Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi

Chương 97: Ngoại truyện 14:Sau khi kết hôn




Suy nghĩ để tăng thu nhập cho gia đình, cuối cùng Vân Tri cũng đã đồng ý với lời mời. Sau khi ký hợp đồng, đội chụp hình đã tới trụ sở.
Đối phương giới thiệu Vân Tri vài quy trình khi quay.
Chương trình này có tên là “Cuộc sống quân nhân” thiên về phim tài liệu, không có nhân vật, không có kịch bản, mọi thứ được thực hiện như bình thường, các cuộc phỏng vấn về sự nghiệp sẽ được xen kẽ với hình ảnh, đến nỗi nội dung phỏng vấn cũng không được tiết lộ cho Vân Tri.
Sau khi nói điều này, nhóm chương trình đã cho cô nửa giờ để chuẩn bị.
Bởi vì phải lên TV nên Vân Tri phải chăm chút lại như tỉa mày, son môi, trông có sức sống hơn thường ngày.
Tám giờ, chương trình chính thức khai máy.
Việc đầu tiên cô làm mỗi ngày là dọn dẹp chuồng chó. Tay trái Vân Tri cầm cái xô, cây chổi trong tay phải, rồi bước thẳng vào chuồng chó.
Nhiếp ảnh gia theo sau, máy ảnh nhắm vào mặt cô.
Dáng của Vân Tri rất đẹp, tóc đen, gương mặt nhỏ nhắn, đôi môi anh đào đầy đặn.
Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu trên lông mi cô, tại ra vài quang ảnh dưới mắt.
Nhiếp ảnh gia đã chụp không biết bao nhiêu ngôi sao nổi tiếng, hôm nay chụp Vân Tri, đột nhiên cảm thấy cô cũng không khác các nữ minh tinh là bao.
Một nhóm người đến chuồng chó, hơi thở lạ lẫm khiến những con chó nhạy cảm sủa lên.
Những chú chó rất hung dữ, răng nanh lộ ra có thể xé nát những người đàn ông trưởng thành ở đây. Dù bọn chúng bị nhốt trong cái chuồng nhỏ nhưng mọi người cũng sợ, dù sao bọn họ đang đối mặt với những chú chó đã từng ở trên chiến trường.
Lúc này có một tiếng còi vang lên, những con chó hung hăng giờ đây lại im phăng phắc.
Vân Tri hạ cái còi xuống, ra lệnh: “Không được sủa.”
Những chú chó ngoan ngoãn trở về ổ, cũng không sủa nữa.
Cô mở cửa chuồng thứ nhất ra.
Ở trong đây chính là Lôi Vũ, một giống chó chăn cừu Đức, thuộc loại tìm kiếm và cứu hộ, Lôi Vũ rất thông minh nhanh nhẹn, thường ngày rất thích làm nũng với Vân Tri và huấn luyện viên.
Đúng như dự đoán, khi Vân Tri vào được một giây, Lôi Vũ thuần thục nằm xuống, tứ chi hướng lên trên, lè lưỡi cầu xoa bụng.
Vân Tri làm như không thấy Lôi Vũ, đi vào bắt đầu dọn dẹp.
“Ô gâu…” Lôi Vũ tổn thương, chưa từ bỏ ý định mà chạy tới bên chân cô.
Vân Tri lại vòng qua, dọn rác vào trong thùng, lấy cây lau nhà ra bắt đầu lau đất.
Lôi Vũ: “…” Bảo bối tổn thương.
Phóng viên phụ trách cuộc phỏng vấn không thể chịu đựng được, khuyên nhủ: “Cô sờ nó đi.”
“Không được.” Vân Tri lắc đầu, “Tôi mà sờ nó thì mấy con khác sẽ ghen.”
Những chú chó rât hay ghen tị. Nếu để chúng nó thấy Lôi Vũ được sờ mà chúng nó không được nhất định sẽ tức giận, vậy nên cô mới không thích làm việc tốn thời gian như vậy.
Vân Tri nhẫn tâm bỏ qua Lôi Vũ và đóng cửa lại để tiếp tục dọn dẹp các chuồng khác.
Các nhiếp ảnh gia theo sau.
Bất kể mỗi khi cô vào một chuồng, cũng sẽ được những chú chó chào đón một cách kích động, sẽ làm nũng với cô, còn những chú chó trầm tính sẽ ngoan ngoãn ngồi đó lắc đuôi.
Chúng là những con chó quân sự hùng vĩ ở bên ngoài, nhưng chúng không khác gì những thú cưng bình thường khi đối mặt với người mà chúng thích.
“Bình thường cô vẫn hay quét dọn sao?” Phóng viên tò mò hỏi.
“Huấn luyện viên cũng sẽ hỗ trợ tôi nhưng mọi người đều bận bịu nên đều là tôi phụ trách.” Trụ sở không có đủ nhân viên, một người làm hai việc là chuyện thường.
Ví dụ, Vân Tri không chỉ chịu trách nhiệm cho việc ăn và uống của tụi nó, mà còn lo sức khỏe của chúng. Cô cũng phải quản lý tài khoản Weibo của mình khi rảnh rỗi. Cô rất bận rộn.
Dọn dẹp xong, Vân Tri đi đến một chuồng khác.
Ở chỗ này không lớn lắm, chỉ có bốn con chó quân đội sống trong đó. Chúng đều là những con chó già đã nghỉ hưu. Con lớn nhất 14 tuổi và con út 11 tuổi.
Hai trong số bốn con chó là chó dò chất nổ, và hai con còn lại là chó phá chất nổ.
Bọn chúng có vô số công lao, nên kèm theo đó là các vết thương, sau khi già thì càng bị bệnh nặng hơn, con lớn tuổi nhất không thể nào đứng thẳng được, mỗi ngày cần phải có người ôm ra ngoài phơi nắng.
Vân Tri ngồi xổm trước con chó dò chất nổ, nhẹ nhàng chạm vào đầu nó và đưa tay nâng con chó già lên.
Vân Tri vô cùng ung dung, nhịp bước nhanh nhẹn, mọi người xung quanh đều ngẩn người nhìn cánh tay cô.
Ôm một con chó nặng mấy chục cân không phải là quá khó, chỉ là với Vân Tri nhỏ con như vậy, đôi tay vô cùng bé, nhìn rất yếu đuối.
Vân Tri không để ý tầm mắt của mọi người, ôm con chó đi nhanh như bay, chốc lát đã bỏ rơi nhiếp ảnh gia phía sau lưng.
Nhiếp ảnh gia tập trung trở lại, cầm máy ảnh chạy theo.
Tiếp theo, họ phát hiện cô gái nhỏ không chỉ mạnh mà còn nhanh, lúc đang chăm sóc cho những chú chó thuận tiện tham gia một cuộc so tài, chạy nhanh hơn cả ba con chó còn lại.
Tổ chụp hình: “….”
Buổi chiều lại còn vật tay cùng mọi người, đạt hạng nhất, cảnh sát thứ năm tỏ ra không muốn vật tay với Vân Tri.
Tổ chụp hình: “…”
Cô gái này đúng là thần kỳ.
Chẳng lẽ làm bác sỹ thú y phải mạnh khỏe như vậy, văn võ song toàn??
Một ngày trôi qua rất nhanh, buổi chụp hình cũng sắp đến hồi cuối.
Khi hoàng hôn buông xuống, Vân Tri di chuyển một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi trong sân, ôm một chú chó con mới đầy một tháng trên tay.
Hoàng hôn mùa hè thật hấp dẫn và đẹp, màu cam bao phủ cả vùng đất.
Cô bận rộn cả ngày, lớp trang điểm buổi sáng đã trôi đi, sợi tóc tản ra, xốc xếch dính vào mặt.
Vân Tri ngồi ngay ngắn, đôi mắt trong suốt nhìn vào ống kính, những đốm trắng lưa thưa càng thêm linh động.
Cô thật xinh đẹp.
Như một bức tranh động lòng người.
Nhiếp ảnh gia thích chụp mặt cô, chụp 360 độ, cảnh gần cảnh xa, tận tâm làm gương mặt cô hiện lên màn ảnh, nhiếp ảnh gia chuyên chú tới mức quên đây là chương trình tài liệu, không cần phải như vậy.
“Tôi thấy rằng công việc của bác sĩ thú y ngày nay thực sự khó khăn. Thực sự không dễ với một cô gái như cô.”
Nghĩ tới những lời đó khiến Vân Tri do dự trong vài giây. Sau một hồi, cô nhìn thẳng: “Không khó, rất dễ.”
Phóng viên: “….”
Vân Tri không nói dối.
Cô thực sự nghĩ rằng đó không phải là công việc khó khăn hay dễ dàng, nhưng cô không biết tại sao, dù là bạn cùng lớp hay bạn thân, ai cũng luôn nghĩ rằng công việc của cô là khó khăn và cảm thấy sai lầm, ngay cả người bạn thân nhất của cô cũng đã thuyết phục cô nghỉ việc.
Phòng viên đánh vỡ sự yên lặng: “Tôi thấy cô rất khỏe, cô đã từng là vận động viên gì sao?”
Vân Tri lắc đầu, thành thật nói: “Thật ra tôi là một hòa thượng.”
Phóng viên: “…?”
Vân Tri: “Nhưng mà bây giờ tôi đã hoàn tục.”
Phóng viên: “…”
Vân Tri cười xấu hổ: “Làm hòa thượng thì mỗi ngày phải leo núi nấu nước, cho nên phải khỏe.”
Nhớ đến cuộc sống ở trên núi với sư phụ, Vân Tri cảm thấy chua xót, đôi mắt cô che giấu sự khổ sở, không nói thêm gì nữa.
Phóng viên thấy kinh ngạc nhưng vẫn tiếp tục hỏi: “Lý do để cô chọn công việc này là gì?”
Lời này đang hỏi Vân Tri.
Lúc đầu tới đây là giáo viên tiến cử, chọn ở lại vì lười tìm công việc khác, cũng bởi vì gần nhà.
Cô nhẹ nhàng vuốt tai con chó nhỏ, mắt lưu luyến, giọng nói dịu dàng: “Không có lý do.” Cô nói, “Dù sao đây là công việc ai đó phải làm.”
Phóng viên sửng sốt, luôn cảm thấy lời này quen tai.
Nhiếp ảnh gia bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Mấy ngày trước hình như có một cảnh sát cũng nói  lời y hệt.”
Phóng viên bừng tỉnh.
Chàng cảnh sát kia rất ấn tượng.
Lúc ấy phỏng vấn, thời gian đúng lúc giờ ăn trưa.
Cậu ta đang chuẩn bị ăn trưa thì bị lôi ra làm phỏng vấn.
Phóng viên hỏi: “Tại sao lại làm cảnh sát.”
Chỉ nhớ lúc ấy, cậu bỏ hai tay vào túi, lối đứng không thẳng tắp, cả người mặc quân trang nhưng trong mắt tự do không bị gò bó, không giống như một người chính nghĩa.
“Nếu không làm cảnh sát thì tôi sẽ làm bác sĩ, giáo viên, không chừng cũng sẽ làm phóng viên như anh. Những nghề trên đời này dù sao cũng có người phải làm. Vui vẻ là được, ai mà biết tại sao.”
Nói xong, cậu em đó chạy ra phòng ăn làm phóng viên sửng sốt tại chỗ.
Hai người nói chuyện nhưng Vân Tri nghe rõ.
Vân Tri vừa vuốt ve con chó vừa nói, “Mọi người là nói về Hàn Lệ đội cảnh sát vũ trang số 3 à?”
Phóng viên nhìn cô, gật đầu.
Mắt Vân Tri sáng lên: “Cậu ấy có ổn không? Có bị thương gì không?”
Mặt cô tha thiết.
Phóng viên âm thầm nghĩ, cười mập mờ: “Chẳng lẽ anh chàng đó là người yêu cô sao?”
“Không có.” Vân Tri hốt hoảng từ chối, “Cậu ấy là cháu trai tôi, thật lâu rồi không gặp cậu ấy nên hơi lo lắng.”
Hàn Lệ là người mới, mỗi ngày phải đi ra ngoài, nửa tháng trước còn bị phái đi thủ biên giới.
Vân Tri nhớ mong nhưng lại không được gọi điện, hôm nay biết cậu không bị thương thì quá tốt rồi, cũng yên lòng hơn.
Phóng viên bên cạnh khiếp sợ, ngơ ngác mãi chưa tỉnh hồn.
Thời gian trôi qua, cũng đã đến giờ tan làm.
Thấy phóng viên chưa có ý định kết thúc, Vân Tri nhắc nhở: “Ừm… anh còn câu hỏi gì nữa không?”
Phóng viên tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện đã quá thời gian.
Anh ta cười vội vàng đứng lên, đưa tay ra với Vân Tri, “Hôm nay rất vui vẻ, cảm ơn cô đã đồng ý phỏng vấn cùng chúng tôi.”
Vân Tri lễ phép bắt tay.
Lúc tạm biệt, đột nhiên nghe anh ta nói: “Mỗi ngày cô làm việc ở đây, liệu cô có bạn trai không?”
Vân Tri lắc đầu.
Nói tiếp: “Tôi không có bạn trai, tôi có chồng.” Chữ chồng được nhấn rất mạnh, cô nâng cằm lên, biểu tình hơi kiêu ngạo.
Phóng viên kinh ngạc đến ngây người.
“Chồng tôi tới rồi –!”
Vừa dứt lời, Vân Tri nhận được tin nhắn của Lộ Tinh Minh, chắc là anh đang chờ ở ngoài.
Vân Tri mừng rỡ, không dám trễ nãi nữa, vội vã vẫy tay chào tạm biệt, thay quần áo, xách túi chạy như bay ra ngoài cửa lớn.
Vân Tri chạy nhanh, nhiếp ảnh gia chỉ chụp được một tấm mờ mờ, bóng lưng lúc này của cô giống hệt như bóng lưng Hàn Lệ chạy vô nhà ăn cơm.
Ống kính chạy theo, cuối cùng thấy cô hưng phấn nhào vào lòng ngực của một người đàn ông.
Hai người lên xe, nhanh chóng biến mất.
Phóng viên và nhiếp ảnh gia đứng nguyên tại chỗ.
Cuối cùng phóng viên chậc lưỡi: “Cô ấy không thi chạy nhanh thì tiếc thật…”
Quay phim gật đầu đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.