Editor_Beta: Hi Văn
Chương 4: Di Di không muốn đi nhà trẻ
_______________________________
Di Di ngây ngốc nhìn Thời Kiến Thành.
Rõ ràng ba ba cùng mụ mụ đều đang ở Thần giới chờ cô bé, nhưng khoảng khắc nghe được chính miệng Thời Kiến Thành nói ra những lời này Di Di lại cảm giác như có ba ba đang ở bên cạnh.
Làm cô nhịn không được hốc mắt ướt hoe, nức nở lên hai tiếng nghẹn ngào khóc rống lên. Thời Tư Mộc cũng xông tới, ngồi xổm trước mặt cô bé.
Thời Kiến Thành lo lắng hỏi: "Di Di, con làm sao vậy "
Hai cái đại nam nhân nhìn thấy tiểu nhân nhi khóc đến đáng thương có chút rối rắm không biết làm sao.
Di Di giang hai tay bổ nhào vào lòng ngực Thời Kiến Thành, đem đầu nhỏ vùi vào trong quần áo của hắn mà nấc nghẹn ngào.
Hảo kỳ quái nga, cô bé không biết tại sao mình lại muốn khóc như vậy, chính là nước mắt không kiềm chế được mà cứ rơi xuống.
Thời Kiến Thành cùng Thời Tư Mộc chỉ cho rằng trước kia Di Di có lẽ đã chịu quá nhiều ủy khuất rồi, bây giờ vất vả lắm mới trốn thoát nanh vuốt của Trần Lị, lại có được người nhà yêu thương nên nhất thời không nhịn được mà rơi nước mắt.
Khi Di Di khóc xong liền ghé vào trên vai Thời Kiến Thành ngủ thiếp đi.
Hắn đem Di Di ôm lên, động tác thập phần cẩn thận, không muốn làm cho Di Di tỉnh giấc.
____________
Đến khi Thời Kiến Thành cùng Di Di về đến nhà, Thời Diễn đã ngồi ở trên sô pha, đang ở cùng tiểu bát mắt to nhỏ trừng nhau.
Thời Diễn có một căn nhà riêng ở cạnh công ty, còn nhà chính hắn chỉ trở về ở thời điểm không bận công việc. Nhất là gần đây công việc ở công ty có chút nhiều, Thời Kiến Thành thấy Thời Diễn về nhà sớm như vậy cảm thấy kỳ lạ liền hỏi:" Ngươi như thế nào lại về nhà sớm như vậy, lúc nãy ta còn định kêu Tư Mộc gọi ngươi về nhà"
Thời Diễn nhìn thoáng qua Di Di trong lòng ngực Thời Kiến Thành còn chưa có tỉnh lại: "Ba, ngài trước đưa Di Di về phòng ngủ đi, ta có chút việc muốn bàn với ngài"
Di Di vẫn đang ngủ rất say, động tĩnh lớn như vậy cũng không đánh thức được cô bé.
Thời Kiến Thành đem Di Di đặt ở trên giường trong phòng ngủ, ôn nhu phủ chăn bông lên, cẩn thận đóng lại cửa phòng rồi đi ra ngoài.
Thời Diễn tiếp tục trêu chọc tiểu bát, bất quá tiểu bát cũng không muốn để ý đến hắn, nằm ở trên mặt đất phảng phất như thể không thấy Thời Diễn.
Thời Kiến Thành ngồi trên sô pha, bảo mẫu bưng tách trà đặt trên bàn, hắn nâng lên nhấp mấy vài ngụm rồi hỏi: "Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta?"
Nghe được Thời Kiến Thành cất giọng, Thời Diễn mới thu lại động tác đùa với tiểu bát, nụ cười vốn dĩ ở trên mặt đều biến mất, vẻ mặt nghiêm nghị, ngữ điệu đều mang theo tức giận:"Ba, hôm nay Tinh Vực báo giá cho Trình thị, không nhiều không ít đều so với đơn giá của chúng ta cao hơn một nhân dân tệ, loại tình huống này nếu nói là trùng hợp chỉ sợ không có đến mấy người tin"
Thời Kiến Thành đặt nặng tách trà lên bàn: "Cái gì...?"
Hắn ở trong cái vòng này lâu như vậy, còn chưa từng gặp qua loại tình huống như thế này.
Thời Diễn: " Kẻ nội gián trong công ty ta sẽ tra xét, nhưng cần có thời gian, tuy Trình thị cùng chúng ta có giao tình, nhưng ở phương diện lợi ích trước mắt, về điểm này xác thực chút điểm giao tình gì đó đều không đáng nói. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, dự án lần này hẳn là bị Tinh Vực cầm chắc trong tay"
Thời Diễn đã theo cái hạng mục này từ rất lâu rồi, ở dưới các điều kiện ký kết đều được thương lượng xong, đổi lấy kết quả thất bại như vậy hắn thật sự là không cam tâm.
"Hiện tại việc cấp bách là tìm ra nội gián, ta không cho phép công ty xuất hiện loại chuyện này thêm một lần nào nữa"
Thời Kiến Thành đứng lên, toàn thân bốc hỏa, giọng nói không nhịn được mà lớn thêm vài phần.
Nói xong hắn mới nhớ tới trong phòng Di Di còn đang ngủ, hắn sợ đánh thức Di Di, đè nén hỏa khí lại mới ngồi xuống ghế sô pha, lần nữa lên tiếng âm thanh đã nhỏ đi vài phần:" Có thể tiếp xúc được bản báo giá của công ty nhất định chỉ có người ở cấp cao phía trên, liền theo cái điểm mốc này mà tra xét xuống đi"
Thời Diễn dựa vào trên sô pha, thần sắc mỏi mệt, nhưng vẫn cố chống đỡ hăng hái, hỏi: "Di Di đã được nhập vào hộ khẩu?"
Thời Kiến Thành gật đầu: "Ân, tên là Thời Di, cùng các người tên duy nhất chỉ có một chữ, Di Di năm nay ba tuổi, ta đang suy nghĩ có nên cho con bé đi nhà trẻ trước giống như Trừng Trừng hay không"
Nhà trẻ? Di Di vừa mở mắt ra liền nghe thấy hai chữ này.
Cô thường nghe lão sư nói qua, con người ở Nhân giới từ ba tuổi đều phải đi học, một đường học đến 22 tuổi mới ngừng lại. Một đời người nhiều nhất chỉ có một trăm năm, cư nhiên điều dùng thời gian lâu như vậy để học tập.
Di Di ở Thần giới lâu như vậy, ỷ vào Long tộc sủng ái, chính là thường ở lúc đi học trốn đi, cô bé không muốn hạ xuống nhân giới đều còn phải học tập.
Bất quá kiến thức được dạy ở Thần giới là vô cùng rộng lớn, tất nhiên kiến thức người ở đây cô bé đều đã nghe qua, nhà trẻ nhỏ tuyệt đối không thành vấn đề, chính là chuyện thú vị ở nhân giới nhiều như vậy, cô bé mới không cần bị nhốt lại ở trong nhà trẻ đâu.
Nghĩ vậy Di Di vội vàng mở chăn ra đứng dậy, nhanh chân đi đến mở cửa phòng ra, cô phải hướng thúc thúc cùng ca ca chứng mình cô bé căn bản không cần đi nhà trẻ chút nào.
Thời Kiến Thành cùng Thời Diễn nghe được tiếng động cùng nhìn phía hướng phòng của Nha Nha.
Di Di chân sáo bước đến bên người Thời Kiến Thành, cô giơ tay đặt lên cánh tay hắn, âm thanh non nớt gượng gạo làm nũng nói:" Thúc thúc, Di Di không muốn đi nhà trẻ"
Thời Kiến Thành nghe được Di Di gọi hắn là thúc thúc trong lòng liền có điểm thất vọng, nhưng nghĩ lại dù sao con bé chỉ mới đến đây được một ngày, thay đổi xưng hô liền là không thể. Nghĩ vậy Thời Kiến Thành cũng không còn vướng bận nữa, hắn đem Di Di bế lên, kiên nhẫn hỏi lý do:" Tại sao Di Di không muốn đi nhà trẻ? "
"Bởi vì kiến thức nhà trẻ Di Di đều đã biết nha "
Thời Kiến Thành cùng Thời Diễn đều không có nghĩ tới Di Di sẽ cho ra câu trả lời này.
Di Di cũng chỉ mới ba tuổi, ngay cả khi tiếp thu kiến từ lúc biết nói, kiến thức đều sẽ không bằng được với chính nhà trẻ dạy học.
Tiểu bát lắc lư từ trên mặt đất đi đến bên cạnh Di Di, nhỏ giọng uông một tiếng.
—— Di Di ngươi kiềm chế một chút, đừng dọa đám phàm nhân này sợ.
Thời Diễn cũng không tin những lời này của Di Di, chỉ nghĩ con bé vì không muốn đi nhà trẻ mà lấy cớ, mới nghiêm túc giáo huấn: "Di Di, những lời này chính là không cách nào nào thuyết phục được ca ca tin tưởng ngươi"
Nội tâm háo thắng vì những lời này của Thời Diễn khơi dậy, tiểu bát vừa mới kêu kiềm chế lại đôi chút đều bị cô vứt bỏ ra sau đầu, vừa khịt mũi hừ lạnh một tiếng: " Đại ca ca nếu là không tin thì liền thử kiểm tra ta nga ~"
Thời Diễn nhìn Di Di cười một bộ dáng tiểu đại nhân, nguyên bản cảm xúc có chút bực bội đều nhanh chóng quên đi: " Vậy ca ca hỏi ngươi 1+1 bằng mấy a"
Ngay khi Thời Diễn vừa mới nói xong, Di Di cười khanh khách lên: "Ca ca ngươi hỏi cái này cũng quá đánh giá thấp ta đi, 1+1 không phải là bằng 2 sao "
1+1 bằng bao nhiêu..., mấy cái này ngay cả tiểu thần mới sinh ra mấy tuổi đều biết được, huống chi cô bé đều hơn 300 tuổi~
Thời Diễn cảm giác chính mình đang bị cười nhạo, hơn nữa hắn còn có được bằng chứng a!
Cô gái nhỏ này ngày hôm qua liền nhanh mồm dẻo miệng, không nghĩ tới hôm nay còn sẽ cười nhạo hắn chỉ vì hỏi câu hỏi đơn giản như này.
Thời Kiến Thành: "A Diễn, ta nhớ rõ lần trước Trừng Trừng tới có để lại đây một quyển bài tập, ngươi lấy tới cho Di Di làm thử xem "
Thời Diễn đứng dậy đi đến thư phòng làm việc, thực mau đem tới một quyển bài tập cùng bút, hắn đem đồ vật đặt trên bàn trà, lại ôm Di Di từ lòng ngực Thời Kiến Thành bế lên, hai người cùng ngồi lên miếng đệm lót, vừa lúc để Di Di có thể nhìn đến quyển bài tập.
Đây là quyển bài tập dành cho học sinh tiểu học, các bài toán bên trong không tính quá khó, chính là đối với một cô bé ba tuổi mà nói cơ bản có thể xem như một cục đá từ trên trời rơi xuống.
Di Di cầm bút lên và viết một cách nghiêm túc.
Nguyên lai bài toán của nhà trẻ nhân giới lại đơn giản như vậy, mấy đề bài này đối với cô mà nói thật sự là dành cho trẻ con ~ mấy bài tập này cô bé đã biết làm từ hằng trăm năm trước rồi.
Cái này bất quá chỉ cần vài phút Di Di liền hoàn thành xong, cơ hồ ở mỗi một đề bài cô bé đều là quét mắt một cái liền biết được đáp án, tốc độ làm bài khiến Thời Diễn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
"Thần đồng a "
Thời Diễn cầm lấy quyển bài tập đã được làm xong, trợn mắt há hốc mồm, mang theo ngữ khí khoa trương nói: " Chỉ số thông minh của Di Di không phải đều vượt qua Einstein đi "
_________________________________
[[ Albert Einstein (阿尔伯特·爱因斯坦)
Một nhà vật lý lý thuyết người Đức, được công nhận là một trong những nhà vật lý vĩ đại nhất mọi thời đại, người đã phát triển thuyết tương đối tổng quát, một trong hai trụ cột của vật lý hiện đại.
Ngày/nơi sinh: 14 tháng 3, 1879, Ulm, Đức
Ngày mất: 18 tháng 4, 1955, Princeton, New Jersey, Hoa Kỳ
Quốc tịch: Cộng hòa Weimar, Hoa Kỳ, Thụy Sĩ, Vương quốc Phổ, Đế quốc Áo-Hung, Đế quốc Đức, Đức ]]
_________________________________
Di Di gãi đầu nhỏ, khó hiểu hỏi: " Ái... Nhân...? Thúc thúc người này là ai a?"
Như thế nào còn có người có cái tên kỳ lạ như vậy nha.
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến âm thanh ngạo kiều tiểu nam hài.
*****Ngạo kiều" ý chỉ người bên ngoài tỏ ra lạnh lùng ương bướng, cường ngạnh. Nhưng bên trong lại rất ấm áp dễ ngại ngùng lại hay xấu hổ!
"Einstein mà ngươi cũng không biết, hừ, cho dù làm được hết đống bài tập đó thì sao chứ, bài toán này lúc ta ba tuổi cũng có thể làm được hết "
Di Di hướng đến phía thanh âm nhìn tới, vừa vặn đối mặt với tiểu nam hài ánh mắt mang theo sự khinh thường.
Cô bé hừ lạnh một tiếng: " Mới không phải nha, trong này có rất nhiều bài toán ngươi đều đã làm sai, vẫn là nhờ ta giúp ngươi sửa lại đâu"
Thằng nhóc này không chỉ nói dối còn dùng loại ánh mắt này nhìn cô, đúng là đứa bé không ngoan, cô mới không cần chơi cùng với nó, nói xong cô liền lè lưỡi vài lần.
Tô Nguyên Trừng nghe được Di Di phản bác liền đỏ mặt, vội vàng vì chính mình biện minh: "Ta! Ta kia không phải làm sai, chính là...! "
Thời Kiến Thành kịp thời cắt ngang cuộc đấu khí giữa hai tiểu hài tử, hắn hướng tới Tô Nguyên Trừng vẫy tay, ý bảo cậu nhóc lại đây, đợi Tô Nguyên Trừng đi đến bên người, Thời Kiến Thành mới nói: "Trừng Trừng, sau này Di Di là em gái của ngươi"
"Ta đã biết, ba ba nói nhà dượng có em gái nhỏ mới tới, ta tò mò em gái trông như thế nào, nên liền chạy tới nhìn xem, ai ——" Tô Nguyên Trừng mới vừa nói xong liền nhìn thấy trên mặt đất tiểu bát nằm bò ngủ, hắn kinh hô lên, như là phát hiện ra một thứ mới lạ, vội vàng chạy đến trước tiểu bát, đem tiểu bát ôm lên.
Tiểu bát một thân mập mạp, cường tráng, bị Tô Nguyên Trừng bế giơ lên cao đều cùng với chiều cao hắn không sai biệt lắm. Nó uông một tiếng như thể không còn luyến tiếc gì cuộc sống này, rũ đầu từ bỏ vùng vẫy.
Tô Nguyên Trừng thấy nó không động đậy còn tưởng rằng đây là một con chó nhỏ ngoan ngoãn biết nghe lời, như thể tìm được một món bảo vật để âu yếm:" Ta muốn mang con chó con này về nhà chơi"
Di Di chống eo nói: "Không thể! Tiểu bát không phải là đồ chơi của ngươi "
Nói xong, cô nhóc chạy đến trước mặt Tô Nguyên Trừng đem tiểu bát đoạt về.
Tiểu nam hài này không chỉ đối với bé nói năng lỗ mãng, cư nhiên còn tưởng đem Hao Thiên Khuyển coi như thú cưng mà chăn nuôi.
Thật là hết mức quá đáng.
Di Di dậm chân một cái, hướng tới Tô Nguyên Trừng đang ủy khuất mếu máo lè lưỡi ra lêu lêu.
Tô Nguyên Trừng bị Di Di đoạt về, liền bổ nhào vào lòng ngực Thời Kiến Thành khóc tức tưởi: " Oa ô! Dượng ô ô, em gái khi dễ ta! "Là tôn tử duy nhất của Tô gia, từ nhỏ *đã ăn ngon mặc đẹp, mọi người đều quen chiều chuộng hắn, nào có bị bắt bẻ qua bao giờ"
*****Cẩm y ngọc thực~ áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc. Chỉ cuộc sống giàu sang.
"Ta mới không có khi dễ ngươi, tiểu bát là chó nhỏ của ta, ngươi muốn mang tiểu bát đi thì cũng phải có sự đồng ý của ta, nhưng ta còn chưa đồng ý ngươi đã mang đi. Thật sự không lễ phép, người đều 4 tuổi rồi, như thế nào còn không hiểu chuyện bằng ta, lêu lêu lêu, xấu hổ nha"
Di Di chống nạnh phảng phất như bộ dáng tiểu đại nhân, tuy chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, nhưng lời nói của cô bé lại rất có đạo lý, cho dù có người lớn ở đây cũng không tìm ra được điểm gì không đúng.
Tiểu bát ở trong lòng ngực của Di Di thập phần cảm động.
Này tiểu cô nương vẫn là đau mình.