Bảy O Nhà Thang Gia

Chương 12:




Edit: Joe
Ánh mắt Thang Tam Viên trở nên mơ hồ, ngón tay không tự giác đem kẹo sữa mở ra, ném vào trong miệng, sau đó vì ngon mà nheo lại đôi mắt, lập tức quên đi sự xấu hổ vừa rồi.
Cố Ngạn cho cậu kẹo bơ cứng để ăn, người tốt như vậy chắc chắn sẽ giữ bí mật về tin tức tố cho cậu.
(:))) ở chương trước tui để pheromone thay vì tin tức tố, tui sẽ sửa lại sau)
Cậu không khỏi nở nụ cười, ngẩng đầu hỏi Cố Ngạn: " Tiếp theo chúng ta làm gì? Rao hàng như những người khác sao? "
Hai nhóm khác đã kiếm được rất nhiều tiền, bọn họ càng phải nỗ lực hơn.
Cố Ngạn nhìn khắp nơi, xung quanh là núi xanh nước biếc, trên những phiến đá xanh cạnh bờ là các bác trai, bác gái đang nhàn nhã tự tại, gió nhẹ thỉnh thoảng thổi qua, tiếng nói cười không ngớt.
( tui biết nhiều bạn không thích chú thích sau câu như vậy nhưng có một số chỗ tui phải nói ngay. Chỗ núi xanh nước biếc nguyên văn là hán việt ' thanh sơn bích thủy ' nhưng tui thấy nó không hợp lắm nên dịch sát nghĩa như trên cả chỗ phiến đá xanh nguyên văn là ' bờ biển thạch gạch thượng ' tui ko hiểu sát nghĩa lắm nên dịch như vậy.)

" Các bác ấy có muốn mua củ sen không vậy? " Thang Tam Viên nhìn họ nhảy đến thích thú, nhịn không được hỏi một câu.
Cố Ngạn cong cong khóe môi, cúi đầu lấy điện thoại ra tìm kiếm, một lát sau hắn chỉ nhìn di động không ngẩng đầu nói: " Tiểu Tam ca, anh đi tìm tổ tiết mục hỏi mượn một bút cùng một tấm ván gỗ giống nhóm của Quý Mân, một cái bút để viết chữ, một cái để ký hiệu. "
Thang Tam Viên gật gật đầu, lập tức đi tìm tổ tiết mục hỏi những thứ Cố Ngạn muốn.
Cố Ngạn cầm bút, một bên nhìn di động một bên viết lên tấm ván gỗ.
[ Bổ huyết ích khí, giảm khát, giảm stress, thanh nhiệt điều hòa khí huyết, hạ thấp đường huyết, làm đẹp dưỡng nhan...... ]
( Chỗ công dụng của sen hán việt tui ko hiểu nên dịch đại khái, gốc là 'bổ huyết ích khí, sinh tân ngăn khát, thanh nhiệt lạnh huyết, hạ thấp đường máu huyết áp, mỹ dung dưỡng nhan...... "
( chỗ giảm stress tui thấy trên mạng nên thêm vào.)

Thang Tam Viên đứng ở bên cạnh nhìn một hồi, mới phát hiện hắn đang viết giá trị dinh dưỡng và công hiệu của củ sen.
Thang Tam Viên: "........ " Đúng là muốn bán cho các bác ở bên kia.
Người già chú ý nhất là dưỡng sinh, Cố Ngạn đem giá trị dinh dưỡng của củ sen viết ra, quả nhiên hấp dẫn ánh mắt của mọi người, các bác trai, bác gái dần dần vây quang lại đấy.
Một bác đeo kính đi tới nghiêm thúc nhìn sau đó hỏi: " Tiểu tử, những gì cháu viết là thật sao? "
Cố Ngạn dù sao cũng không học y nên chỉ nói thật: " Sách y đều viết như vậy. "
Một bác gái trẻ tuổi mặc váy liền màu đỏ, tay cầm quạt xếp để múa cười nói: " Các cháu lớn lên đẹp trai như vậy, là do ăn củ sen hả? "
Chị em tốt của bác ấy đứng bên cạnh nhịn không được nở nụ cười.
Cố Ngạn và Thang Tam Viên biết các bác không có ác ý nên phối hợp mỉm cười.
Bác gái kia lại hỏi lại: " Bác có thể ăn thử củ sen các con bán không? "
" Có thể ạ. " Thang Tam Viên lấy túi nếm thử họ đã chuẩn bị trước ra, cắm vào một cái nĩa rồi đưa cho bác gái, bởi vì là người lớn tuổi nên Thang Tam Viên lấy củ sen gạo nếp, không có vị cay.
Bác gái mặc váy đỏ chống eo từ chối, thanh âm lanh lẹ nói: " Bác muốn ăn cay, mấy đứa đừng khinh thường bọn bác lớn tuổi, bọn bác ăn cay còn lợi hại hơn mấy đứa. "
Thang Tam Viên bị dáng vẻ kiêu ngạo của bác gái chọc cười, lấy ra củ sen cay cho mọi người ăn thử.
Nhóm các bác gái chia nhau ăn thử một miếng, sau khi ăn thử bác gái nhịn không được tán thưởng: " Hương vị ăn rất ngon, hai cậu nhóc này thái độ tốt như vậy, chúng ta hãy mua thêm cho hai đứa nó. "
Bác trai đeo kính gật gật đầu: "Quan trọng nhất là cái này tốt cho cơ thể, có hiệu quả với triệu chứng bệnh của tôi, tôi muốn mua nhiều một chút để ăn thử. "
" Tôi cũng mua, thuận tiện dưỡng nhan mà. "
.....................
Do bác gái váy đỏ khởi xướng nên nhóm các bác trai, bác gái đều sôi nổi muốn mua, trong thời gian ngắn quầy hàng của bọn họ náo nhiệt chưa từng có, Cố Ngạn thu tiền liền đưa vào trong tay Thang Tam Viên, Thang Tam Viên đếm tiền đến đếm không xuể.
Thái Khả Khả đứng xa xa nhìn, quên luôn phải giả nhu nhược, lớn tiếng kêu: " Bán củ sen! Bán củ sen! Củ sen to ngọt! Mua là không thiệt! "
......................
" Củ sen này là hai người các cháu làm hả? " Bác gái mặc váy đỏ nhàn rỗi không có việc gì làm nên ngồi xổm bên cạnh tiếp tục cùng Thang Tam Viên nói chuyện, tươi cười sảng khoái hỏi.
Thang Tam Viên một bên vội vàng thu tiền, một bên chỉ chỉ Cố Ngạn cười cười nói: " Em ấy làm ạ. "
Bác gái tán thưởng nhìn Cố Ngạn, trên dưới đánh giá hắn vài lần, càng xem càng vừa lòng: " Không nghĩ tới nhóc đó tuổi còn nhỏ mà trù nghệ lại tốt như vậy, lớn lên cũng đẹp trai, nó có đối tượng chưa? "
Tuổi này của bọn họ cũng không hay nghe mấy ca khúc được yêu thích cho nên không có ai nhận ra Cố Ngạn, chỉ cho rằng hắn là một người bán củ sen bình thường.
Cố Ngạn liếc nhìn Thang Tam Viên, khóe miệng hơi nhếch lên, trả lời bác gái: " Sắp có rồi ạ. "
Bác gái vừa nghe thì tinh thần tỉnh táo: " Vậy là vẫn chưa có, con trai, còn trẻ tuổi phải cho mình nhiều cơ hội để lựa chọn, bác giới thiệu cho con vài người thế nào hả? "
Cố Ngạn lắc đầu, nhàn nhạt cười cười: " Không cần, cháu có người mình thích rồi ạ. "
" Vậy thật đáng tiếc....... " Bác gái tiếc nuối than một tiếng, lại đem tầm mắt dịch đến trên mặtThang Tam Viên: " Còn cháu thì sao? Tuy trù nghệ của cháu không tốt bằng nhưng lớn lên đẹp trai như hắn vậy, bác cũng giới thiệu vài người cho cháu được không? Cái khác bác không biết chứ trăm dặm quanh đây, nhà nào có có con gái ngoan, con trai tốt bác đều rõ hết. "
Thang Tam Viên vội vàng xua tay: "Không cần, không cần, bác mua thêm nhiều củ sen cho chúng là được ạ. "
" Củ sen đương nhiên phải mua, nhưng giới thiệu đối tượng cũng không thể trì hoãn, nhóc à cháu thích đối tượng như thế nào? Đừng vì bây giờ còn trẻ nên không vội, về sau hối hận cũng đã muộn. " Bac gái ngồi xổm hồi lâu, chân có vẻ đã bị tê, một bên di chuyển lấy tay xoa bóp, một bên như cũ không buông tha nói.
Tỷ muội tốt của bác gái đánh giá Thang Tam Viên trong chốc lát, bỗng nhiên ai u một tiếng: " Tôi đang nói sao lại quen mắt như vậy, đây không phải là cậu nhóc đóng vai chính trong bộ phim truyền hình đang chiếu trên TV sao? Tên rất dễ nhớ tới, gọi là...... là Thang Tam Viên! "
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều nhìn lại đấy, bác gái váy đỏ nhìn kỹ, vỗ chân đứng lên: " Đúng vậy, cô không nói tôi cũng không nhận ra đâu. "
" Minh tinh a! "
" Khó trách lớn lên lại đẹp trai như vậy, tôi vừa rồi còn đáng tiếc khi cậu nhóc lớn lên đẹp trai như vậy mà lại ở đây bán củ sen, hóa ra là minh tinh a. "
" Mấy người xem đứng bên cạnh là người quay phim hay sao? Mọi người xem đi, lúc nãy chúng ta chỉ lo nhìn hai cậu nhóc tuấn tú này thế nên không nhìn thấy. "
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, cho dù Thang Tam Viên đã quen với sự chú ý của đám đông nhưng lúc này bị nhóm bác trai, bác gái vây xem cũng có chút quẫn bách.
Đôi mắt của bác gái váy đỏ càng sáng, vỗ vỗ bả vai Thang Tam Viên nói: " Minh tinh các cháu đều không lo tìm đối tượng sao? Nhưng cũng phải giăng lưới rộng rãi, tập trung lựa chọn(?), mấy đứa con gái, con trai bác giới thiệu cho cháu đều không tồi, các cháu có thể thêm bạn tốt từ từ tìm hiểu nhau. "
Thang Tam Viên bị tinh thần cố chấp của bác gái đánh bại nhưng lại không biết làm thế nào cho phải, Cố Ngạn bán xong củ sen trong tay bỗng nhiên đứng lên tiến đến gần bên tai bác gái, không biết nói cái gì, thanh âm của hắn quá nhỏ, xung quanh lại quá ồn ào nên Thag Tam Viên không nghe được hắn nói cái gì.
Ánh mắt của bác gái thay đổi, tầm mắt ái muội ở trên người Cố Ngạn và Thang Tam Viên qua lại vài vòng, cuối cùng vỗ một cái lên lưng Cố Ngạn, vẻ mặt trong lòng hiểu rõ mà không nói ra nói: " Tiểu tử, cố lên! Bác cũng từng có một thời tuổi trẻ mà, hiểu hiểu. "
Thang Tam Viên có chút kinh ngạc liếc nhìn bọn họ, mở miệng trả lời câu hỏi trước đó của bác gái: " Bác à, bác vừa nói muốn giới thiệu đối tượng........ "
" Giới thiệu đối tượng cái gì mà giới thiệu! " Bác gái vẻ mặt chỉ trích: " Cậu nhóc à, cháu nhất định phải biết trân trọng người trước mặt, không thể vì tuổi còn trẻ mà hoa tâm, bất luận ai giới thiệu đối tượng cũng không được nhìn, có biết không hả? "
Thang Tam Viên: "...... " Sao bác lại trở mặt nhanh vậy?
Nhóm chị em tốt của bác gái cầm điện thoại đi tới, đối với Thang Tam Viên cười nói: " Anh bạn trẻ, chụp ảnh với các bác đi, hiếm khi gặp được minh tinh, các bác muốn chụp ảnh để khoe với các chị em. "
" Được ạ. " Thang Tam Viên lễ phép cười cười, bước tới chụp cùng họ một tấm ảnh.
Mọi người đem Thang Tam Viên vây ở giữa, sau khi chụp ảnh vẫn luôn lôi kéo cậu không buông, có vài bác gái còn nhiệt tình kéo tay cậu: " Ai u, cậu nhóc, da của cháu thật tốt, ngày thường dùng sản phẩm dưỡng gì vậy? "
Thang Tam Viên có chút xấu hổ lắc lắc đầu: " Ngày thường cháu không có sử dụng sản phẩm bổ dưỡng đặc biệt gì, chỉ là ba ba cháu thỉnh thoảng sẽ hầm chút canh cho cháu uống. "
" Tuổi trẻ chính là tốt như vậy, nhìn làn da phấn nộn này, nhìn căng mọng tràn đầy....... " Một bác gái nói liền nghĩ muốn duỗi tay sờ mặt Thang Tam Viên một chút, dù sao đây cũng lần đầu được nhìn minh tinh ở khoảng cách gần như vậy, có chút hiếm lạ.
Cố Ngạn đột nhiên đi tới, đem Thang Tam Viên ngăn cách khỏi đám đông, thành công ngăn trở cánh tay tới gần của bác gái.
Các bác gái tức giận liếc nhìn Cố Ngạn: " Tiểu tử, không cần keo kiệt như vậy, cho bọn bác sờ một chút thì có chuyện gì đâu chứ. "
Bác gái váy đỏ cười giúp Cố Ngạn nói chuyện: " Chuyện của người trẻ, chúng ta không hiểu đâu. "
Cố Ngạn che chắn trước người Thang Tam Viên, trên khuôn mặt lạnh lùng nở một nụ cười hoàn mỹ: " Kỳ thật cháu cũng là minh tinh, các bác không thể bất công như vậy chỉ thích Tiểu Tam ca a. "
Khuôn mặt tươi cười của Có Ngạn đã từng lập kỷ lục về doanh số bán hàng cao nhất của một tạp chí nổi tiếng, lập tức làm các bác gái mê đến thần hồn điên đảo, thành công đem lực chú ý của mọi người đều dẫn tới trên người hắn.
Thang Tam Viên không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, mọi người thật sự là quá mức nhiệt tình, cậu có chút không ứng phó được.
Mọi người đầu tiên là kinh hô không thôi, kinh hỉ qua đi, lại hỏi Cố Ngạn vấn đề tương tự: " Tiểu tử, chụp ảnh với mấy bác được không hả? "
Cố Ngạn mỉm cười gật đầu, nói khẽ với Thang Tam Viên: "Tiểu Tam ca, anh trở về nhìn quầy hàng đi."
" Được. "Thang Tam Viên trở lại quầy hàng tiếp tục bán củ sen, bởi vì trước đó có nhóm bác trai, bác gái nên người tụ tập ở trước quầy càng ngày càng nhiều, củ sen cũng đã bán gần hết.
Cố Ngạn lần lượt bị kéo đến chụp ảnh, ai cũng nhiệt tình, trên mặt Cố Ngạn luôn nở nụ cười nhất nhất phối hợp, chờ đến khi mọi người thả hắn trở về quầy thì củ sen cũng đã bán hết, Thang Tam Viên đang cảm thấy mỹ mãn đếm tiền, rồi đem tiền cất cẩn thận.
Bác gái váy đỏ trước khi đi còn không quên dặn dò Thang Tam Viên: " Này nhóc à, nhớ quý trọng người trước mắt đấy! "
Thang Tam Viên mỉm cười gật gật đầu, cùng Cố Ngạn vẫy tay chào tạm biệt mọi người, nhìn thấy nhóm bác trai, bác gái đi xa thì không khỏi đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cố Ngạn cùng Thang Tam Viên nhìn nhau cười, Thang Tam Viên tránh né cameras nhỏ giọng hỏi: " Em vừa mới cùng bác gái đó nói gì vậy? "
Cậu rất tò mò Cố Ngạn đã dùng phương pháp gì để làm bác gái từ bỏ ý niệm giới thiệu đối tượng, cậu muốn học tập một chút, lần sau gặp chuyện như vậy có thể dùng cách tương tự.
Cố Ngạn cao thâm khó đoán nhìn cậu một cái: " Em nói em muốn theo đuổi anh. "
"....... " Thang Tam Viên sửng sốt một chút, sau đó lộ ra vẻ mặt đã hiểu, hạ giọng nói: " Em thật thông minh, vậy mà có thể nghĩ ra phương pháp này làm bác gái đó biết khó mà lui. "
"........ " Cố Ngạn nửa ngày cũng không thể nói lên lời, trầm mặc bao phủ khắp người.
Thang Tam Viên đem đồ trong quầy thu dọn tốt, nghi hoặc nhìn hắn: " Em làm sao vậy hả? "
Cố Ngạn không nói gì nhìn cậu một cái, bóc một cái kẹo bơ cứng ném vào trong miệng.
_________________
Tui thấy con đường truy thê của anh Ngạn vãn còn dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.