Giản Tấn không chút ngại ngần nhận trọng trách quốc sư.
Đế vị Hạ Minh Chiêu bất ổn, nếu hắn có thể lên làm quốc sư, có thể trợ giúp được Hạ Minh Chiêu.
Nghĩ vậy, hắn nhìn về phía lão nhân gia nháy mắt đã già hơn rất nhiều.
Tinh thần lực lão đã tán loạn, thân thể cũng bắt đầu không xong......
Nhưng trên mặt người này lại tràn đầy thỏa mãn, lão ôn hòa mà nhìn Giản Tấn: "Tìm được ngươi, ta chết cũng không tiếc...... Ta sẽ dạy dỗ ngươi, để ngươi trở thành một quốc sư hợp cách! Ngươi cũng không cần sợ Hạ Minh Chiêu, sẽ tự có nhân nghĩa quân thay thế cậu ta."
Nói xong, quốc sư liền từ trên người lấy ra một cây quyền trượng đưa cho Giản Tấn.
Quyền trượng là dùng kim loại chế thành, mặt trên có rất nhiều vết xước, nhìn phát cũng có thể đoán ra nó được chế thành phải rất lâu đời rồi.
Dù vậy, viên đá đính trên đó vẫn được bảo tồn rất tốt.
Giản Tấn nhìn đến viên đá, có chút kinh ngạc.
Ở tinh cầu tương lai, có rất nhiều động vật và khoáng thạch chứa tinh thần lực.
Bất quá ở thế giới này, vật như vậy vô cùng hiếm, mặc dù có, hiệu quả cũng rất kém cỏi.
Mà viên đá này cũng là cực phẩm khó có được, là loại khoáng thạch có thể giúp con người gia tăng tinh thần lực, được xưng là huỳnh thạch.
Huỳnh thạch so với những đồ vật tăng tinh thần lực khác không giống nhau.
Tuy có khá nhiều đồ vật ẩn chứa đặc thù năng lượng, có thể giúp con người hấp thu tinh thần lực, huỳnh thạch lại bất đồng, bản thân huỳnh thạch không chứa năng lượng, nó có thể làm người tăng tinh thần lực là bởi nếu con người đem tinh thần lực của mình đưa vào trong huỳnh thạch, lại đem nó thu hồi, có thể giúp thuần tịnh tinh thần lực, tẩy rửa tạp chất.
Không có tạp chất, tinh thần lực tự nhiên cũng tăng lên!
Ngoài ra, huỳnh thạch còn có một tác dụng phụ, khi tinh luyện tinh thần lực, tạp chất ở huỳnh thạch thiêu đốt, huỳnh thạch sẽ sáng lên.
Này ở thời không trước của hắn chỉ hiện tượng tự nhiên, nhưng nếu là ở địa phương này, phỏng chừng sẽ bị người coi là thần tích, vì thế mới lấy nó làm quyền trượng cho quốc sư.
Nếu hắn có thể cầm quyền trượng lúc huỳnh thạch đang sáng lên đi ra ngoài, khẳng định sẽ có rất nhiều người hướng hắn quỳ gối, kêu quốc sư.
Giản Tấn tiếp nhận quyền trượng, nhưng giờ phút này sự quan tâm của hắn cũng không phải việc mình kế nhiệm quốc sư: "Nhân nghĩa chi quân?"
Có người muốn thay thế Hạ Minh Chiêu?!
"Hạ Minh Chiêu quá mức tàn bạo, cậu ta sẽ gặp báo ứng!" Ánh mắt quốc sư trở nên sắc bén, cả người đều kích động: "Ta đã sớm định đến cứu ngươi, đáng tiếc...... May mà có Tần Vương hỗ trợ, ta rốt cuộc vẫn đem ngươi cứu ra, chỉ cần ngươi trợ giúp Tần Vương đăng cơ, nhất định có thể một đời vinh hoa, nếu là Tần Vương không thành, cũng còn có......"
Lão còn chưa dứt lời, đột nhiên lảo đảo, không phát ra thêm bất kỳ tiếng động nào.
Vẻ mặt của lão dừng ở hình ảnh kinh ngạc, tựa hồ là còn chưa nghĩ đến chính mình sẽ chết nhanh như vậy.
Giản Tấn muốn dùng tinh thần lực giúp lão, để lão nói rõ đầu đuôi —— lão đã như đèn cạn dầu, vô phương cứu chữa.
Giản Tấn ý thức được có điểm không đúng —— hắn kế tiếp phải làm sao?
Người bên ngoài sẽ nghe lời hắn nói sao?
Giản Tấn khi nãy nghe quốc sư nói qua, hắn đối với lão vốn đã không có gì hảo cảm, lại ý thức được lão kỳ thật đối với Hạ Minh Chiêu có rất nhiều oán hận.
Bất quá người đều đã chết, cũng không có gì phải so đo.
Hiện tại Giản Tấn chú ý nhất vẫn là tin tức trước khi chết lão nói ra, chẳng hạn như...... Tần Vương không an phận.
Quốc sư chết đi, tinh thần lực của hắn cũng liền khôi phục, có thể nhìn thấy những địa phương xa xôi.
Giờ phút này, bên ngoài Trích Tinh Lâu, một số người đã tan đi, chỉ còn lại một ít thái giám và thị vệ.
Bọn họ đang nhỏ giọng nói chuyện.
"Quốc sư vì sao lại đối với Giản Tấn coi trọng?"
"Ta cũng không biết."
"Cũng không biết Giản Tấn kia có địa vị gì."
......
Những người này nhỏ giọng rì rầm, đột nhiên có người tới: "Bệ hạ hồi cung!"
Theo sát, Trích Tinh Lâu liền vang lên tiếng kêu gọi quốc sư.
Giản Tấn: "......"
Quốc sư đã chết, hiện tại nếu hắn trả lời, bọn họ có thể xem hắn như hung thủ giết quốc sư đi?
Những người này kêu vài tiếng, một người liền nói: "Chúng ta trước giải tán đi!"
"Quốc sư đâu?" Có người hỏi.
"Quốc sư có thần thông, tất nhiên không ngại!" Có người trả lời.
Mọi người sôi nổi bàn luận, rất nhanh, người bên ngoài Trích Tinh Lâu thế nhưng giải tán sạch sẽ!
Giản Tấn trợn mắt há hốc mồm. Những người này...... cứ như vậy mà đi?
Nhưng mà, những người đó vừa đi, rất nhiều quan viên cũng lục tục kéo tới.
Tinh thần lực hắn vừa khôi phục lại dần xói mòn, viên hạt giống ở tinh thần lực không ngừng tham lam mà hấp thu tinh thần lực vừa bổ sung.
Quyền trượng trên tay Giản Tấn phát sáng, hắn ở huỳnh thạch đảo một vòng, tinh thần lực một lần nữa trở về cơ thể hắn, trở nên thuần tịnh hơn, suy nghĩ Giản Tấn cũng càng ngày càng rõ ràng.
Hạ Minh Chiêu giờ phút này lại đang không ngừng xông về hướng hoàng cung.
Y thu thập Triệu Tề Thâm xong mới biết được trong cung đã xảy ra chuyện.
Quốc sư thế nhưng mang Giản Tấn đi!
Giản Tấn là ân nhân cứu mạng của y, càng là người y thích, vô luận thế nào y đều không thể để Giản Tấn xảy ra chuyện!
Hạ Minh Chiêu mang theo người, không chút do dự đi đến Trích Tinh Lâu.
Trích Tinh Lâu giờ phút này có không ít người, tất cả đều là quan viên triều đình.
Khi Hạ Minh Chiêu mang theo hắc y vệ đi vào Trích Tinh Lâu, những người này lập tức quỳ xuống, hô to vạn tuế.
"Tránh ra!" Hạ Minh Chiêu giữ chặt dây cương dừng ngựa, lạnh mặt nhìn về phía quan viên.
Cả đám quan viên không nhúc nhích, hoàn toàn không có ý tứ tránh ra.
"Các ngươi là có ý tứ gì?"
"Bệ hạ, ngài tùy hứng làm bậy, cầm tù tân khoa Thám Hoa, thẹn với liệt tổ liệt tông!" Có quan viên lớn tiếng nói.
Mà người này lời vừa ra khỏi miệng, những người khác liền sôi nổi bè theo, lá gan to hơn trách cứ Hạ Minh Chiêu, nhát gan thì liền trợn mắt nhìn Hạ Minh Chiêu giận dữ.
Bọn họ sớm đã đối với Hạ Minh Chiêu oán hận, hôm nay vừa thu được tin tức từ quốc sư, muốn đi khuyên Hạ Minh Chiêu thu tay lại.
Sắc mặt Hạ Minh Chiêu nháy mắt âm trầm, tinh thần lực cường đại hướng về phía quan viên tỏ ra uy áp.
Những quan viên dưới khí thế của y run bần bật, lại vẫn như cũ có người liều chết lên tiếng: "Bệ hạ ngài nếu lại làm khó người khác, bức bách đại thần, thần liền đâm đầu chết ở chỗ này!"
Đôi mắt Hạ Minh Chiêu híp lại, cảm xúc bạo ngược cơ hồ không khắc chế được.
Loại sự tình bị quần thần bức bách này, đã thật lâu y chưa có trải nghiệm.
Tâm tình của y kém đến cực hạn.
Đặc biệt là những người này còn muốn y thả Giản Tấn!
Giản Tấn là của y!
Vô luận như thế nào, y đều sẽ không thả Giản Tấn!
Lòng dâng lên ý niệm, nhưng y lại nhịn không được hối hận.
Tất cả mọi người đều cảm thấy y và Giản Tấn có quan hệ, vậy Giản Tấn sau này......
Y đã không còn sống được bao lâu, căn bản không bảo hộ được Giản Tấn lâu nữa.
Còn có, quốc sư mang Giản Tấn đi, là muốn làm gì? muốn dùng Giản Tấn tới uy hiếp mình?
Hạ Minh Chiêu nhìn về nơi cao cao của Trích Tinh Lâu, khí thế trên người càng ngày càng nồng đậm.
Đúng lúc này, đại môn Trích Tinh Lâu đột nhiên mở, có người từ từ đi ra.
Lúc này đã là chạng vạng, ánh sáng hoàng hôn chiếu rọi từ phương tây.
Mmột nam nhân hai mươi mấy tuổi, trên người mặc lễ phục của quốc sư, tay cầm quyền trượng, theo truyền thuyết, nếu có được cường đại lực lượng, viên đá xám xịt trên quyền trượng sẽ tản mát ra quang mang lóa mắt.
Truyền thuyết quốc sư quyền trượng có thể phóng xạ ra quang mang, ai cũng đều cho rằng đây là lời nói dối, hiện tại mới biết được, xác thực không hề điêu một chút nào!
Bất quá, người này thu hút được sự chú ý cũng không phải là quyền trượng trên tay hắn, mà là dung mạo của hắn.
Làn da và ngũ quan người này không chút tỳ vết, không giống chân nhân, nhưng từ trong xương cốt lộ ra một cổ khí chất xuất trần không giống người thường, giờ phút này, mọi người nhìn hắn trong đầu liền chỉ còn lại có《 Lạc Thần phú 》 miêu tả: Này hình hài, phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long. Vinh diệu thu cúc, hoa mậu xuân tùng......
(Mình dốt đặc thơ nên cũng kh hiểu ý, ai biết có thể cmt bên dưới giúp mình, mình gửi ngàn nụ hôn cảm tạ:3))))
Người này thật sự quá mức anh tuấn!
Hạ Minh Chiêu là hoàng đế, tuy khí chất tối tăm, nhưng tướng mạo cũng là nhất đẳng, mà tướng mạo đặt cạnh nam nhân kia, xác thật vẫn phải xách dép!
Dĩ vãng y được nhân sĩ kinh thành phong cho danh hào đệ nhất soái khí nam tử, trước mặt người này, không đáng để nhắc tới.
Người này...... Chỉ vừa nhìn thấy, ai cũng đều sẽ bất giác hướng hắn quỳ bái, cũng từ trong lòng cảm thấy...... Người này hoàn toàn xứng đáng danh hào thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử.
Giản Tấn không khó để đoán được ý nghĩ người xung quanh.
Hắn vẫn luôn biết mình lớn lên không tệ, nhưng thật đúng là không nghĩ tới, sẽ có nhiều người như vậy hoá ngốc khi gặp mình......
Giản Tấn đã đổi về dung mạo nguyên bản.
Hắn vốn định dùng bộ dáng Giản Tấn thường ngày đi ra ngoài, kế nhiệm chức quốc sư, nhưng như vậy có thể dẫn đến tranh chấp, dù sao thì quốc sư chưa nói tiếng nào đã như vậy chết đi.
Hơn nữa bản thân hắn cũng không hy vọng Hạ Minh Chiêu lại giết người, hắn còn muốn tra một chút Tần vương trong miệng quốc sư kia......
Bước ra Trích Tinh Lâu, trước bao con người hoá ngốc ngoài kia hướng về phía Hạ Minh Chiêu cười cười.
Tươi cười nơi khoé miệng Giản Tấn tuy lãnh đạm, nhưng lộ ra một cổ thánh khiết, so với cao tăng mọi người gặp qua không khác biệt lắm, đều là người không thuộc trần thế, làm cho bọn họ cảm thấy cả người đều thăng hoa.
Rất nhiều người thậm chí còn thấy quốc sư trước kia căn bản không đáng là gì, vị trước mắt này mới có thể coi là quốc sư chân chính.
Không, này đã không còn là quốc sư, hắn rõ ràng chính là thần tiên.
Hình dáng thật của Giản Tấn đối với người trên tinh cầu này tới nói, thật sự như là người giả, hắc y vệ phía sau Hạ Minh Chiêu vừa nhìn thấy bộ dáng này của hắn, cả một đám đều có chút hoảng hốt.
Cũng chỉ có Hạ Minh Chiêu ngồi trên lưng ngựa không bị ảnh hưởng, nhíu mày nhìn Giản Tấn, ánh mắt đăm chiêu.