Chỉ là ngay sau đó, sự vui mừng trong cô đã bị thay thế bởi lo lắng và hụt hẫng.
Cô phải dùng rất nhiều thời gian và tâm tư, cộng thêm may mắn mới có thể đi thẳng đến trung tâm mà không đi sai đường. Lúc cô đến, Dương Minh Nhật đã đứng đợi sẵn, dáng vẻ của anh cho thấy có lẽ anh đã đợi được một lúc, như vậy cũng có nghĩa, anh chỉ dùng một khoảng thời gian ngắn để đi đến đây. Thần Nhã Hân biết anh không thích mình, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc anh không đặt một chút tâm tư nào lên việc cố gắng hoàn thành thử thách, cứ thế đi đại đến trung tâm, Thần Nhã Hân vẫn không thể không cảm thấy buồn bã và mất mát.
Dương Minh Nhật thấy cô đến thì bước lại chỗ cô, mỉm cười nói, “Công chúa đến rồi.”
“Ừm…” Thần Nhã Hân không có chút hào hứng nào đáp lại.
“Ngài muốn ở trong đây khám phá mê cung tiếp chứ?”
Thấy anh không hỏi kết quả của mình, Thần Nhã Hân càng thêm buồn rầu.
Anh không hỏi, vậy hoặc là anh không hoàn thành được thử thách nên kết quả của cô không còn quan trọng nữa, hoặc là anh chẳng quan tâm đến thử thách này, cho dù là kết quả nào cũng được.
Thần Nhã Hân thầm thở dài, mở miệng, “Thôi, chúng ta đi ra ngoài đi.”
Dương Minh Nhật hơi nhíu mày, nhưng cuối cùng lại không hỏi gì, đáp được rồi cùng cô rời khỏi mê cung. Ra đến bên ngoài, nhân viên túc trực ở Mê cung kỳ ảo tiến đến chỗ hai người họ, Thần Nhã Hân cho rằng cô ta sẽ thông báo thử thách thất bại nên không có chút mong đợi gì. Không ngờ, nhân viên lại tươi cười rạng rỡ nói, “Chúc mừng hai vị đã thử thách thành công!!”
Thần Nhã Hân và Dương Minh Nhật đồng loạt sững người, ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt đều tràn ngập không thể tin tưởng và kinh ngạc. Trong mê cung có lắp đặt thiết bị theo dõi nên nhân viên cũng không ngạc nhiên trước phản ứng của hai người họ, nhưng vẫn không nhịn được cười thầm trong lòng.
Các cặp đôi khác khi tham gia thử thách, lúc gặp nhau ở trung tâm đều hoặc là buồn bã thông báo bản thân đã thất bại, hoặc là hồ hởi hỏi kết quả của đối phương. Chỉ có cặp đôi trước mặt này, nam thì thờ ơ dửng dưng không hỏi đến, nữ rõ ràng đã hoàn thành phần của bên mình, gặp đối phương cũng không hỏi, lại cứ đinh ninh đối phương đã thất bại mà ủ ê.
“Đại diện khu vui chơi, tôi xin gửi đến hai vị phần quà nho nhỏ này,” nhân viên tươi cười đưa một hộp quà cho bọn họ.
Thần Nhã Hân vẫn còn chưa hoàn toàn hồi thần, chỉ theo bản năng mà nhận lấy hộp quà. Dương Minh Nhật nhìn hộp quà trên tay cô, trong mắt lóe lên tia phức tạp, rốt cuộc mở miệng, “Chúng ta đi thôi.”
Thần Nhã Hân ôm hộp quà đi theo sau anh rời khỏi khu vực Mê cung kỳ ảo, lúc này mới lấy lại được tinh thần, nửa kinh ngạc nửa mong đợi nhìn qua Dương Minh Nhật, “Anh hoàn thành thử thách sao?”
Nghe cô hỏi, Dương Minh Nhật nhìn qua, hơi gật đầu đáp, “Đúng vậy, Công chúa cũng vậy sao? Thần thấy lúc Công chúa gặp thần tâm trạng không tốt lắm nên thần cứ tưởng là ngài đã thất bại.”
Nhận được đáp án khẳng định, bao nhiêu buồn rầu hụt hẫng trong lòng Thần Nhã Hân đều bay biến. Cô mừng rỡ hân hoan mở to mắt nhìn anh, bàn tay bất giác ôm chặt lấy hộp quà, hưng phấn lại mang theo chút không thể tin nổi nói, “Chúng ta vậy mà hoàn thành thử thách rồi!!!”
Cô cứ cho rằng với khoảng thời gian mà Dương Minh Nhật dùng để hoàn thành thử thách, anh sẽ không thể thành công được, nhưng không ngờ kết quả cuối cùng lại hoàn toàn ngược lại! Bọn họ vậy mà có thể ở trong mê cung, dựa vào trực giác là chủ yếu, đi thẳng một đường tìm đến đối phương mà không gặp chút sai sót trở ngại nào!
Cô biết, đây có lẽ chỉ là may mắn hay trùng hợp mà thôi, không thể đại diện cho bất kỳ điều gì. Nhưng mà, cô vẫn không thể kìm nén được tâm tình vui sướng lúc này. Đây giống như là điềm báo tốt lành cho tương lai của cô và anh vậy!
Thần Nhã Hân cố gắng nén xuống kích động trong lòng, mở hộp quà ra xem, phát hiện trong đó đặt hai chiếc vòng tay nhỏ xinh. Từ kiểu dáng cô có thể nhận ra được đây là vòng tay đôi, một nam một nữ, kiểu của nam trông đơn giản, kiểu của nữ lại tinh xảo hơn.
Khóe môi cô không nhịn được cong lên, vui vẻ lấy hai chiếc vòng tay ra, đưa cái của nam cho Dương Minh Nhật, “Cái này của anh!”
Dương Minh Nhật chần chừ vài giây mới đưa tay nhận lấy.
Thần Nhã Hân không để tâm, nhanh chóng đeo chiếc vòng tay của nữ lên cổ tay mình, vui vẻ nói, “Thật đẹp, không uổng công chúng ta chơi một lần!”
Dương Minh Nhật nhìn vòng tay ở trên cổ tay trắng nõn nhỏ nhắn của cô, hơi mím môi, cuối cùng nhét chiếc vòng tay của mình vào trong túi quần.
Ban đầu anh không hề quan tâm đến thử thách, cứ thế một đường đi thẳng vào mê cung, trên đường đi lúc chọn lối rẽ đều là tùy tâm, không đắn đo nhiều nên thời gian anh đi cũng rất ngắn. Nhưng mà không ngờ, với thái độ hời hợt như vậy, anh lại thực sự có thể đi đến trung tâm mê cung mà không đi sai một lần nào.
Vốn chuyện này đã khiến anh cảm thấy rất kinh ngạc rồi, khi thấy Thần Nhã Hân ủ rũ xuất hiện, anh đã cho rằng cô không hoàn thành thử thách, lúc đó tâm tình mới bình ổn xuống, cảm thấy kết quả như vậy mới hợp lý. Anh và cô cũng không phải là gì của nhau, sao có thể hoàn thành thử thách này trong một lần được chứ.
Nhưng mà, khi nghe nhân viên thông báo bọn họ đã thử thách thành công, anh lại một lần nữa kinh ngạc, trong kinh ngạc còn có một chút bối rối. Cái loại thử thách gần như chỉ dựa vào trực giác và may mắn này, một khi hoàn thành, không thể không khiến anh nghĩ đến mấy từ ‘ý trời’, ‘định mệnh’, hay ‘duyên phận’.
Nếu bọn họ là người yêu thì không sao, nhưng bởi vì là không phải, anh mới không thể không bối rối, nhất là khi anh cảm nhận được, thái độ Thần Nhã Hân đối với anh không đơn thuần chỉ là bạn bè.
Thần Nhã Hân thấy anh bỏ vòng tay vào trong túi quần cũng không quá thất vọng, tươi cười nói, “Chúng ta đi chơi tiếp đi!”
*
Từ Thủy cung bước ra, Linh Ai Dã khẽ xoa cái bụng nhỏ của mình, quay qua nhìn Lâm Dạ Vũ đề nghị, “Chúng ta đi ăn trưa đi!”
“Sao? Đói rồi à?” Lâm Dạ Vũ cười hỏi.
“Thế nào? Không cho phép tớ đói à? Chê tớ ăn nhiều à?” Linh Ai Dã hung hăng trừng anh.
Lâm Dạ Vũ phì cười, tiêu sái phất tay, “Đi! Tớ dẫn cậu đi ăn món ngon nhất đắt nhất ở đây!”
Linh Ai Dã tức khắc nở nụ cười, nhanh chân đuổi theo anh.
Hai người họ chọn một nhà hàng trông khá ổn ở trong khu vui chơi. Bởi vì sắp đến lễ tình nhân nên trong nhà hàng phần lớn là các cặp đôi, rất ít nhóm đông từ ba người trở lên. Nhân viên thấy hai người họ đi chung với nhau liền cho rằng bọn họ là người yêu, nở nụ cười chuyên nghiệp dẫn họ đến một bàn cho hai người rồi đưa thực đơn cho bọn họ.
“Vì để chúc mừng cho ngày lễ tình nhân, bên chúng tôi mới ra một phần Combo Tình yêu có giới hạn, qua lễ sẽ không còn nữa. Hai vị có muốn dùng thử không ạ?”
Linh Ai Dã và Lâm Dạ Vũ ngẩn người nhìn nhau hai giây, đến lúc nhận ra nhân viên đã hiểu lầm mối quan hệ của bọn họ, cả hai đều không nhịn được đỏ mặt, xấu hổ không dám nhìn nhau. Nhân viên thấy vậy thì chỉ cho rằng bọn họ vừa mới xác định quan hệ nên mới dễ xấu hổ như vậy, không khỏi cảm thấy buồn cười lại đáng yêu.
Lâm Dạ Vũ mấy lần lén nhìn Linh Ai Dã, thấy cô tuy đỏ bừng mặt, trốn tránh ánh mắt mình nhưng lại không hề có ý lên tiếng giải thích, liền can đảm nhìn sang nhân viên nhà hàng, biểu cảm như thấy chết không sờn nói, “Phiền anh cho bọn em một phần Combo Tình yêu!”
Sắc mặt Linh Ai Dã càng thêm đỏ, nóng rực tựa như hòn than hồng vậy.
Nhân viên phì cười, gật đầu đáp, “Được, xin hai vị đợi một lát.”
Anh ta đi rồi, chỉ còn lại hai người, bầu không khí liền trở nên càng thêm ngượng ngùng xấu hổ.
Lâm Dạ Vũ đắn đo một chút, rốt cuộc lên tiếng, “À… haha… tớ thấy phần ăn trong combo khá hấp dẫn… lại đầy đủ ba món khai vị, món chính và tráng miệng, giá cũng rẻ hơn một chút cho nên mới gọi thử…”
Linh Ai Dã gật gật đầu, “T--tớ cũng muốn ăn thử…”
Hai mắt Lâm Dạ Vũ tức khắc sáng rực lên, vui sướng nhìn Linh Ai Dã. Tuy rằng cả hai đều không nói gì nữa, nhưng khóe môi lại vẫn luôn hơi cong lên, trong bụng như có cả đàn bướm đang bay loạn.
Cách bàn hai người họ không xa, tại cửa ra vào của nhà hàng, một nhóm người gồm năm thanh niên xuất hiện, mang theo phong thái ngông ngênh kiêu ngạo bước vào nhà hàng.
Vừa nhìn thấy bọn họ, nhân viên trong nhà hàng lập tức biến sắc mặt, một người vội vàng chạy lên tiếp đón, “Phùng thiếu gia, hoan nghênh ngài lại đến. Vẫn là vị trí cũ ạ?”
Phùng Thiên đi đầu nhếch môi phất tay, nhân viên kia hiểu ý, nhanh chóng dẫn bọn họ đến một bàn trống. Bốn tiểu đệ phía sau dựa thế Phùng Thiên, ai nấy đều khoanh tay hếch cằm, hống hách kiêu ngạo đi theo Phùng Thiên.
Lúc đi ngang qua bàn một cặp đôi đang ngồi, ánh mắt Phùng Thiên lơ đãng lướt qua, nhìn đến cô gái đang ngồi ở đó, ánh mắt tức khắc dừng lại, sáng lên như đèn pha, bước chân xoay chuyển, đi đến bàn của cặp đôi đó. Đứng đối diện với mỹ nhân, hắn một tay chống bàn, nở nụ cười ngả ngớn nói.
“Em gái, đang dịp lễ tình nhân, anh đây lại thiếu một cô bạn gái, mời em đi chơi, thế nào? Mọi chi phí anh trả, em muốn gì anh đều chiều, tối đến… còn có thể khiến em ‘hạnh phúc vui sướng’, chịu không?”
Bốn tiểu đệ phía sau nhìn theo hắn ta, vừa thấy dung mạo của cô gái mà hắn ta đang tán tỉnh, bọn họ lập tức hiểu rõ.
Cô gái đó có mái tóc dài suôn mượt, thuần một màu xanh lam, tựa như dòng nước được thực thể hóa. Đôi mắt cô vừa to vừa sáng, lại có màu xanh lam trong suốt như hai viên ngọc, sâu thẳm tựa biển, người đối diện hoàn toàn có thể soi rõ được hình bóng của mình ở trong mắt cô. Da cô rất trắng, mịn màng không có tì vết, nhưng lúc này hai gò má lại đỏ rực lên, cực kỳ xinh đẹp khiến tâm người nhộn nhạo.
Nhan sắc như vậy, Phùng ca không động lòng mới lạ.