Khi tới phủ tướng
quân, cha Tống bắt đầu kể một câu chuyện đã lâu cho ta nghe, ông ấy nói, lúc ta còn ở trong bụng mẹ, phu nhân của đại tướng quân cũng từng mang
thai, thế là hai nhà lại bày ra cái mô típ hứa gả lạc hậu, nếu đồng giới thì kết thành anh chị em, nếu khác giới thì cứ thế mà làm. Nhưng không
ngờ, một ngày tướng quân phu nhân bất cẩn trượt ngã nên mất đứa con, sau đó không mang thai nữa…
Ta cắt phăng mạch kể đầy xúc cảm của ông: “Đâu mà, mấy hôm trước con có gặp tướng quân phu nhân, bụng bà ấy bự lắm.”
Nói xong câu này, ta bỗng có một dự cảm cực kì xấu.
Cha ta nhìn ta tha thiết, sau đó gật đầu: “Đúng thế, quả thực hôm nay tướng quân phu nhân vừa sinh được một cậu con trai, Vân Tường, con có thể
nhìn thấy vị hôn phu tương lai của mình rồi nhé.”
Ta ngẩng đầu
lên, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng đang mỉm cười của cha ta dưới ánh
nắng ngược chiều, mắt ta long lanh nước, bình tĩnh hỏi ông: “Cha đã từng thấy Thảo Nê Mã[1] chưa?”
[1] Thảo Nê Mã: có 2 cách hiểu. Một
tên một loại cừu “song sinh” với loài lạc đà không bướu, tên khác là
Alpaca. Hai là từ này đồng âm với (con mẹ nó), một câu chửi tục.
Cha Tống ngạc nhiên.
Ta cúi gằm đầu, ôm ngực nỉ non: “Cha có hiểu cảm giác tim mình bị một vạn
con Thảo Nê Mã chạy vút qua như tên bắn không? Không… cha không hiểu
được đâu.” Ta lau nước mắt, đảo cặp mắt cá chết nhìn cha mình, “Cha đưa
con đi xem đi.”
Sải bước vào cửa lớn phủ tướng quân, người hầu
xung quanh cúi người hành lễ với cha ta và ta, tiếng chào đón của bọn họ át cả tiếng lầu bầu “Tên khốn tới muộn” của ta.
Tin tướng quân
hân hoan đón quý tử truyền đi rất nhanh, ta và cha vừa ngồi trong đại
sảnh được một lát thì các quan viên lớn nhỏ trong thành đã lục đục mang
quà mừng đến. Cha ta vội vàng hàn huyên với đồng liêu, ta thì lặng lẽ
chạy tới hậu viện, người của phủ tướng quân đều biết ta nên không ai
ngăn cản. Ta đội lốt bé con ngây thơ chạy thẳng vào buồng ngủ của tướng
quân phu nhân, vừa tới ngoài cửa đã nghe thấy tiếng cười yếu ớt của bà:
“A Lương, con trai rất giống chàng.”
Giọng nói cộc cằn của đại tướng quân giờ lại mềm như nước, ấm tới nỗi ta suýt không nhận ra.
“Không, con trai giống nàng.”
Ta không cho thị vệ ngoài cửa thông báo, lén lút chui vào phòng, nấp sau
cửa, ló đầu nhìn xung quanh. Bên cạnh tướng quân phu nhân là một cục
thịt bị bao kín mít, chỉ để lộ mặt, mà theo góc nhìn của ta, chỉ thấy
mắt mũi và mắt nó đều nhăn tít lại. Ta thấy tướng quân và phu nhân đều
lú lẫn cả rồi, thằng nhóc này rõ ràng trông y như một cái bánh bao, cùng lắm là một cái bánh sủi cảo, xem nó giống ai thế quái nào được.
Hình như nhận ra sự có mặt của ta, đại tướng quân ngoảnh lại, liếc một cái
rồi lập tức cười tít mắt, ông véo mặt bánh bao nhỏ: “Tiểu tử, may mắn
ghê cơ, còn chưa mở mắt mà vợ đã đứng cạnh cửa chờ rồi, không mau dậy
xem đi.”
Nghe vậy ta không tiện trốn nữa, thoải mái bước ra ngoài: “Con chào tướng quân, chào phu nhân.”
Tướng quân gật đầu: “Tiểu nha đầu sốt ruột mò tới tận đây rồi đấy, cha con và mấy người nữa chắc cũng đã đợi lâu. Phu nhân ráng nghỉ ngơi cho khỏe,
ta ra trước.”
Phu nhân mệt mỏi gật đầu, tướng quân đi ngang qua
ta không hề khách khí vỗ đầu ta, “Nha đầu, đi đi, qua xem con trai ta,
tướng công của con.” Nói xong rảo bước ra ngoài.
Ta cũng thoải mái chạy tới bên giường, bò ra thành giường quan sát hình dáng kiếp này của Sơ Không.
Thằng nhóc nhăn nheo này xấu quá, ta ngẩng đầu nhìn tướng quân phu nhân,
không dám tùy tiện ra tay đánh nó, đành phải chớp mắt ngoan ngoãn hỏi:
“Phu nhân, con sờ được không ạ?”
“Được chứ.”
Ta chìa ngón
trỏ ra, chọc chọc vào mặt nó, cảm giác mềm mại biết bao. Không ngờ tên
ác ma áo đỏ đánh mông ta kia lại có cùng linh hồn với thằng bé này. Ta
thoáng tròn mắt vì kinh ngạc. Thì ra đây chính là sinh mạng mới, rũ bỏ
mọi thứ của kiếp trước, sạch sẽ tới mức khiến người khác phải kính nể.
Thấy thằng bé nắm chặt đấm tay, ta tò mò chọc một tí, không ngờ nó lại giang hai tay tóm lấy ngón trỏ của ta, bấu rất chặt, sau đó kéo vào trong
miệng.
Ta sợ tới ngây người, bàn tay nhỏ bé của nó như đang mò
mẫm trái tim ta, rồi tìm ra một khoảng ấm áp. Vật thể nhỏ nhắn này quả
thực rất thần kỳ.
“Vân Tường, thằng bé thích con đấy.” Tướng quân phu nhân vuốt ve mặt nó, dịu dàng nói với ta: “Con thích thằng bé không?”
Tim ta giật thót, ta thấy nếu trong hoàn cảnh này mà nói “Con thích bắt nạt nó” hẳn sẽ bị sét đánh, vì thế đành thức thời gật đầu: “Dạ!” Đầu ngón
tay ta bỗng mềm mềm, thằng bé đang ngậm tay ta mút chùn chụt. Tim ta
bỗng thấy ngưa ngứa, thả lỏng cơ thể nhoài lên giường, nói như bị mê
hoặc: “Rất thích…”
Cảm giác ấm nóng lại còn mềm mềm này còn khiến người ta mụ mị hơn cả làn gió mát phả từ chiếc quạt tròn của Chức Nữ.
“Hay quá, vậy từ nay về sau các con có thể dắt tay nhau tới già, bạc đầu
răng long rồi.” Tướng quân phu nhân từ tốn nói, “Mặc dù con lớn hơn
thằng bé vài tuổi, nhưng có gì to tát đâu, bây giờ con bảo vệ nó, sau
này nó sẽ che chở cho con.”
Giọng nói nhẹ nhàng của bà bồng bềnh
quanh ta, hai tiếng “Tướng công” đạp ta về hiện thực, tiếng cười hả hê
sau khi ra khỏi điện Lăng Tiêu của Lý Thiên Vương ngày hôm đó lại vang
vọng bên tai. Ta bất giác rùng mình, lắc đầu nguầy nguậy. Thấy rành rành viễn cảnh nàng dâu nhỏ theo đuổi chồng đang đi từng bước về phía mình,
mà giờ phút này còn bị bề ngoài của kẻ địch mê hoặc tâm trí.
Thất bại nhường nào, nhục nhã nhường nào…
Hôm ấy ta không nhớ mình đã thẫn thờ về nhà thế nào, chỉ biết sau khi ăn
cơm tối xong cha ta vuốt tóc ta rồi bảo: “Vân Tường, sau này nhất định
phải chung sống hòa thuận với Hải Không đấy.” Cái vẻ đó cứ y như đã tống ta ra ngoài.
Ta kinh ngạc hỏi ông: “Hải Không là ai?”
“Chính là con trai Lục thúc của con đó, không phải hôm nay con đã gặp rồi à, thích không?”
Ta thẫn thờ gật đầu nói: “Thích, Lục thúc đặt tên hay quá, rất có tầm nhìn chiến lược của quân sự, không hổ là tướng quân đứng đầu triều ta.”
Chẳng phải sao, Lục Hải Không, ngươi là đồ ngang ngược ức hiếp người quá đáng còn gì.
Vòng xoay số phận bắt đầu dịch chuyển kể từ ngày hôm đó. Trong giấc mơ nửa
đêm, ta dường như có thể thấy vẻ cúi đầu hưng phấn múa bút của Lý Thiên
Vương, còn ta như miếng thịt bị xiên qua sào trúc, mặc cho cái bút nhớp
nháp mực đó bôi vẽ lung tung, quét đi quét lại trên người.
Ta kéo chăn trùm kín đầu để xóa tan hình ảnh đáng sợ này đi, mãi cho tới khi không thở nổi nữa mới hất chăn ra, ngồi bật dậy.
Không được! Nếu cứ đầu hàng số phận như thế thì thật quá phí cái bụng đen tối này, quá phí cái kí ức ăn tạp uống tạp ở Thiên giới! Ta phải đấu tranh!
Ta cắn ngón tay, ưu sầu nhíu mày suy tính, có cách nào vĩnh viễn thoát khỏi thằng nhãi Sơ Không kia không nhỉ…
Bỗng một tia sáng chợt lóe trong đầu ta, Lý Thiên Vương viết bảy kiếp tình
duyên. Nếu ta và Sơ Không một kẻ chết sớm, đi đầu thai sớm, đến khi
người kia nhắm mắt xuôi tay thì đã chệch khỏi quỹ đạo đầu thai của người chết trước rồi, nếu vậy, mấy kiếp sau này không cần cố tránh cũng tự
lỡ!
Nghĩ ra điểm mấu chốt này, ta sung sướng chạy tới trước gương đồng chu mỏ lên hôn choẹt mình trong đó mấy cái.
Thân phận tiểu thư tướng phủ quả là một vị trí tuyệt vời có thể danh chính
ngôn thuận ăn bơ làm biếng, đương nhiên ta sẽ không nỡ lòng nào tự kết
liễu một cuộc sống như thế, nếu vậy…
Ta nhìn cái mặt ngấn thịt
đen tối trong gương, cười sằng sặc: “Lục Hải Không yêu quý, vì cuộc sống hạnh phúc sáu kiếp còn lại của chúng ta, ngươi chết đi nhé?”
Mất mấy ngày vạch kế hoạch cẩn thận, ta hớn hở chạy tới phủ tướng quân,
đúng lúc trong phòng không có người, quả là một cơ hội trời cho.
Lục Hải Không im lặng nằm trong nôi, so với mấy ngày trước thằng nhóc đó
đẹp ra không ít, da dẻ trắng nõn mềm mại, lông mi vừa rậm vừa dài. Ta
không kiềm lòng được nhào tới bên nôi, thò tay chọc cái miệng đang chu
lên của nó, ai ngờ chọc nó tỉnh luôn.
Nó chớp chớp đôi mắt to tròn lanh lợi nhìn ta, ta giật thót, xấu hổ chết mất, lại manh động rồi.
“A.” Nó kêu lên một tiếng không biết có ý gì, sau đó vươn ngón tay dính đầy nước miếng túm lấy bím tóc bị tuột của ta.
“A!” Nó ra sức kéo làm đầu ta đau nhói, thằng nhóc đáng ghét này khiến ta nhớ tới tên áo đỏ hung hãn kia.
Ta dằn mấy bong bóng màu hồng trong lòng xuống, vươn tay bóp cổ thằng bé
con, cảm giác ấm mềm mà yếu ớt khiến ta thấy mình không cần phải dùng
nhiều sức, chỉ cần chạm thêm vài cái là nó sẽ tự vỡ tan.
Nhưng dù gì đây cũng không phải là tên to cao dày dạn đó… Nhìn ánh mắt hồn nhiên của thằng bé là ta lại mềm lòng. Nó đâu biết ý đồ của ta khi bóp cổ nó, bàn tay nhỏ bé buông tóc ta ra, rồi lại túm lấy tay ta, nắm lấy ngón
trỏ ngậm vào miệng giống lần trước, như thể đây là chuyện nó thích nhất
vậy.
Nó đá chân, tỏ ý vui vẻ.
Ta cũng muốn đá theo, nhóc con đừng lưu manh thế chứ! Ngươi bảo chị đây xuống tay thế nào hả!
Ta đang bối rối thì đột nhiên cửa bị đẩy ra, vú em của phủ tướng quân và
một đám hầu gái bước vào: “Ôi chao, sao thiên kim tướng gia lại ở đây?”
“Ta…” Ta ho khan một tiếng, bình tĩnh đáp: “Ta tới thăm tiểu tướng công của ta.”
Tất cả mọi người đều hiểu mà lén cười mờ ám, bà vú bỗng nói một câu thật
kinh khủng: “Bây giờ chúng nô tì phải hầu tiểu thiếu gia tắm, Tống tiểu
thư có muốn ở lại không?”
“Không không. Ta đi trước…” Ta vừa mới
rụt tay về, Lục Hải Không bỗng kêu i i a a. Ta giật mình ngây người nhìn nó, bỗng chốc nó khóc toáng lên, nước mắt nước mũi giàn giụa, thê thảm
tới mức ta không dám nhìn.
Ta sợ quá đứng sững, hồi ở Thiên giới
chưa có một sinh vật nào khóc thảm thiết trước mặt ta như thế, ta vô
thức nhét tay lại vào miệng nó. Ngậm ngón tay ta, nó mau chóng im bặt,
chép miệng, gương mặt đong đầy hạnh phúc.
Ta nín thinh, bà vú cười nói: “Hay quá, tiểu công tử không xa Tống tiểu thư được rồi.”
Ta đảo đôi mắt cá chết của mình, lẳng lặng nhìn đám người trần ngu xuẩn.
Thế là dưới tình huống bắt buộc, ta phải thưởng thức cảnh Lục Hải Không bị
lột sạch ra tắm, chẳng có tí cảm giác rạo rực nào mà y như kiểu bà cô
giặt da lợn, được cái là đống trắng nõn mềm mại này vân vê rất chi sướng tay.
Nhưng dù nói thế nào, ta vẫn đã mềm lòng mà bỏ lỡ một cơ hội tuyệt hảo để giết Lục Hải Không.
Kể từ đó, hôm nào ta cũng chạy sang phủ tướng quân, ngày ngày đều có thể
thấy Lục Hải Không, nhưng bà vú và đám hầu gái sau lần đó không bỏ bê
Lục Hải Không chút nào nữa, đến một kẽ hở cũng chẳng chừa.
Ta bèn cân nhắc tới việc chờ thằng bé này lớn, đợi tới lúc có thể tự mình ra ngoài chơi thì bỏ rơi nó.
Ai ngờ cứ thế mà chờ tận năm năm, chờ tới mức cứ mỗi lần nhìn thấy Lục Hải Không là mắt ta lại xanh lè, tướng quân và phu nhân suốt ngày chọc ta:
“Con bé này trúng độc của Hải Không rồi hả? Cứ rảnh là tới ngóng thằng
bé, không phải vội, mấy đứa còn cả đời bên nhau cơ mà.”
Cả đời quá dài, ta chỉ cần một sớm một chiều để… khử nó thôi, ta quyết tâm rồi.
Khi mười tuổi, ta đã lông bông hết thuốc chữa. Cha Tống hoàn toàn tuyệt
vọng, mắt nhắm mắt mở mặc ta muốn làm gì thì làm. Tất nhiên là ta phải
chiếm gọn ưu thế, gây dựng danh hiệu Hỗn Thiên Ma Vương ở kinh thành này rồi.
Vào ngày sinh nhật tròn năm tuổi của Lục Hải Không, cuối
cùng ta cũng tìm ra cách lừa bà vú và đám hầu gái, lén đưa nó ra khỏi
phủ tướng quân.
Ta cân nhắc một lát, trong phủ tướng quân không
có cơ hội ra tay, nhưng ra phủ thì có cả tá, ví dụ như bờ sông trơn
trượt này, cành cây giòn tan này, bất cứ nơi nào cũng đều có thể xảy ra
chuyện không may.
Ta phấn khích xoa tay, Lục Hải Không lại dính
chặt vào người ta thẽ thọt: “Vân Tường, hay là chúng ta về đi, cha nói
bên ngoài nhiều người, không an toàn.” Thằng bé này từ nhỏ đã bị trông
coi nghiêm ngặt, chỉ cần ra khỏi cửa là có một hàng dài đi theo, chưa
từng “cải trang vi hành”, vì thế lúng túng nhìn dòng người đông đúc
trong buổi chợ phiên.
Ta đang tính xem nơi nào có thể để Lục Hải
Không “gặp chuyện không may” một cách hoàn hảo nhất thì nó kéo áo ta:
“Vân Tường, về đi.”
“Cấm ồn ào!”
Thằng bé ngoan ngoãn ngậm miệng, rồi lại bất an nhìn xung quanh một lượt. “Vân Tường,” nó gọi ta
bằng cái giọng đầy vẻ tội nghiệp, rồi đưa bàn tay mập mạp tới trước mặt
ta, “Phải nắm cơ.” Ta vô thức nắm lấy tay nó, một ánh sáng lóe lên trong đầu, nói: “Nhóc con, muốn tới chùa Đàn Chá không?” Đó là một ngôi chùa
gần vùng ngoại ô, đường xá gập ghềnh ít người qua lại, đường lên đó vừa
hẹp vừa nhỏ, thằng nhóc này trèo lên cực kì dễ ngã.
Nó nghĩ một lát: “Nơi đó xa lắm, không an toàn.”
“Có sao đâu, chúng ta sẽ về ngay mà.”
Thằng đó vẫn bướng bỉnh lắc đầu, ta nghĩ một lát, thở dài đầy tiếc nuối: “Vậy à… Hôm nay là sinh nhật ngươi, ta còn muốn xin một lá bùa hộ mệnh cho
ngươi, nghe nói bùa chùa Đàn Chá linh lắm.” Ta buông lỏng tay nó, mặt
ngập vẻ thất vọng: “Ngươi không muốn đi thì thôi.”
“Vân Tường…” Nó hơi luống cuống, vội vàng túm lấy ta, do dự hồi lâu rồi nói, “Chúng ta đi đi.”
Vẻ nuối tiếc loáng cái đã sạch bách, ta kéo thằng bé đi: “Được, lên đường.”
Sơ Không ơi là Sơ Không, người đừng trách ta độc ác, cách này chính là sự cân bằng tốt nhất cho ta và ngươi.
Đừng hỏi sao ta không chết, bởi vì tự sát là một việc quá tàn nhẫn, mà ta lại quá mềm lòng…