, hai mươi năm, có lẽ cũng chẳng sao…
Xuống dưới Địa phủ, ta nhìn tấm hoành phi lớn của U minh Địa phủ mà thở dài
hồi lâu, sau đó ôm tâm lý chết chắc, nước mắt rơm rớm bước vào điện Diêm Vương trong sự chú ý của đám tiểu quỷ.
Đẩy cánh cửa lớn của điện Diêm Vương ra, không ngờ rằng ta không hề nghe thấy tiếng ngáy ngủ và
tặc lưỡi của Diêm Vương. Chỉ có mình phán quan đang vùi đầu vào đống
công văn trên cái bàn nho nhỏ cạnh cái thư án to đùng của Diêm Vương múa bút thành thơ, ngay cả khi ta vào ông ta cũng không thèm nhìn ta một
cái, chỉ ném ra đôi câu: “Có gì nói đi.”
“À… ta lại tới rồi.” Vừa nói xong, cuối cùng phán quan cũng chịu nhấc đầu lên khỏi đống núi trên bàn, liếc mắt quan sát ta, sau đó tiếp tục làm việc miệt mài: “Ừ, thấy
rồi.”
Ta không ngờ lại xử lý qua loa như thế. Ta đợi một lát,
nghĩ bụng đau dài không bằng đau ngắn, quyết tâm hỏi: “Diêm Vương đâu?
Ta tới nhận phạt.”
Phán quan đáp lạnh te: “Lên Thiên giới công tác rồi, vẫn chưa về.”
Mắt ta sáng ngời: “Vậy ta có thể đi đầu thai luôn mà không cần để ý tới ông ấy không?”
Phán quan lại liếc ta một cái lạnh cóng, tỏ thái độ chán ghét kiểu “Ngươi mơ à”: “Ngoan ngoãn đợi dưới Địa phủ.”
Ta thất vọng tràn trề, thở dài hỏi: “Vậy ta còn phải đợi ông ấy bao lâu?”
“Một ngày trên trời bằng một năm dưới đất, Diêm Vương sắp đi được một năm
rồi, cùng lắm người chỉ ở trên Thiên giới ba ngày thôi, không lâu đâu.”
Chẳng qua cũng chỉ mất hai, ba năm dưới hạ giới thôi! Thần tiên bất tử, đợi
hai, ba năm đâu tính là lâu, nhưng sống bao nhiêu kiếp người trần bấy
lâu nay, ta cũng dần để ý tới thời gian.
Hai, ba năm… chắc cũng đủ để Sơ Không chỉnh đốn nước Vệ.
Ta ổn định lại tâm trạng bản thân, đang phấn khởi định ra khỏi điện Diêm
Vương, nhân hai, ba năm rảnh rỗi dạo chơi Địa phủ, bỗng nghe thấy phán
quan lạnh lùng gọi ta lại: “Ngươi đi đâu đấy?”
“Ta định làm một chuyến nghỉ dưỡng dài hạn dạo chơi U minh Địa phủ.”
“Nghỉ dưỡng dài hạn?” Phán quan nghe thấy từ này mắt lóe lên một tia sáng màu xanh, hùng hổ hất chồng công văn xuống đất: “Ngươi dám nhắc tới nghỉ
dưỡng dài hạn trước mặt ta! Ngươi có biết vì Địa phủ thiếu người nên quỷ ở đây một năm không có lấy một ngày nghỉ không! Ngươi có biết thức suốt đêm làm việc mà không được thêm một đồng không! Ngươi có biết bị bệnh
mà vẫn phải làm việc là chuyện vô cùng bình thường không! Vậy mà ngươi
dám làm chuyến nghỉ dưỡng dài hạn dạo chơi ở chốn Địa phủ bận rộn này!
Được lắm được lắm, ta hiểu rồi, mấy vị tiên nhân các người xuống đây đầu thai chuyển kiếp là để tra tấn chúng ta chứ gì, được lắm được lắm, ta
hiểu rồi. Đợi Diêm Vương về, ta nhất định phải bắt người ép ngươi liếm
giày cho lũ quỷ sai, để cho ngươi biết mùi vị cay đắng là như thế nào…”
Ta day trán, vội vàng xua tay: “Ta biết rồi, ta biết rồi, ông muốn ta giúp chuyện gì, ta giúp.”
Phán quan ngồi về chỗ, vừa viết gì đó vừa nói: “Đầu tiên giúp ta nhặt đống
công văn dưới đất lên, trên bàn của Diêm Vương có một số tài liệu cần
đóng dấu, đống bên trái có thể đóng dấu, đống bên phải cần gạch chéo,
ngươi chỉ cần làm việc này là được.”
Coi như ta đang làm việc
thiện tích đức vậy, nghĩ vậy nên ta ngoan ngoãn đi lên chỗ của Diêm
Vương, nhưng vừa nhìn thấy đống công văn chất đống trên bàn ta lập tức
ngơ ngác: “Này… Sao bình thường Diêm Vương rảnh rỗi vậy?”
Phán
quan đáp mà mặt tỉnh bơ: “Đó là vì người luôn vứt hết lên đấy. Nếu ta
không nhân lúc người đi công tác mà dọn dẹp lại, thì trên đấy cái gì
cũng có.”
Ta quả quyết nói: “Nếu đã vậy thì ông quét dọn làm gì, làm như không biết ở đây có mấy thứ đó là được rồi.”
Phán quan lạnh lùng nhìn ta, ta thức thời ngồi xuống bắt đầu làm việc. Nhưng thực tế chứng minh, ta và Diêm Vương giống hệt nhau, quả thực không thể làm cái công việc tẻ nhạt này được.
Chưa làm tới ngày thứ bảy ta đã ngó đông ngó tây không thể tập trung, ta cũng hơi hiểu vì sao mỗi
lần thấy ta và Sơ Không xuống Địa ngục, Diêm vương lại hớn hở như thế,
đó là vì cuộc sống ở Địa phủ quá mức buồn tẻ, muốn tìm cái gì đó vui vui thật khó…
Nằm bò trên bàn của Diêm Vương, có thứ gì đó cứng cứng chọc vào mặt ta, ta tò mò đẩy đống công văn ngổn ngang ra thì tìm thấy
một cái gương trên đó. Cái gương này trông quen quen, ta hỏi phán quan:
“Đây là gì?”
Phán quan ngẩng đầu lên liếc một cái: “Gương kiếp trước. Ngươi ngoan ngoãn làm việc đi.”
Ta tảng lờ nửa câu sau của ông ta, hỏi tiếp: “Nó có tác dụng gì?”
“Nhìn thấy kiếp trước kiếp này của người ngươi muốn thấy. Đã bảo ngươi ngoan ngoãn làm việc đi rồi cơ mà!”
Ta gật đầu, lại tảng lờ nửa câu sau của ông ta, sau đó mở to mắt nhìn vào
tấm gương, giật mình nhớ ra không phải trước kia Diêm Vương muốn dùng
thứ này để cho ta xem kiếp Lục Hải Không đó sao, mà lúc đó ta lại không
dám xem, bây giờ… cũng không dám.
Ta đang nghĩ thì đột nhiên mặt
gương lay động, ta nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, đó là tướng quân
Không. Hắn mặc áo giáp cưỡi trên lưng chiến mã, khí phách của hắn cùng
tước vị tướng quân hòa quyện một cách kì diệu. Ta bỗng không dám tin
người đàn ông trong gương này lại chính là Sơ Không vừa vênh váo vừa đê
tiện mà ta cực kì thân thuộc. Thì ra ở nơi ta không nhìn thấy, Sơ Không
lại có nét mặt này, dáng vẻ của hắn quả thực y chang Lục Hải Không lưng
mang hận thù mà lòng lại dịu dàng như nước…
Chí ít, theo ta thấy là vậy.
“Giết!” Hắn vung thanh kiếm dài chọc thẳng lên trời cao. Tiếng vang ầm ĩ và
tiếng hét của vô số người giữa lằn ranh sống chết truyền rõ ràng vào tai ta, sát khí như xuyên qua cả mặt gương khiến ta sởn da gà.
Ta úp gương xuống, không muốn nhìn tiếp.
Mấy ngày tiếp theo không ngờ ta lại có thể bình tĩnh liên tục ngồi làm công việc đóng dấu gạch chéo, hoặc có lẽ là ta chưa hề bình tĩnh, mà vẫn
luôn trong trạng thái thẫn thờ. Cuối cùng cũng có một ngày, ta do dự vừa cộp dấu vừa hỏi phán quan: “Ông nói xem, Sơ Không có nhớ chuyện ở kiếp
Lục Hải Không không?”
Phán quan lườm ta: “Những chuyện ở cái kiếp ngươi uống canh Mạnh Bà ấy ngươi có còn nhớ không?” Ta gật đầu, phán
quan hừ lạnh: “Vậy không phải xong rồi sao.”
“Nhưng… chuyện ta
muốn nói là.” Ta đắn đo từ ngữ một lát, “Vậy tình cảm ở kiếp đó có lưu
lại không?” Theo ta thấy, cái mà Tường ngố để lại cho ta không chỉ có sự dựa dẫm vào Sơ Không, còn có một sự tin tưởng kì lạ dành cho hắn nữa.
Mặc dù ta vô cùng lí trí cảm thấy kiếp đó Tường ngố dựa dẫm nhầm người rồi.
Đối với vấn đề của ta, phán quan đáp như đinh đóng cột: “Nếu người ngươi
hỏi là Sơ Không thần quân, ta chỉ có một đáp án.” Ta mở to mắt nhìn ông
ta, phán quan trả lời: “Ngươi mù à? Mà không thấy thần quân vẫn thích
ngươi.”
“Thích.” Mặc dù ta luôn đùa câu này với Sơ Không, nhưng
là khi nghe người khác nói toạc ra như thế, mặt ta lại ửng đó: “Là là
là… là thế sao, à, thì ra là thế thật, ta còn toàn nói đùa… thì ra là
thế thật… hắn thích, thích thích thích ta thật. Đáng… đáng ghét! Xấu hổ
quá!”