Bẻ Kiếm Bên Trời

Chương 41: Cần Quân Hiệp bị nhốt dưới nhà hầm




Lúc Cần Quân Hiệp nấp ở phía sau bình phong đã nhìn thấy và nghe rõ ngôn ngữ cùng hành vi của Triển Phi Ngọc. Chàng thấy nàng mất cả nhân tính, không nghĩ đến tình cốt nhục, chẳng khác người mất trí. Nhưng đằng này thực tình nàng không phải là kẻ loạn óc điên khùng mà vẫn khôn ngoan tinh quái. Vậy nàng chỉ là con người tàn nhẫn vô luân. Chàng quyết tâm không màng lẩn quẩn với nàng nữa.
Cần Quân Hiệp vừa tới cửa thạch thất thì Triển Phi Ngọc cũng chạy theo ra. Chàng đã định bụng quyết tâm cự tuyệt. Nhưng lúc này chàng thấy Triển Phi Ngọc xẹt qua mặt, đứng ở phía trước đón đường nên chưa đi thoát được.
Triển Phi Ngọc dừng bước lại, dùng những lời cực kỳ ngon ngọt êm ái, cặp mắt đắm đuối nhìn chàng. Chàng không khỏi xiêu lòng đứng thộn mặt ra. Những ý nghĩ quyết liệt của chàng lúc trước, định buông lời mạt sát, thì bây giờ lại nghẹn họng không thốt ra được câu nào.
Cần Quân Hiệp bản tính vốn do dự, không quyết đoán. Giả tỷ Triển Phi Ngọc lại thuyết luôn một hồi nữa thì chắc chàng mất hết tinh thần kiên quyết.
Nhưng Triển Phi Ngọc thấy chàng đứng thộn mặt ra không nói gì, lại yên trí là chàng đã quyết tâm ly khai mình rồi.
Triển Phi Ngọc vừa tức giận vừa nóng nảy, nàng không nhẫn nại được. Đột nhiên nàng sa sầm nét mặt, đằng hắng một tiếng rồi xẵng giọng :
- Quân Hiệp! Công tử hãy ngồi một chỗ vắng vẻ tĩnh mịch mà suy nghĩ cho kỹ đi. Trước nay ta đã làm điều chi lỗi đạo đối với công tử hoặc có âm mưu thâm độc gì để công tử phải tức giận chưa?
Nàng ngừng lại một chút rồi hậm hực nói tiếp :
- Ta ở đây chờ công tử. Công tử nghĩ kỹ đi: bao giờ công tử suy nghĩ thấu suốt, hãy quay lại đây gõ cửa kêu ta cũng chưa muộn.
Cần Quân Hiệp toan cất bước chuồn thẳng thì lại nghe tiếng Triển Phi Ngọc lên giọng lạnh lùng bảo chàng :
- Quân Hiệp! Nếu công tử không phân tách được điều phải trái một cách chu đáo và thông suốt mọi vấn đề có liên quan đến ta thì đừng hòng ra khỏi nhà thạch thất này nữa!
Triển Phi Ngọc nói xong phất tay áo một cái. Một luồng kình phong hất Cần Quân Hiệp lùi trở lại hai bước vào trong thạch thất. Đoạn nàng lạng mình một cái như tên bắn ra khỏi cửa.
Bỗng nghe đánh “sầm” một tiếng vang lên, một tảng đá lớn sập xuống, đóng chặt cửa động lại.
Cần Quân Hiệp bị nhốt trong thạch động. Chàng nghĩ tới Triển Phi Ngọc đang ăn nói dịu dàng mà đột nhiên thay đổi thái độ, buông lời hăm dọa, chàng rất đỗi ngạc nhiên, đứng ngây người ra như tượng gỗ.
Hành động của Triển Phi Ngọc cực kỳ mau lẹ và bất ngờ. Cần Quân Hiệp bị luồng kình phong hất ngược lại, chàng chưa kịp phát giác chứ đừng nói đến chuyện đề phòng.
Triển Phi Ngọc phất tay áo mạnh quá, chẳng những hất Cần Quân Hiệp vào nhà, mà dư kình còn thổi tắt phụt ngọn đèn đặt trên bàn.
Sau khi nàng đi rồi, trong nhà thạch thất tối đen như mực.
Cần Quân Hiệp vô cùng hoang mang, đứng thộn mặt ra trong bóng tối. Lời Triển Phi Ngọc vừa hăm dọa nếu chàng không nghĩ cho thông suốt mọi vấn đề thì nàng không buông tha chàng ra khỏi nhà thạch thất, vẫn còn văng vẳng bên tai chàng. Lòng chàng se lại và cảm thấy đau khổ đến cùng cực.
Cần Quân Hiệp ở trong tình trạng hãi hùng, đau khổ trong khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm. Chàng toan ra gõ cửa nhà thạch thất để gọi Triển Phi Ngọc.
Nhưng chàng vừa giơ tay lên nửa chừng rồi không biết nghĩ sao lại từ từ hạ tay xuống, đứng yên không nhúc nhích.
Chàng hai tay ôm đầu dùng sức lắc thật mạnh, tưởng chừng như để tìm một kế hoạch ra thoát nơi nhà hầm tăm tối này.
Nhưng chàng suy nghĩ mãi không được kế gì. Tâm trí chàng hoang mang quá đỗi, thậm chí quên cả không biết mình hiện ở nơi đâu và đứng đã bao lâu.
Sau chàng buồn bã xoay mình lại ngồi phệt xuống tựa vào phiến đá cửa động.
Cần Quân Hiệp chợt ngẩng đầu lên coi rồi bất giác đứng phắt dậy.
Trong nhà thạch thất tối đen như mực, dơ bàn tay không trông rõ ngón. Thế mà lúc chàng ngẩng đầu lên, bất thình lình chàng ngó thấy phía trước gần đó chẳng xa là mấy một cặp mắt xanh lè đang chú ý nhìn mình.
Cần Quân Hiệp chỉ nhìn thấy ánh sáng hào quang một đôi mắt biếc, nhưng chàng lập tức nghĩ ngay đấy là đôi mắt của một người nào đó. Chàng sợ hãi khác nào bị rơi vào trong bể nước đá. Chàng run lên bần bật cất tiếng hỏi :
- Ai?... Ai đó?
Cần Quân Hiệp lên tiếng khẽ gọi. Trong thạch thất vẫn một màu tối om, không nghe tiếng người đáp lại. Chàng nhớ lại trong nhà thạch thất này ngoài mình ra, chẳng còn một người nào khác. Chàng tự hỏi :
- Tại sao có cặp mắt xanh lè kia chiếu ra trong bóng tối?
Lẩn quẩn với ý nghĩ vơ vẫn, chàng càng nghĩ càng sợ hãi, sợ đến lông tóc đứng dựng cả lên!
Cần Quân Hiệp sực nhớ tới điều gì, chàng càng sợ hết hồn, trống ngực đánh thình thình. Chàng nghĩ tới trong gian nhà thạch thất này có đặt pho tượng phụ thân Triển Phi Ngọc, lang quân của Diệu Cô, một tay đệ nhất đại ma đầu trong thiên hạ, tên gọi Triển Bất Diệt.
Pho tượng này người ta tạc rất khéo, linh động như người thật. Chả thế mà Vĩnh Bất Hoàn Thủ Quản Tam Dương, một tay cao thủ bậc nhất lại nổi danh không biết sợ trời sợ đất là gì, mà vừa trông thấy pho tượng đã bở vía cắm đầu chạy thẳng, về sau lão mới nhớ ra Triển Bất Diệt đã chết rồi, tự cười thầm cho mình.
Cần Quân Hiệp thấy cặp mắt chiếu ra những tia sáng rùng rợn, chàng ngoảnh mặt ra chỗ khác, nhưng lòng vẫn thấp thỏm, thỉnh thoảng liếc trộm thì dường như cặp mắt kia càng ngó mình nhiều hơn trước!
Chàng tự hỏi :
- Chẳng lẽ... pho tượng đất sống lại được hay sao?
Tuy chàng triết lý như vậy để trấn tĩnh tâm thần, nhưng nào có trấn tĩnh được. Người chàng run lên bần bật.
Cần Quân Hiệp đứng thộn mặt ra hồi lâu. Cặp mắt lạnh lùng vẫn chiếu ra những tia hào quang rùng rợn trong bóng tối mò.
Sau cơn hoảng sợ khá lâu, mà không thấy động tịnh gì, Cần Quân Hiệp dần dần mạnh dạn trở lại. Chàng rón rén tiến về phía trước.
Cần Quân Hiệp tiến gần lại đôi mắt biếc mấy bước rồi đứng lại. Chàng định thần nhìn kỹ thì cặp mắt đó dường như sâu thẳm không đáy.
Chàng giơ hai tay sờ soạng về đằng trước thì sờ đúng vào pho tượng đất, như thể đủ chứng thực hai điểm sáng xanh biếc kia đúng là cặp mắt pho tượng thật, không còn nghi ngờ gì nữa.
Bây giờ Cần Quân Hiệp mới thở phào một cái nhẹ nhõm dường như người được trút bỏ gánh nặng.
Chàng lẩm bẩm :
- Triển Bất Diệt sau khi chết đã lâu ngày mà vẫn còn khiến cho người ta khi nghĩ đến phải hãi hùng, thì dĩ nhiên hồi sinh thời oai phong ông ta biết đến thế nào mà nói. Theo lời người ta truyền lại thì võ công ông ta xuất quỷ nhập thần mà hành động lại kiêu hãnh vô cùng!
Chàng nghĩ tới Triển Phi Ngọc về tính tình độc ác tàn bạo thì giống phụ thân. Nàng chỉ khác xa ông bố ở chỗ người nàng xinh đẹp, ăn nói dịu dàng, khiến cho ai phải gặp một lần là đem lòng quyến luyến không nỡ rời tay.
Cần Quân Hiệp đưa tay lên sờ đỉnh đầu pho tượng đất, chàng suy nghĩ liên miên rồi đứng thộn mặt ra.
Giữa lúc đầu óc rối tung với bao nhiêu ý nghĩ phức tạp, chàng quên cả không biết mình đang để tay lên chỗ nào. Bất giác chàng buông tiếng thở dài rồi giơ tay lên đập mạnh một cái.
Lúc chàng phát giác ra tay mình đập đỉnh đầu pho tượng thì sợ quá lùi lại mấy bước.
Bỗng nghe hai tiếng lách cách, cặp mắt xanh biết kia rớt xuống đất.
Trong nhà thạch thất tối om. Vì chàng thấy hai hạt châu rớt xuống nên vội vàng quay lại nhìn xem, mới biết hai vật vừa rồi là cặp mắt của pho tượng. Vì chàng đập tay mạnh vào đầu làm rung chuyển pho tượng nên cặp mắt bắn ra rớt xuống.
Nhưng pho tượng này tự nhiên dịch sang bên dời xa chỗ cũ ba thước, để hở ra một cửa động tròn. Hai hạt bích châu kia lọt vào trong cửa động đó.
Cần Quân Hiệp cúi xuống chỉ thấy tối mò. Chàng đứng thộn mặt ra ngẫm nghĩ hồi lâu. Chàng vừa muốn chui xuống dưới hầm xem có gì lạ không, nhưng trong lòng vẫn băn khoăn e ngại dưới đó có sự gì nguy hiểm chăng, nên ngập ngừng không quyết định.
Chàng ngồi một lúc rồi lại thò đầu vào cửa hầm nhìn xuống và lắng tai nghe xem có động tĩnh gì không. Lần này chàng chú ý nhìn kỹ hơn trước thì nhận ra trong bóng tối mò dường như ẩn hiện có tia ánh sáng yếu ớt.
Cần Quân Hiệp suy nghĩ một lúc thì chợt nhớ ra rằng tia sáng yếu ớt này chắc do hai hạt minh châu vừa rớt xuống chiếu ra. Chàng vận hết mục lực nhìn kỹ thì ngay dưới chỗ chân mình đứng sâu chừng hơn một trượng quả nhiên thấy hai chấm sáng nằm yên một chỗ. Chàng biết đó là đáy hầm và như vậy hang động này không sâu mấy.
Trước thực trạng này, Cần Quân Hiệp đã thấy vững tâm và càng thêm nổi tính hiếu kỳ. Chàng liền bám vào miệng huyệt động rồi buông thõng người xuống.
Chàng đề khí xong rồi buông tay ra thì quả nhiên chân đáp ngay xuống mặt đất đáy hầm.
Chàng vừa đứng vững, làn ánh sáng tuy yếu ớt, nhưng cũng đủ khiến cho chàng nhìn thấy phía trước có một tầng cửa sắt.
Cần Quân Hiệp thấy phía trong cửa này dường như ánh sáng rực rỡ. Ánh sáng chỉ lọt ra ngoài khe cửa bằng sợi tóc mà chàng đã nhìn khá rõ mọi vật xung quanh.
Cần Quân Hiệp rón rén tiến về phía trước. Chàng giơ tay ra đẩy cửa. Cánh cửa này chỉ khép hờ, nên vừa đẩy cửa đã hé mở.
Một làn ánh sáng chói lọi chiếu ra. Ánh sáng này đủ màu sắc rực rỡ vô cùng. Chàng chỉ nhìn một lát đã lóa mặt, không trông rõ vật gì nữa.
Cần Quân Hiệp đảo mắt nhìn ra chỗ khác, rồi đành nhắm mắt lại vì không chịu nổi ánh sáng huyền ảo và mãnh liệt.
Sau khi dưỡng thần hồi lâu, chàng lại từ từ mở hé mắt ra nhìn thấy rõ hiện trạng, bất giác chàng thở phào một cái nhẹ nhõm và chàng biết được đây là một gian thạch thất rộng chừng một trượng vuông.
Bốn góc nhà thạch thất này có thắp bốn ngọn đèn chẳng có gì là mãnh liệt. Sở dĩ trong nhà rực rỡ lóe mặt là do từng đống chân trâu bảo thạch phóng ra.
Hạt chân trâu cũng chiếu ra một thứ ánh sáng. Thế thì từng đống chân trâu bảo thạch đương nhiên chiếu ra những làn ánh sáng chói lọi huyền ảo và mãnh liệt.
Cần Quân Hiệp khoa chân bước vào. Tiện tay chàng bốc một nắm chân trâu đựng trong chiếc chậu gần đó. Chàng lại để cho từng hạt chân trâu đó từ từ lọt xuống, rớt vào chậu.
Cần Quân Hiệp chẳng những chưa được thấy nơi nào có số tích trữ nhiều trân châu như ở đây, mà chàng cũng chưa từng gặp qua có ai giàu đến bày ra một cảnh trí ngoài sức tưởng tượng như vậy.
Nguyên Cần Quân Hiệp từ thuở nhỏ sống trong một gia đình rất sung túc, ăn mặc phong lưu thừa thãi. Nên bao nhiêu bảo vật, bạc vàng chàng cũng coi thường. Thế mà vào đây, những hạt châu làm cho chàng lóa mắt, lấy làm kỳ dị liền nhìn ngắm mãi. Bây giờ chàng nhìn đã quen rồi, không chói mắt nữa. Giả tỷ chàng là người lo xa hay có tính tham lam mà đột nhiên được thấy nhiều châu báu hiếm có như nơi đây thì e rằng khó lòng trì thủ được tư cách hào hiệp, cũng nổi lòng tham muốn như ai và sẽ lấy một ít để vào trong mình.
Cần Quân Hiệp ngẩn người ra một lúc. Cặp mắt đưa đi đưa lại nhìn quanh. Đột nhiên chàng chú ý đến một cái giá gỗ. Trên giá này có để một con ngựa sắt.
Con ngựa này một màu đen kịt, chả có chi là lạ. Sở dĩ Cần Quân Hiệp chú ý đến nó là vì chàng nhớ tới cuộc ước hội trong tòa Cổ thành thần bí kia. Hôm đó Lôi Đại Khuê chết rồi, tay còn cầm con ngựa sắt nhỏ. Chàng lấy ra, rồi về sau đưa lại cho Triển Phi Ngọc.
Chàng lại nhớ tới Triển đại tiểu thư đã vì việc giải cứu cho mình mà đưa con ngựa nhỏ đó cho Vĩnh Bất Hoàn Thủ Quản Tam Dương.
Con ngựa đúc bằng sắt ở trước mặt chàng hiện giờ cũng giống hệt như vậy, chỉ khác ở chỗ con này lớn hơn nhiều. Nó dài đến hơn một thước.
Cần Quân Hiệp xem châu báu hồi lâu rồi đến gần con ngựa sắt. Chàng giơ tay ra toan nhắc lấy, nhưng con ngựa sắt này nặng quá, một tay không nhấc lên nổi.
Cần Quân Hiệp liền đưa cả hai tay ra đặt lên mình ngựa, hết sức nhấc lên, thì chợt trông thấy trên giá gỗ có khắc bốn chữ “Không được vọng động”.
Cần Quân Hiệp cả kinh, vội rụt tay lại, nhưng đã đụng vào con ngựa sắt. Bỗng chàng nghe đánh véo một tiếng. Từ trong bụng con ngựa này vọt ra một làn bụi sắc vàng dày đặc, mùi hương bốc ra ngào ngạt và chụp trúng vào đầu Cần Quân Hiệp.
Cần Quân Hiệp vừa bị làn phấn bao phủ, người chàng lảo đảo cơ hồ muốn té. Chàng cảm thấy đầu nặng mà chân nhẹ, phải cố gượng mới đứng vững, làn hơi phấn thấm vào trong phủ tạng, chàng cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Đột nhiên Cần Quân Hiệp như người say máu, người chàng nghiêng đi rồi ngã lăn ra trên một phiến đá quý, sắc đỏ tươi như máu. Chàng cố gượng ngồi dậy, nhưng không nhúc nhích được nữa, đành chịu nằm yên.
Bao nhiêu phấn bụi cơ hồ bị Cần Quân Hiệp hít vào trong người hết.
Đến lúc dưới ánh minh châu bảo thạch không còn nhìn thấy một chút phấn bụi nào nữa mà mùi hương ngào ngạt vẫn còn lảng vảng trong nhà thạch thất chưa tan hết.
Cần Quân Hiệp nằm lăn trên mặt đá. Cặp mắt chàng, nửa nhắm nửa mở, tỏ ra không còn tri giác nữa...
Nhắc lại Triển Phi Ngọc sau khi ra khỏi nhà thạch thất. Nàng đứng bên ngoài cạnh cửa một lúc lâu, rồi biết rằng Cần Quân Hiệp đang hoang mang và đứng ở phía trong cửa.
Hai người chỉ cách nhau một tầng cửa đá. Nhưng rồi không ai lên tiếng, chẳng ai hiểu là giữa mình và đối phương còn đứng gần nhau hay bỏ đi đâu.
Triển Phi Ngọc nán chờ một lúc vẫn không nghe tiếng Cần Quân Hiệp gọi mình. Trong thạch thất lại im lặng như tờ, không thấy động tịnh gì thì nàng càng nóng nảy.
Nàng nghĩ đến mình vì Cần Quân Hiệp hao tốn không biết bao nhiêu tâm cơ mà rút cục vẫn chẳng thành công chuyện gì, nên trong lòng oán hận vô cùng!
Triển Phi Ngọc trong dạ bồn chồn cơ hồ không chịu nổi. Đã hai ba lần nàng toan mở cửa vào xem. Rồi không biết nghĩ sao, nàng dí đầu ngón chân xuống, nhảy vọt đi. Nàng định bỏ đi một lúc cho khuây khỏa nỗi lòng rồi sẽ trở lại. Vừa ra đến cửa hang, nàng bỗng nghe tiếng vó ngựa dồn dập bên ngoài khe núi vọng lên rất cấp bách thì không khỏi run sợ, tự hỏi :
- Không biết bọn nào tới đây? Chẳng lẽ lại có người biết mẫu thân mình không còn Huyết Hồn trảo và Kim Vị giáp nên đến tầm cừu?
Triển Phi Ngọc nghĩ tới đây thì bỗng nghe hai tiếng ngựa hí rất thê thảm cấp bách, dường như đôi ngựa này đang lúc lao nhanh đột nhiên xảy ra chuyện gì.
Tiếng vó ngựa bỗng im bặt, nàng nghe tiếng một người đàn bà la lên :
- Ngươi còn đuổi theo ta làm chi? Ngươi đã làm khổ ta trong bấy nhiêu năm còn chưa đủ hay sao?
Rồi có tiếng đàn ông hốt hoảng đáp lại :
- Nàng hãy nghe ta nói! Nàng hãy nghe ta nói!
Giọng nói cực kỳ cấp bách như người than vãn.
Triển Phi Ngọc động tâm chuyển mình nhấp nhô mấy cái ra khỏi hang núi, thì thấy ngoài cửa hang, hai con tuấn mã nằm sùi bọt mép.
Ngoài xa một thiếu phụ nạ dòng đứng tựa lưng vào một khối đá lớn, trỏ tay vào mặt một người đàn ông lớn tuổi cách đó chừng hai mươi trượng đang đi tới. Tướng mạo người đàn ông rất trang nghiêm. Bà ta rít lên :
- Đừng đến gần ta nữa!
Người đàn ông đang khoa chân tiến về phía trước, vừa nghe thiếu phụ la liền lùi trở ra, nói :
- Nàng hãy để ta nói rõ chuyện đầu đuôi cho mà nghe.
Người đàn bà sắc mặt lợt lạt trông mà phát khiếp. Cặp mắt bà chiếu ra những tia sáng oán hận. Bà lại lên giọng lanh lảnh nói :
- Ngươi còn nói làm chi nữa? Ngươi đã giết chàng, ngươi dùng thủ đoạn hèn mạt để hạ sát chàng làm khổ ta bấy nhiêu năm!
Bà càng nói mắt càng chiếu ra những tia sáng oán hờn đến cùng cực.
Tay bà bỗng run lên một cái. Một làn ngân quang lấp loáng rồi đột nhiên một làn ánh kiếm vây bọc lấy người đàn ông.
Người đàn bà ra tay rất lẹ. Triển Phi Ngọc chưa nhìn rõ bà dùng thứ khí giới gì.
Người đàn ông đứng tuổi né người đi một cái, vừa thò tay ra sau lưng đã rút thanh trường kiếm ra đánh “soạt” một tiếng.
Nguyên người đàn bà này vừa vung ra một đoạn dây trắng tựa như tuyết. Lúc này đoạn dây trắng đã bị thanh trường kiếm cắt đứt một nửa. Đoạn dây trắng phất phới rơi xuống đất. Mà thanh trường kiếm cũng dừng lại.
Triển Phi Ngọc nhìn thấy hình dáng thanh kiếm khác xa thanh kiếm thường. Nó không có đằng sóng đằng lưỡi, và phát ra ánh sáng lập lòe trông tựa hồ con rồng vàng năm móng coi mạnh mẽ vô cùng.
Triển Phi Ngọc vốn chưa biết người đàn ông và người đàn bà này là ai. Nàng cũng không hiểu giữa hai người có mối liên quan gì. Bây giờ nàng vừa nhìn thấy thanh trường kiếm đã biết ngay người đàn ông kia là Kim Long kiếm khách Vi Cự Phu ở Lũng Tây và người đàn bà chính là Tố Thủ tiên tử Đường Uyển Ngọc.
Triển Phi Ngọc từ từ chuyển động thân hình tiến gần thêm hai bước rồi nấp mình sau tảng đá lớn. Nàng nín thở nhìn về phía trước để xem Vi Cự Phu cùng Đường Uyển Ngọc động thủ.
Hai người cũng chưa phát giác ra có người ẩn nấp gần đó.
Đường Uyển Ngọc nở nụ cười thê lương nói :
- Kiếm pháp giỏi tuyệt, võ công ngươi đã rất mực cao thâm, cao hơn y mà cao hơn ta nữa. Hai mươi năm trước, ngươi hạ sát y thì bây giờ ngươi giết luôn cả ta nữa, can chi còn phải do dự?
Ngừng một lát, bà lại giục :
- Ngươi lại đây! Ta chỉ mong ngươi dám làm như vậy! Ta quyết không trả đòn đâu.
Vi Cự Phu nét mặt cực kỳ thê thảm, da thịt co rúm lại từng cơn, tỏ ra trong lòng lão đau khổ vô cùng. Lão trỏ mũi kiếm xuống đất, nói bằng một giọng rất buồn rầu :
- Uyển Ngọc! Nàng tưởng ta có thể giết nàng ư?
Đường Uyển Ngọc nghe Vi Cự Phu hỏi vậy, buông một tiếng cười quái gở đầy vẻ mỉa mai, rồi lớn tiếng nói :
- Thôi ngươi đừng giả vờ nữa. Lúc ngươi giết chết y, sao không giết luôn cả ta nữa? Hai mươi năm nay, ta ở chung với ngươi có được giây phút nào vui vẻ chưa? Hàng ngày bắp thịt giật đùng đùng, máu chảy nhộn lên, còn đau khổ hơn kẻ chết rồi.
Đường Uyển Ngọc thở mạnh một hơi, rồi buông một tràng cười khanh khách nói tiếp :
- Ha ha! Trước kia sở dĩ ta chưa chết là còn muốn chờ để nghe cho rõ tin tức mà thôi. Ngày nay những điều gì muốn biết thì ta đã biết rồi. Ta biết y lạc lõng nơi đâu và đã bị chết về tay ngươi.
Vi Cự Phu vẻ mặt nhăn nhó rất khó coi. Mỗi một lời của Đường Uyển Ngọc là một mũi dao sắc đâm vào tim gan lão. Trong lòng lão vô cùng đau đớn mà không biết trả lời ra sao?
Lão vẫn tưởng trong khoảng thời gian hai mươi năm trời, Đường Uyển Ngọc đã sống một cách yên vui. Bây giờ lão mới biết trái tim của người yêu, mình không chiếm được chút nào. Và nàng vẫn đăm chiêu vì kẻ khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.