Tên đó đã xuống Địa
phủ, lấy lại tất cả kí ức, hắn đã không còn là Lục Hải Không si tình nữa mà là một trong mười hai thần quân dưới trướng Mão Nhật tinh quân - Sơ
Không. Dù hắn vẫn còn nhớ những gì đời Lục Hải Không đã trải qua, nhưng
đối với hắn mà nói đó chỉ là một tiết mục xen giữa dòng đời. Trong mắt
Sơ Không thần quân giờ đây, ta là một con điên cắn nát cả vai hắn, là đồ đanh đá lăn lộn dưới đất, cào cấu đấm đá, cãi nhau chẳng nể mặt mũi, là sao chổi hại hắn, khiến hắn phải chịu oan ức làm cu li dưới Địa phủ năm năm.
Sơ Không hiện giờ, e rằng ngay cả ý định băm vằm ta cũng có ý chứ.
Lòng ta cũng có chút mất mát, nhưng nghĩ lại, những việc này rõ ràng đều là
hắn tới chọc ta trước, ta chỉ phản kháng chút xíu để tự bảo vệ mình
thôi. Vả lại kiếp trước ta đã vĩ đại hi sinh bản thân cứu hắn, để hắn
được sống vui vẻ hạnh phúc bao nhiêu năm, đáng nhẽ hắn phải nợ ta, phải
cảm ơn ta mới đúng chứ.
Ta còn chưa xoa dịu mình xong, thì không
biết Sơ Không lấy cây roi dài màu đỏ từ đâu ra, không nói gì mà hét lớn, quất mạnh về phía ta.
Ta ngây ra như phỗng, nhìn gương mặt giống hệt Lục Hải Không, chân ta cứng đờ không thể nhúc nhích. Chiếc roi quất qua cổ ta, cảm giác đau đớn bỏng rát gọi ta tỉnh lại. Ta sờ cổ, đầu
ngón tay dính vài vệt máu, chắc bị roi quất rách da. Ta đưa mắt nhìn Sơ
Không.
Sơ Không thấy thật sự đánh trúng ta, thoáng chốc cũng ngây người: “Ngươi…” Hắn nhíu mày mắng, “Ngươi bị ngu à! Quất chậm như thế
mà cũng không biết tránh!”
Ta không kìm chế được nhướn mày lên: “Đã đánh ta còn dám lên mặt?”
“Ai… ai biết ngươi không tránh được.”
Quả thật cú đòn đó trước kia ta chắc chắn có thể tránh, nhưng giờ ta không
tránh nổi Lục Hải Không. Ta đi lên phía trước, tạm thời không quan tâm
tới việc mình có đánh thắng được Sơ Không không, túm lấy áo hắn nói:
“Đồ khốn đoản mệnh kia! Phí mạng cứu ngươi!”
Sơ Không thoáng sửng sốt, nhướng mày, cũng đốp lại bôm bốp: “Ai cần ngươi
cứu ta!” Hắn ngừng một lát, tình cảm kì lạ đó lại búng ra giữa mày, hắn
lại càng giận, nói: “Ngươi còn dám nhắc tới kiếp tình duyên đó với ta!
Ngươi dám…” Sơ Không nghèn nghẹn: “Ngươi dám để ta…”
Hắn nghẹn
mãi lâu mà vẫn không nói được, ta lại nói tiếp: “Ta đã sắp xếp xong xuôi để sau này không còn gặp ngươi nữa, ai ngờ ngươi không cố gắng sống tốt cho ta, mới thế mà đã chết rồi!” Vừa dứt lời thì bỗng nhiên nhớ tới
những lời Lục Hải Không nói khi ta sắp chết, ta bực mình thêm vào: “Được lắm, thảo nào lúc ta chết ngươi lại nói kiếp sau kiếp sau nữa vẫn muốn
gặp lại! Mẹ kiếp, ngươi dám rủa ta! Đồ lòng lang dạ sói!”
Mặt Sơ
Không lập tức tái xanh, cũng túm lấy vạt áo ta nói: “Ngươi cũng xuống
Địa phủ mười năm rồi còn không đi đầu thai! Rõ ràng là ngươi có âm mưu
gì đó, muốn quấn lấy ta tới tận kiếp sau! Đồ nham hiểm!”
“Nham
hiểm!” Ta chỉ vào nồi canh Mạnh Bà bên cạnh, “Nấu canh Mạnh Bà mười năm
thì nham hiểm cái cóc khô gì! Nếu không phải lần trước cái đồ khốn nạn
nhà ngươi náo loạn Địa phủ thì việc gì phải chịu thế này!”
“Lần
trước ta náo loạn Địa phủ?” Nhắc tới chuyện này, Sơ Không dường như điên tiết mất hết lí trí, giọng điệu cứ thay đổi liên xoành xoạch: “Ta mất
năm năm oan uổng làm cu li, kết quả con nhóc nhà ngươi còn đánh lại một
chiêu! Canh Mạnh Bà… ngươi còn dám nhắc tới canh Mạnh Bà với ta!”
Bàn tay đang túm lấy áo ta của Sơ Không đột nhiên kết chú, ta chỉ cảm thấy người mình cứng đờ, không thể động đậy.
Ta sợ hãi, hét lên: “Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì?”
Lục Hải Không kéo ta tới trước cầu Nại Hà, tiện tay múc một bát canh, lũ
quỷ nhỏ xung quanh vì sợ tiên khí trên người hắn mà cuống quýt tìm chỗ
trốn. Mười hai năm sau, trước cầu Nại Hà lại hỗn loạn thêm lần nữa.
Sơ Không dùng một tay bóp cằm ta, ép ta phải mở miệng, hắn cười lạnh, đổ
hết canh Mạnh Bà vào miệng ta: “Lần trước ngươi trốn được cửa này mới có thể khiến ta thê thảm đến thế, kiếp sau, ngươi cứ trốn thử xem.”
Pháp lực của hắn cao hơn ta, làm phép khiến ta không thể cử động, chỉ có
miệng không ngừng chóp chép hòng nôn hết đống canh ra. Còn Sơ Không càng cố chấp, thấy ta càng nôn nhiều, hắn càng đổ nhiều. Uống hết một bát,
lại lấy một bát nữa cho ta: “Đây là bổ sung cho kiếp trước, kiếp này
ngươi đừng hòng chạy thoát!”
“Tiểu nhân!” Ta vừa nôn đống canh,
vừa ra sức mắng, giờ phút này ta thật hi vọng mình có thể luyện được một loại thần công có thể tụ sát khí trong mắt thành một lưỡi dao sắc nhọn, róc sạch xương địch!
Ta không biết rốt cuộc mình đã uống bao
nhiêu, nhưng đến khi nghe thấy tiếng hét hoảng hốt của phán quan từ xa
vọng đến, Sơ Không đã nhảy qua cầu Nại Hà chạy tới lục đạo luân hồi rồi.
Tên… tên khốn nạn! Dám sao chép ý tưởng của ta!
Hắn nhớ đó! Hắn có tất cả kí ức đó! Kiếp sau của ta không biết sẽ thảm thương xiết bao!
Mà những chuyện ấy cũng chẳng sao, tin dữ thật sự, chính là tiếng hét
hoảng hốt của phán quan: “Mau! Mau đỡ Tường Vân tiên tử dậy! Uống quá
nhiều canh Mạnh Bà sau khi đầu thai sẽ trở nên ngốc nghếch!”
Ta
nằm trên mặt đất, nhếch nhác ợ một cái, trong bụng chỉ nghĩ tới việc gọi một cô nàng dân tộc thiểu số xinh đẹp để nàng ta thực hiện một hành
động vừa xinh đẹp vừa có nội hàm…
Mẹ nó chứ…
Ta ôm đùi
Diêm Vương khóc nức nở, chỉ xin ông ấy cho ta ở lại Địa phủ nấu canh
Mạnh Bà thêm mấy năm nữa. Diêm Vương vô cùng khó xử, mềm lòng liếc nhìn
phán quan, phán quan mặt lạnh vẫn chỉ nói một câu không đổi: “Luật lệ
của Địa phủ nghiêm minh, người không đáng phạt thì không thể phạt.”
Ta đau đớn gào lên: “Là ta tự chuốc khổ đấy được không! Tự muốn khổ! Các
người cứ làm khổ ta thêm vài năm nữa đi! Tốt nhất là làm khổ ta thêm ba
mươi bốn mươi năm nữa, ta sẽ thắp nhang tạ ơn hai người!” Phán quan
không nói gì, còn Diêm Vương lại thở dài một tiếng, vuốt đầu ta: “Tiểu
Tường Tử, đừng khóc, chuyện gì đến rồi sẽ phải đến.”
Ta uất ức: “Vì sao chứ! Rõ ràng lần này hai chúng ta cũng khiến âm phủ náo loạn ầm ĩ, vì sao không bị phạt!”
Diêm Vương ngoáy mũi: “Cái nảy hả, đó là bởi vì không có ai đòi nghỉ việc,
không ảnh hưởng gì lắm tới Minh phủ ta, vậy nên không đủ để cân nhắc
hình phạt.”
Nước mắt của ta tuôn ra như suối: “Bây giờ ta có thể hất tung cái nồi canh Mạnh Bà, khiến chúng quỷ bị đầu thai muộn.”
Phán quan lạnh lùng liếc ta: “Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nên làm, đó là tội nặng phải chịu quất roi.”
Ta gục đầu xuống, òa khóc ầm ĩ. Diêm Vương chép miệng bĩu môi nói: “Này,
Sơ Không tiên quân kia phải trải qua tình kiếp với ngươi, khiến ngươi
đần độn hắn cũng chẳng sung sướng được đâu.”
Ta lau những dòng
nước mắt cay đắng, nói: “Kiếp này hắn không uống canh Mạnh Bà, nhớ rõ
mọi chuyện, chắc chắn sẽ không thích ta. Tới khi đó con đần này rơi vào
tay hắn, ngoài chết thảm ra thì chỉ có chết càng thảm…”
“Hừ, nói
vậy cũng không đúng.” Diêm Vương kéo đầu ta qua, rồi tìm thứ gì đó trong đống lộn xộn trên bàn, một lát sau lấy ra một chiếc gương khá có phong
thái, “Ngươi mau tới xem gương kiếp trước, kiếp trước Sơ Không thần quân si tình với ngươi lắm đó.”
Ta ngoảnh đầu đi không chịu xem những việc Lục Hải Không đã trải qua, chỉ sợ thấy hắn khóc ta cũng buồn theo. Ta khó chịu nói: “Đó không phải là Sơ Không.”
“Phải hay không
phải chỉ dựa vào ý nghĩ, ngay cả Sơ Không cũng không biết phải hay
không, vậy sao ngươi có thể khẳng định thế được?”
Diêm Vương cứ
úp úp mở mở, giống hệt những vị Phật Tổ, Bồ Tát trong thì hiểu rõ mà cứ
giả vờ không biết. Ta véo đùi Diêm Vương: “Nói thẳng ra!”
Diêm
Vương rít hai hơi lạnh: “Chuyện tình duyên phải để tự Tiểu Tường Tử khám phá mới được.” Ta càng véo mạnh hơn, Diêm Vương vội vàng nói: “Phán
quan, mau kéo nàng ra, để nàng tiếp tục nấu canh, đợi ba năm nữa rồi đầu thai!”
Ta bị kéo ra ngoài không thương tiếc, trước khi cửa lớn
của điện Diêm Vương đóng lại, ta vẫn không dằn lòng nổi, liếc Lục Hải
Không trong gương kiếp trước. Hắn mới còn trẻ nhưng tóc đã bạc phơ, cô
đơn ngồi bên một nấm mồ mặc cho tuyết đọng, chầm chậm nốc một hũ rượu
trắng, không thấy rõ vẻ mặt.
Ta chỉ thấy tim mình như bị bóp chặt, bỗng chốc nghẹt thở.
Những ngày tháng nấu canh trôi qua trong đau khổ.
Nhưng dẫu có không mong muốn đến thế nào thì ba năm vẫn trôi qua như thoi đưa, ta bị lũ quỷ nhỏ vác đi ném vào đường luân hồi.
“Sơ Không khốn kiếp! Lần sau gặp ngươi ở Địa phủ, ta sẽ vặt sạch đống lông
trên người ngươi!” “Lông… lông… lông…”, tiếng thét oán hận trong giếng
luân hồi vang mãi không dứt, còn ta sau khi mê man hoàn toàn mất đi ý
thức.
Tí tách, tí tách.
Một thứ chất lỏng dinh dính không ngừng nhỏ xuống bên tai, thế gian vừa yên lặng vừa hỗn loạn.
Không biết bao lâu sau, cuối cùng cái chất lỏng dính dính kia cũng ngừng lại, tấm ván gỗ trên đầu bị người ta kéo ra, ánh mặt trời hơi chói, một
gương mặt bé trai xuất hiện trước mắt ta. Mẹ bảo là gặp con trai lớn
tuổi hơn mình phải gọi là anh, vì thế ta ngoan ngoãn gọi: “Đại ca ca.”
Nào ngờ người đó lại tỏ vẻ chán ghét: “Sao lại gặp đúng lúc này! Lý Thiên
Vương đốn mạt!” Ta ngơ ngác nhìn người đó, người đó cũng nhướn mày nhìn
chòng chọc vào ta, hình như rất nghi hoặc. Đột nhiên có một giọng nói ồm ồm vang lên: “Thiếu chủ.”
Cậu bé bĩu môi, tấm ván gỗ trên đầu lại bị đậy lại, nhịp bước chân ngày càng xa.
Ta tiếp tục ngồi bó gối trong vại nước. Mẹ nói muốn chơi trốn tìm với ta,
chừng nào bà chưa gặp được ta thì ta không được đi ra ngoài. Có điều lạ
lắm… Rõ ràng là mẹ đặt ta vào đây, tại sao lâu thế rồi mà vẫn chưa tìm
ra ta…