Bảy Thanh Hung Giản

Chương 30:




Nếu Hạng Tư Lan có thể thường xuyên qua lại đài tượng ngựa vào ban đêm, vậy chỗ ở của ả chắc chắn cách đó không xa, ả sẽ không hi vọng trạng thái quái dị của mình bị người khác biết được nên khả năng ở một mình rất cao.
Đứng lên đài nhìn ra bốn phía, nơi này tuy trống trải nhưng xung quanh lác đác vẫn có vài hộ gia đình.
Chia ra tìm kiếm thì không ổn, đi một mình có thể sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm, bởi vậy nên cả đám cùng hành động, tới căn nhà gần nhất trước.
Gõ cửa hồi lâu đèn mới sáng, La Nhận nghĩ xem nên bắt đầu thế nào: Đêm hôm khuya khoắt, chẳng ai bị người lạ gọi dậy giữa đêm mà có thể nói chuyện vui vẻ được cả, muốn hỏi thăm lại càng khó hơn.
Bởi vậy nên cả đám né đi, để Mộc Đại đứng ra.
Mở cửa là một người đàn ông vai u thịt bắp, sắc mặt chẳng lấy gì làm dễ nhìn, tay cầm một cái chày cán bột, ở cửa còn một lớp cửa song sắt chống trộm, gã không mở cửa chống trộm, chỉ đứng bên trong, mặt đầy ngờ vực nhìn Mộc Đại.
Hóa ra là một cô bé trẻ tuổi, gã thở phào một hơi, nhưng lòng cảnh giác vẫn chưa hoàn toàn buông lỏng.
Mộc Đại nói: “Thật ngại quá, muốn hỏi thăm anh về một người.”
Người nọ rất tức giận, mắng: “Cô điên à, nửa đêm rồi còn đi hỏi thăm!”
Xem tình hình hẳn là chuẩn bị mặc kệ cô, dự tính giây tiếp theo sẽ dập mạnh cửa vào.
La Nhận bắt kịp kẽ hở mấy giây này, bỗng chui ra khỏi góc tối, cánh tay nhanh chóng thò vào song sắt, chộp lấy vai áo người kia kéo về phía cửa.
Chợt nghe một tiếng kêu đau, lưng người kia đập vào cửa song sắt, La Nhận tóm lấy một tay gã, kéo ra ngoài song sắt bẻ ngược lại, tay kia bóp lấy hàm dưới gã.
Người kia đau muốn chết, chày cán bột rơi xuống đất vang thành tiếng, miệng gã thì do bị khống chế hàm dưới nên há hốc vậy chứ chẳng phát ra được tiếng nào.
La Nhận nói: “Nghe cho kỹ, có việc hỏi anh, trả lời thành thật, tất cả đều thuận lợi, cũng sẽ không gây khó dễ với anh.”
Trán người nọ toát mồ hôi, lúc nghe thấy “sẽ không gây khó dễ với anh” thì thoáng thở phào, sau đó ra sức gật đầu lia lịa tỏ vẻ sẽ phối hợp.
Mộc Đại đứng bên cạnh, trong lòng không khỏi thổn thức: Hòa nhã hỏi thăm thì bị mắng, phương thức của La Nhận thô bạo nhất nhưng lại luôn đánh đâu được đó.
Nghe thấy La Nhận hỏi: “Quanh đây có phải có một người phụ nữ, trên bốn mươi tuổi, tính cách quái gở, không hay qua lại với người xung quanh không?”
Người nọ căng thẳng đến độ cả người lẩy bẩy, nghĩ ngợi một lúc rồi gật mạnh đầu.
La Nhận buông bàn tay bóp hàm dưới của gã ra.
Người nọ thở hổn hển, nói: “Đúng là có, hình như không lấy chồng, ở một mình, bình thường chẳng mấy khi trông thấy cô ta… Cô ta không làm ruộng, hình như đi làm trong huyện thành, mấy công việc may vá lặt vặt như thay khóa kéo, bấm khuy gì đó.”
Nghe có vẻ giống.
La Nhận thêm một bước xác nhận: “Cô ta có đặc điểm gì không?”
Đặc điểm? Người nọ dường như rất ít khi nghe đến những từ sách vở như vậy nên cũng không biết thế nào thì được gọi là đặc điểm, đành nghĩ được gì thì nói cái đó: “Cô ta ăn mặc rất quê mùa, cũng không thấy có bạn bè tới nhà bao giờ, à, đúng rồi!”
Gã bỗng nhớ ra chuyện gì: “Mấy năm trước, nghe nói, nhà cô ta gặp trộm.”
La Nhận nhíu mày.
Gặp trộm thì có gì lạ?
Người nọ vội vàng nói nốt: “Dưới quê rất nhiều trộm, nhất là những nhà không có đàn ông, trộm càng có gan ức hiếp, có lúc một năm còn tới đến mấy lần. Mấy năm trước, có một tên trộm tới đó, nghe nói khi ấy người phụ nữ ấy đang tắm, kết quả trộm kêu toáng lên chạy mất, người ở chung quanh đều bị kinh động…”
Cách không xa phía sau, Tào Nghiêm Hoa giải thích cho Một Vạn Ba: “Đó là chuyện tối kỵ khi làm trộm, phải lén lút, sao có thể tự mình gây ra động tĩnh được…”
Thực sự là đi đâu cũng không quên khoe khoang cái kho kiến thức đường ngang ngõ tắt chuyên nghiệp.
La Nhận hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Đó là một tên trộm chuyên nghiệp, nghe nói lần đó bị sợ đến độ lăn ra ốm luôn, cũng có người nói đầu óc hắn hơi không bình thường, sau đó thì không ai gặp hắn nữa, có người bảo là đã rời khỏi huyện này rồi.”
Gã nói một hồi, cũng tự thấy tò mò: “Không phải chỉ là một người thôi sao, có gì mà phải sợ nhỉ.”
Trong lòng La Nhận đã nắm chắc.
Hỏi: “Người phụ nữ đó ở đâu?”
Người nọ vươn tay ra, chỉ về một phía bên kia ruộng lúa: “Đầu kia, có thấy một cái cột điện không? Chính là cái nhà ngói bên dưới đó.”
Tốt, La Nhận buông tay ra, cách song sắt vỗ vai gã: “Cảm ơn nhiều, tự hoàn hồn đi, ngủ ngon.”
Anh ra hiệu bảo đám Mộc Đại rời đi, người kia đứng trong song sắt, ngơ ngác nhìn, có chút không phản ứng lại được ngay.
La Nhận bỗng quay đầu lại, cười hỏi gã: “Có định báo công an không thế?”
Cứ cảm thấy nụ cười này có thâm ý khác, người nọ sợ đến nổi da gà khắp người, vội xua tay: “Không, không đâu.”
***
Bên rìa đồng lúa, cột điện, nhà ngói.
Trong nhà vẫn đang sáng đèn, từ xa, có thể trông thấy có bóng người đi lướt qua cửa sổ.
La Nhận nói: “Đêm nay luôn đi, tốc chiến tốc thắng, đừng để dây dưa dai dẳng, nếu cho bà ta cơ hội trốn mất, mấy người chúng ta có thể yên ổn ra khỏi Nam Điền hay không cũng khó nói.”
Mộc Đại nhắc nhở: “Động tác của bà ấy nhanh lắm đấy.”
Đúng vậy, tả xung hữu đột, có phần giống với người phụ nữ trong Tứ Trại.
Đó cũng là khả năng đem lại do Hung Giản ám vào, La Nhận nhớ tới chú mình La Văn Miểu, đêm đó không thấy ông đâu, tìm tung tích La Văn Miểu khắp nơi cùng Sính Đình, sau đó phát hiện ra vài dấu chân hướng lên trên đạp trên tường bao.
Lên tường? Không sao tưởng tượng được, La Văn Miểu chỉ là một giáo sư nho nhã thận trọng mà thôi.
Về sau, ở hiện trường giết người, La Văn Miểu bị Lý Thản ngăn cản, dường như sức mạnh mà Hung Giản đem lại cho ông cũng không khiến ông trở thành siêu nhân.
Là thứ sức mạnh vượt tầm này chung quy vẫn chỉ hữu hạn hay là sức mạnh nhiều hay ít còn tùy thuộc vào độ phối hợp giữa cá thể và Hung Giản?
Từng bước tiếp cận căn nhà.
Là loại nhà ngói đơn sơ nhất, gạch đỏ xây tường, mặt tường trát vữa nhám ráp, bên cạnh nhà có một chiếc xe điện ba bánh – ở huyện thành này, muốn nhận chở linh hoạt được nhiều thứ đồ khác nhau thì cần phải có loại xe tải trọng như vậy.
Đi quanh căn nhà một vòng, trước sau đều là đất trống, xa hơn một chút cũng chỉ có ruộng lúa mà thôi. Trước sau nhà có hai ô cửa sổ, để cẩn thận, Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba canh cửa trước, Mộc Đại vòng ra sau thủ cửa sổ sau.
La Nhận trực tiếp tới gõ cửa.
Cửa nhà bằng gỗ, cong ngón tay gõ lên, tiếng cốc cốc kêu rất vang.
Tâm trạng Mộc Đại hơi phức tạp, cô ghé sát vào cửa sổ, chậm rãi nhìn vào trong, rèm cửa sổ sau kéo hé ra một tia, từ góc độ này có thể trông thấy trên cái bàn vuông trong góc phòng có một chiếc máy tính.
Là kiểu máy tính xưa cũ nhất, ổ cứng đặt nằm ngang bên dưới màn hình, như được thải từ tiệm net ra.
Người mẹ thường tô son điểm phấn, vẻ mặt lúc nào cũng không kiên nhẫn trông kí ức ấy, sau nhiều năm như vậy, trong nhà lại chỉ có một cái máy tính khôi hài như vậy thôi sao? Dùng làm gì? Chat? Xem phim?
Trong đầu Mộc Đại bỗng lóe ra một suy nghĩ.
Vậy, câu chuyện rùng rợn về người phụ nữ đi giày cao gót đỏ được lưu truyền bấy lâu nay ở huyện Nam Điền chỉ được phát tán trên mạng sau khi đài tượng ngựa bị hủy, chẳng lẽ lại là do…Hạng Tư Lan tự mình biên ra?
Càng nghĩ càng thấy chắc chắn, từ thời gian trước sau, nội dung truyền ra, vân vân, kẻ khởi xướng dường như không phải ai khác, chính là Hạng Tư Lan.
Trong cửa mãi mà không thấy có động tĩnh gì, La Nhận nhíu mày, đang do dự xem có nên phá cửa xông bừa và không thì đèn trong phòng bỗng tắt phụt.
Sau đó, một bóng đen phóng thẳng tới cửa sổ nơi Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba canh giữ, trong tiếng kính vỡ hỗn loạn, Tào Nghiêm Hoa thất thanh hét lên: “Ra rồi, bà ta ra rồi!”
Lòng La Nhận căng thẳng, sợ đám Tào Nghiêm Hoa không cản được, bước dài lao thẳng tới, còn chưa tới gần, tiếng kính vỡ lại vang lên, lần này là ở cửa sổ sau.
La Nhận lập tức phản ứng lại: Giương đông kích tây?
Quả nhiên, Một Vạn Ba căm tức rống: “Là ghế!”
May mà phía sau cũng có người.
Sau nhà vọng tới tiếng vật lộn, chắc là Mộc Đại đang cản Hạng Tư Lan lại, La Nhận không lưỡng lự nữa, rảo bước chạy tới, Tào Nghiêm Hoa theo sát phía sau, Một Vạn Ba thoáng do dự rồi cũng chạy đuổi theo.
Vừa qua góc nhà đã thấy một bóng đen khá là to lớn, dát đất gấp rút đi về phía ruộng lúa.
Vậy nhưng La Nhận lại hiểu ra trong nháy mắt.
Mộc Đại hẳn là đã khống chế được Hạng Tư Lan, trên người Hạng Tư Lan dù có sức mạnh Hung Giản ban cho nhưng không thể phủ nhận là, về mặt võ thuật, Mộc Đại là một tay hảo thủ.
Có lẽ cô đã đè Hạng Tư Lan xuống đất, muốn ép chặt kiềm chế ả, nhưng Mộc Đại nhẹ cân, Hạng Tư Lan lại giỏi trườn bò sát đất, đã cưỡng ép ra sức, cõng luôn cả Mộc Đại theo cùng – bảo sao bóng đen kia lại to lớn như vậy, đó là bóng của hai người gộp lại.
Mộc Đại đương nhiên là không cam lòng, từ sau lưng tóm lấy cánh tay Hạng Tư Lai, cứng rắn từ dưới đất bẻ ngược lên, quả nhiên, thiếu mất một chân chống, tốc độ của Hạng Tư Lan lập tức chậm lại.
La Nhận lao tới, lăn một vòng xuống đất, vươn tay ra tóm, bắt được một cánh tay của Mộc Đại, bóng đen kia bị kéo giật ra, tiếp đó nhanh chóng tách khỏi nhau, Mộc Đại sống chết không buông tay, kết quả biến thành La Nhận nắm cánh tay cô, mà cánh tay còn lại của cô thì túm chặt lấy áo Hạng Tư Lan.
Trong mắt Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba đuổi theo sát sau, cảnh tượng này nhìn rất buồn cười, trên đất ruộng, dán dưới đất, người này tóm người nọ, một chuỗi ba người, họ không phân biệt rõ được ai với ai, nhưng trong vô thức vẫn biết, phải chặn một người lại.
La Nhận hô to: “Cái gần nhất trước mặt!”
Đầu óc Tào Nghiêm Hoa chưa kịp phản ứng, chân đã chạy lên trước, cùng lúc đó, tiếng quần áo bị rách vang lên, bóng đen gần trước mặt nhất vọt ra, trong lòng Tào Nghiêm Hoa la lên không ổn, trong tình thế cấp bách, cũng không biết lấy đâu ra dũng khí mà đột nhiên gầm lên một tiếng nhào tới.
Một Vạn Ba cũng đã đuổi tới nơi, hắn hơi không rõ tình huống trước mặt ra sao, bật đèn pin lên, rọi qua chiếu lại muốn nhìn rõ xem đã xảy ra chuyện gì.
Trông thấy Mộc Đại đang thở dốc hồng hộc, trong tay vẫn nắm mảnh vải rách từ trên áo xuống, La Nhận chống tay đứng dậy rồi kéo cô lên.
Cách một khoảng phía trước, dính dưới đất là một bóng đen còn to hơn ban nãy, trong bóng tối nhìn trông như một quả đồi, lại cũng giống như một cái xe vì lực ma sát quá lớn mà kẹt lại.
Dù sao thì Tào Nghiêm Hoa cũng nặng.
Hơn xa Mộc Đại.
***
Một Vạn Ba chạy trở về căn nhà, mượn ánh sáng đèn pin tìm công tắc bật đèn trong nhà.
Gian nhà chật hẹp bừa bộn, chăn đệm hẳn là quanh năm không phơi nắng, xộc lên mùi ẩm mốc hay mũi, quần áo bày đầy nửa giường, từng bó từng bó, có cái đã mở ra.
Một Vạn Ba đi tới rút lấy vài sợi dây thừng, lại vội vã quay trở lại ruộng lúa, đưa thừng cho La Nhận.
Tào Nghiêm Hoa và Mộc Đại một trái một phải hợp sức đè chặt Hạng Tư Lan đang không ngừng giãy giụa xuống đất, La Nhận nhận lấy sợi dây đi tới, kéo hai tay ả trói ra sau lưng, đầu dây sau khi quấn chặt thì định vắt qua cổ, bỗng thoáng chần chừ, liếc nhanh qua
Mộc Đại rồi kéo sợi dây về, trực tiếp quấn xuống trói hai chân lại, tốc độ của anh rất nhanh, trói vừa chuẩn vừa ác, Một Vạn Ba nghe tiếng kêu rên của Hạng Tư Lan mà thầm líu lưỡi: Đau lắm ấy nhỉ.
Kỳ lạ là Hạng Tư Lan không nói một tiếng nào, khí phách thế cơ à?
Trói xong, La Nhận đứng dậy, Tào Nghiêm Hoa giúp anh giải Hạng Tư Lan vào nhà.
Ánh đèn sáng rõ, Mộc Đại cuối cùng cũng nhìn rõ được mặt mũi ả, La Nhận nhỏ giọng hỏi: “Là bà ta?”
Mộc Đại không biết nên gật hay nên lắc, cô không nhận ra.
Dù là mẹ đẻ, nhưng trước nay cô chưa từng nhớ được khuôn mặt đó.
Hạng Tư Lan chừng bốn mươi mấy tuổi, có lẽ do cuộc sống mà đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu tuổi tác, nhưng dung mạo vẫn chưa mất đi vẻ xinh đẹp.
Trừ những điều này ra, ả cũng không có gì khiến người khác phải chú ý, giống như bất kì một người phụ nữ trung niên nào gặp được ngoài đường.
Ánh mắt dò xét trước ngực Hạng Tư Lan, lúc ả thở dốc, lớp vải ở đó lên xuống đúng là có hơi quái dị, nhưng nếu không phải Mộc Đại đã đề cập trước đó thì sự quái dị này cũng không dễ để ý thấy.
Anh nhìn sang Mộc Đại, Mộc Đại thấp giọng nói: “Để em.”
Cũng được, La Nhận rút dao ra đưa cho cô, ra hiệu bảo Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba quay người lại.
Một là nam nữ khác biệt, hai là, người này rất có thể là mẹ Mộc Đại, La Nhận rất khó có thể dùng tâm trạng bình tĩnh để đối mặt với ả, cứ cảm thấy đắn đo, nhẹ tay không được mà nặng tay cũng không xong.
Mộc Đại cầm lấy chuôi dao, rảo bước tới, tay trái vươn ra, kéo vạt áo trước ngực Hạng Tư Lan ra.
Thật lạ lùng, tìm kiếm lâu vậy rồi, nghĩ ngợi lâu vậy rồi, nhưng lúc thực sự nhìn thấy lại chẳng có chút kích động nào.
Cũng không đau khổ.
Mũi dao xuyên vào kẽ hở vải áo, từng sợi từng mảnh đứt rời, Hạng Tư Lan ngước mắt nhìn cô.
Ánh mắt xa lạ lạnh lẽo.
La Nhận nói không sai, mẹ cô đúng là chưa từng yêu thương cô, muốn có được tình yêu từ một người không yêu thương mình là điều nực cười mà vô vọng biết bao.
Bàn tay cầm chuôi dao của Mộc Đại siết chặt lại, xẻ dọc xuống dưới, roẹt một tiếng, vải hoa rách tung, tiếng nghe như từng sợi dây chăng ngang lần lượt đứt đoạn.
Cảnh tượng đập vào mắt khiến cô rét run, không nhịn được lùi lại hai bước.
Kéo lớp vải rách ra, cô nhìn thấy lồng ngực Hạng Tư Lan.
Có một cái động, lõm xuống, hình dạng trông như một cái cốc lớn khảm vào, màu đỏ thẫm, giống một cái máy bơm nước, phập phồng lên xuống mạnh mẽ, nhịp nhàng.
Thịch, thịch, thịch.
Trực giác của Mộc Đại mách bảo, đó là trái tim.
Nhưng cũng không đúng lắm, dường như không hợp với lý thuyết thông thường: Trái tim có thể trực tiếp nhìn thấy sao? Có hình dạng kỳ dị như thế này sao? Còn nữa, xương sườn đâu, trong giờ sinh học, thầy giáo từng nói, xương sườn của con người mở sang hai bên giống như một cái ô, bảo vệ các cơ quan nội tạng yếu mềm.
Trong đầu Mộc Đại ong ong, nghe thấy Tào Nghiêm Hoa không kìm được hỏi cô: “Tiểu sư phụ, bọn anh quay đầu lại được chưa, bọn anh có thể xem không?”
Cô không đáp, trong ngực như bị đè ép khó thở, lát sau, cô nghe thấy Tào Nghiêm Hoa nghiêng ngả đụng phải một cái ghế, Một Vạn Ba thấp giọng chửi thề gì đó, còn La Nhận thì đi lên trước, nhìn kỹ một lúc.
Hạng Tư Lan cười lạnh, cổ rụt lại như bị co giật.
La Nhận chìa tay về phía Mộc Đại: “Dao.”
Mộc Đại vô thức đưa qua, La Nhận cắm dao về lại vỏ, thân dao xoay ngược, dùng chuôi dao gõ thử lên rìa tim Hạng Tư Lan.
Cô cảm nhận được rất rõ ràng, La Nhận hít vào một hơi.
Mộc Đại hỏi: “Thế nào?”
La Nhận trả lời: “Hình như…kết cấu toàn bộ bên trong lồng ngực của bà ấy đã thay đổi.”
Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba dù sao cũng hơi nhát gan, cách xa xa đứng nghe.
La Nhận nói: “Anh cũng chỉ là suy đoán thôi, trái tim dường như đã thay dổi hình dạng, từ nắm tay biến thành một cái động đảo ngược, hai bên có xương sườn nhưng ở giữa không có, giống như dùng một hình dạng và góc độ nào đó tránh khỏi vị trí trái tim, còn nữa, trái tim không phải là hoàn toàn lộ ra bên ngoài mà có một lớp màng bao bên ngoài, nhưng gần như trong suốt.”
Tào Nghiêm Hoa hơi há hốc, cả nửa ngày vẫn không nói ra được câu nào, nhưng Một Vạn Ba lại hỏi: “Vậy có còn là người không?”
La Nhận không đáp được, tất cả cơ quan của ả đều vẫn còn, chỉ là, khác với người khác, hình dạng và vị trí đều đã thay đổi.
Mặc quần áo vào, nhìn không khác gì người thường.
La Nhận lại bổ sung: “Kết cấu lồng ngực thay đổi như vậy gây ảnh hưởng, gián tiếp ép lên danh thanh quản, bởi vậy nên, bà ấy không thể nói chuyện.”
Tào Nghiêm Hoa kinh hãi cười gượng: “Bà ta ảnh hưởng tới nhiều người như vậy, khiến họ trợn mặt nói bậy, nhưng bản thân thì lại không thể nói được?”
***
Theo như La Nhận phân phó, Tào Nghiêm Hoa gọi điện thoại cho Viêm Hồng Sa, bảo cô mau qua bên này.
Dù từ miệng Hạng Tư Lan không thể hỏi ra được một chữ nào, nhưng mang được thanh Hung Giản thứ tư đi cũng đã là công đức viên mãn rồi, mà dựa theo kinh nghiệm trước đó, dùng máu của năm người bức Hung Giản, ổn thỏa hơn nhiều so với cách khiến Hạng Tư Lan “chết giả”.
Mộc Đại nhìn quanh gian nhà, gắng tìm ra thứ hay vết tích gì đó có thể kích thích trí nhớ.
Rất nhiều đồ đạc cũ, cùng kiểu với của Đinh Quốc Hoa, nhiều năm như vậy, Hạng Tư Lan tựa hồ chưa từng mua thêm đồ gì, rũ đống quần áo thường mặt ra xem, vị trí lưng và khuỷu tay áo thường xuyên bị mài, lớp vào mỏng như cánh ve.
Cũ nát hệt như đôi giày của ả, sớm nên bị vứt bỏ.
Mộc Đại thở dài, đi ra ngoài cửa, dựa lưng vào tường ngồi xuống.
Tào Nghiêm Hoa nhận được tin, cầm đèn pin lắc lư chạy đi đón Viêm Hồng Sa ngoài đường lớn.
Mộc Đại nghe thấy tiếng Một Vạn Ba hỏi La Nhận.
Bà ta thế này, còn coi là người nữa không?
Nếu Hung Giản rời khỏi bà ta rồi, bà ta có chết không?
Sau khi Hung Giản rời khỏi, cơ thể bà ta sẽ giữ nguyên dáng vẻ hiện giờ hay là khôi phục lại bình thường?
La Nhận lặng thinh một hồi, nói: “Tình huống của Hạng Tư Lan hiện giờ, thực ra hơi giống tiến hóa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.