Bé Phản Diện Vừa Mềm Vừa Đẹp Sống Lại

Chương 1:




Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.
Thẩm Nhu đứng ở sân bóng rỗ, tay cô nắm chặt một phong thư màu xanh đã đóng kín, đứng đối diện cô là nam chính trong tiểu thuyết - Chu Tự, giờ phút này anh ta đang dùng gương mặt tràn đầy bực bội nhìn Thẩm Nhu.
Bên tai là âm thanh thảo luận không dứt, thậm chí còn người ồn ào huýt sáo.
"Tụi bây nói xem, Chu Tự có nhận thư tình của Thẩm Nhu không?"
"Tao cược một chai coca, chắc chắn bức thư tình này bị ném vào thùng rác, ai mà chả biết Chu Tự thích hoa khôi trường tụi mình."
"Tao cũng cảm thấy bức thư tình này sẽ bị vứt vào thùng rác."
Thẩm Nhu siết chặt ngón tay, thư tình sắp bị cô vò nát, cô cứng nhắc quan sát cảnh tượng xung quanh, kìm nén cảm xúc chua xót trong lòng, cô sống lại rồi, trở về năm lớp 12.
Tiếp theo cô sẽ bị Chu Tự sỉ nhục một phen, sau đó sẽ có người đăng lên diễn đàn của trường để mọi người chế giễu cô, ngay cả những nữ sinh thích Chu Tự cũng sẽ đứng trước mặt cô mà mỉa mai.
Bên trong đám đông trở nên ồn ào, có người nhường ra một con đường, Thẩm Nhu nhìn sang theo ánh mắt của mọi người, người cô cứng đờ, động tác trên tay càng mạnh hơn.
Chu Tự lạnh nhạt: "Sau này đừng vậy nữa."
Hệ thống: "Aaaaaaa, là Giang Triều!"
Trong nội dung cuốn tiểu thuyết, giữa Thẩm Nhu và Chu Tự còn có Giang Triều, đại khái là nữ phụ như cô vẫn luôn thích nam chính Chu Tự, nhưng đồng thời cô cũng là ánh trăng sáng được nhân vật phản diện Giang Triều luôn đặt trên đầu quả tim mà cưng chiều, anh vì cô mà điên, vì cô là dại.
Sau này cô sẽ thành chim hoàng yến của nhân vật phản diện, anh sẽ điên cuồng đối địch với nam chính vì cô, cuối cùng cô và anh đều là bia đỡ đạn.
Thẩm Nhu nhớ đến Giang Triều luôn bắt mình hôn anh cả ngày lẫn đêm, kêu cô nhìn vào mắt anh nói thích anh thì cô đứng yên tại chỗ như chân bị đổ chì.
Lúc đối diện với đôi mắt đen nhánh của Giang Triều, cô lại nghĩ tới dáng vẻ anh cười tít cả mắt gọi mình. . truyện teen hay
Thoáng chốc Thẩm Nhu quên mất chuyện bản thân sống lại, cô vô thức có chút sợ hãi, sau đó đi về phía Giang Triều rồi đưa thư tình cho anh.
So với Giang Triều những năm sau này, bây giờ trông anh vừa hung dữ vừa tàn nhẫn, toàn thân đều là gai nhọn lóa mắt, không khiêm tốn chút nào, bấy giờ anh khẽ khom người vì hành động đưa thư tình của Thẩm Nhu: "Cho tôi?"
Thẩm Nhu: "Tớ..."
Hệ thống kinh hoàng: "Bà chưa có đổi tên trên thư tình."
Thẩm Nhu: "......."
Trong mắt Thẩm Nhu dâng lên một tầng sương mỏng, dáng vẻ vốn đã ngoan ngoãn lại càng dễ bắt nạt, cô nhìn Giang Triều, muốn giật lại thư tình trong tay, giật mấy lần vẫn chẳng nhúc nhích, sắc mặt Giang Triều cũng có chút u ám bởi động tác của cô.
Thẩm Nhu co giò chạy thật nhanh.
Trước mặt Giang Triều, việc cô giỏi nhất là chạy trốn.
"Anh Giang, cậu ấy xấu hổ đấy."
"Hahahaha."
"Im!"
...
Chuyện trên sân bóng rỗ bị người ta tung lên diễn đàn trường, không giống với kiếp trước của Thẩm Nhu, trong bài viết không phải là những lời châm chọc vì cô bị Chu Tự mà là sự khiếp sợ.
Ai mà ngờ Thẩm Nhu đứng trước mặt Chu Tự đưa thư tình, sau đó lại xoay người đưa cho Giang Triều chứ?
【Chăm chỉ học tập: Không thể không nói Thẩm Nhu trâu bò thật!】
【 Ngày ngày tiến lên: Rồi rốt cuộc lúc đầu Thẩm Nhu muốn đưa thư tình cho ai vậy, Chu Tự hay Giang Triều? Tui nghĩ là Chu Tự, không phải cậu ấy vẫn luôn thích Chu Tự à, còn Giang Triều thì chả nghe hai người đó có quan hệ gì. 】
【 Cải xanh giảm cân trong căn tin: Chắc là cố tình tranh giành với hoa khôi trường đấy, muốn Giang Triều giúp cậu ta, sao mà được trời. Với cả cậu ta kém hơn chị họ cậu ta nhiều."
【 Lương Bì ăn ngon: Vì cảm thấy Chu Tự định từ chối nên cậu ta mới đưa thư tình cho Giang Triều, chậc chậc chậc.】
【 Aaa: Thẩm Nhu vẫn mơ mộng hão huyền muốn so bì với hoa khôi à, tao thấy nó đưa thư tình cho Chu Tự là không biết điều đấy.】
Thẩm Nhu nhìn diễn đàn trường hầu như trước không còn mỉa mai mình như lúc trước nữa, bấy giờ mới nhét điện thoại vào túi đồng phục.
Cô hiểu rõ Giang Triều, sợ anh, vì vậy mỗi lần thấy anh đều trốn tránh anh, lần này cô đưa thẳng thư tình cho anh, trên thư tình lại viết tên Chu Tự, không biết lần sau gặp cô, Giang Triều sẽ nói gì.
Có lẽ anh sẽ ném thư tình vào thùng rác trước mặt cô, sau đó đứng một bên kêu cô viết một bức thư khác.
Chuyện này rất phù hợp với phong cách trước giờ của Giang Triều.
Hệ thống: "Bà đừng sợ, bà quên nhiệm vụ bây giờ của bà rồi à, sống thật tốt với nhân vật phản diện đấy."
Thẩm Nhu có thể sống lại là vì hệ thống, yêu cầu của hệ thống chỉ có một, là muốn cô sống thật tốt với Giang Triều. Ngay cả việc cô biết thế giới này là một quyển tiểu thuyết tình cảm cũng do hệ thống nói.
Ngồi trên băng ghế, Thẩm Nhu siết chặt điện thoại, cô nghĩ, nếu Giang Triều có thể bình thường khi ở cạnh cô, sau này cô sẽ gả cho anh.
Trước đây Thẩm Nhu thích Chu Tự, song trải qua rất nhiều chuyện, sự yêu thích đó chỉ còn lại nỗi không cam lòng, cô cảm thấy mình gả cho Giang Triều là bởi cô không dám kết hôn với người khác, Giang Triều mà điên lên thì cô cũng sợ.
Hệ thống rất kích động: "Giang Triều siêu tốt luôn!"
Thẩm Nhu: "Ừ."
Lúc Thẩm Thu đứng dậy trở về thì tiếng chuông điện thoại vang lên, Trần Thắng cũng là ba của cô gọi đến, không biết cô nhìn chằm chằm điện thoại bao lâu, đến khi tiếng chuông vang lên lần hai cô mới bắt máy.
Trần Thắng: "Thẩm Nhu, sao con lại không biết xấu hổ mà đưa thư tình cho Chu Tự, con có biết cậu ta thích chị họ con không? Còn thi đấu giải hoa khôi là gì, mau chóng rút lui, sao con có thể giành giật với chị con!"
Thẩm Nhu nhắm mắt rồi lại mở ra: "Sao các người lại để chị họ bắt nạt con gái của các người vậy?"
Trần Thắng ở bên kia ngẩn người, sau đó quát mắng: "Con nói bậy gì đấy! Thẩm Nhu, ba biết con ghen tị với chị nhưng xuất thân của chị con là nhà giàu, còn chúng ta là loại người tầm thường, có phải biết cái nào mình có thể chạm tới, sau này con đừng nghĩ đến những thứ của chị họ nữa, cũng bớt tới nó con bé đi. Đừng có quên chuyện ba nói với con!"
Chẳng biết Thẩm Nhu đã nghe mấy thứ này bao nhiêu lần, cô nghĩ đến việc cuối cùng vì bọn họ mà bằng lòng làm chim trong lồng của anh, khi ấy cô chỉ cảm thấy bản thân đã thanh toán xong với họ, cũng xem mình là một chuyện khá đúng đắn.
Vợ chồng Trần Thắng vẫn luôn thích chị họ của Thẩm Nhu, thậm chí có khi Thẩm Nhu phải nghi ngờ có lẽ chị họ mới là con ruột bọn họ, bọn họ nói không cho phép cô so bì với chị học, không được cướp đồ của chị, càng không thể bắt nạt chị, ngay cả khi chị họ làm sai vẫn phải xin lỗi chị ta.
Thẩm Nhu siết chặt tay áo: "Ai quy định hoa khôi trường chỉ có thể là chị ta?"
Cúp điện thoại rồi quay về, cô mím chặt môi, đời này cô sẽ không tự ti vì chị họ, không nên vì nhà họ Trần mà nhường nhịn đủ điều, không thích Chu Tự, cũng sẽ nghiêm túc ở cạnh và sống thật tốt với Giang Triều.
...
Thẩm Thu về phòng học, cái lớp vốn ồn ào thoáng yên tĩnh một lúc, không ít người nhìn cô, bài đăng trên diễn đàn liên quan tới cô đã hơn nghìn bình luận, dù sao chuyện này cũng thật sự sốc.
Lý Lê ngồi cùng bàn căng thẳng xin lỗi cô: "Xin lỗi cậu, tớ không cố ý. Tớ chỉ cảm thấy cậu đẹp hơn chị họ cậu thôi, vì vậy mới lấy hình cậu gửi đến cuộc thi hoa khôi của trường, tớ không biết sẽ làm mọi người nghĩ nhiều như vậy. Lần thi hoa khôi này, tớ nghe nói nếu thắng sẽ có được vai nữ chính trong kịch bản, tớ cho rằng để cậu diễn người đẹp ngủ trong rừng, chắc chắn cậu sẽ diễn cực kỳ đạt, tớ... Xin lỗi."
Thầm Nhu ngồi ở hàng cuối, cô dựa vào cửa sổ mà sửa sang lại sách vở, đời trước cô cũng nhận được điện thoại của Trần Thắng, cuối cùng dưới sự yêu cầu của ông ta, cô đã chủ động liên hệ với quản lý diễn đàn để rút khỏi mục bình chọn hoa khôi.
Thẩm Nhu trả lời: "Không sao."
Lý Lê: "Vừa nãy tớ cũng giải thích trên diễn đàn cho cậu, cậu vốn không biết chuyện tớ đăng ký cuộc thi hoa khôi giùm cậu, chỉ là không nhiều người tin."
Thẩm Nhu không hứng thú với vị trí hoa khôi, cũng chả thích thú gì cái khen thưởng nữ chính kia, song lần này cô sẽ không vì yêu cầu của Trần Thắng mà chủ động rút lui, nhất định sẽ không.
Ngay lúc Lý Lê muốn khóc, Thẩm Nhu mới không nghĩ tiếp, cô nhìn Lý Lê mỉm cười, lộ ra lúm đồng tiền rồi dỗ dành cô bé, bấy giờ Lý Lê mới tin rằng Thẩm Nhu không tức giận vì chuyện này.
Đồng thời Lý Lê còn cảm thấy giọng nói của Thẩm Nhu vừa dịu dàng vừa hay, mềm mại êm ái, hệt như kẹo bông gòn vậy.
Lý Lê được xem là một trong những người bạn ít ỏi của Thẩm Nhu, khi đó đối diện với chị họ, Thẩm Nhu luôn tự tin và nhát gan, dường như chỉ có Lý Lê vẫn luôn nói cô tốt hơn chị học, thậm chí có một lần bọn họ đi ăn cơm ở nhà hàng lại gặp chị họ, Lý Lê sẽ vỗ nhẹ vào lưng cô để cô thẳng lưng một chút.
Lâu rồi không đi học nên buổi chiều Thẩm Nhu không quen lắm, cô chẳng tài nào tập trung nghe giảng, trong lòng đều nghĩ về bức thư tình kia, cũng không biết bây giờ Giang Triều có mở ra xem rõ cho.
Cô nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, thầm nhớ lại cô đã viết gì trên thư tình, song thời gian đã quá lâu, cô hoàn toàn chẳng nhớ nổi.
Có lẽ mỗi một chuyện cô làm vì Chu Tự trong những năm tháng về sau càng hoành tráng lệ hơn chuyện này.
Thẩm Nhu lơ đãng cả một buổi chiều bởi chuyện thư tình, cuối cùng cũng tan học, cô thu dọn cặp sách rồi vác balo đi về.
Lý Lê nối gót theo Thẩm Nhu: "Nghe nói ngoài trường mới mở tiệm trà sữa á, ngon cực, đặc biệt là bọn họ còn bỏ đậu đỏ vào trà sữa nữa, hay tụi mình đi uống trà sữa rồi hẳn về nhé?"
Hai người mặc đồng phục đi về phía trước, hai bên trái phải của bọn họ đều trồng đầy cây, còn có băng ghế để nghỉ ngơi nữa, làn gió thổi qua cũng dịu dàng, tâm trạng Thẩm Nhu khá tốt, lúc cô vừa muốn đồng ý với Lý Lê lại thấy Giang Triều đứng cách đây không xa, tay cầm thư tình, cô khựng người.
Thẩm Nhu: "Lần sao tụi mình đi nha."
Giang Triều nhìn Thẩm Nhu đứng yên mà không chạy, anh đi về phía trước vài bước, Thẩm Nhu vẫn đứng tại chỗ không chạy, cho đến khi anh đi tới trước mặt Thẩm Nhu, cô vẫn đứng đó.
Anh nhìn Thẩm Nhu bằng đôi mắt sắc bén, giọng nói thiếu niên mang theo sự mát lạnh của riêng anh: "Có biết ông đây tên gì không, hửm?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.