Bảy Năm Sau

Chương 42:




- Nikki, dậy đi em!
- Ừm…
- Anh đã để em ngủ nhiều nhất có thể rồi đấy, nhưng giờ chúng ta phải đi thôi.
Sebastian nâng một ô cửa sổ trượt rãnh lên để ánh sáng tràn vào căn phòng.
- Bắt đầu có nhiều người trên kè sông rồi, anh giục cô. Đây, anh tìm thấy quần áo để em thay rồi đây.
Nikki tỉnh ngủ ngay. Cô bắt đầu đứng dậy rồi đi vài bước.
- Vết bong gân của em đỡ hơn chưa? Anh lo lắng hỏi.
Cô gật đầu xác nhận. Mắt cá chân của cô đã bớt sưng. Dù vẫn còn đau nhưng cô có thể chịu được.
- Làm sao anh kiếm được mấy thứ đó? Cô vừa hỏi vừa chỉ vào đống quần áo vắt trên ghế.
- Anh thó được trên boong một con tàu. Và em làm ơn đừng có nói với anh là không đúng cỡ hay màu sắc không hợp với em nhé!
Cô chui vào chiếc quần jean thô, áo thun cổ lọ và xỏ đôi giày basket. Đúng là không hợp với cô thật. Cô tiếc vì phải nói ra điều đó, nhưng không thể ngăn mình thốt lên:
- Anh trông em có vẻ sẽ vừa size 42 à?
- Không có quá nhiều lựa chọn mà! Anh bực bội. Xin lỗi vì anh không thể rẽ qua đại lộ Montaige được.
Anh nắm tay cô kéo ra khỏi tàu.
Không khí khô nhưng mát mẻ. Bầu trời trong veo rực rỡ sắc xanh dương sống động khiến họ nhớ đến bầu trời Manhattan.
- Anh thôi ngay cái việc kéo tay em như thế này đi!
- Chúng ta phải đi khỏi đây càng nhanh càng tốt. Đêm qua, anh đã dùng thẻ tín dụng của em để gọi điện. Cuộc gọi đó có thể bị định vị.
Trong khi họ đi dọc phố Saint-Antoine, anh kể cho cô nghe mấy phát hiện hồi đêm của anh: hướng phán đoán sai lầm về số điện thoại ở Ba Lan, và nhất là việc Camille biến mất, con bé không hề đến nhà bà nội.
Khi biết tin con gái mất tích, Nikki cảm thấy vô cùng hoảng loạn. Không thể thở bình thường được, cô dừng ngay lại giữa vỉa hè. Một cánh tay cô cứng lại, ngón tay cô co quắp. Mồ hôi túa ra trên trán cô rồi chảy ròng ròng xuống cổ. Một cục nghẹn dâng lên trong cổ họng làm cô khó thở và tim đập dồn dập khiến cô nấc nghẹn.
- Anh xin em đấy, đừng có suy sụp lúc này, Sebastian van vỉ cô. Thở đi, Nikki. Bình tĩnh lại nào.
Nhưng chẳng có tác dụng gì. Bị chứng co cơ đánh gục, lại thêm những tiếng nấc ngày càng mạnh, Nikki có nguy cơ khuỵu xuống ngay giữa phố. Sebastian đành xòe nốt con bài cuối cùng. Anh giữ chặt lấy vai cô.
- Nhìn anh này, Nikki. Bình tĩnh lại đi. Anh biết những con số trên ổ khóa đó nghĩa là gì rồi. Em có hiểu không? Anh đã biết chúng nghĩa là gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.