Muốn tới chùa Đàn Chá phải băng qua khu phố sầm uất của kinh thành, Lục Hải Không chưa từng
đến mấy nơi thế này bao giờ, nhìn gì cũng thấy ngạc nhiên. “Vân Tường!
Đó là gì?” Ta nhìn theo hướng nó chỉ, bĩu môi đáp: “Mứt quả, vừa cứng
lại vừa ngọt, chả ngon nghẻ gì đâu.”
Mắt Hải Không sáng rực: “Ăn đi…”
Ta thấy đây có lẽ là bữa ăn cuối cùng trong đời Lục Hải Không, về tình về
lí quả thực không nên keo kiệt một đồng mứt quả này, vì thế ta cực kì
hào phóng lấy quỹ đen ra, tìm một đồng tiền trong đống bạc vụn, vênh mặt đi về phía chủ sạp.
Năm đó ở Thiên giới, ta chắc chắn không thể
có nhiều tiền mang theo thế này, giờ đã giàu có muốn mua mứt quả thì mua mứt quả, đúng là đời người chẳng thể nói trước chuyện gì sẽ xảy ra.
Đang suy tư thì đột nhiên kẻ trước mặt va mạnh vào người ta, ta loạng
choạng ngã nhào xuống đất. Lục Hải Không bên cạnh sợ hãi, vội vàng đỡ
lưng ta, hoảng hốt gọi: “Vân Tường! Đau không đau không?”
Ta lắc đầu, chợt nhận ra, túi tiền trong tay mất tiêu đâu rồi!
Nhớ tới những ngày nghèo khổ không có một cắc trên Thiên giới, đầu ta lập
tức nóng bừng, ta khó khăn lắm mới tiết kiệm được chỗ đó đấy! Muốn cướp
thì cướp, đúng là còn khốn kiếp hơn tên Sơ Không quất nát cây quạt tròn
của ta!
“Mẹ mày!” Ta xắn tay áo, bật dậy quát: “Chôm tiền táo bón cả đời! Tên trộm kia đứng lại cho ta!” Hét xong ta bèn chạy theo, không thèm quan tâm Lục Hải Không chân ngắn có theo kịp được không.
Tên trộm đằng trước hình như không ngờ một con nhóc mười tuổi như ta cũng
dám đuổi theo, gã chột dạ, cắm đầu cắm cổ chạy. Phố xá sầm uất đông
người, tên trộm đằng trước va đập tứ tung, gà bay chó sủa, còn ta thì
lợi dụng cơ thể nhỏ nhắn của mình mà len lỏi, chả mấy chốc đã đuổi kịp
gã.
Sau khi được lục đạo luân hồi gột rửa, tiên pháp của ta mất
hết, nhưng vẫn còn nhớ vài ngón đòn chân tay, tuy không đấu nổi người có võ công cao cường nhưng cũng đủ xử loại trộm cắp nhãi nhép này. Đối
phương là một gã đàn ông trung niên, hình thể lớn hơn ta rất nhiều, cho
nên ta phải tốc chiến tốc thắng, tất nhiên là không thể đấu tay đôi rồi. Vì thế lúc bắt trộm ta vơ luôn cái chày cán bột của ông chủ gánh hàng
rong, khi cách gã ba bước, ta vung cái chày từ dưới lên trên, chỉ nghe
thấy một tiếng “Bang” vang lên ngay chính giữa chỗ hiểm trong đũng quần
của tên trộm. Gã hét toáng lên, sau đó ngã thẳng xuống đất, ôm chặt đũng quần, vặn vẹo y như sâu róm.
Ta tiếp tục xông tới nhảy lên đạp mạnh thêm mấy cái vào đũng quần gã, tên trộm sùi bọt mép, xỉu luôn tại chỗ.
Ta ném cái chày cán bột đi, lấy lại túi tiền từ trong túi áo tên trộm:
“Hừ, dám cướp tiền của bản cô nương đây, đã muốn xuống mồ chưa hả?”
Cẩn thận đếm lại đống bạc trong túi, thấy không thiếu một cắc, ta mỉm cười
hài lòng: “Lục Hải Không, chúng ta đi mua mứt quả thôi.”
Xung quanh im phăng phắc.
Ta chớp mắt, nhìn xung quanh, lúc này mới nhận ra quanh đây toàn những người xa lạ đang hoảng hồn.
“Ế?” Ta sửng sốt, Lục Hải Không… đâu rồi?
Thực ra, so với việc lạc mất Lục Hải Không, mục đích ban đầu của ta còn đáng sợ hơn mới đúng, nhưng sau khi để lạc nó, ta lại cực kì hoảng loạn.
Vì thế ta bắt đầu tưởng tượng ra đủ loại thảm cảnh, nếu Lục Hải Không chết ngay thì không sao, nhưng nếu nó bị kẻ xấu bắt đi bán làm cu li, làm
tôi tớ, thậm chí… bán vào kĩ viện. Những hình ảnh đó cứ lởn vởn trong
đầu khiến ta càng suy sụp.
Nếu quả thật là thế, ta cảm thấy Sơ
Không mà xuống địa ngục thật, dù có phải liều mình hồn phi phách tán
cũng phải khiến ta biến khỏi Tam giới. Làm người không thể tuyệt tình
quá.
Dọc quãng đường ta vẫn gọi tên Lục Hải Không, chưa bao giờ
ta hi vọng nó bình an vô sự xuất hiện trước mặt ta như thế này, nhưng
tìm suốt một ngày cũng không có kết quả.
Trời sẩm tối, bốn cánh
cửa lớn của kinh thành đã bắt đầu chốt khóa, nếu có kẻ bắt cóc Lục Hải
Không thì chỉ sợ lúc này đã trốn được khỏi thành rồi, bằng sức của ta
chắc chắn không thể tìm thấy người. Ta nghĩ dù sao Lục Hải Không cũng là con trai của đại tướng quân, để tìm con trai, đại tướng quân dùng chút
đặc quyền chắc cũng chả sao, nghĩ tới đó, ta lập tức chạy về.
Hai chiếc đèn lồng lớn trước phủ tướng quân đã được thắp sáng, thị vệ canh
cửa đứng nghiêm chỉnh, ta đang định chạy qua thì đã thấy cha Tống mang
vẻ áy náy bước ra khỏi phủ tướng quân, đại tướng quân cũng đi cùng ông,
cha Tống lắc đầu nói: “Chỉ trách ta bình thường không dạy dỗ nghiệt nữ
cho tốt, để nó to gan tới mức gây ra họa ngày hôm nay. Lục huynh, đợi ta tìm được con nhóc đó, nhất định sẽ đưa nó tới xin lỗi.”
Ta bỗng
thấy hồi hộp, không phải Lục Hải Không thực sự xảy ra chuyện rồi đó chứ. Không thèm quan tâm cha Tống sẽ phạt thế nào, ta chạy vọt qua: “Cha,
tướng quân, Lục Hải Không nó… nó sao rồi?”
Lục tướng quân còn
chưa nói gì, ông già bị ta chọc giân tới méo râu chặn ngang: “Sao rồi!
Con nhóc hư hỏng còn dám hỏi sao rồi! Bình thường ta chiều con quá, để
con không biết trời cao đất dày gì nữa, hôm nay ta phải dạy cho con một
bài học mới được!” Cha Tống nắm tay ta kéo về phía cổng phủ tướng gia
đối diện, còn chưa vào cửa đã hét lên: “Lão Triệu! Lấy gia pháp ra!”
Đây là lần đầu tiên cha Tống nói muốn dùng gia pháp với ta, ta vừa sợ bị
đánh vừa cố chấp hỏi: “Lục Hải Không thực sự bị người ta bắt cóc đem bán rồi sao? Mới có một lúc mà đã bị bán rồi á? Bán thế nào… bán được bao
nhiêu?”
Cha Tống giận quá run bần bật: “Tao thật muốn lôi mày đi bán!”
“Tống huynh.” Lục tướng quân nói xen vào, “Vân Tường còn nhỏ, đương nhiên
không hiểu chuyện, vả lại thằng bé nhà ta cũng không xảy ra việc gì lớn, chuyện này cho qua đi.”
Không đợi cha Tống trả lời ta đã xía vô: “Lục Hải Không không xảy ra chuyện gì lớn? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì nhỏ?”
Lục tướng quân có chút bất lực nhìn ta thở dài: “Bị một vài... kẻ xấu bắt
được, may mà ám vệ của phủ tới kịp, thằng bé chỉ bị sứt răng thôi, thêm
vài vết thương nhẹ nữa. Nhưng quả thực hôm nay Vân Tường không nên một
mình đưa Hải Không ra khỏi phủ tướng quân.”
Biết Lục Hải Không
không làm sao, ta thở phào nhẹ nhõm, không để ý xem sau đó tướng quân
nói những gì, quay đầu huỵch toẹt luôn với cha Tống: “Cha, cha thấy đó,
nó không sao, nó vẫn còn trinh, vẫn còn sống.”
Mặt cha Tống cứ
thoắt xanh thoắt trắng. Lục Tướng quân đằng sau hình như đang khuyên cha ta gì đó cũng nghẹn họng, nhìn cha Tống nói: “Mười tuổi cũng không còn
nhỏ nữa, chẳng mấy chốc là tới cập kê, Tống huynh tăng cường dạy dỗ cũng là điều dễ hiểu, Lục mỗ đi trước.”
Ta bỗng nhận ra vừa nãy đã
phun một câu chuốc vạ, đang định bù lại thì cha Tống đã túm tay ta lôi
xềnh xệch về nhà, nghiêm khắc nói: “Lại đây!”
Nghĩ tới cái roi
mây trong từ đường mông ta đã đau âm ỉ, không có tiên pháp hộ thể, bị ăn đòn là một chuyện vô cùng đáng lo. Ta méo miệng, mắt rưng rưng: “Cha,
con gái sai rồi.”
Cha Tống không thèm để ý: “Chính vì bình thường ta quá dung túng con nên con mới thành ra cái tính này, hôm nay phải
đánh, có khóc ra máu cũng phải chịu.”
“Cha!” Nước mắt nước mũi
của ta đồng loạt rơi lã chã, giống hệt vẻ bi thảm của Lục Hải Không lúc
mới sinh, ta quỳ sụp xuống, ôm đùi cha ta, khóc khàn cả giọng: “Con gái
biết sai thật rồi mà! Con sẽ không bao giờ mang Lục Hải Không ra phủ một mình nữa! Sau này con nhất định sẽ ngoan ngoãn vâng lời cha! Ngày ngày ở nhà đọc sách, thêu thùa.”
“Hừ!” Cha Tống cười lạnh, “Cái chiêu
này tháng trước dùng rồi.” Ông nghiêm mặt, trịnh trọng nói: “Đừng có
khóc lóc trên đường, người ta thấy lại cười tướng phủ ta.” Ông nói bằng
ngữ điệu này thì đúng là giận thật rồi.
Ta biết trận đòn hôm nay
không thể tránh nổi nữa, vừa lau nước mắt đang định đứng lên thì bỗng
nghe thấy tiếng cửa phủ tướng quân đằng sau bị đẩy ra, thằng nhóc bé tí
không mặc cả áo ngoài, mắt đỏ hoe đứng đó. Trán nó còn bị quấn vài vòng
băng, chắc là vết thương ngày hôm nay.
Lục Hải Không thấy ta ôm
đùi cha Tống ỉu xìu ngồi dưới đất thì thoáng run rẩy, dầu gì trước mặt
thằng nhóc này, ta vẫn luôn giữ hình tượng cao lớn mạnh mẽ.
Ta
buông cánh tay đang ôm đùi cha Tống ra, đường hoàng ngồi xổm dưới đất,
đang bụng nó ra làm chi thì đã thấy Lục Hải Không mếu máo, nước mắt nước mũi giàn giua. Ta đang ngơ ngác thì bà vú và đám hầu gái vội vàng đuổi
theo phía sau đua nhau dỗ dành nó, Lục Hải Không lại ương bướng đẩy hết
mọi người ra, vừa lau nước mắt vừa tập tễnh nhào về phía ta.
“Vân Tường... Hu hu hu...” Một tay lau nước mắt một tay túm lấy tóc ta, “Vân Tường không cần Hải Không nữa, Vân Tường không cần Hải Không nữa, ta
làm thế nào cũng không đuổi kịp!”
Miệng ta giần giật, tìm bừa một lí do cho qua chuyện: “Chẳng phải vì ta muốn mua mứt quả cho ngươi sao...”
Tiếng khóc của Lục Hải Không nhỏ đi, mở to đôi mắt sáng ngời trong chốc lát,
sau đó lại òa lên nức nở: “Hu hu hu, đều là lỗi của Hải Không, chỉ tại
Hải Không muốn ăn mứt quả, bây giờ Vân Tường còn phải chịu đòn nữa... Để Vân Tường bị bắt nạt, là lỗi của Hải Không, không bảo vệ được Vân
Tường, là lỗi của Hải Không, Hải Không ngốc, lại gây rắc rối cho Vân
Tường.”
Nó lết từng tí tới trước mặt ta, ôm lấy cổ ta, nước mũi nhầy nhụa, khóc nức nở như thể nó mới là người bị đánh.
Ta ngơ ngác, để mặc nước mắt nó thấm ướt vai áo, có giọt còn chui vào cổ
áo ta trượt xuống, vừa lạnh vừa ấm, ta cũng không hiểu sao biết rõ là nó làm bẩn quần áo của ta mà ta lại không hề tức giận.
“Đừng khóc.” Ta thuận tay xoa đầu nó, trong lòng lại nao nao, thì ra việc uống canh
Mạnh Bà và đi qua cầu Nại Hà lại có ý nghĩa thế này. Bất kể kiếp trước
nó là người hay là thần, bất kể yêu hận tình thù giữa hai người ra sao,
sau khi đầu thai tất cả đều biến mất. Ta không nhận ra ngươi, ngươi cũng không nhận ra ta, duyên phận chẳng qua cũng chỉ gói gọn trong một cuộc
đời...
Lục Hải Không ôm ta khóc hồi lâu, cha Tống đành phải đầu
hàng trước: “Được rồi được rồi! Ta không đánh nữa, hôm nay con tự tới từ đường quỳ mà ngẫm nghĩ lại đi.”
Đêm đó, Lục Hải Không cũng ngủ
cùng ta trong từ đường, ta dựa vào bàn thờ, nó gối lên đùi ta. Ngày hôm
sau khi tỉnh lại Lục Hải Không đã nằm trong lòng chớp mắt nhìn ta, nó
đưa cái tay ướt nhẹp ra nói: “Vân Tường, ngươi xem, ngươi chảy nhiều
nước miếng quá, ta giúp ngươi lau ướt đẫm cả tay áo rồi đây này.”
Ta nhíu mày, cốc trán nó: “Không được nói những lời làm ta xấu hổ.”
Nó thành thật gật đầu rồi ngồi bật dậy: “Ta không ghét Vân Tường đâu.”
Ta bĩu môi, ngươi không ghét là vì ngươi còn quá nhỏ, đợi tới khi tìm được kí ức thì không biết ghét ta đến thế nào đâu. Ta đang oán thầm thì Lục
Hải Không ôm chầm lấy cổ ta, cười tủm tỉm cọ vào người ta: “Chờ ta
trưởng thành rồi, Vân Tường sẽ không bị phạt nữa, làm gì cũng không bị
phạt, ta sẽ bảo vệ Vân Tường.”
Ta khinh thường đáp: “Ngươi cũng ghê thật. Đừng có học mấy lời bọn dân chơi lừa con gái nhà người ta chứ.”
Lục Hải Không im lặng ôm cổ ta, dưới ánh nắng chan hòa, đột nhiên lại có
một khoảnh khắc khiến ta muốn ôm lấy thằng bé hôn chụt hai cái.
Kể từ ngày đó, người trong phủ tướng quân đều cảm thấy tiểu thiếu gia chơi ít, dậy sớm, chăm chỉ học tập hơn trước kia rất nhiều, càng hăng say
học võ. Ta nghĩ, chẳng lẽ thằng nhóc này phát hiện ra “âm mưu chọc phá”
của ta nên bắt đầu phòng bị? Hay là... nó thật sự quyết tâm bảo vệ ta?
Nực cười! Thằng nhãi ranh ta dốc hết tâm sức để giết lại muốn bảo vệ ta?
Sơ Không mà nghe thấy câu này chắc cười trụi lông.
Nhưng dẫu nói thế nào, trong một khoảng thời gian dài sau đó, điều ta nhìn
thấy đầu tiên mỗi khi tỉnh dậy nhất định là thằng quỷ nhỏ mướt mồ hôi.
Nó nằm bò bên giường ta, cực kì hớn hở nói cho ta biết sáng hôm nay nó
dậy lúc nào, luyện được bao nhiêu võ, học thuộc được bao nhiêu bài thơ.
Mỗi ngày nghe nó kể lại những chuyện mình đã làm, ta lại hối hận đến độ
phải bóp chặt cổ tay, nếu cứ tiếp tục thế này... cứ tiếp tục thế này,
thì ta phải đánh ngươi kiểu gì đây hả thằng nhãi ranh kia!
Những
ngày tháng chật vật như thế kéo dài tới khi Lục Hải Không mười tuổi, ta
mười lăm tuổi. Ta, tiểu thư phủ Thừa tướng, Tống Vân Tường, tới tuổi cập kê.
Nhưng đúng vào tháng bảy nóng nực năm đó, cha Tống đột nhiên nghiêm mặt nói với ta, sau này không được gặp riêng Lục Hải Không nữa.
Ta chỉ nói là tư tưởng hủ nho của cha Tống đang tác oai tác quái, phẩy
tay không để ý tới ông, nhưng một tháng sau đó, quả thật ta không thấy
bóng Lục Hải Không đâu.
Trung thu năm ấy, trăng tròn vành vạnh
giữa trời, đột nhiên một mùi kì lạ bay khắp tướng phủ, ta quay đầu lại,
giật mình thấy phía phủ tướng quân đang bốc khói nghi ngút, chẳng mấy
chốc lửa đã vươn đến tận trời, ánh lửa bốc lên rừng rực như muốn cướp đi ánh trăng phương xa.
Ta chớp mắt, nhớ tới vẻ nghiêm nghị của cha Tống mấy hôm nay và Lục Hải Không không rõ tung tích, lập tức hiểu, a,
thì ra triều đình xảy ra chuyện rồi.
Ta lau cái miệng dính đầy vụn bánh trung thu, vừa mới đứng lên đã nghe thấy tiếng cha Tống quát: “Con đi đâu?”
“Con về phòng, no căng rồi.”
Mày cha Tống nhíu chặt, dặn dò thị vệ bên cạnh: “Để ý tiểu thư. Đêm nay không cho nó đi đâu cả.”
Ta quay người về phòng, thầm nghĩ nhà hàng xóm cháy to như thế mà cha Tống còn không dám ra xem một cái, nếu không phải là ý bề trên, thì ai dám
ra tay với phủ đại tướng quân thiên triều.
Kiếp này Lục Hải Không chắc khó thoát.
Mười năm, cuối cùng hắn cũng đi đầu thai sớm, phá hỏng bảy kiếp tình duyên cùng ta.
Lúc trở về phòng đi ngang qua từ đường, ta đột nhiên nhớ tới dáng vẻ Lục
Hải Không nằm trong lòng ta, mở to đôi mắt rực rỡ tràn đầy hi vọng ngày
hôm đó, nó nói nước miếng của ta làm ướt hết gấu tay áo nó, hừ, oắt con, ai chảy nhiều nước miếng thế chứ...
Ta bĩu môi, chân lại không thể bước nổi.
Hay là... ta sang nhặt xác cho nó nhỉ, dù gì cũng đấu trí đấu gan bao năm mà...
Thành thạo đánh lừa bọn thị vệ ngốc nghếch, ta trèo tường hậu viện chuồn ra
ngoài, vòng một vòng lớn, cuối cùng vòng tới cửa sau của phủ tướng quân. Phủ tướng quân lửa cháy ngút trời, nhưng ngoài tiếng lửa cháy tanh
tách, thì chỉ còn một không gian lặng im.
Ta nhìn chằm chằm cánh
cổng sau hồi lâu, nghĩ bụng, nếu ta cứ vào thế này ngộ nhỡ gặp đám sát
thủ đã giải quyết đâu vào đấy thì đúng là khó xử, tới lúc đó chẳng những không nhặt được xác Lục Hải Không, có khi còn mất cả mạng luôn ấy chứ,
không được. Ta bỗng nhớ ra khu tường phía đông của phủ tướng quân có một lỗ chó chui, nơi đó rất kín đáo, dù sát thủ vẫn còn ở trong thì cũng
không tìm thấy đâu.
Chẳng qua vì bao năm nay tiếp nhận tư tưởng
giáo dục ở nhân giới, ta thấy cái việc bò qua lỗ chó chui đúng là không
vẻ vang gì, mấy năm không bò rồi, hôm nay mà bò chẳng biết với cái dáng
này có qua được không.
Khi tới chân bức tường phía đông ta lại
kinh ngạc phát hiện ra một người đang bị kẹt ở đó, đích thị là Lục Hải
Không mà ta muốn đi nhặt xác cho. Nửa này ở ngoài, nửa kia lại ở trong,
đúng là xấu hổ thật, ta gật đầu, trầm ngâm nói: “Xem ra ta cũng không
vào được thật.”
Có điều, hình như bây giờ không phải lúc phát biểu cảm tưởng.
Lục Hải Không nghe thấy giọng của ta, ngẩng đầu lên, khuôn mặt vốn sạch sẽ
nay đã bị máu me bám đầy, ánh mắt trong trẻo lấp lánh nay lại u ám tựa
như phủ kín bụi trần. Nó ngơ ngác nhìn chằm chằm vào ta, chẳng có cảm
xúc gì, y chang một con rối gỗ.
Ta ngồi xổm xuống, nhờ ánh lửa
bập bùng trong bức tường mới thấy con mắt phải của nó như bị thứ gì đó
đốt cháy, không còn phân biệt được đâu là lòng trắng đâu là lòng đen nữa mà chỉ đục ngầu.
Nó bị kẹt trong lỗ chó chui, cảnh xấu hổ buồn cười thế này mà ta lại không cười nổi.
Ta vươn ngón tay ra, lần đầu tiên do dự không dám chạm vào nó, “Lục Hải
Không.” Nó không có phản ứng gì, vẫn ngơ ngác nhìn ta, ta lườm một cái,
không hiểu từng luồng áp lực trào dâng trong lòng là gì nữa, khẽ chọc
trán nó: “Còn sống không?”
“Vân Tường.” Giọng nó yếu ớt và mệt
mỏi, đầy vẻ ngỡ ngàng: “Ta còn sống...” Đó không giống một câu trả lời
mà như đang hỏi lại ta.
Cảm xúc khác thường trong lòng lại càng
mãnh liệt hơn, cuối cùng ta không kiềm được xoa đầu nó mấy cái, thấy tóc nó dinh dính, ta đoán chắc là nó bò từ trong vũng máu ra, chỉ trong một đêm mà nhà tan cửa nát, đối với một đứa bé mười tuổi mà nói, quả thực
quá tàn khốc.
“Ngươi còn sống.” Ta nhìn nó chăm chú, nhìn tròng
mắt đen bên trái của nó dần phản chiếu bóng dáng của ta, còn mắt phải,
chỉ sợ sau này không dùng được nữa.
Nó nhìn ta hồi lâu rồi mới hỏi: “Vân Tường tới cứu ta sao?”
“Ta vốn định tới nhặt xác cho ngươi.” Mắt nó tối sầm, gật đầu, ta lại nói:
“Có điều, bây giờ là tới cứu ngươi rồi.” Ta kéo tay nó, hỏi: “Kẹt chặt
lắm à?”
Nó như thể không dám tin, ngơ ngác nhìn ta chằm chằm,
nhưng nó còn chưa kịp nói gì thì ta đã cảm thấy người nó đang rụt về
phía sau, dường như bên kia tường đang có người túm chân Lục Hải Không
kéo về vậy. Lục Hải Không trợn mắt, luống cuống nhìn ta, nhất thời sợ
tới mức không nói nên lời.