Ta quay đầu lại nhìn
phán quan: “Nghĩ nhiều như thế làm gì. Ta sẽ tìm tới lúc không muốn tìm
nữa thì bỏ cuộc là được. Nhưng dẫu sau này có bỏ cuộc lúc nào thì vẫn
khiến ta thoải mái hơn là bỏ cuộc lúc này, ít nhất ta cũng từng nỗ lực
vì hắn. Sau này nghĩ lại, ta sẽ không hối hận vì mắc nợ một người.” Ta
mỉm cười, “Hơn nữa cái chuyện tìm kiếm này với người khác thì khó đấy,
nhưng ta là Tường Vân tiên tử, trong thiên hạ này làm gì có nơi nào
không có mây.”
Phán quan nhìn ta một lát rồi cười nói: “Thôi vậy, ngươi tự đi đi. Diêm Vương về rồi ta sẽ nói rõ với ngài ấy.”
Ta gật đầu, đang định quay đầu đi thì bỗng nhớ tới một chuyện, bèn hỏi
phán quan: “Lúc nãy ông xem gương kiếp trước, bọn A La và Tử Huy còn có
kiếp sau không?”
“Tuy tảng đá yêu đó đã dùng chính mạng của mình
để quyết đấu nhưng không hề tổn hại gì đến linh hồn, đương nhiên sẽ có
kiếp sau, nhưng y đã gây ra quá nhiều tội lỗi, chắc chắn kiếp sau sẽ vô
cùng gian khổ. Còn Cẩm La tiên tử vốn chỉ là một tàn hồn nương nhờ trái
tim của đá yêu mà rơi rớt lại, ngay tại giây phút Cẩm La tiên tử biến
mất thì chắc chắn không thể có cơ hội chuyển kiếp nữa rồi. Tiên tử đã
dùng hết chút sức cuối cùng, cố gắng kéo lại một hồn một phách cho Sơ
Không thần quân, ngay cả sức mạnh của tàn hồn cũng không thể khôi phục
lại được nữa. Nàng ta đã biến mất hoàn toàn khỏi thế gian, không thể có
kiếp sau.”
Ta há hốc miệng nhưng lại không biết mình nên nói gì,
nửa tiếc nuối nửa ngậm ngùi, Tử Huy và A La, hai người họ đẹp đôi như
thế… Nếu biết A La không còn nữa, có lẽ Tử Huy sẽ đau lòng lắm.
Nhưng sau kiếp này, Tử Huy sẽ không còn nhớ A La nữa, bởi vì y đã quên cả chính bản thân mình rồi.
Đời này kiếp này, dẫu có mặn nồng chẳng hối thì cũng chỉ có thể trở thành
một trang giấy nháp đã bay đi trong năm tháng mênh mông, không còn ai
nhớ tới nữa mà thôi.
Lại một lần nữa ta đứng trước giếng luân hồi, chỉ có điều lần này cô đơn tới mức vô vàn xa lạ.
Ta ngoảnh đầu lại nhìn, cầu Nại Hà, đường xuống suối vàng vẫn y nguyên như xưa, chẳng thay đổi chút nào, vậy mà sao ta lại cảm thấy Minh phủ lúc
này lạnh lẽo hơn xưa rất nhiều.
Một hồn một phách của Sơ Không
bay bồng bềnh nhờ viên ngọc màu tím, đầu thai qua giếng luân hồi, nhìn
hồn phách dần trôi đi, ta bỗng hơi sợ, ta không biết kiếp sau Sơ Không
sẽ lưu lạc vào nhà nào, không biết lúc nào mới có thể tìm thấy hắn trong biển người mênh mông, cũng không biết khi gặp lại hắn sẽ có vẻ ngoài
thế nào, nhưng…
Nếu thực tế đã dồn ta vào đường cùng thì ta cũng chỉ có thể khoác áo giáp lên vai đối mặt với bão táp phong ba vừa trỗi dậy.
Ta cất kĩ viên ngọc màu tím đi, thả người vào trong giếng luân hồi.
Ba năm nhân thế trôi qua vội vã.
Không còn Sơ Không ở bên, ta cuối cùng cũng có thể bình tâm thưởng thức phù
thế phồn hoa. Không còn ai tranh cãi với ta, cuộc sống của ta thoải mái
đến kì lạ. mãi đến giờ ta mới biết, tên Sơ Không hống hách đó ở bên cạnh đã mang tới bao nhiêu phiền phức và bực dọc cho ta.
Nhưng, mỗi
khắc đêm khuya vắng lặng, một mình ngồi ngắm sao trời, ta lại không thể
không nhớ tới Sơ Không, cuộc sống lúc nào cũng cãi nhau nảy lửa, tức lộn cả ruột ấy lại là kỉ niệm đáng xấu hổ của ta.
Sơ Không chưa từng hoàn hảo, độc mồm độc miệng, tính tình đáng ghét, chưa từng làm chuyện
gì khiến ta sướng phát điên. Ngay cả cái quạt luôn miệng nói sẽ đền cho
ta mà vẫn chưa đền, nhưng hắn lại mở được một lỗ hổng trong trái tim
cứng như sắt thép của ta, nghênh ngang ngồi xuống, vắt chéo hai chân,
vênh mặt nhìn ta: “Ông đây cứ vào đấy, nàng làm gì được nào?”
Ta
chỉ hận không thể véo chết hắn, nhưng chuyện này đã không thể nữa rồi.
Vì thế ta chỉ có thể đặt hắn trong đó, hóa hắn thành một cái dằm, nuốt
không nổi, nôn không ra.
Ta không biết cảm giác đó có phải là cái gọi là “tình yêu nam nữ” hay không, ta chỉ biết, nếu lúc nhớ hắn mà gặp được hắn, thì bầu trời của ta trong xanh không một gợn mây nào.
Cho nên, để có thể nhìn thấy hắn lúc nhớ hắn, trong ba năm này, ta gồng hết sức tìm được một hồn bốn phách của Sơ Không, còn một hồn và hai phách
nữa không rõ tung tích, ta đã làm được hơn nửa chuyện ngàn năm chưa chắc đã xong mà phán quan nói, có lẽ đó là thiên ý, cũng có lẽ, đó là vì hồn phách của Sơ Không cũng đang đi tìm ta.
Cuối tháng Ba, trăm hoa
đua nhau khoe sắc, ta cưỡi lừa ngắm hoa ven đường tới kinh thành nước
Yến. Nghe đồn gần đây trong hoàng cung Yến quốc thường có hồn phách xuất hiện, vốn dĩ nơi hoàng cung có điều gì kì lạ cũng là bình thường, nhưng giờ ta không thể bỏ sót chút dấu vết nào.
Vào thành, ta tìm một quán trọ gửi con lừa, trả tiền phòng rồi vào cung.
Ta niệm quyết ẩn thân, đường hoàng đi vào cung, nghĩ bụng chuyện ma quái
nơi đây hơn phân nửa là ở trong lãnh cung. Ta tìm mãi cuối cùng cũng tìm thấy một đám tì nữ đưa cơm tới đó, bèn theo sau bọn họ muốn tìm vị trí
của lãnh cung, định đến đêm tra xét cẩn thận.
Đột nhiên viên ngọc tím trên cổ ta lại lóe sáng, ta sửng sốt.
Ta đặt hết một hồn bốn phách tìm được vào trong viên ngọc này, hồn phách
có cảm ứng với nhau, sau khi ta tìm được một hồn phách, thì tiếp đó mỗi
lần phát hiện ra hồn phách thất lạc, viên ngọc này đều lóe sáng. Đó cũng là một trong những lí do ta có thể tìm được một hồn bốn phách nhanh như thế.
Xem ra, trong hoàng cung này thật sự có hồn phách thất lạc của Sơ Không rồi.
Ta đang ngẩn ngơ nghĩ ngợi, đi theo cung nữ vào một tòa điện trong lãnh
cung, viên ngọc màu tím đột nhiên sáng ngời, đó là chuyện trước nay chưa từng có, chẳng lẽ ở nơi đây có rất nhiều hồn phách của Sơ Không? Ta
nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, dưới gốc cây khô trong tòa điện lạnh lẽo, một
thằng nhóc tròn trịa mặc bộ áo bào màu đỏ đang ngồi ở đó, nó mở to đôi
mắt, nhìn chằm chằm vào… viên ngọc trước ngực ta.
Ta cũng nhìn nó chăm chú, gương mặt của đứa bé này giống Sơ Không, thậm chí là Lục Hải
Không trong quá khứ tới bảy tám phần. Ta thẫn thờ hồi lâu.
Nhưng
đứa bé nhìn chằm chằm về phía ta mãi rồi lại ngoảnh đầu đi, ngơ ngác
nhìn lên bầu trời, mặt có vẻ ngốc nghếch. Cơ thể chỉ có một hồn một
phách chắc chắn có thiếu sót.
Viên ngọc tím bay lên như muốn hòa
vào hồn phách trong cơ thể kia ngay lập tức, ta nhìn đám cung nữ khắp
phòng, lặng lẽ ấn nó xuống.
Cũng may đưa cơm xong bọn họ bèn lui
ra ngoài hết, chả mấy chốc một người phụ nữ gầy gò bước ra, nàng ta ngồi xuống bàn cơm, mệt mỏi gọi: “Qua đây, ăn cơm thôi.” Nàng ta gọi thịt
viên Không, nhưng thịt viên Không không để ý tới nàng ta, mà vẫn thẫn
thờ nhìn bầu trời.
Người phụ nữ ngồi bên trong không biết tại sao lại nổi cơn điên, đột nhiên vung tay hất văng nửa số bát đĩa trên bàn
xuống, tiếng sứ vỡ như kim châm vào màng tai, cuối cùng thịt viên Không
cũng quay đầu lại, ngơ ngác nhìn người phụ nữ đó: “Mẫu thân.”
“Ngươi không phải là con ta! Không phải là con ta!”
Quốc vương của nước Yến hình như cực kì mê tín,, nước Yến vốn coi ngốc
nghếch là điềm xấu, có lẽ vị tần phi này sau khi sinh đứa ngốc Sơ Không
thì bị hoàng đế đày vào lãnh cung. Cuộc đời của nàng coi như đã hết, chả trách lại hận con của mình như thế, hơn nữa đứa bé đó lại là chỗ dựa
duy nhất của nàng ta…
Nàng ta đột nhiên đứng phắt dậy, bước qua,
tát một cái lên mặt thịt viên Không, móng tay sắc nhọn khiến khuôn mặt
non nớt của thằng bé hằn ba vệt máu. Tuy thằng bé hơi ngốc, nhưng nó vẫn biết đau, nước mắt tuôn ra ào ào.
“Mẫu thân…”
“Nếu ta
không sinh ra ngươi thì thật tốt biết bao!” Nàng ta bắt đầu đánh thằng
bé, “Nếu ngươi không đến thế gian này thì thật tốt biết bao! Cút! Ngươi
cút đi…”
Ta hiện hình, chắn trước người Sơ Không, nắm lấy cổ tay
nàng ta, nhìn nàng ta chòng chọc: “Thằng bé không phải nơi cho ngươi
trút giận.” Ta nói, “Nó chui ra từ bụng ngươi quả là có lỗi với ngươi,
nếu ngươi đã không cần, thì để ta.”
Ta buông tay ra, người phụ nữ kia mềm oặt, ngã nhào xuống đất: “Quỷ… quỷ!”
“Ta không phải là quỷ.” Không đợi ta nói hết, người đó đã hít sâu, mắt trắng dã, ngất đi.
Ta không thèm để ý tới nàng ta, ngồi xuống vuốt mái tóc bị rối tung của
thịt viên Không, ánh mắt nó dán chặt lên viên ngọc máu tím, ta lấy xuống không hề do dự đặt vào ngực nó. Một hồn bốn phách trong viên ngọc bay
ra, nhập vào cơ thể bé con của thịt viên không, ta thấy đôi mắt thẫn thờ của nó chuyển động, thoáng hiện ra chút lanh lợi.
Ta đeo lại
viên ngọc, lấy khăn tay ra lau gương mặt lấm lem nước mắt và máu của nó, nói: “Từ hôm nay trở đi, tên ngươi là Sơ Không, là người tu tiên. Ta là Tiểu Tường… sư phụ của ngươi.”
Nó không hé răng, ta cũng không
biết nói gì nữa, vươn tay ra trước mặt nó, nó ngơ ngác hồi lâu rồi mới
nâng bàn tay múp míp đặt vào tay ta, ta nắm lấy, cười nói: “Để xem kiếp
này ngươi có thoát được khỏi tay ta không, ha ha ha ha.”
Trạng
thái bây giờ của Sơ Không chắc chắn không hợp sống ở nơi nhiều người,
hơn nữa nó còn là hoàng tử, ngộ nhỡ sau này triều đình có biến gì lại
ảnh hưởng tới nó, ta đưa nó về nơi rừng núi quy ẩn, bình yên sống qua
ngày.
Ta dựng một ngôi nhà ở sườn núi Lộc Hoa, đưa Sơ Không vào
đó ở. Sơ Không giờ đã có thêm một hồn bốn phách nên thông minh hơn trước một chút, ta dạy nó học chữ, sau đó viết lại những cách nhập môn mà hồi trước Sơ Không dạy ta đưa cho nó luyện.
Nhưng nó tiếp thu vẫn
rất chậm, vì thế ta thấy lo lắng, kiếp này nó chỉ là người thường, nếu
chết trước khi tu được tiên thân thì phải làm sao? Lúc đó ta vẫn còn
sống, trường sinh bất lão, lại phải tìm kiếm trong vô vọng. Ở bên Sơ
Không càng lâu, ta càng sợ chàng sẽ biến mất một lần nữa.
Thời
gian lặng lẽ trôi qua trong sự bảo vệ tràn đầy lo lắng, chẳng mấy chốc
Sơ Không đã lên mười. Bảy năm ấy ta tìm thêm được một phách của Sơ
Không, chỉ còn một hồn một phách nữa là trọn vẹn.
Nhưng không
biết vì sao, Sơ Không lại ngày càng ghét việc tu tiên, hắn dùng đủ mọi
cách để trốn tránh, chơi với đủ loại yêu tinh trên núi. Có một lần hắn
cực kì quá đáng, ép cây lão yêu viết bùa chú giúp hắn, đi cùng hổ tinh
dạo trấn hai ngày không về.
Ta lo lắng tìm hắn suốt hai ngày, ngày thứ ba thấy hắn vui vẻ nhún nhảy trở về, mắt ta vằn vện máu, mặt tái xanh: “Đi đâu?”
Gương mặt vui vẻ của Sơ Không cứng lại, sợ hãi nhìn ta: “Tiểu Tường…”
Ta quấn tóc lên, đứng dậy, bẻ gãy một chân ghế, cầm nó trong tay, lạnh lùng nói: “Ngươi qua đây, chúng ta nói chuyện.”
Sơ Không hoảng hốt lùi về phía sau một bước, ta chậm rãi ngồi xổm trước người hắn hỏi: “Nói, đi chơi với ai? Chơi ở đâu?”
Hắn nhăn nhó hồi lâu, cuối cùng dưới ánh mắt thúc ép của ta đành yếu ớt
thừa nhận: “Trấn nhỏ dưới núi… đi với Đại Hoa.” Đại Hoa là tên của con
hổ tinh, nó và Sơ Không vừa gặp đã hợp cạ, chơi rất vui vẻ.
“Ai cho ngươi đi?”
“Đám, đám yêu trong núi bảo con không thể cứ ở trên núi mãi thế này, phải ra ngoài xem đời thế nào…”
Ta gật gù sáng tỏ, cầm chân ghế đi ra khỏi cửa, đánh lũ yêu quái trong núi một trận nhừ tử, đánh tới mức tiểu yêu ở núi Lộc hoa gào khóc rung
trời, cuối cùng trói con hổ tinh Đại Hoa mang về. Sơ Không thấy Đại Hoa, lập tức xông tới hỏi: “Đại Hoa? Có bị đánh không? Đau không? Xin lỗi
mày…”
Ta ngồi lên ghế, nhấp trà, cố ổn định lại tâm trạng rồi mới nói: “Đưa Sơ Không xuống núi là có ý gì?” Sơ Không đang tuổi này, da
thịt non mềm, còn tu được một ít tiên khí, là thức ăn mà yêu quái sa vào tà đạo thích nhất, bọn chúng lừa hắn xuống núi quả thực khiến ta lo
lắng. Trước kia để mặc Sơ Không tiếp xúc với đám yêu tinh đó sở dĩ là vì ta biết yêu tinh ở đây không xấu, nhưng nếu bọn chúng có ý đồ gì với Sơ Không…
Nghe ta hỏi vậy, Đại Hoa sợ quá òa khóc: “Tiên tử tha
mạng, tiểu yêu không bao giờ dám nữa, chẳng qua tiểu yêu chỉ cảm thấy
ngày nào Sơ Không cũng ở trong núi tu tiên, cuộc sống quá đơn điệu, nên
mới có lòng tốt rủ cậu ấy xuống núi chơi, không hề có ác ý gì! Hu hu,
tiên tử tha mạng, hu hu!”
Ta đặt ly trà xuống, đang định mở miệng thì Sơ Không đã dang tay chắn trước người Đai Hoa, hắn nói: “Tiểu Tường đừng đánh Đại Hoa, đó là lỗi của Sơ Không, Sơ Không không nên ham chơi, lần sau sẽ không thế nữa, đừng đánh nó…”
Không biết vì sao dáng
vẻ này lại làm ta nhớ tới Lục Hải Không, nhớ lại thuở nào hắn cũng đứng
chắn trước ông bố tể tướng của ta, bảo vệ ta. Mà bây giờ hắn lại quên
hết rồi.
Ta tỉnh táo lại, day day trán nói: “Sơ Không không cần
xuống núi quan sát nhân gian gì cả, đợi tới khi tu thành tiên thân thì
sẽ có rất nhiều thời gian đi chơi…” Ta còn chưa nói xong đã nghe thấy
tiếng lầm bầm của Sơ Không, hắn cúi gằm đầu: “Vì sao nhất định phải tu
được tiên thân?”
Ta sững sờ: “Ngươi nói gì?”
Sơ Không
nghiến răng, thành thật đáp: “Vì sao Sơ Không nhất định phải tu được
tiên thân? Vì sao nhất định phải nghe lời Tiểu Tường Tử?”
Bởi vì, nếu không tu được tiên thân thì sau này ngươi ở bên ta bằng cách nào?
Nếu không tu được tiên thân, sao ngươi có thể quay lại làm Sơ Không thần quân? Nếu không tu được tiên thân, ngươi về Thiên giới lấy ta kiểu gì?
Ngươi còn bao nhiêu lời hứa chưa hoàn thành, vì sao không nghe lời ta,
không cố gắng tu tiên…
Thế nhưng ta lại ngẩn ra, giật mình nhận
ra Sơ Không ở trước mặt này đã không phải là Sơ Không trước kia từ lâu
rồi. Đối với hắn mà nói, lời hứa mà Sơ Không thần quân từng hứa với ta
cũng giống như lời hứa của một người xa lạ với ta mà thôi, chẳng liên
quan gì đến hắn. Hắn không có kí ức trước kia, hắn là một người hoàn
toàn mới.
Ta dựa vào cái gì mà đặt hết nguyện vọng của mình lên người hắn?
Ta sửng sốt vì suy nghĩ mới này của mình. Chỉ thấy Sơ Không cúi đầu, giọng nhỏ nhưng đầy kiên định: “Con không muốn tu tiên, con muốn giống bọn
Đại Hoa. Vì sao chuyện này lại trách bọn Đại hoa, Tiểu Tường thật vô
lí.”
Bị chỉ trích như thế, ta không nói được gì, trầm mặc hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Nếu ngươi đã không muốn tu tiên, vậy ta sai rồi.”
Ta thu lại dây trói yêu trên người Đại Hoa, lẳng lặng đi vào phòng.
Trước khi khép cửa lại, ta nói với hai đứa: “Nếu sau này không về thì
nhớ nói với ta một câu, đừng làm ta lo lắng.”
Bên ngoài cửa gỗ,
tiếng trò chuyện của hai đứa trẻ vang rõ vào tai ta: “Sơ Không, dường
như tiên tử rất buồn, ngươi đi xin lỗi người đi.”
Giọng Sơ Không có chút ngỡ ngàng: “Xin lỗi thế nào?”
Đáng lẽ phải là ta xin lỗi bọn chúng mới đúng. Đột nhiên viên ngọc tím trước ngực lại lóe sáng, viên ngọc này có liên hệ với hồn phách của Sơ Không, có phản ứng như thông tâm linh, hồn phách của Sơ Không đang ở gần đây?
Ta bỏ qua tất cả xúc cảm phức tạp trong lòng, đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài,
đuổi theo hướng viên ngọc tím chỉ.
Đi theo sự chỉ dẫn của viên ngọc tím, ta đuổi đến tận ranh giới của núi Lộc Hoa.
Ta thầm cảm thấy kì lạ, đó chỉ là một tàn phách của Sơ Không, sao lại có
thể chạy nhanh như thế, đuổi tới tận chạng vạng tối, ta thoáng cảm thấy
từng luồng yêu khí thỏi qua đầu mình, ngẩng đầu nhìn lên, ta giật mình
phát hiện ra có một con yêu quái vừa giống hươu vừa giống ngựa đang đạp
qua mây. Viên ngọc tím trước ngực chỉ thẳng về phía nó chạy.
Ta
từng nghe Nguyệt lão nói ở nhân gian có một loài yêu quái vừa giống hươu vừa giống ngựa thích ăn tàn hồn phiêu tán ở nhân gian, hồn phách của Sơ Không… lẽ nào bị con yêu quái này ăn rồi!
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Ta hoảng hốt, vội vàng cưỡi mây, phóng vụt lên trời, bay tới bên người con yêu quái. Con hươu ngựa đó xem ra rất ngốc, chạy mà đầu cứ nhấp nha
nhấp nhô ra vẻ sung sướng lắm. Kể cũng đúng, một con yêu thú chỉ dám
đuổi theo ăn tàn hồn thì có sức mạnh gì cho cam. Không biết lúc này nó
đang nhai gì trong miệng mà đang định nuốt.
Viên ngọc tím trước
ngực tỏa sáng rực rỡ, ta dằn lòng, quát lên: “Nôn ra cho bà!” Nói rồi
tung chân đạp thẳng lên sườn mặt con hươu ngựa.
Vì đòn này quá
bất ngờ, yêu quái hét lên, rất nhiều tàn hồn trong miệng bay ra, hồn
phách bồng bềnh theo gió. Ta vội vàng đuổi theo hướng tàn hồn phiêu tán, con hươu ngựa bị đánh không cam lòng gào thét đuổi theo phía sau, ta
không thèm để ý đến nó, hấp tấp đi theo hướng mà viên ngọc tím chỉ.
Mảnh tàn hồn đó bay không nhanh, chẳng mấy chốc ta đã đuổi kịp, niệm quyết
thu hồn, tàn hồn của Sơ không ngoan ngoãn chui vào trong viên ngọc tím.
Tiếng gầm gừ của hươu ngựa cũng vang lên bên tai, ta nghiêng người né,
không muốn tiếp tục lằng nhằng, phất tay gọi: “Mây đâu!”
Đám mây
xung quanh lập tức bay qua, mây trắng phản chiếu ánh cam thái dương hòa
cùng sắc tím của bầu trời vây con thú hươu ngựa lại, mê hoặc đôi mắt nó. Ta quay người chạy, bỏ nó lại ở tít đằng xa.
Ghì viên ngọc trong ngực, cuối cùng ta cũng về đến Lộc Hoa khi trời đã tối.
Ta men theo con đường lên núi tối đen mò mẫn về nhà, càng đến gần ngôi nhà gỗ tự tay mình xây nên thì chẳng hiểu sao lòng ta lại càng nặng trĩu.
Lời của thịt viên Không trước khi ra khỏi nhà vẫn còn văng vẳng bên tai
ta. Hắn không muốn tu tiên, không muốn làm Sơ Không thần quân như trước
kia, hắn… chỉ muốn sống một cuộc đời an ổn ở dưới hạ giới. Nếu hắn đã
nói vậy thì những việc ta đang làm còn ý nghĩa gì nữa.
Liều mạng tìm về hồn phách hắn không cần, cố hết sức dạy tiên pháp hắn không muốn học.
Ta bỗng thấy ê chề như bị hắt một gáo nước lạnh.
Ngẩng đầu nhìn vầng trăng vằng vặc trên trời cao, ta quay chân lại, bước vào rừng.
Ban ngày đám tiểu yêu ở núi Lộc Hoa bị ta đánh cho một trận nhừ tử nên buổi tối yên tĩnh hơn nhiều. Ta đi mãi mà chỉ nghe thấy tiếng côn trùng râm
ran, bất giác đi tới bên cái hồ nhỏ trong núi, ta thẫn thờ nhìn sang bờ
bên kia, rất nhiều năm trước, lúc ta trở thành một con hổ, có một con
lợn rừng xuất hiện bên bờ đối diện, im lặng ngóng nhìn ta…
Dù tâm trạng đang rất nặng nề, nhưng nhớ tới hình ảnh ấy, ta vẫn phải phì
cười, một mình cười bò ra bên hồ. Nhưng có lẽ là vì đêm đen quá lạnh giá mà miệng ta dần lạnh cứng cả lại.
Sơ Không ấy… tên đáng ghét có thể cáu kỉnh đấu khẩu với ta, có lẽ vĩnh viễn sẽ không trở về.
Ta cụp mắt, khó nén nổi cảm giác mất mát.
Bước lên trên theo dòng nước, lắng tai nghe tiếng nước chảy róc rách, âm
thanh này khiến ta cảm thấy vẫn còn chút vui vẻ. Ta tìm một thảm cỏ rồi
ngồi xuống, lẳng lặng ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, đây là lần đầu
tiên ta cảm thấy tương lai mơ hồ như thế. Nếu ta không cố chấp với Sơ
Không nữa thì ta nên làm gì nhỉ? Trước khi gặp Sơ Không ta đã sống những ngày tháng như thế nào? Bỗng chốc ta lại không nhớ ra.
Viên ngọc tím trước ngực lóe sáng, ta cầm nó lên, hôm nay tìm thấy một hồn của Sơ Không, nếu trả lại hồn đó cho hắn thì chỉ cần một phách nữa thôi là hồn phách của hắn sẽ trọn vẹn. Nếu lúc ấy, suy nghĩ của hắn vẫn giống như
bây giờ…
Ta sẽ về điện Nguyệt lão, tiếp tục giữ cửa cho lão già ấy.
Ta đang nghĩ thì bỗng nghe thấy bên kia con suối vang lên tiếng nức nở, âm thanh ấy ta vô cùng quen thuộc, nghiêng đầu qua thì thấy thịt viên
Không đang đứng bên kia dòng suối, nước mắt nước mũi ròng ròng, đón lấy
ánh trăng lấp lánh mà giàn giụa. Ta thấy hắn khóc dữ như thế bất giác
ngẩn ra.
Ta đứng dậy gọi hắn: “Sơ Không, ngươi…” Không ngoan ngoãn ở nhà mà ra đây làm gì?
Ta còn chưa kịp thốt nên lời thì thịt viên Không bên kia đã há to miệng gào rách họng: “Hu hu, Tiểu Tường! Hu hu!”
Hắn khóc da diết, khiến ta hoảng hốt lui lại sau nửa bước. Bởi vì thiếu hồn phách từ nhỏ nên thằng bé này khá ngốc nghếch, chưa từng bộc lộ cảm xúc quá khích nào, nhưng giờ đột nhiên lại gào thét thế này khiến ta cũng
phải hết hồn.
Hắn thấy ta lùi ra sau, vẻ mặt càng hoảng loạn hơn, bất chấp tất cả nhảy xuống con suối nhỏ, loạng choạng chạy về phía ta,
không đợi ta giúp thì hắn đã té ngay trước mặt ta, cả người ướt đẫm xông vào lòng ta, nước trên vạt áo thấm ướt cả giày của ta, thịt viên Không
bé xíu vòng tay ôm chặt lấy eo ta, vùi đầu vào bụng ta òa khóc:
“Người đừng đi, Sơ Không sai rồi, con sẽ không chọc giận người nữa, không bao giờ chạy xuống núi chơi nữa! Con sai rồi!”
Ta ngây người một lúc lâu: “Sau khi ta đi, đám tiểu yêu trên núi tới đánh ngươi trả thù à?”
Hắn quệt hai cái lên bụng ta khiến nước mũi dính tèm lem: “Người là tiên,
hức… Đại Hoa bảo người đi rồi, lên Thiên giới đi làm, đi làm thần tiên
thảnh thơi rồi… người sẽ sống rất hạnh phúc, không… không bao giờ quay
về nữa! Không cần con nữa… hu hu.”
Giọng nó buồn bã, đượm âm mũi nên ta không nghe rõ, ta sững sờ: “Ta chỉ đuổi theo một con yêu quái mà thôi.”
Thịt viên Không ôm ta càng chặt: “Tiểu Tường đừng đi theo yêu quái.”
Ta dở khóc dở cười, tới khi tỉnh táo lại thì bỗng tràn ngập cảm giác ấm
áp, như thể một cảm giác nào đó được thỏa mãn, nó kéo miệng ta lên. Dáng vẻ này của nó có lẽ là vì quá sợ ta biến mất, dù không muốn tu tiên,
không chịu nghe lời ta, nhưng trong suy nghĩ của thịt viên Không, ta vẫn là một người đặc biệt, là một sự tồn tại không thể xóa bỏ.
Ta
như nghe thấy tiếng cười sung sướng của mình tận sâu trong nội tâm. Ta
ngồi xổm xuống, nhìn hồn từ viên ngọc tím bay chầm chậm nhập vào mi tâm
của thằng bé, ta sờ đầu nó: “Sơ Không sợ Tiểu Tường không cần Sơ Không
nữa đúng không?”
Hồn phách nhập thể nhưng nó khong hề cảm thấy gì, thành thật gật đầu, mắt long lanh nước nhìn ta: “Sợ.”
Do đó miệng ta không kìm được nữa mà nhếch lên cao, đè nén sự vui sướng
trong lòng, buồn bã nói: “Hai ngày ngươi chạy xuống núi chơi ta cũng
tưởng rằng ngươi không cần ta nữa.”
Sơ Không lập tức lắc đầu, vô
cùng hoảng hốt: “Không phải! Con, con… Tiểu Tường… con sai rồi, sau này
con sẽ không như thế nữa.” Nó giang tay ôm cổ ta, cọ đầu vào đó: “Tiểu
Tường đừng giận, con biết lỗi thật rồi mà.”
Ta liếc mắt nhìn
thằng bé, véo mặt nó, kéo nó ra, bụng mừng như điên. Thì ra cảm giác khi trí tuệ và sức mạnh của mình ở trên người khác lại thích thú đến thế,
ta bỗng hiểu ra hồi ở kiếp Tường ngố vì sao Sơ Không luôn thích véo mặt
ta, hóa ra đó là kết hợp hoàn mĩ của khát khao chiếm hữu và cảm giác
thích thú.
Dù trong lòng đang sung sướng lắm nhưng ta vẫn không
quên dạy dỗ Sơ Không, ta nói: “Chúng ta hứa với nhau đi.” Ta chìa ngón
út ra, ra hiệu bảo Sơ Không cũng giơ tay ra: “Sau này chỉ cần là ngươi
vẫn cần ta thì ta sẽ luôn ở bên ngươi, mãi mãi ở bên ngươi.”
Sơ
Không ngây ra một lát, nước mắt rơi tí tách xuống đất, nó lau đi, thò
tay ra nắm chặt ngón út của ta vào lòng bàn tay: “Ừm, lúc nào con cũng
cần Tiểu Tường, cần mãi mãi.”
Trước kia vì làm ra vẻ sư phụ nên
ta chưa bao giờ gài bẫy Sơ Không, trên mặt lúc nào cũng nghiêm túc nhiều hơn vui cười, dùng vẻ đứng đắn giấu đi tính cách vốn có. Giờ ta mới
biết giáo dục cần phải kết hợp giữa tình và lí, uy nghiêm và ân đức, làm thế mới tạo nên được một tay sai trung thành. Ta lại véo mặt Sơ Không,
cười nói: “Bé ngoan.”
Sơ Không lại thẫn thờ nhìn ta, vươn tay sờ lên mặt ta: “Cười thế này mới giống Tiểu Tường nhất.”
Ta sửng sốt, thấy nó cũng sững người: “À… không biết tại sao lại buột ra câu này nữa.”
Bởi vì chỉ còn một phách nữa là hồn phách của Sơ Không sẽ trọn vẹn. Ta khẽ hỏi: “Sơ Không vẫn không muốn học tiên pháp sao?”
Nó có chút sợ sết liếc mắt nhìn ta: “Xin lỗi. Tiểu Tường, con thật sự không thích tu tiên.”
Ta gật đầu, hiểu nhưng vẫn khó nén nổi mất mát trong lòng, thịt viên Không vẫn không muốn trở thành Sơ Không trong lòng ta.
Mấy ngày sau đó ta không ép thịt viên Không tập tiên pháp nữa, nó cũng
không còn tìm cơ hội chuồn ra chơi với đám tiểu yêu trong núi, lúc nào
cũng ở bên coi chừng ta, ta đi đâu cũng cun cút theo sau. Có lẽ mấy ngày trước ta bỏ đi nửa ngày đã khiến nó vô cùng sợ hãi.
Hôm nay trời quang đãng, ta ra sân sau cho gà ăn, vừa rắc thức ăn ra thì đột nhiên
một trận gió yêu nổi lên, không những thổi hết chỗ gạo ta rắc mà còn
cuốn bay cả đàn gà của ta đi. Ta ngửa đầu lên nhìn, không ngờ lại là con hươu ngựa mấy hôm trước. Con yêu quái này thật ngu si đần độn, dám tìm
ta trả thù, đuổi theo tới tận nơi này.
Con hươu ngựa quẹt chân, thét dài, trong âm thanh tràn ngập sự giận dữ.
Ta ngó nghiêng xung quanh, nơi này là nhà ta, Sơ Không vẫn còn sửng sốt
đằng sau. Có lẽ là vì chưa bao giờ thấy con yêu quái nào to thế này nên
nó sợ đến ngây người rồi. Ta chắc chắn không thể đánh với nó ở đây, cách duy nhất là dụ nó đi.
Ta nhân lúc nó ngửa đầu lên trời thét dài
ném vụt phân gà vào trong miệng nó: “Thét gì mà thét, muốn đánh thì đi
theo ta!” Ta tạo một kết giới cho Sơ Không, bảo vệ nó lại trong đó:
“Tránh trong này.” Ta nghiêm mặt dặn dò, mặc nó ở bên trong có công kích kết giới thế nào, cưỡi mây bay ra khỏi địa phận núi Lộc Hoa.
Trước kia đều là Sơ Không làm chuyện này với ta, vậy mà hôm nay hai chúng ta
lại đổi chỗ cho nhau, ta bỗng thấy thật thỏa mãn và tự hào.
Con hươu ngựa nuốt phải phân gà càng trở nên điên cuồng hơn, tung bốn vó lên trời đuổi theo phía sau ta.
Khi cách úi Lộc hoa ngày càng xa ta mới dừng lại, quay người sang, nhìn
thẳng vào con hươu ngựa: “Hừ! Đã bỏ qua cho rồi mà còn dám tới tìm tao
gây rối, mày muốn chết lắm rồi đúng không?”
Con thú không thèm để ý tới ta, hếch sừng lên, gầm gừ nhào thẳng về phía trước. Tốc độ của nó cực nhanh, ta nghiêng người né tránh, ngay khi nó sượt qua người thì
vươn tay nắm lấy cái sừng, nhún chân nhảy phốc lên chễm chệ ngồi trên
lưng nó.
Bị ta cưỡi trên lưng nên hươu ngựa cực kì tức tối, nó nổi điên vung chân lên, nghĩ tất cả mọi cách để hất ta xuống.
Ta kẹp chặt chân vào người nó, hai tay nắm lấy sừng nó, dùng chút lực mới
cảm thấy cái sừng trên đầu con yêu quái ngốc nghếch này lại ngấn thịt,
véo thấy mềm mềm… Chẳng lẽ lúc này nó định dùng hai cái sừng thịt này
húc chết ta sao. Ta phì cười ngồi trên cái lưng lắc lư của nó: “Ha ha,
mày ngốc tới mức tao không nỡ đánh luôn đó.” Tuy nói vậy nhưng đánh thì
vẫn phải đánh.
Ta chỉ dùng một tay nắm chặt lấy cái sừng thịt của nó, vận chút pháp lực khiến sừng nó dính vào lòng bàn tay ta, một tay
khác thì lấy trong ngực ra một cái quạt. Cái quạt này chỉ là đồ thường,
nhưng lại được làm từ trúc tía thượng hạng. Ta cầm quạt phát mạnh vào
mông hươu ngựa: “Đồ mắt mù, dám tới làm phiền bản cô nương! Lần trước
không đánh ngươi không nhớ kĩ, lần này có nhớ kĩ không hả, còn dám gây
rối không!” Ta vừa đánh vừa dạy dỗ nó.
Hươu ngựa bị đau nên càng
kêu dữ dội, cơ thể chồm lên liên tục định hất ta xuống, ta ra sức nắm
lấy cái sừng thịt của nó, nó càng giãy giụa nhiều thì ta càng nắm chặt,
thế là… một phút bất cẩn, bỗng một tiếng rắc vang lên, cái sừng thịt của thú hươu ngựa mà tay ta đang nắm bị nhổ phắt lên, máu từ trong cái lỗ
sừng phun ào ào ra ngoài, bắn tung tóe lên mặt ta.
Nhổ… nhổ ra rồi?
Ta ngây người cầm cái sừng nhuốm đầy máu, thú hươu ngựa cũng im lặng, ngoảnh đầu lại, trố mắt nhìn ta.
Ta ngồi trên lưng nó thêm một lúc nữa, ném quạt đi, luống cuống, nhét cái
sừng trong tay vào cái lỗ đầy máu: “Xin lỗi, xin lỗi, ta thật sự không
định nhổ sừng mày ra đâu. Đây chỉ là ngoài ý muốn thôi… ai bảo mày cứ
vùng vẫy làm gì.”
Máu trên đầu nó cứ ào ào ra ngoài, thấm ướt tay ta.
Cuối cùng, con hươu ngựa không nhịn nhục nổi nữa, quẹt móng trước bật thẳng
dậy. Ta nhất thời sơ ý nên trượt khỏi người nó, nó lập tức quay lại cắn
tay ta. Chỉ tiếc hàm răng quá cùn, không cắn nổi thịt, nó bèn lắc đầu
định xé nát.
Ta hoảng hốt, cầm cái sừng thịt gõ lên hốc máu trên
đầu nó, con hươu ngựa chịu được hai đòn, sau đó không nhịn nổi nữa bèn
nhả ra, ngửa đầu lên trời thét dài, chật vật bỏ đi, vung cả một trận mưa máu khắp trời. Ta cưỡi mây đứng đó, nghỉ ngơi một lúc lâu, nhìn cái
sừng thịt trên tay, định bụng mang về ngâm rượu, không chừng còn ủ ra
được một mùi rượu đặc biệt. Ta cất nó vào trong ngực rồi vén tay áo xem
xét vết thương của mình, thấy không đáng ngại bèn thong thả quay về nhà.
Nhưng càng về tới gần nhà, ta lại càng thấy không ổn. Tuy Sơ Không không chịu học tiên pháp, nhưng cũng bị ta ép tu tiên được mấy năm, dù gì trong cơ thể cũng có chút tiên khí. Hôm nay chúng ta động phải một con yêu quái
ngốc nghếch chỉ biết trả thù, nếu là một con thông minh hơn thì chắc
chắn sẽ nuốt chửng Sơ Không trước rồi mới đấu với ta. Ta có thể bảo vệ
nó một lần, nhưng không thể bảo vệ nó mãi, nếu hắn không có năng lực tự
bảo vệ bản thân thì nhất định sau này sẽ bị bắt nạt.
Hơn nữa…
không tu thành tiên thân thì ta mãi mãi ở bên hắn bằng cách nào, nếu là
người bình thường Sơ Không sẽ phải xuống địa ngục luân hồi chuyển thế,
bắt buộc phải uống canh Mạnh Bà, lúc đó những kí ức về ta sẽ bị xóa sạch hoàn toàn khỏi linh hồn hắn.
Vừa nghĩ thôi đã thấy đáng sợ rồi.
Về tới căn nhà nhỏ, thịt viên Không vẫn bị khóa trong kết giới, thấy ta
quay về nó vội bật dậy. Ta vung tay gạt kết giới đi, nhưng thịt viên
Không lại không bổ nhào vào lòng ta ngay như ta vẫn tưởng, mà đờ đẫn
đứng đó, tròn mắt nhìn ta, vẻ mặt sửng sốt.
Ta thoáng ngỡ ngàng,
cúi người xuống quan sát bản thân, bỗng hiểu ra vì sao Sơ Không lại đờ
đẫn. Máu của thú hươu ngựa thấm đỏ cả bộ váy trắng của ta, có lẽ cả trên mặt và trên đầu cũng dính máu. Ta thở dài, đang định mở miệng bảo Sơ
Không đừng lo thì đột nhiên một ánh sáng lóe lên trong đầu, ta nảy ra
một kế.
Ừm… tuy lừa trẻ con sẽ bị tổn hại âm đức, nhưng ta làm tất cả đều vì tốt cho ngươi thôi.
Ta ôm cánh tay bị thú hươu ngựa cắn, miệng rên hừ hừ, khuỵu chân xuống ngã phịch xuống đất. Ta nhắm tịt mắt lại, rên rỉ đau đớn.
Xung quanh im phăng phắc, một lúc sau ta nghe thấy bước chân lạch bạch hoảng hốt của Sơ Không chạy tới bên cạnh ta: “Tiểu… Tiểu Tường?” Ta cố mở mắt ra, thở hổn hà hổn hển rồi gào lên: “A! Ta! Đau quá!”
Nếu đây là Sơ Không trước kia, chỉ sợ là đã bạt tai hai cái từ lâu, bắt ta phải tự đứng lên. Nhưng thịt viên Không lại không biết, cơ thể bê bết máu của
ta cũng đủ khiến nó vô cùng hoảng sợ rồi, nó vươn tay ra, run rẩy muốn
chạm vào ta, nhưng lại không dám động vào, mặt mày trắng bệch, bối rối
rồi không dám lên tiếng, chỉ khẽ nói: “Đau chỗ nào? Tiểu Tường đau chỗ
nào?”
Ta mềm lòng, bỗng thấy hành động này của mình thật đáng xấu hổ, nhưng đã diễn rồi thì phải diễn đến cùng. Ta ho hai tiếng để giọng
mình trở nên khàn đặc: “Không ngờ, con yêu quái này lại mạnh đến vậy, ta đã đánh giá thấp nó rồi.” Ta kéo ống tay áo lên, giơ vết thương bị con
hươu ngựa cắn cho nó xem.
Con thú này vẫn chưa hóa được thành
người, vì thế yêu khí của nó vừa thô vừa đục, đọng lại trên vết thương
của ta cũng như thế. Luồng khí đen quấn lấy tay ta, trông rất đáng sợ,
nhưng thật ra chỉ cần niệm một cái quyết là có thể tẩy sạch sẽ.
Thịt viên Không thấy vết thương của ta thì mặt càng tái hơn, ta kéo tay nó
nói: “Sơ Không, Tiểu Tường ngốc quá, trước kia không chăm chỉ luyện tiên pháp, lần này… chỉ sợ phải trả bằng chính tính mạng của mình…”
“Không đâu.” Sơ Không lắc đầu nguầy nguậy: “Tiểu Tường giỏi lắm mà… Không
đâu…” Nó cố nén khóc, nhìn chằm chằm vào ta không chớp mắt, giống như
đang sợ chớp mắt một cái thì ta sẽ không còn nữa.
“Dù ta không còn nữa thì ngươi cũng phải sống thật tốt. Sơ Không, tạm biệt.” Ta nhắm mắt lại, ớ… hình như diễn hơi quá rồi.
Sơ Không đè giọng cực khẽ: “Tiểu… Tiểu Tường?”
Ta hít một hơi thật sâu, mở mắt ra, nắm tay Sơ Không, thều thào: “Nếu muốn cứu ta, thật ra cũng có cách, nhưng… mà thôi, thôi vậy.” Ta đang đợi Sơ Không thể hiện quyết tâm cho ta thấy, nhưng im lặng hồi lâu mà nó vẫn
chẳng nói gì. Ta tò mò liếc mắt nhìn nó, thấy mắt thằng bé sáng lên rạng rỡ, nhìn ta chăm chú. Ta bỗng thấy chột dạ, chẳng lẽ đứa bé này nhận ra ta đang lừa nó?
Nhưng một lát sau, thịt viên Không lại nhào lên
ôm lấy cổ ta, nó vỗ lưng ta, tỏ vẻ người lớn an ủi ta: “Tiểu Tường đừng
sợ, Sơ Không sẽ mãi mãi ở bên người, người đừng sợ.”
Ta thở dài
một tiếng, chẳng buồn giả vờ yếu ớt nữa, nói thẳng với hắn: “Tiểu Tường
không dễ chết như thế đâu, chỉ cần sau này tháng nào cũng có người dùng
tiên khí đuổi yêu khí trên cánh tay của ta đi thì Tiểu Tường sẽ không
chết.”
Sơ Không buông ta ra: “Hàng tháng đuổi yêu khí của Tiểu Tường? Sơ Không, Sơ Không bây giờ làm được không?”
“Có thể.” Ta lấy một cánh tay khác xoa đầu thịt viên Không, “Có điều giờ ngươi không đuổi hết được.”
“Con sẽ cố gắng tu tiên pháp!” Nhận được câu trả lời của ta, hắn cao giọng
như đang thề thốt: “Sau này con nhất định sẽ chăm chỉ tu tiên pháp!” Lúc ấy, khóe mắt Sơ Không đỏ ửng lên, nước mắt rơi lã chã: “Sau này Sơ
Không sẽ không lười biếng nữa, con phải chăm chỉ tu tiên pháp rồi bảo vệ cho Tiểu Tường, không… không bao giờ để Tiểu Tường bị thương nữa! Hu
hu!”
Đúng là một đứa bé kì lạ, biết ta có thể sống mà lại òa khóc.
Ta không biết khoảnh khắc ta nhắm mắt lại Sơ Không đang nghĩ gì, nhưng kể
từ đó quả thật nó rất chăm chỉ tu luyện, không còn lười biếng nữa. Vì
thế ta rút ra được một chân lí: Đàn ông và trẻ con… đều phải dạy.
Năm tháng ở nhân gian thấm thoắt thoi đưa, chả mấy chốc Sơ Không đã được
mười tám tuổi, ba hồn bảy phách chỉ còn thiếu một phách. Trải qua nhiều
năm tu hành, trí tuệ giờ đã như người bình thường, hắn tiếp thu tiên
pháp càng nhanh hơn, trong quá trình học hắn cũng ngày càng có hứng thú, muốn học nhiều thứ hơn. Dần dà ta cũng không thể dạy hắn được nữa. Sơ
Không thường ra ngoài ngao du, nhưng dù có đi đâu, mười lăm hàng tháng
đều quay về núi Lộc Hoa, hoàn thành đúng lời hứa xua tan yêu khí trên
tay từ hồi nhỏ.
Dù rằng cả hắn và ta đều biết, thật ra chẳng có yêu khí nào cả.
Ta đương nhiên rất vui khi thấy Sơ Không trưởng thành, điều lo lắng duy nhất là Sơ Không vẫn chưa thể luyện được tiên thân.
Giữa mùa hè năm nay, hổ tinh Đại Hoa chấm được một chàng tú tài dưới trấn
bèn cướp chàng ta về làm chồng. Hôn lễ được tổ chức vào đêm trung thu.
Là một vị tiên, ta đương nhiên không thể cho phép hành động cướp chồng
này xảy ra được, nhưng vài lần tới lãnh địa của Đại Hoa đều thấy chàng
tú tài kia ỡm ờ nên cũng để mặc nghiệt duyên của họ. Là một người tu
tiên, đương nhiên Sơ Không cũng không dễ dàng để yên cho chuyện cướp
chồng này. Không biết mấy năm nay hắn ở dưới núi bị nhiễm tư tưởng hủ
nho của ai mà nhất quyết muốn đưa tú tài về trấn, vì thế đã mấy lần trở
mặt với cô bạn thuở nhỏ Đại Hoa.
Đêm đó, Sơ Không lại đi “cứu” chàng tú tài kia lần nữa, ta chạy theo sau lôi hắn về, răn hắn rằng:
“Chàng tú tài kia cũng thích Đại Hoa, ngươi cố sức phá đám làm gì?” Ta liếc
nhìn hắn: “Lẽ nào, ngươi cũng thích chàng tú tài kia?”
Sơ Không bĩu môi: “Tiểu Tường đang nghĩ gì thế, bọn họ là người và yêu, không thể ở bên nhau.”