Bề Tôi Trung Thành

Chương 63:




EDIT: SHPDARN
_
Thế là trong lúc Quý Minh Thư mải lần chần ở WeChat, cô lại lần nữa vinh quang lên hot search vì bài đăng của Quân Dật.
Những "giang cư mận" hôm qua chưa kịp hóng hớt drama nóng hổi thì giờ lần theo hotsearch vừa gặm "kiến thức" mới, vừa bổ sung "kiến thức" cũ, sôi nổi bày tỏ: Cảm giác học tập thật khiến lòng người phơi phới.
Còn có mấy blog hóng drama có năng lực tổng kết rất mạnh, văn hay chữ tốt kể hết đầu đuôi chuyện này, còn lấy tiêu đề là: Click vào xem tổng tài bá đạo sủng vợ online nè!
Cái tiêu đề như thế đương nhiên đã thu hút rất nhiều người vào xem và chia sẻ, thậm chỉ còn trở thành drama kỉnh điển của năm.
Cùng lúc đó, trong các group lớn cũng đào ra đủ thứ chuyện phong phú:
Có người đào ra Quý Minh Thư từng hợp tác thiết kế sân khấu cho show thời trang của nhà thiết kế Hoa kiều Chris Chou.
Có người nghiêm túc xem hết hai tập của chương trình «Nhà thiết kế», còn nói là tác phẩm thiết kế của Quý Minh Thư cũng rất gì và này nọ.
Đương nhiên phần lớn là đăng ảnh chụp màn hình nhan sắc bùng nổ của Quý Minh Thư, còn dùng cả ảnh chụp màn mình của cô làm gif meme.
Trong đó phổ biến nhất là ảnh Quý Minh Thư chỉ vào tấm thảm chất vấn Nhan Nguyệt Tinh, và một tấm ảnh Quý Minh Thư mất kiên nhẫn với Nhan Nguyệt Tinh, ngoảnh mặt bước đi.
Nội dung trên ảnh thì thay bằng "Mời ngậm mồm ngay và luôn", "Cái đồ phá gia chi nữ nhà cô", "Tôi cạn lời với đồ ngu này rồi", "Cho mày một giây cút ra khỏi tầm mắt của tổng tài phu nhân", vân vân mây mây.
Đến chiều, tổ chương trình và studio của Nhan Nguyệt Tinh lần lượt đăng bài công khai xin lỗi, tổ chương trình chủ động xóa video, cũng bày tỏ sẽ tôn trọng sự thật, biên tập lại một lần nữa rồi mới đăng lên.
Ý là, tổ chương trình không có hợp tác với bên Nhan Nguyệt Tinh.
Thái độ nhận sai của tổ chương trình rất tốt, ôm hết trách nhiệm của việc biên tập video.
Nhưng bên phí studio của Nhan Nguyệt Tình thì hoàn toàn không nhắc một câu đến chuyện biên tập cắt ghép ác ý, lời xin lỗi cũng chỉ nhằm vào chuyện người hâm mộ bạo lực mạng với Quý Minh Thư, y hệt như bạch liên hoa, làm như bọn họ chẳng biết gì cả, tất cả đều do tổ chương trình vậy.
Có lẽ tổ chương trình không hài lòng về vấn đề này, nên sau khi đăng bài xin lỗi thì đã đăng lên 3 video trên trang web của mình.
Ba video này gộp lại phải dài gần 2 tiếng, nhấn vào xem thì rõ ràng là file video gốc không cắt ghép, không có filter, không có hiệu ứng làm đẹp, còn thấy được cả cảnh thu âm tại hiện trường.
【Trời ạ, tôi cứ tưởng so sánh trong video được đăng lên lúc trước đã là khốc liệt lắm rồi, không ngờ so với video gốc không chỉnh sửa thì y như "Đại tiểu thư và nha hoàn xấu xí của cô ấy" vậy.】
【Giá trị nhan sắc, làn da, dáng người như của Quý Minh Thư thật sự tồn tại sao? Tiện thể phải khen bé Yến nhà tôi quá đẹp trai, mười sáu tuổi mà sao lại cao vậy trời?!】
【Nói chuyện chính nói chuyện chính! Từ đoạn 3 phút 18 giây đến 4 phút 01 giây, lời của Quý Minh Thư bị xóa hết, tự Nhan Nguyệt Tinh làm mình làm mẩy mà còn cắt thành Quý Minh Thư nổi giận vô lý, quỳ luôn đó!】
【Xem video không cắt tôi mới phát hiện ra, ba người Quý Mình Thư, Phùng Viêm với Bùi Tây Yến hình như toàn bơ Nhan Nguyệt Tinh, ba người bọn họ toàn bàn chuyện với nhau.】
【Bùi Tây Yến theo dõi Quý Minh Thư trên Weibo nhưng không theo dõi Nhan Nguyệt Tinh, chuyện này tôi đã nói mấy lần rồi mà, thế mà chẳng ai để ý tôi TvT】
Các "đại thần" trong group chẳng mấy chốc đã xem hết video, sau đó cắt ra từ video gốc dài dòng nhàm chán ra một đoạn trọng điểm.
Chẳng ai ngờ, video cắt này lại nổi khắp mạng xã hội!
"Đã không biết thì cô bớt mồm mép lại đi làm việc đi, tốt nghiệp đại học chưa? Bài hát cô hát là tự sáng tác à? Trong đầu cô có một chút tôn trọng cơ bản nhất với thiết kế gốc không? Một thương hiệu bị cả giới thời trang tẩy chay không thể tiến vào thị trường Trung Quốc lại cố chấp không sửa đổi, hợp tác với một đại lý đồ nội thất cho ra một cái thảm nát còn dám bán với giá 6500, quan trọng là lại còn có cái loại nửa mùa như cô đi nhiệt tình tâng bốc nữa?"
Phân đoạn tranh chấp vì chiếc thảm, lời phản bác hùng hồn với Nhan Nguyệt Tinh này không bị cắt đi, trong một buổi chiều mà đã có được lượt chia sẻ khổng lồ, fans của Quý Minh Thư gần như tăng lên từng giây từng phút, những bình luận trong bài viết trên weibo kia của cô cũng bỗng trở thành...
【Aaaa, khí chất bùng nổ của phu nhân tổng tài làm tui chết ngất!!!】
【Phu nhân tổng tải đã nói lên tiếng lòng của tui! Cái thảm xấu xí giá 6500 này còn được hai hot girl mạng đề cử nữa!!!】
【Đơn phương tuyên bố là tui yêu rồi! Phu nhân có debut không?! Hiuhiuhiu, tui nguyện dùng hết tiền tiết kiệm để đưa phu nhân debut vị trí center!】
【Xem hết video gốc này tôi thấy tổ chương trình đúng là thần kinh, bôi xấu cô Quý để nâng đỡ cô Nhan?! Rõ ràng là nâng cô Quý lên thì có phải là chương trình hot luôn không!】
Quý Minh Thư: "..."
Cô vô cùng tò mò, rốt cuộc bài đăng trên weibo Quân Dật Official là ai viết, cứ cô Quý này cô Quý kia, thành ra giờ đi đâu cũng có người gọi cô là cô Quý.
Làm ơn đi, cô là tiểu tiên nữ mãi mãi tuổi 18 đó biết chưa? Cô Quý nghe cứ như cô chủ nhiệm mặt nghiêm làm toàn thể học sinh sợ run lẩy bẩy ấy.
Cô lại than vãn chuyện này trong nhóm chat.
Cốc Khai Dương:【??? 】
Cốc Khai Dương:【Em gái à, em thật sự rất lệch pha đấy.】
Tưởng Thuần:【Nhan Nguyệt Tinh còn bị gọi là cô Nhan kìa, cô ta còn nhỏ hơn cậu mấy tuổi, cậu không thiệt đâu.】
Quý Minh Thư:【Ngỗng im miệng đi, cảm ơn.】
Tưởng Thuần: 【Hot lên rồi thì không nhận bạn bè nữa, tôi biết tỏng cậu rồi nhé Quý thị Thư Thư!】
Sau đó Tưởng Thuần lại công kích cô bằng một đống ảnh meme, còn là ảnh meme của chính cô, ảnh tĩnh ảnh động gì cũng có.
Quý Minh Thư chịu không nổi, dứt khoát tắt điện thoại đi nằm liệt ra giường.
Chuyện đã đến nước này, trò hề này coi như đã kết thúc cả rồi. Quý Minh Thư đã đòi được công bằng như mong muốn, còn được tặng kèm lượt theo dõi bùng nổ.
Không thể không thừa nhận, lực lượng dư luận mạng thời nay rất hùng mạnh, chẳng ai biết một giây sau chuyện gì sẽ xảy ra. Giống như Quý Minh Thư, cô chẳng bao giờ ngờ được, vì một video gốc được đăng lên mà cô bỗng chốc đã trở thành người nổi tiếng.
Nói một câu thiếu đòn thì... cảm giác bị bắt trở thành nhân vật của công chúng thật sự hơi quái quái, giờ cô chẳng biết phản ứng lại thế nào, đơn giản là cùng lười phản ứng.
Cô lật người, định ngủ bù tiếp.
Nhưng mới được 3 phút, cô lại cầm điện thoại lên công kích Sầm Sâm.
Quý Minh Thư:【Đồ móng heo chết tiệt】
Quý Minh Thư:【Em nổi tiếng rồi.】
Quý Minh Thư:【Chúng ta chia tay đi.】
Quý Minh Thư:【Đương nhiên nếu anh có thể mang chút quà từ Paris về, em có thể suy xét chung sống với anh thêm một khoảng thời gian nữa.】
Đợi năm phút mà vẫn không thấy Sầm Sâm trả lời, giờ ở Paris đang là buổi sáng, không thể là chưa ngủ dậy được, vậy chắc là đang bận việc? Nghĩ vậy, Quý Minh Thư cũng không chờ nữa, tắt điện thoại, cô thoải mái chìm vào mộng đẹp.

Đợi Quý Minh Thư tỉnh lại thì trời đã sẩm tối, hai mắt lờ đờ, vừa ngáp vừa nghĩ xem tối nay ăn gì.
Ở nhà chỉ có mình cô, lúc ngủ cô cũng không khóa cửa phòng, lúc này cô lại thính tai nghe thấy tiếng sốt soạt từ tầng dưới, hình như còn có tiếng bước chân.
Theo bản năng cô nghĩ đến dì giúp việc nhà mình.
Nhưng không đúng, mặc dù dì ấy cũng ở trong nhà, nhưng khu phòng của giúp việc và tài xế không thông với khu ở của chủ nhà, họ thường vào từ cửa sau biệt thự. Hơn nữa trong lúc nhà có người, dì ấy chắc chắn sẽ không vào nhà mà không gọi trước.
Không biết nghĩ đến điều gì, Quý Minh Thư sực tỉnh ngủ, vội vàng xuống giường đi ra ngoài, suy đoán trong lòng nào đó cũng vô cùng sống động.
Cô cố kìm nén, không dám để bí ẩn mà mình chờ mong trở nên quá mãnh liệt.
Nhưng đứng bên lan can cầu thang, thấy Sâm Sâm thật sự đang thay giày tháo cà vạt ở dưới tầng, cô như bị một niềm hạnh phúc to bự rơi vào đầu.

Sầm Sâm vừa về đến nhà, nghe thấy tiếng động thì thoáng ngẩng lên.
Sự mệt mỏi sau 48 giờ làm việc liên tục dường như đã tiêu tan ngay khoảnh khắc ảnh mắt chạm nhau với Quý Minh Thư.
Hoàng hôn chiều đông tỏa ra từng cụm sáng, hắt vào từ từ bốn cảnh cửa sổ phía Nam, vương lên người anh. Anh thay giày xong thì đứng tựa vào cửa, vừa vặn tựa vào nơi giao nhau giữa sáng và tối, khắp người toát lên vẻ mệt mỏi.
Nhưng lúc anh ngước lên nhìn Quý Minh Thư, bỗng nở nụ cười nhát, lại hơi giang rộng cánh tay, làm động tác ôm.
Ánh mặt trời dường như sáng rỡ trong khoảnh khắc, Quý Minh Thư không chần chờ nửa giây, để chân trần chạy từ cầu thang xuống.
Không hiểu sao, khi chạy xuống tầng trong đầu cô bất giác hiện lên vô vàn hình ảnh thời trung học.
Đường băng chạy bộ màu đỏ. Khu dạy học màu gạch. Đồng phục học sinh màu đen.
Bầu trời năm mười mấy tuổi ấy xanh trong văn vắt, dường như sáng trong hơn bây giờ, thảm cỏ xanh non. Thanh xuân mà, mỗi lần nhớ lại đều mang theo vầng sáng tươi trẻ.
Mà Sầm Sâm của lúc ấy trong trẻo mà hờ hững, anh luôn cách cô rất xa rất xa. Tình cờ lướt qua, cô cũng sẽ thờ ơ chẳng ngó ngàng. Nhưng sau mỗi lần như thế, cô đều như vô thức ngoái lại nhìn, nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của nam sinh.
Nhiều năm trôi qua, cuối cùng cô cũng được nhào vào lòng nam sinh kia như mong muốn.
Thật ra hình ảnh Quý Minh Thư chạy như bay từ trên tầng xuống ấy, mãi về sau Sầm Sâm vẫn luôn nhớ rõ.
Váy ngủ màu hồng đất, mái tóc đen như tác đổ, và cả đôi mắt lấp lánh như sao trời. Giây phút đó anh dường như đã có thể vững tin rằng, tình cảm của mình dành cho Quý Minh Thư, không chỉ là thích.
Trên người có mùi sơn trà nhàn nhạt, anh nhắm mắt vùi vào hõm cổ cô, để bản thân sa vào hơi thở ấy, không muốn tách rời.

Cái ôm chầm sau quãng thời gian xa cách vào chiều hoàng hôn hôm ấy đã kéo dài thêm một phút, Quý Minh Thư được ôm cũng không chịu buông tay, chỉ đặt tay lên lồng ngực anh rì rầm hỏi: "Sao anh đã về rồi, chuyện hợp tác bàn xong rồi sao?"
Sầm Sâm trầm giọng "ừ" một tiếng, "Bàn xong rồi"
Quý Minh Thư lại ôm anh chặt hơn, vốn định hỏi anh có mệt không, có muốn nghỉ ngơi một lát không, nhưng lời ra khỏi miệng lại không theo suy nghĩ mà thành: "Sao anh không ôm em xoay vòng vòng, trong phim họ toàn ôm nhau xoay xoay mà."
Không đợi Sầm Sâm mở miệng, cô lại nhỏ giọng càm ràm nói: "Thôi, anh cũng là ông chú sắp 30 rồi, không có sức gì đâu, có khi bế cũng không bế nổi ấy... A!!!"
Quý Minh Thư còn chưa dứt lời đã bất thình lình bị nhấc bổng lên, theo bản năng cô ôm chặt cổ Sầm Sâm, cảnh vật trong nhà xoay vòng vòng.
"Được... Được rồi được rồi. Mau buông em xuống!"
Cô hét rất to, sức khỏe lại vốn không được tốt lắm, mới xoay ba vòng đã váng cả đầu. Cuối cùng khi được về với đất liền, chân giẫm trên chân Sầm Sâm mà người còn ngửa ra sau, may mà Sầm Sâm ôm cô nên cô mới không ngã.
Quý Minh Thư đứng yên cho đỡ choáng, Sầm Sâm nhân lúc cô không để ý bỗng hỏi: "Xuống máy bay rồi mới thấy tin nhắn của em, chưa mua quà cho em rồi, làm sao đây?"
Quý Minh Thư còn hơi hoa mắt, đang định nói "không sao" thì chợt tỉnh táo lại.
"Vậy còn làm sao được nữa, chia tay đi." Cô nhỏ giọng khiêu khích, còn vươn ngón tay ra chọc chọc lên ngực Sầm Sâm.
Mắt Sầm Sâm tối lại, giọng nói trầm thấp khàn khàn, "Nhưng mà anh cũng là từ Paris về đây, em nhận món quà này nhé, thấy sao?"
Quý Minh Thư: "..."
Hiuhiuhiu, đồ cẩu nam nhân biết tán tỉnh thế này là hàng thật đó hả?!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.