Bảy Năm Sau

Chương 23:




Chuyến bay của hãng Delta Airlines đến sân bay Charles-de-Gaulle vào lúc mười một giờ sáng dưới ánh nắng chói chang. Vì quá kiệt sức, Sebastian và Nikki đã ngủ li bì hầu hết hành trình. Vài tiếng ngủ nghỉ kịp thời giúp họ bước sang ngày mới với đầu óc sáng suốt hơn ngày trước đó.
Họ rời máy bay qua cầu thang ống rồi kiên nhẫn xếp hàng chờ làm thủ tục nhập cảnh.
- Chúng ta bắt đầu bằng việc gì bây giờ? Nikki vừa bật lại điện thoại vừa hỏi.
- Chắc là phải đến ga Barbès. Hỏi nhân viên ở đó, cố gắng tìm hiểu xem đoạn phim của chiếc camere giám sát ấy từ đâu ra... Đó là hướng đi duy nhất của chúng ta mà, không phải sao?
Cô im lặng gật đầu rồi trình hộ chiếu cho cảnh sát.
Rồi họ đi qua băng chuyền hành lý và tìm đến cửa ra. Một đám đông chen chúc nhau sau hàng rào chắn: các gia đình háo hức muốn gặp lại người thân, các tình nhân nôn nóng gặp lại một nửa của họ, các tài xế vẫy vẫy tấm biển tìm người. Trong khi Sebastian đi về phía đoàn taxi đang đứng xếp hàng, Nikki túm tay áo anh kéo lại.
- Anh nhìn kìa!
Giữa đám đông, mặc bộ com lê ba mảnh không chê vào đâu được, một tài xế có dáng vẻ nghiêm nghị giương một tấm biển:
Mr & Mrs LARABEE
Họ nhìn nhau, ngẩn mặt ra. Không ai biết họ đang ở Paris... Trừ những kẻ bắt cóc Jeremy.
Gật đầu đồng ý với nhau, cả hai quyết định ra mặt. Có thể đấy là một khả năng giúp họ tìm lại được con trai?
Viên tài xế chào đón họ bằng một giọng ấm áp âm sắc vùng Oxford.
- Chào ông, chào bà, chào mừng đến Paris, tôi tên là Spencer. Mời ông bà đi theo tôi.
- Chờ đã, màn xiếc này là gì vậy? Chúng ta sẽ đi đâu? Sebastian lo âu hỏi.
Vẻ kiên quyết, nhưng có chút kiêu kỳ, Spencer rút ra một tờ giấy từ túi áo trong. Ông ta mở tờ giấy rồi đeo cặp kính đồi mồi vào.
- Tôi được lệnh đi đón Ông và Bà Sebastian Larabbe. Chuyến bay Delta lúc mười một giờ khởi hành từ New York. Đúng là ông bà chứ?
Cả hai gật đầu, sững sờ.
- Ai đã đặt chiếc xe này? Nikki hỏi.
- Chuyện đó thì tôi không biết, thưa bà. Có lẽ nên hỏi ban thư ký của LuxuryCab. Tất cả những gì tôi có thể nói thì đây là một vụ đặt hàng đã được xác nhận lại vào ngay sáng nay với công ty chúng tôi.
- Vậy thì ông được yêu cầu đưa chúng tôi tới đâu?
- Đến Montmartre, thưa ông. Khách sạn Grand Hôtel de la Butte, chính là, nếu ông cho phép nói, sự lựa chọn tuyệt vời cho một kỳ nghỉ lãng mạn.
Sebastian nhìn chằm chằm ông ta, cơn tức giận trào dâng trong lòng.
Tôi không đến đó để hưởng một kỳ nghỉ lãng mạn. Tôi tới đây là để tìm con trai!
Nikki giơ tay trấn an anh. Viên tài xế có thể chỉ là con tốt trong một kế hoạch vượt quá tầm ông ta và ông ta cũng chẳng biết là có kế hoạch đó. Tốt hơn là nên liều mạng đi theo ông ta mà không gây sự và xem chuyện này sẽ dẫn họ tới đâu.
Chính vì vậy họ theo sát gót ông ta với vẻ cam chịu và ngờ vực.
Chiếc Mercedes phóng nhanh trên đường cao tốc phía Bắc.
Spencer đã chỉnh radio sang tần số nhạc cổ điển và lắc lư đầu theo nhịp bản Bốn mùa của Vivaldi.
Ngồi hàng ghế sau, Sebastian và Nikki nhìn các tấm biển lần lượt chỉ ra hành trình dẫn tới thủ đô nước Pháp: Tremblay-en-France, Garges-lès-Gonesse, Le Blanc-Mesnil, sân vận động nước Pháp...
Mười bảy năm nay, họ chưa quay trở lại Paris. Các kỷ niệm về kỳ nghỉ năm đó ùa về tâm trí họ, nhưng mối lo lắng khiến họ không thể chìm đắm trong đó được.
Chiếc xe vượt qua đại lộ vành đai rồi rẽ phải đi vào đại lộ các Thống chế trước khi đến khu phố cổ Montmartre. Phố Caulaincourt và đại lộ Junot, các hàng cây đã khoác lên mình bộ áo mùa thu, trải thảm lên vỉa hè những chiếc lá màu lửa.
Spencer đi vào một ngõ cụt toàn các ngôi nhà rợp bóng cây. Sau khi đi qua chiếc cổng cao bằng sắt rèn, chiếc xe tiến vào một khu vườn hoang sơ và um tùm, một chốn quê thực sự giữa trung tâm thủ đô. Chiếc xe đỗ trước khách sạn: một tòa nhà lớn màu trắng với những đường nét giản dị và thanh nhã.
- Chào bà, chào ông, chúc ông bà một kỳ nghỉ tuyệt vời, viên tài xế nói với họ trong lúc đặt hành lý của họ lên bậc thềm.
Vẫn cảnh giác cao độ, Nikki và Sebastian đi vào sảnh của toà nhà rộng thênh thang. Điệu swing rétro của nhóm tam tấu nhạc jazz chào đón họ. Không gian cởi mở và ấm cúng, với hình ảnh về một khách sạn gia đình được trang trí trau chuốt. Những hình dạng thuần khiết và góc cạnh của nội thất Art déco gợi nhớ tới những năm 1920 và 1930: ghế bành da, tủ buýp phê bằng gỗ thích trắng, đèn Le Corbusier, đồng hồ bằng gỗ sơn mài, các bức tranh ghép khảm trai và ngà voi.
Không có ai ở quầy tiếp tân. Bên trái lối vào, có thể nhận ra một phòng khách kín đáo ngăn cách bằng tủ sách mời gọi người ta đến đọc sách. Bên phải, quầy bar dài bằng gỗ gụ có vẻ như để phục vụ cho việc pha chế cocktail.
Tiếng giày cao gót gõ xuống sàn nhà lát gạch vuông. Họ đồng thời quay người lại thì thấy dáng vẻ thanh lịch của bà chủ khách sạn hiện ra trên khuôn cửa phòng ăn.
- Ông và bà Larabbe, tôi nói đúng chứ? Chúng tôi đang chờ ông bà. Chào mừng đến với Grand Hôtel de la Butte, bà ta nói bằng tiếng Anh với trọng âm nhấn rất chuẩn.
Tóc cắt ngắn như con trai, ngực phẳng, dáng người nam tính, váy ống dệt kinh tuyến dài đến đầu gối: trông bà ta như bước ra từ một cuốn tiểu thuyết của Francis Scott Fitzgerald.
Bà ta đi ra sau quầy tiếp tân rồi bắt đầu làm thủ tục nhập phòng.
- Khoan đã, Sebastian nói. Xin lỗi bà, nhưng sao bà lại biết chúng tôi?
- Chúng tôi chỉ có năm phòng, thưa ông, và khách sạn hiện đã kín chỗ. Ông bà là những người tới cuối cùng đấy.
- Bà có biết ai đã đặt phòng cho chúng tôi không?
Người phụ nữ đưa lên miệng chiếc đầu lọc hút thuốc màu hổ phách được bà ta cầm bằng ngón giữa và ngón trỏ. Bà ta rít một hơi rồi trả lời bằng giọng chắc chắn:
- Nhưng chính ông đã đặt mà, ông Larabee!
- Chính tôi ư?
Bà ta tra sổ lưu trên máy tính.
- Việc đặt phóng được thực hiện cách đây một tuần trên trang mạng của khách sạn chúng tôi.
- Tiền phòng đã được thanh toán chưa?
- Toàn bộ. Được thanh toán ngay khi đặt phòng bằng thẻ Mastercard mang tên ông Senastian Larabee.
Không tin nổi, Sebastian cúi xuống nhìn vào màn hình máy tính. Những thông số tham chiếu của giao dịch hé lộ một phần dãy số của thẻ thanh toán. Hoàn toàn chắc chắn: tài khoản của anh đã bị đánh cắp.
Anh nhìn vợ cũ với vẻ bực bội. Những kẻ lôi họ tới tận đây đang chơi trò quái quỷ gì thế này?
- Có vấn đề gì sao?
- Không sao, Sebastian trả lời.
- Vậy thì mời ông bà lên phòng, phòng số 5 tầng trên cùng.
Trong chiếc thang máy chật chội dẫn lên các phòng, Nikki ấn vào nút chỉ tầng trên cùng.
- Nếu vụ đặt phòng từ cách đây một tuần, điều đó có nghĩa là vụ bắt cóc Jeremy đã được lên kế hoạch từ lâu rồi.
Sebastian đồng tình:
- Rõ ràng là thế. Nhưng tại sao chúng lại liều lĩnh đánh cắp tài khoản của tôi để đặt căn phòng này?
- Có thể để yêu cầu chúng ta trả một khoản tiền chuộc, Nikki nói liều. Khi xâm nhập vào tài khoản của anh, chúng đã biết chính xác tài sản của anh có bao nhiêu và chúng có thể đòi bao nhiêu.
Khi đến nơi, họ đẩy cánh cửa thì thấy một căn phòng nghỉ tiêu chuẩn cao rộng thênh thang, trần cao áp mái.
- Lẽ ra họ nên chọn phòng xấu nhất chứ nhỉ! Nikki nhận xét để xoa dịu nỗi hoang mang của mình.
Giường rộng rãi, bồn tằm có chân trong phòng tắm, tường sơn tông màu phấn. Được trang trí rất có gu, căn phòng toát lên vẻ quyến rũ của chốn điền viên, tái hiện cách bài trì của một xưởng nghệ sĩ phóng khoáng: sàn mộc, gác lửng, tấm gương lớn hình ô van, sân thượng nhỏ trong xuống vườn.
Anh sáng đặc biệt kỳ lạ. Lọt qua đám thường xuân và các cành cây, ánh sáng rọi vào sưởi ấm căn phòng. Ta khó mà tin được mình đang ở khách sạn. Đúng hơn là ta sẽ có cảm giác được những người bạn có gu tinh tế cho mượn một nơi trú ẩn bí mật của họ vào kì nghỉ.
Cả hai đều bước ra sân hiên nhô ra phía trên khu vườn và đem lại tầm nhìn tuyệt hảo tới các công trình nổi tiếng của Paris. Ta nghe thấy tiếng chim hót và tiếng xào xạc của giò thổi qua các tán cây.
Nhưng cả Sebastian lẫn Nikki đều không để cho cái thành phố xinh đẹp đang trải dài dưới chân họ chinh phục. Thật ngạc nhiên, không khí dịu nhẹ mùa thu này không khiến nỗi lo âu của họ dịu đi chút nào.
- Thế bây giờ thì sao? Sebastian hỏi.
- Tôi không biết. Nếu họ đưa chúng ta tới đây, thì chính họ phải có ý định liên hệ với chúng ta, không phải sao?
Thử xem có tin nhắn nào không, họ cùng kiểm tra di động, gọi lễ tân rồi lục soát căn phòng. Không ăn thua.
Sau khoảng nửa giờ, sự chờ đợi trở nên không thể chịu đựng nổi.
- Tôi sẽ đến Barbès, Sebastian quyết định đồng thời với lấy áo vest.
- Tôi đi cùng anh. Không có chuyện tôi chôn chân trong căn phòng này đâu!
- Không. Chính cô đã nói rồi mà: chắc chắn chúng sẽ tìm cách liên lạc với chúng ta tại đây.
- Chúng ta đã thỏa thuận sẽ không rời nhau nữa cơ mà! Cô biện hộ.
Nhưng Sebastian đã ra khỏi cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.