Bảy Năm Sau

Chương 5:




Sebastian tìm được một chỗ để xe ở đoạn giao hai phố Van Brunt và Sullivan. Vì giao thông ùn tắc nên anh mất gần bốn mươi lăm phút mới tới được Brooklyn.
Sau khi ly hôn, Nikki cùng Jeremy chuyển đến sống ở phía Tây quận Nam Brooklyn, tại khu Red Hook, từng là nơi trú ngụ của dân cửu vạn bến cảng và mafia. Bị chia cắt với các khu khác và hệ thống giao thông công cộng kém phát triển, khu phố này từng trong cảnh bị cô lập và bất ổn về an ninh suốt một thời gian dài. Nhưng quá khứ kinh hoàng ấy đã qua. Red Hook ngày nay đã không còn sót lại chút gì từ thế giới ngầm và nguy hiểm như hồi những năm 1980 và 1990. Như hình ảnh của nhiều khu phố tại Brooklyn, nơi đây đã trở thành mảnh đất đầy biến chuyển, hype và phóng khoáng, được rất nhiều nghệ sĩ cũng như nhà sáng tạo chọn làm nơi cư ngụ.
Sebastian hiếm khi mới tới đây. Thỉnh thoảng anh đưa Camille tới vào thứ Bảy, nhưng anh chưa bao giờ bước chân vào nhà vợ cũ. Mỗi lần bất ngờ phải tới Brooklyn, anh đều cảm thấy ngạc nhiên trước tốc độ thay đổi nhanh chóng ở khu vực này. Các kho hàng dột nát và bến bãi đã nhường chỗ cho các phòng triển lãm nghệ thuật và nhà hàng sinh thái với tốc độ chóng mặt.
Sebastian khóa xe rồi ngược lên con phố đến tận căn nhà có mặt tiền xây bằng gạch đỏ vốn là một nhà máy giấy cũ đã được cải tạo thành nhà ở. Anh đi vào tòa nhà chật chội rồi leo cầu thang hai bậc một lên tận tầng áp mái. Nikki đang đợi anh trên ngưỡng một ô cửa chống cháy bằng kim loại được coi là cửa ra vào.
- Chào anh, Sebastian.
Anh vừa ngắm cô vừa kìm nén cảm xúc. Cô vẫn giữ được dáng vóc khỏe khoắn và thanh mảnh: đôi vai rộng, thân hình mảnh mai, cặp chân dài, ngực cao và đầy đặn.
Khuôn mặt cô vẫn thanh tú không thể phủ nhận được: gò má cao, mũi thẳng và ánh mắt dịu dàng. Nhưng ở cô toát ra ý muốn che giấu vẻ duyên dáng đó dưới dáng vẻ cẩu thả giả tạo. Mái tóc dài nhuộm màu hung của cô được bện thành hai dải rồi cuốn lên cao thành búi tó không hẳn là hình gì. Đôi mắt bồ câu màu xanh lục càng nổi bật nhờ lớp phấn mắt quá đậm, cơ thể gầy gò của cô mất hút trong chiếc quần ống bom, ngực cô bị gò chặt trong chiếc áo phông cổ cực trễ.
- Chào cô, Nikki, anh vừa đáp lời vừa bước vào nhà mà chẳng đợi cô mời.
Anh không thể ngăn được mình dò xét căn hộ với vẻ tò mò. Nhà máy cũ được cải dụng vẫn còn rất nhiều dấu ấn hãnh diện có thể tóm lược về một thời công nghiệp của nó: ván sàn tẩy gỉ trắng phau, những thanh xà nổi, kèo và cột bằng gang đúc, mặt tường bằng gạch cũ, nền nhà bê tông màu xám. Sát các bức tường quanh nhà, thậm chí đặt cả dưới đất, những bức tranh trừu tượng khổ to mà Nikki mới vẽ đang khô dần. Sebastian thấy cách bài trí rất phóng túng. Một mớ hổ lớn các vật dụng – có lẽ được cô tha về từ khu chợ trời nào đó – từ chiếc trường kỷ Chesterfield cũ kỹ đến cái bàn tiếp khách được tạo thành từ một cánh cửa han gỉ to đùng đặt trên hai giá đỡ. Có thể tổng thể này tuân theo một mạch tư duy thẩm mỹ nào đó, nhưng anh chịu không hiểu nổi.
- Thôi được rồi, chuyện đó là thế nào vậy? Anh hỏi bằng giọng trịch thượng.
- Tôi đã giải thích với anh rồi đấy: tôi không có tin tức gì của Jeremy từ sáng thứ Bảy tới giờ.
Anh lắc đầu ngán ngẩm.
- Sáng thứ Bảy ư? Hôm nay là thứ Ba rồi đấy!
- Tôi biết.
- Và đến bây giờ cô mới thấy lo à?
- Tôi gọi cho anh để anh giúp tôi chứ không phải để anh trách cứ tôi như thế.
- Từ từ đã, cô đang sống ở cái thời đại nào thế? Cô có biết xác suất tìm lại được một đứa trẻ trong vòng bốn tám giờ sau khi mất tích không?
Cô nghẹn ngào kêu lên, tóm mạnh lấy vạt áo khoác của anh để đẩy anh ra ngoài.
- Anh cút đi! Nếu anh đến đây không phải để giúp tôi thì cút về nhà đi!
Sững sờ trước hành động quyết liệt của cô, anh giằng co rồi cũng tóm được hai tay của Nikki để giữ cô đứng im.
- Hãy nói cho tôi biết vì sao cô không báo cho tôi sớm hơn!
Cô nhìn trân trân vào mắt anh. Đôi mắt cô ánh lên những tia nâu vàng như muốn thách thức.
- Có lẽ nếu anh tỏ ra quan tâm tới con trai anh nhiều hơn một chút, tôi đã không do dự đến vậy!
Sebastian chịu đựng lời mỉa mai ấy rồi nói tiếp bằng giọng bình tĩnh hơn:
- Chúng ta sẽ tìm lại được Jeremy, anh hứa hẹn, nhưng cô phải kể lại tất cả mọi chuyện.Từ đầu.
Vẻ ngờ vực, Nikki mất vài giây mới thôi cảnh giác.
- Anh ngồi xuông đi, tôi sẽ pha cà phê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.