Edit: Phong Lãnh
Beta: Esther.
***
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ cũng không hiểu tại sao lại như vậy.
Tình trạng sinh mệnh trước đó của Khương Tinh là trường hợp đặc thù không rõ. Rõ ràng là hắn chỉ còn một hơi thở, ông cũng đã năm lần bảy lượt nói người nhà bệnh nhân hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt, không nghĩ tới sau đó bệnh tình lại có chuyển biến tốt đẹp.
Nghĩ lại cũng chỉ có thể giải thích là do người trẻ tuổi có sức hồi phục tốt. Nhưng mà quá khó tin, khiến cho hiện tại các bác sĩ vẫn nghĩ bản thân đang nằm mơ.
"Con trai bà hiện tại đã không còn trở ngại gì nữa, ở lại nghỉ ngơi thêm mấy ngày. Nếu không xuất hiện các triệu chứng khác thì có thể xuất viện, thời gian này không nên vận động mạnh tránh cho miệng vết thương lại vỡ ra."
Thân thể Khương Tú Mai căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng, bà liên tục gật đầu.
Chờ bác sĩ đi rồi, Khương Tú Mai nhịn không được lau nước mắt nói: "Về sau tao không cho mày chơi cùng với mấy tên anh em hồ nháo đó nữa! Nhìn mà xem mày có bao nhiêu dọa người, may mắn là ông trời phù hộ bằng không cái mạng nhỏ của mày khó mà bảo toàn!"
Khương Tinh thấp giọng lẩm bẩm: "Mẹ, lần này mẹ hiểu lầm con rồi, con không có gây chuyện, cũng không có cùng..."
"Còn nói không gây chuyện? Mày còn dám nói không có gây chuyện?" Khương Tú Mai tức giận đến mức muốn đánh hắn. Nhưng nghĩ tới hắn hiện đang là bệnh nhân, bà cũng không thực sự xuống tay: "Chờ sau khi ổn rồi liền cùng tao về nhà, Tiểu Mãn vẫn còn đang ở nhà chờ chúng ta đấy."
Khương Tinh không dám nói gì nữa, đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng.
Trên bụng hắn vẫn còn một vết rạch khoảng mười centimet, trên đầu cũng bị đập ra một lỗ. Bác sĩ nói hắn vừa phẫu thuật xong thì nên đi lại vận động nhẹ một chút, có như vậy miệng vết thương mới không dính vào nhau.
Khương Tú Mai muốn đi cùng hắn nhưng lại bị Khương Tinh cự tuyệt, tự mình đẩy xe gắn bình truyền nước, ôm bụng đi dạo một vòng quanh hành lang ngoài phòng bệnh.
Khả năng hồi phục đúng là cực kỳ mạnh mẽ.
Nếu không phải tư thế đi đường của hắn có chút không bình thường, chỉ nhìn bề ngoài thôi thì cũng không nhìn ra được cái gì.
Khương Tú Mai an tâm một chút, cuối cùng cũng có tâm tư đi xử lý chuyện khác.
Khương Tú Mai nhớ tới Tiểu Mãn vẫn đang ở nhà một mình, bà liền gọi điện thoại cho bé.
"Tiểu Mãn ngoan, con ở nhà có nghe lời không đó?"
Tay nhỏ của Khương Tiểu Mãn cầm microphone, bé nghe được âm thanh của bà ngoại đôi mắt liền cong thành hình trăng non: "Cháu rất nghe lời. Hôm nay cháu tự rời giường, tự rửa mặt, cháu còn tự buộc cho mình hai cái bím tóc nhỏ, cháu còn muốn buộc thêm hai cái nữa nhưng mà tay với không tới. Buổi sáng nãi nãi nhà bên cạnh cho cháu hai cái bánh bột bắp, nhưng cháu còn chưa ăn hết, giữa trưa cháu uống một bát cháo loãng kèm với một đĩa dưa muối."
Khương Tiểu Mãn ngoan ngoãn báo cáo "hành trình" một ngày của mình cho bà ngoại nghe. Nói xong bé liền sờ mũi nhỏ, hỏi: "Cậu khi nào được về nhà vậy bà? Cháu nhớ bà ngoại."
Mới chỉ có bốn năm ngày trôi qua mà thôi nhưng Khương Tiểu Mãn lại cảm thấy thật dài. Hệ thống nói với bé, cái này nghĩa là sống một ngày dài bằng một năm.
Năm hay không năm thì Khương Tiểu Mãn không biết, bé chỉ biết bà ngoại và cậu không trở về thì buổi tối lúc ngủ bé sẽ khóc.
Bé không muốn ngủ cùng nãi nãi nhà bên cạnh, bé có thể ngủ một mình một giường, ngủ trên chiếc giường nhỏ mà cậu cho bé, có thể lăn từ đầu giường tới cuối giường.
"Qua hai ngày nữa bà ngoại sẽ về, mang theo cả cậu về. Đến lúc đó chúng ta cùng nhau thu thập hắn."
Khương Tiểu Mãn lúc này mới nở nụ cười. Sau khi cúp điện thoại, bé xòe tay ra đếm ngày mà bà và cậu sẽ trở về.
Hệ thống nói cậu cần phải nằm viện một tuần, hiện tại đã qua một hai ba bốn năm ngày... Ai da, không đếm được, dù sao rất nhanh sẽ đến ngày đó vậy bé cứ ngoan ngoãn chờ đợi là được.
Bé tự mình leo lên ghế dựa, từ trong ngăn tủ lấy ra hộp sắt đựng kẹo.
Bên trong là những viên kẹo đủ màu sắc, bé nhẩm đếm, còn dư lại mười viên.
Trước kia trong việc ăn kẹo Khương Tiểu Mãn chưa bao giờ phải nghĩ ngợi, bé còn rất hào phóng, không chỉ để riêng cho mình ăn mà còn chia sẻ cho các bạn nhỏ khác nữa. Nếu kẹo bà ngoại cho không đủ thì bé sẽ lấy số kẹo mà hệ thống cung cấp bù vào, tuy không phải là nhiều nhưng cũng đủ ăn. Nhưng từ sau khi cậu xảy ra chuyện, Khương Tiểu Mãn đã thật lâu không động đến kẹo.
Một là bé vẫn còn một lòng một dạ nghĩ xem có cách nào để đổi số kẹo này thành tích phân của hệ thống không. Hai là hệ thống nói hiện tại bọn họ đang "thiếu hụt tài chính", lại thiếu nợ tích phân nên không thể vẫn giống như trước kia, muốn cái gì liền đổi cái đó nữa mà cần phải tiết kiệm. Kẹo cũng nên ăn ít lại, nếu không cái gì cũng không còn.
Khương Tiểu Mãn ngay từ đầu còn không biết thiếu nợ là như thế nào, bé chỉ vào con số hiện rõ trên giao diện trống nói: "Rõ ràng chúng ta còn dư lại rất nhiều rất nhiều tích phân mà. Trước kia chỉ có sáu tích phân, hiện tại lại có... có thêm hai số chín, còn thêm một số bốn, đây là nhiều hay ít?"
"Chín trăm chín mươi tư điểm tích phân." Hệ thống gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Ký chủ, không phải "chúng ta" có rất nhiều tích phân mà đây là tích phân của tôi, là tích phân ta tích góp nhiều năm, chỉ là cho cô mượn dùng mà thôi! Nhìn xem phía trước số chín trăm chín mươi tư điểm còn có thêm dấu trừ, cô hiện tại không chỉ không có tích phân mà còn nợ tôi điểm tích phân! Về sau nhất định phải trả lại!"
Hệ thống cường điệu lặp đi lặp lại: "Ký chủ, cô nhất định phải trả lại tích phân cho tôi. Có vay có trả, về sau mượn tiếp cũng có thể, làm người phải biết giữ chữ tín."
Khương Tiểu Mãn gãi gãi đầu, ánh mắt sáng lên: "Vậy sau này tôi còn có thể mượn tiếp không?"
"... Không thể." Hệ thống nói: "Hệ thống cũng không có tích phân."
Nói nhiều như vậy không phải là muốn bé học được câu "có vay có trả" kia mà nó chỉ là muốn nhắc nhở bé phải trả lại tiền mà thôi. Hệ thống không dám nói nữa, sợ bé lại nghĩ ra chuyện gì kỳ kỳ quái quái.
Khương Tiểu Mãn vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, đảm bảo nói: "Hệ thống ca ca là người tốt, cậu đã cứu sống cậu của tôi, tôi rất cảm ơn cậu, nhất định sẽ không quên, tôi mời cậu ăn kẹo."
Bé cực kỳ cẩn thận lấy ra một viên kẹo, muốn chia sẻ cùng hệ thống.
"Tôi đã nói rất nhiều lần rồi." Hệ thống thở dài: "Hệ thống không cần ăn cơm."
Đúng ha, suýt chút nữa là quên mất.
Khương Tiểu Mãn bóc vỏ kẹo, vui vẻ nói: "Không sao, tôi có thể ăn cho cậu xem. Về sau tôi sẽ mang cậu đi ăn những thứ khác, chúng ta sẽ ăn những đồ ăn thật ngon!"
Hệ thống không cảm thấy vui vẻ chút nào cả.
Khương Tiểu Mãn chỉ ăn một viên, liền đem hộp sắt cất đi.
"Bà ngoại nói, cậu phải uống thuốc, uống thuốc rất đắng. Tôi sẽ cất đi để dành cho cậu, chờ cậu trở về, về sau cậu sẽ không bao giờ chạy nữa."
Trấn trên có một lão trung y, so sánh với việc đi đến trạm y tế để tiêm thì bà ngoại rõ ràng tin tưởng lão trung y kia hơn. Dù cho Khương Tiểu Mãn có đau đầu nhức óc gì, lựa chọn đầu tiên của bà ngoại vẫn luôn là đi tìm lão trung y trước.
Thuốc mà lão trung y kê đơn rất đắng, Khương Tiểu Mãn mỗi lần đều phải bóp mũi, căng da đầu mới có thể nuốt trôi. Mùi thuốc đắng chát và kinh tởm, mỗi lần Khương Tiểu Mãn uống xong là bật khóc, bé nước mắt lưng tròng, phải ngậm kẹo mới có thể ép lui hương vị trong miệng kia.
Ở trong ấn tượng của bé, thuốc rất đắng.
Tuy rằng Khương Tiểu Mãn đã rất nhiều ngày không ăn kẹo, hiện tại vẫn còn muốn ăn thêm nhưng bé nhất định có thể nhịn xuống, nhất định sẽ không ăn vụng.
Cậu bệnh nặng như vậy, như vậy thuốc cậu uống thuốc chắc chắn sẽ rất đắng, bé phải giữ lại cho cậu.
Hệ thống đau lòng muốn chết. Nó nghĩ, cảm thấy vẫn là có thể lấy ra hai mươi tích phân đưa cho bé mua kẹo đường ăn. Trẻ con không được ăn kẹo đường cũng quá khổ rồi, ký chủ nhà nó đã khi nào phải chịu khổ như vậy?
Hệ thống muốn đưa cho bé mượn hai mươi điểm tích phân, Khương Tiểu Mãn lại lắc đầu, tỏ vẻ không muốn.
Tuy rằng Khương Tiểu Mãn đã rưng rưng nước mắt nhưng bé vẫn cố nghẹn lại, khụt khịt nói: "Nếu cậu đòi thì sao? Tôi lại không có tích phân để trả cho cậu. Bà ngoại hiện giờ không có ở nhà, tôi không thể gây thêm phiền toái gì khác cho bà được."
"Ký chủ, hai chuyện này không có liên quan gì tới nhau. Tôi cho cô mượn hai mươi điểm tích phân, sẽ không gây thêm phiền toái gì cho bà ngoại cô." Đây chỉ là lòng tốt của nó.
"Cậu luôn kêu tôi đập đĩa, tôi mới không thèm." Khương Tiểu Mãn kiêu quyết nói.
"..." Hệ thống trầm mặc.
Nhưng trong lòng lại có chút vui mừng? Lại còn có cảm giác giữ được ví tiền của bản thân?
Ngẫm lại cảm thấy thật không đúng mà.
Rõ ràng là nó đã lập chí muốn bồi dưỡng ra một nhân vật phản diện nhỏ cơ mà!
Hệ thống rút ra kinh nghiệm xương máu, nó quyết định giữ vững lập trường, không thể tùy ý bị mê hoặc được.
Nhưng mà tất cả cái này đều phải có tiền đề, đó chính là chờ Khương Tiểu Mãn hoàn trả lại hết tích phân rồi nói...
Hệ thống giúp Khương Tiểu Mãn nhớ kỹ ngày mà bà ngoại cùng cậu trở về nhà. Hai ngày sau, Khương Tiểu Mãn tự mình dọn một cái ghế nhỏ ngồi ở ven đường cho bọn họ.
Như vậy, bà ngoại và cậu khẳng định sẽ nhìn thấy bé ngay từ cái nhìn đầu tiên!
Trong ngực bé còn ôm một hộp sắt đựng kẹo, bên trong còn dư lại chín viên, đều là do bé cố ý dành dụm được.
Lúc xưa, mỗi lần cậu về nhà, chỉ cần mang về cho bé đồ ăn ngon, bé liền hết giận, còn sẽ giúp cậu nói chuyện, bảo bà ngoại không cần đánh cậu nữa.
Hệ thống nói đây chính là ví dụ điển hình của việc cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn. Bé cầm đồ vật của cậu thì sẽ phải giúp cậu.
Bé đem bảo bối của bản thân cho cậu, cậu cũng nhất định sẽ nghe lời.
Khương Tiểu Mãn mở hộp sắt ra, đếm lại lần nữa, xác định vẫn đúng là chín viên không có sai.
Chín viên, hẳn là có thể làm cho cậu nghe lời trong chín ngày nhỉ?
Những ngày khác về sau lại tiếp tục nghĩ cách.
Khương Tiểu Mãn vừa lòng gật đầu, đang định đem nắp hộp đậy lại thì bỗng cảm thấy đầu tê rần, có người đứng phía sau túm lấy bím tóc của bé.
Đầu có thể rơi máu có thể chảy, nhưng tóc không thể loạn!
Ngày thường ngoại trừ bà ngoại, ai cũng không thể đụng vào đầu bé, ngay cả cậu cũng không được. Nếu cậu làm loạn bé sẽ giận, bé có thể tức giận tới nỗi cả ngày cũng không thèm nói chuyện với cậu.
Huống chi người dám giật bím tóc nhỏ của bé, dùng lực rất lớn khiến bé cảm thấy rất đau.
Đôi mắt tròn như quả nho của Khương Tiểu Mãn vì tức giận mà mở lớn, bé nổi giận đùng đùng quay đầu lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bé trai bụ bẫm đang kéo tóc bé.
"Mau buông ra!" Khương Tiểu Mãn một bàn tay bảo vệ tóc mình, một bên tức giận nói: "Cậu dám bắt nạt tôi, tôi sẽ mách bà ngoại."
Cậu bé này tên Chu Hải Dương, là đứa bé khỏe nhất trong trấn.
Cậu bé này là một đứa trẻ cầm đầu mấy đứa nhỏ trong xóm, sức lực cũng lớn nhất, ngày thường lúc nào cũng nhảy nhót lung tung làm ầm ĩ.Khương Tiểu Mãn không thích chơi cùng cậu bé, trước nay đều là nước sông không phạm nước giếng. Ngày thường gặp mặt đều là ngươi véo mũi heo, ta lè lưỡi ngươi, ai nhìn ai cũng không vừa mắt.
Chu Hải Dương cũng đang ở độ tuổi ngây ngô, nhưng khi cha mẹ nói chuyện thì cậu bé lại nhớ rất kỹ, cái hiểu cái không: "Mẹ ta nói cậu của mày sẽ không thể về được, về sau mày chính là một đứa trẻ không ai yêu."
"Cậu nói dối! Mới không phải! Bà ngoại nói ngày hôm nay bà sẽ trở về!" Khương Tiểu Mãn nổi giận.
"Bà ngươi gạt mày thôi." Chu Hải Dương tiếp tục: "Mẹ ta nói mày chính là đồ sao chổi, tiền bối hóa*, bà ngoại mày sẽ không cần mày."
*Tiền bối hóa: Chữ tiếng Trung là "赔钱货", có nghĩa là tiền mất tật mang. Ở đây tác giả ý muốn nói nuôi Khương Tiểu Mãn đã mất tiền lại còn mang bệnh vào người.
Ngôi sao chổi, bồi tiền hóa đều là những từ ngữ mắng chửi người. Khương Tiểu Mãn tuy chưa từng chửi người nhưng bé cũng đã nghe qua, dù không hiểu hết nhưng cũng biết đó không phải những lời hay ho gì.
Bé tức giận đến hai mắt đỏ bừng, ủy khất đến muốn khóc.
Lúc này âm thanh của hệ thống bỗng vang lên, mang theo sự kích động mờ nhạt, giống như tìm thấy số tiền của mình đang chuyển động: "Nhanh nhanh, ký chủ nhanh chỉnh nó đi!"
[Nhiệm vụ: Bắt nạt Chu Hai Dương cho đến khóc.
Khen thưởng: Mười điểm tích phân.]
Thấy Khương Tiểu Mãn không có động tác gì, Hệ thống lập tức tận tình khuyên bảo: "Người tốt bị khinh, ngựa hiện người kỵ. Có phải rất tức giận hay không? Có phải rất muốn đánh hắn không? Ký chủ, đối với người xấu thì nước mắt là thứ vô dụng nhất. Về sau cô chính là nữ phụ phản diện, mà đối phương chỉ là một vai phản diện nhỏ bé, đại phản diện trừng trị tiểu phản diện, thỏa đáng."