Bề Tôi Trung Thành

Chương 52:




Edit: Shpdarn
-
Nửa tiếng sau.
Sầm Sâm gửi một tin nhắn cho Quý Minh Thư.
Sầm Sâm:【Minh Thư, làm sao vậy?】
Thực ra anh định gửi tin nhắn là "Lại làm sao vậy", nhưng đúng lúc hôm nay Thư Dương và Triệu Dương có phổ cập khoa học trong nhóm chat: Tuyệt đối không được những câu kiểu như "Lại làm sao vậy" với con gái, như vậy sẽ khiến họ cảm thấy người đàn ông này rất thiếu kiên nhẫn.
Trước khi gửi đi anh nhớ tới lời này, vậy nên phải bỏ ngay chữ "Lại".
Quý Minh Thư đã cố ý chờ anh hỏi, đương nhiên là cô thấy dòng tin nhắn này.
Nhưng cô không trả lời, chí khí bùng nổ còn chuyển sang chế độ im lặng, úp màn hình điện thoại xuống mặt bàn.
Cốc Khai Dương ngồi bên đầu kia của sofa len lén liếc cô, trên mặt viết đầy hai chữ 'cạn lời'.
Quý Minh Thư lúc nãy vừa mới về đã bla bla không ngừng lên án Sầm Sâm.
Cô ấy nghe cũng thấy chuyện không có gì to tát lắm, theo bản năng còn nói giúp Sầm Sâm mấy câu.
Sau đó cũng chẳng buồn nói nữa, vì dù cô ấy có nói gì, Quý Minh Thư đều có thể tìm ra được một tội danh mới đóng đinh Sầm Sâm trước tòa một cách tài tình.
Dù sao Quý Minh Thư đã cố ý xét nét, vậy dù cho chồng cô chỉ vừa bước một chân khỏi cửa, hít vào nhiều hơn cô dù chỉ một ngụm không khí thanh khiết bên ngoài thì cũng đã phạm vào đại tội không thể tha.
Nghĩ vậy, Cốc Khai Dương túm lấy cái gối ôm đè lên mặt, từ đầu đến chân đều tràn ngập nỗi tuyệt vọng: "Cũng không biết hai vợ chồng nhà này còn thích làm giá đến bao giờ mới kết thúc đây".
Quý Minh Thư vô cùng bất mãn với thái độ nhạt nhẽo này của cô ấy, còn lấy "thần khí" gãi ngứa chọc chọc lên gối trên mặt cô ấy.
"Cốc Khai Dương, đứng dậy! Thái độ này của chị là sao, có phải chị cũng thấy em đang gây sự vô cớ giống như tên cẩu nam nhân kia không?!"
"Cảm tình giữa chúng ta đã bao năm rồi, chị nói thật đi, có phải chị nhận tiền của tên kia nên mới đứng về phía hắn không?"
"Được thôi, chị không nói thì em cũng biết, chị hết yêu em rồi, em không còn là công chúa nhỏ của chị nữa, đúng là con gái bị công việc mài mòn đều trở nên ham công danh lợi lộc như vậy!"
Cô còn vừa chọc vừa kết hợp với tiết tấu nội dung "bản án", chọc rất có tiết tấu.
Cốc Khai Dương hơi hơi cảm thấy mình đã bị tra tấn đến nỗi suy nhược thần kinh rồi, đột nhiên bỏ gối ôm xuống, nói ra một nỗi nghi hoặc từ tận sâu trong thâm tâm: "Chị nói này, có phải em thích Sầm Sâm không? Không phải anh ta đã rút vốn rồi sao, cũng đâu có ngoại tình? Em cũng đã hoàn thành show diễn một cách hoàn mỹ, chứng minh bản thân không phải phế vật rồi. Anh ta đã dỗ em về nhà rồi, sao em còn không tiếp tục danh chính ngôn thuận tiêu tiền của anh ta?"
"Chị phát hiện ra, quen biết em nhiều năm như vậy, nhưng dạo gần đây em có vẻ đột nhiên khí thế cao ngút trời đấy, tự nhiên đặt ra yêu cầu với chồng mình cao như vậy...... Mà em yêu cầu cao với chồng em đã đành, sao đến cả chị em cũng yêu cầu cao vậy hả?!"
Quý Minh Thư nhìn cô ấy ba giây, bỗng nhiên dời tầm mắt, nói chuyện dửng dưng như không, "Đúng vậy."
"Gì?" Vừa nãy Cốc Khai Dương hỏi nhiều quá, tự nhiên cũng không biết cô đang trả lời câu nào.
"Em thích Sầm Sâm đó, lúc trước tự nhiên phát hiện ra, quên nói với chị."
Quý Minh Thư nói đến là thản nhiên, giọng điệu như kiểu đang nói: Ra ngoài quên mua coca rồi, chị uống tạm sprite đi.
Cốc Khai Dương ngơ ra một lúc, "Không phải chứ, em nói thật?"
Quý Minh Thư: "Lừa chị làm gì."
Từ khi nội tâm cô tự thừa nhận, thêm cả lần đó tâm sự với Sầm Dương, dần dần cô hình như không còn xấu hổ đỏ mặt mỗi khi nhắc đến tâm tư của mình đối với Sầm Sâm nữa.
Thậm chí cô còn hơi có cảm giác, nếu bản thân còn thừa nhận thêm mấy lần nữa, có lẽ cô còn dám thổ lộ trực tiếp với Sầm Sâm luôn.
"......"
Cốc Khai Dương không nói nên lời.
Cô nghiêm túc nhớ lại hành vi khác thường của Quý Minh Thư trong mấy tháng ở nhà mình, khỏi nói, nếu thêm một điều kiện là "Quý Minh Thư thích Sầm Sâm" ở đằng trước, rất nhiều sự không hợp lý đều trở thành hợp lý.
Lúc trước cô cứ thấy quái quái, Quý Minh Thư suốt bao nhiêu năm đều an phận làm sâu gạo*, sao vừa bị Lý Văn Âm khích một câu lại đột nhiên thức tỉnh hình tượng nữ chính độc lập kiên cường? Thì ra là lí do là vì lòng tự trọng bị quấy nhiễu, không chịu nổi việc bị người mình thích khinh thường, bỏ nhà đi đợi người ta ôm ôm hôn hôn nâng niu bế bồng các kiểu.
(*) Làm sâu gạo ý là nói chị Thư chỉ ngồi một chỗ mà tiêu tiền như nước, sống dựa vào người khác
-
Tại khu biệt thự Minh Thủy.
Sầm Sâm gửi tin nhắn cho Quý Minh Thư xong thì ngồi trong phòng khách xử lý sự vụ công ty.
Nhưng tinh thần anh có hơi mất tập trung, lúc thì day day xương lông mày, lúc lại liếc qua nhìn điện thoại trên bàn trà nước.
Khoảng nửa tiếng sau, điện thoại cuối cùng cũng có động tĩnh, nhưng là Chu Giai Hằng gọi tới, báo cáo với anh vài hành động nho nhỏ bên phía Sầm Dương.
Nghe xong, Sầm Sâm chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, không có chút cảm xúc khác lạ nào.
Thật ra, ngay từ ngày Sầm Dương về nước anh đã nhận được tin. Tin tức này là chính miệng Sầm Viễn Triều nói với anh.
Sầm gia nể tình cũ, mấy năm nay Sầm Dương ở nước ngoài đã không ít lần bật đèn xanh cho anh ta. Sầm Dương cũng không phụ công bồi dưỡng, vững bước tiến vào giới tinh anh trong ngành sản xuất.
Có thể nói rằng, chỉ cần anh ta chịu buông xuôi quá khứ, tương lai trải dưới chân cũng sẽ là con đường thênh thang xán lạn, tiền đồ rộng mở.
Nhưng anh ta lại cứ không thể buông.
Thật ra Sầm Sâm không hề quan tâm dù chỉ một chút đối với sự chuẩn bị này của Sầm Dương, anh ta đã rời khỏi Sầm gia từ lâu, hình như cũng không biết gia tộc trông có vẻ ôn hòa nhưng thực chất lại rất máu lạnh này, giờ đây đã lớn mạnh đến nhường nào.
Hoa Điện Quý gia đã từng có thế lực ngang hàng mà giờ đây đã không thể là đối thủ của Kinh Kiến Sầm gia. Tất cả những việc mà Sầm Dương đang làm, còn không thể gọi là lấy trứng chọi đá.
So với việc nhìn anh ta giãy giụa một cách vô vị, lúc này Sầm Sâm hiển nhiên là thấy hứng thú với việc làm sườn hơn.
Sau khi cúp điện thoại, anh đi đến trước đảo bếp, thong thả xắn tay áo lên, bắt đầu chế biến sườn.
-
Cả một buổi chiều chả làm gì, chỉ ngồi cằn nhằn ai đó, mãi đến gần tối Quý Minh Thư cuối cùng mới im miệng.
Cô và Cốc Khai Dương đói đến mức bụng kêu òng ọc, hai người cầm điện thoại lên, cùng thảo luận xem tối nay nên gọi "Cơm gà hầm nấm" hay là "Cá lóc xương hầm cải chua", đúng lúc này, tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên.
Quý Minh Thư thò chân ra đá nhẹ Cốc Khai Dương, Cốc Khai Dương bị sai bảo quen rồi, tự giác đứng lên ngay tức khắc.
"Ai thế?" Cốc Khai Dương vừa nhìn qua mắt mèo vừa hỏi.
Ngoài cửa vang lên một giọng nam rất lịch sự lễ phép, "Xin chào, xin hỏi đây là nhà Cốc tiểu thư phải không? Tôi là nhân viên bên bộ phận nhà hàng thuộc khách sạn Quân Dật Hoa Chương, tới đưa cơm cho Quý tiểu thư."
Nghe bốn chữ "Quân Dật Hoa Chương", Cốc Khai Dương mở cửa không chút do dự.
Nhân viên đưa cơm đứng ngoài hơi khom lưng, mỉm cười đưa hộp giữ nhiệt đựng cơm về phía trước, "Chào cô, trong này có hai phần cơm hộp là do khách sạn của chúng tôi chế biến, còn một hộp khác là sườn kho tàu, dành cho Quý tiểu thư."
Cốc Khai Dương cũng cười cười, "Được, cảm ơn."
Sau khi tiễn người đi, Cốc Khai Dương cầm theo hộp cơm chạy tót vào phòng khách.
Cô ấy còn đang định hỏi chuyện sườn kho tàu dành riêng cho Quý Minh Thư là thế nào, Quý Minh Thư đã mở hộp đồ ăn, cầm lên một miếng sườn, cô chăm chú quan sát mấy giây, sau đó bỗng nhỏ giọng măng một câu, "Đồ vô liêm sỉ!"
Lúc mắng người, gương mặt Quý Minh Thư còn vô thức đỏ ửng lên.
Cốc Khai Dương chả hiểu kiểu gì, cả đầu đầy chấm hỏi: Không phải là mắng mình chứ? Ơ kìa, mắng thì cứ mắng, còn đỏ mặt cái gì.
"Vậy làm sao, có phải em không muốn ăn không, không thì cho chị......"
"Chị mơ gì đẹp vậy?!"
Cốc Khai Dương còn chưa nói hết đã bị Quý Minh Thư ngắt lời.
Quý Minh Thư cảnh giác ôm hộp sườn, còn dùng tạp chí xếp lên bàn trà nước dựng thành vĩ tuyến 38*. Dùng hành động thực tế để chứng minh, giữa chị em plastic, chỉ có thể cộng khổ, không thể cùng ăn sườn.
(*) Vĩ tuyến 38: Đường vĩ tuyến chia cắt Bắc Hàn và Nam Hàn (tự dưng tui nhớ phim Hạ cánh nơi anh quá:))
-
Thời gian chầm chậm trôi, Đế Đô đã vào đông từ bao giờ.
Hoàng yến nhỏ quay về chiếc lồng son trong chốc lát rồi lại bay đi, ra ngoài du ngoạn cũng đã hơn nửa tháng.
Lần trước nhân lúc quay về cô đã nhanh trí mang theo cả hộ chiếu. Gần cuối năm, Cốc Khai Dương bận rộn với công việc nên cũng không rảnh chơi bời cùng cô. Cô không có việc gì làm, lại hẹn Tưởng Thuần cùng đi nghỉ mát một tuần ở hòn đảo nào đó.
Trên vòng bạn bè của cô ngày nào cũng có ảnh chụp và video mới cập nhật lên, bikini nóng bỏng thích mắt, mỗi một lần đăng lên đều nhận được hàng trăm hàng nghìn lượt like và bình luận. Vòng bạn bè náo nhiệt sôi nổi không khác thì hotgirl trên Weibo.
So với cô, Tưởng Thuần đăng bài lại khá khiêm tốn, bởi vì thỉnh thoảng cô lại thấy trên mạng có người than thở: Có người bạn nào đó đi du lịch nước ngoài, ngày nào cũng up ảnh selfie, đăng video, liên tục spam không ngừng nghỉ, nhìn mà phát phiền.
Nhưng sau khi thấy Quý Minh Thư nổi tiếng phủ sóng khắp vòng bạn bè, Tưởng Thuần cuối cùng cũng ngộ ra: Mọi người không thấy phiền vì spam, mà là do người spam vóc dáng không đủ xinh đẹp, đã mắt:)
-
Ở một diễn biến khác, Sầm Sâm vẫn đang thắc mắc tại sao sau khi Quý Minh Thư về nhà rồi lại một lần nữa tức giận bỏ đi, nhưng anh mãi vẫn không hiểu được. Định tìm một cơ hội nói chuyện rõ ràng với Quý Minh Thư để giải quyết vấn đề cho sòng phẳng, nhưng Quý Minh Thư lại không phối hợp, không nhận điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn. Công việc của anh bận rộn, cũng không thể phân thân được.
Dưới tên Quân Dật hơn trăm công ty con, còn cả công ty do anh góp vốn, quyền nắm giữ Kinh Kiến của Sầm Viễn Triều đang dần được chuyển giao, tỉ lệ tận dụng thời gian trong 24h của anh chính xác đến từng giây từng phút, số liệu hạng mục, hoạt động xã giao bay tán loạn trong đầu. Ngay cả Chu Giai Hằng cái gì cũng biết mà còn không nhớ nổi rằng anh ta đã vì chuyện đầu tư chương trình mà đắc tội tày trời với Quý Minh Thư.
Mặc dù Quý Minh Thư không trả lời, nhưng Sầm Sâm vẫn thỉnh thoảng lại gửi tin nhắn cho cô, đều là mấy câu hỏi thăm hoặc thông báo vô thưởng vô phạt.
Sầm Sâm:【Ngủ chưa.】
Sầm Sâm:【Ăn chưa.】
Sầm Sâm:【Hôm nay đi công tác.】
Sầm Sâm:【Về Đế Đô rồi.】
Thấy Quý Minh Thư đăng video và ảnh mặc bikini lên vòng bạn bè, anh cũng chỉ nhắn năm chữ.
Sầm Sâm:【Hở hang, đăng ít lại.】
Quý Minh Thư tức quá hóa cười, cuối cùng trả lời anh bằng một cái meme "Đại Thanh đã tận hơn trăm năm nay rồi".
Nhưng đối với những tin nhắn khác, cô vẫn áp dụng chiến lược 3 bơ "Không nhận, không thấy, không trả lời".
-
Quý Minh Thư kết thúc kì nghỉ trở về Đế Đô đã là chuyện vào giữa tháng Giêng.
Preview của chương trình《Nhà thiết kế》đã được tung ra trên đài Tinh Thành, bắt đầu tuyên truyền quảng bá. Đại khái là để làm tăng độ phổ biến, chào đón một khởi đầu tốt đẹp, nhà sản xuất nói, tổ quay bọn họ sẽ sắp xếp cho phát sóng trước 2 tập.
Dù sao hiện tại Bùi Tây Yến cũng đang hot, nhóm nhạc của Nhan Nguyệt Tinh thì đang có scandal, cũng có chủ đề bàn tán nhất định.
Nhưng càng gần tới ngày chương trình được lên sóng, Quý Minh Thư lại càng lạnh lùng với Sầm Sâm.
Bởi vì cô thật sự, hoàn toàn không nhìn thấy cảnh quay của mình trong video preview! Đồ móng heo chết tiệt!!!
-
Tạp chí bên Cốc Khai Dương cuối năm định tổ chức một salon* tri ân truyền thông, chủ đề kế hoạch là "Ngày xả stress", ý là quanh năm suốt tháng phải bận rộn công việc, cuối năm được nghỉ thì buông xõa một chút.
(*) Salon: có nguồn gốc từ tiếng Ý "Salotto", và sang tiếng Pháp là "Salon". Dùng để chỉ hình thức tụ tập, giao lưu trò chuyện, nhâm nhi đồ uống, nghe nhạc, trong phòng khách của giới thượng lưu Châu Mỹ ở khoảng thế kỷ 19. Đến nay, từ này được mở rộng để chỉ các hội nghị quy mô nhỏ, nơi các công ty trong ngành tụ họp để thảo luận. Có rượu, trà, đồ ngọt hoặc các hoạt động ca múa biểu diễn.
Thiết kế nội thất của hoạt động salon này mời Quý Minh Thư làm cố vấn, Quý Minh Thư không tham gia vào bài trí thực tế, chỉ cho một vài ý kiến ở mảng phối màu và bố cục không gian, để bọn họ tham khảo.
Salon của《Không độ》, Quý Minh Thư đương nhiên có nhận được thư mời, nhưng cô không mấy hứng thú, không muốn tham gia. Nói đúng hơn là, tất cả những hoạt động xã giao từ sau khi cô bỏ nhà đi, cô chưa từng muốn tham gia một lần nào.
Thứ nhất là, lần battle thất bại với Lý Văn Âm ở tiệc rượu đã để lại cho cô bóng ma tâm lý. Thứ hai là, cô không muốn bị người khác hỏi đến vấn đề hôn nhân.
Hôn nhân của cô và Sầm Sâm luôn là đề tài mọi người quan tâm, nhưng bây giờ cũng không có ai có thể nói rõ tình trạng hiện tại của hai người.
Phải nói là, chuyện lúc trước Sầm Sâm đánh người vì cô, và chuyện cô đêm hôm khuya khoắt chụp cuống vé phim điện ảnh đều là thật. Nhưng chuyện trước đó Sầm Sâm định đầu tư cho bộ phim của mối tình đầu, Quý Minh Thư cũng vì thế mà bỏ nhà đi lại càng thật đến không thể thật hơn.
Hơn nữa, bộ phim kia của Lý Văn Âm dạo gần đây đang casting. Cô ta rất có bản lĩnh, sau khi Quân Dật tuyên bố rút vốn, cô ta lại có thể nắm được một khoản đầu tư từ công ty điện ảnh dưới tên Nguyên gia, còn mời được đạo diễn tốt nhất từ Liên hoan phim Berlin - Hoàng Bách Lực, làm giám chế cho bộ phim nát của cô ta.
Quý Minh Thư chỉ nghĩ đến việc mình xuất hiện ở đó, mọi người ngoài mặt thì tươi cười, sau lưng lại đâm chọc chỉ trỏ cô, cô lại thấy vô cùng buồn bực. Dứt khoát không tham gia nữa, nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng Cốc Khai Dương đúng là thông minh nhanh trí, trộm thấy Quý Minh Thư đang chìm trong một muộn phiền rồi rắm, nhân cơ hội tốt để tiễn vị thần này.
Nhân lúc Chu Giai Hằng dành ra thời gian bận trăm công nghìn việc để đến tòa soạn tạp chí, nhờ cô chuyển quà, cô ấy lạnh lùng rũ mắt nói: "Trợ lý Chu, anh không thấy mệt nhưng tôi thì mệt rồi đấy, anh cảm thấy cứ giao quà như vậy thì có tác dụng gì không? Anh về hỏi sếp anh, rốt cuộc là anh ta có thành ý không vậy, có cần vợ nữa không."
Chu Giai Hằng cũng nhanh trí, hơi khựng lại rồi làm ra dáng vẻ khiêm tốn nghe lời dạy dỗ, lời hay ý đẹp tuôn ra cả rổ, còn hứa hẹn sau khi thành công chắc chắn sẽ không quên phần cô.
Cốc Khai Dương cúi đầu điên cuồng ký văn kiện, căng ra hình tượng nữ cường lạnh lùng cao quý của mình, tốc độ lời nói rất nhanh.
"Khỏi cần đứng đó nịnh tôi, tôi sẽ không bị dắt mũi đâu, dù sao Tiểu Thư chịu ấm ức lâu như vậy, anh cũng đừng mong tôi cho anh thái độ tốt."
"Sếp nhà anh giàu nứt đố đổ vách, đầu tư chương trình còn không thèm chớp mắt, nhưng Tiểu Thư cực khổ hơn một tháng trời, anh ta nói một câu cắt cảnh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.