Đêm đó về đến nhà soi gương, Phó Hành Vân phát hiện môi dưới mình đã sưng hết lên rồi, thực ra không đến mức nghiêm trọng, chỉ là rất đỏ, sau khi lau sạch son dưỡng vẫn đỏ chót, chạm vào còn hơi châm chích đau.
Giống như bị ai mút đến sưng lên, Phó Hành Vân tự nhìn còn cảm thấy kỳ cục.
Anh lật kịch bản, nhìn qua nội dung đoạn hôm nay Văn Thệ Xuyên nói sẽ dùng để thử vai. Vai chính ngồi trên ghế sô pha trong căn nhà nhỏ xem TV, ống kính nhắm vào gương mặt cậu ta bị ánh sáng từ TV chiếu vào tranh sáng tranh tối, không biết đang xem chương trình gì, nhưng cậu cười rất vui vẻ, xem rất say sưa. Đang cười thì cậu ta bắt đầu trầm mặc, rồi bật khóc, trong TV là bản tin tối được chiếu lại vào rạng sáng hôm sau.
Kịch bản chỉ có mấy dòng ngắn ngủi như vậy, miêu tả hình ảnh rất đơn giản, hành động của vai chính chỉ ghi từ cười đến khóc, không có lời thoại, mà cũng không biết đoạn này nên có lời thoại hay không.
Đã lâu rồi Phó Hành Vân không thấy qua kịch bản nào khó hiểu như vậy.
Thông thường, kịch bản viết càng dễ hiểu, diễn viên sẽ càng dễ phát huy, cười thì nhếch miệng, khóc thì nhíu mày. Nhưng cái này không giống như vậy, cười không phải thật lòng cười, mà khóc lại không phải hoàn toàn khóc, càng nhìn càng lo lắng, cũng không biết nên diễn ra sao. Hơn nữa từ góc độ miêu tả ống kính thì căn bản cảnh diễn không có thêm thắt hiệu ứng hoa hòe gì cả, ống kính chỉ hướng vào duy nhất mặt diễn viên chính, tất cả các chi tiết trên mặt đều được phóng đại lên vô hạn, không có một chút cơ hội để qua loa đối phó.
Phó Hành Vân ngồi trên sô pha, ngẩn người suy nghĩ, suy nghĩ đến qua nửa đêm bèn mở TV lên. Trong TV đang phát một bộ sitcom hài nào đó không biết tên, những tiếng cười giả dối vang lên từng đợt. Anh bỗng nhiên cảm thấy căn phòng này trống trải đến đáng sợ, không tự chủ phải hạ thấp âm lượng TV xuống, yên lặng xem, nhưng cũng xem không vào, sau đó anh dựa vào sô pha ngủ mất.
Đến sáng tỉnh dậy, TV vẫn còn mở, điều hòa bật cả đêm, tay chân Phó Hành Vân đều lạnh ngắt.
Tiểu Giang gọi điện thoại thông báo: "Anh Vân, buổi thử vai là ngày mốt, ở phòng làm việc của đạo diễn Văn."
"Đã biết." Phó Hành Vẫn nằm ngã ra sô pha, thở một hơi thật dài.
Ngày đi thử vai Phó Hành Vân dậy rất sớm, trong lòng vẫn rất mơ hồ không có ý tưởng gì cả, cho nên lúc ra cửa anh dùng gấp đôi thời gian để tân trang cho chính mình, trang điểm, rồi chọn quần áo. Tiểu Giang lái xe đến đưa anh đi, dọc đường anh cũng không nói chuyện, cậu ta luôn nhìn anh qua kính chiếu hậu, nhưng chỉ lén lút chứ không dám nhìn quá trắng trợn.
Anh bước vào phòng làm việc, Dư Hướng Vãn ngồi trên quầy bar ăn bánh quẩy, vẫy tay chào hỏi Phó Hành Vân: "Thầy Phó tới sớm thế."
Đã sắp hai giờ chiều rồi, Phó Hành Vân nghĩ mà bái phục cô ta, vội vàng gật đầu một cái xem như chào hỏi, đi vào phòng Văn Thệ Xuyên. Bên trong có bài trí lại một ít, tấm màn cửa dày bị kéo lại chắn hết ánh sáng, ghế sô pha đặt ở giữa phòng, bên cạnh ghế là một cái đèn chân cao, lúc bật lên ánh sáng khá mờ ảo, cảnh tượng rất thư giãn thoải mái.
Văn Thệ Xuyên đứng cạnh một trợ lý nam bên giá đặt camera, ống kính nhắm thẳng vào ghế.
Phó Hành Vân đứng cạnh cửa, cố tình lịch sự gọi một tiếng: "Đạo diễn Văn."
Hắn qua loa liếc anh một cái, tiếp tục cúi đầu điều chỉnh tham số máy quay, trợ lý nam kia ngược lại rất lễ phép, gập người 90 độ chào Phó Hành Vân. Anh đi vào phòng, Dư Hướng Vãn vào theo, thuận tay đóng cửa lại, trong phòng có bốn người, Phó Hành Vân lập tức đi qua, ngồi lên ghế sô pha.
Dư Hướng Vãn hỏi anh: "Có muốn xem lại kịch bản không?". Đọc 𝐭𝙧uyệ𝓷 chuẩ𝓷 khô𝓷g quả𝓷g cáo ~ TR𝑈MT R𝑈YỆ𝖭.𝒱𝖭 ~
Phó Hành Vân lắc đầu, xem làm gì, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có mấy hàng chữ khô khốc đó thôi.
Văn Thệ Xuyên ngồi đối diện Phó Hành Vân, hai mắt chăm chú nhìn vào màn hình theo dõi của camera, Dư Hướng Vãn tùy tiện ngồi sau bàn trà, trợ lý nam kia hình như là mới tuyển vào, đứng sau lưng ghế Văn Thệ Xuyên giống như học sinh bị phạt, gương mặt non choẹt trông đặc biệt khẩn trương nghiêm túc.
Phó Hành Vân cảm thấy tâm tình của mình bị cậu ta làm ảnh hưởng, cũng căng thẳng theo, lòng bàn tay túa đầy mồ hôi. Anh yên lặng cọ cọ tay lên quần, "Bắt đầu đi."
Văn Thệ Xuyên thấp giọng: "Bắt đầu."
Đoạn diễn này Phó Hành Vân đã cân nhắc mấy hôm nay, khi nào thì khóc lúc nào thì cười, ở nhà anh đã thử qua mấy lần, tuy bản thân chưa đặc biệt vừa lòng nhưng hẳn sẽ không có trở ngại gì lớn. Nhưng sau khi anh diễn xong năm phút đoạn phim này, liền biết là không tốt rồi. Văn Thệ Xuyên xem lại trên máy theo dõi, Dư Hướng Vãn ở phía sau chống cằm cau mày nói: "Chưa đúng."
Phó Hành Vân đứng dậy khỏi sô pha, có chút xấu hổ.
"Xin lỗi, tôi làm lại lần nữa nhé?"
Văn Thệ Xuyên thu hồi ánh mắt từ trên máy theo dõi, nhìn về phía Phó Hành Vân tựa như đang suy nghĩ đáp án cho một câu hỏi phiền não. Phó Hành Vân thấp thỏm bất an, lại cảm thấy mình quá túng quẫn, anh chưa bao giờ cảm thấy biểu diễn lại khó như vậy. Anh vốn biết kỹ thuật diễn của mình không bằng người ta, nhưng bại lộ khuyết điểm trước Văn Thệ Xuyên như thế này còn khó chịu đựng hơn rất nhiều, anh không thể không thừa nhận, mỗi lần đối mặt với Văn Thệ Xuyên anh luôn tự ti, từ trước đến giờ vẫn như thế.
Phó Hành Vân hơi nhụt chí, lặp lại lần nữa: "Xin lỗi."
Văn Thệ Xuyên đứng lên đi đến trước mặt anh, cẩn thận quan sát. Nguyên bản Phó Hành Vân còn ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt hắn, sau khi bị nhìn một lúc lâu thì không nhịn được phải nghiêng sang chỗ khác, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhìn cái gì."
"Đi rửa mặt đi," Văn Thệ Xuyên nói, "Trạng thái như thế này không đúng, tẩy trang sạch sẽ, thả lỏng một chút."
Phó Hành Vân tưởng mình nghe nhầm, vẫn chưa kịp phản ứng, "Cái gì?"
"Toilet ở ngay bên cạnh."
Ngữ khí của Văn Thệ Xuyên rất cường ngạnh, bộ dáng không để ai thương lượng, cũng không được phép ý kiến. Phó Hành Vân choáng váng làm theo, đi ra cửa vào phòng vệ sinh ở cách vách, Dư Hướng Vãn đưa khăn ướt cho anh tẩy trang, anh cảm ơn rồi đóng cửa lại tự mình rửa mặt. Tay anh chống lên bồn rửa, nhìn chính mình trong gương —— bọt nước còn vương trên lông mi, sắc mặt hơi tái nhợt, đôi mắt không được trang điểm có vẻ không còn có thần như bình thường.
Như vậy sẽ tốt hơn sao?
Phó Hành Vân trở lại văn phòng, ngồi lên sô pha một lần nữa. Rất kỳ quái, chẳng qua chỉ là đã tẩy trang mà thôi, anh lại có cảm giác mình đang trần trụi lộ liễu trước ống kính. Gương mặt mộc của anh rất trắng, nhìn qua còn nhỏ hơn tuổi thật một chút. Văn Thệ Xuyên liếc anh một cái rồi dời ánh mắt, sau đó lại quay đầu nhìn kỹ lần nữa.
Hắn chỉ chỉ lên miệng mình, nhỏ giọng nói nhanh: "Môi vẫn chưa lau kìa."
"Không có gì hết, lau sạch rồi." Phó Hành Vân dùng mu bàn tay chà xát lên môi cho hắn xem, cảm thấy thật khó hiểu.
"Thế vì sao lại như vậy..." Văn Thệ Xuyên càng nói càng nhỏ dần, ho nhẹ hai tiếng, rồi giả bộ như không có chuyện gì.
Dư Hướng Vãn nhìn qua nhìn lại giữa hai người, bĩu môi, "Mau bắt đầu đi. Bên này thêm vào một người ngồi bên cạnh thầy Phó được không. Trong cốt truyện người này không tồn tại, thầy Phó vừa xem TV vừa nói chuyện với anh ta, người kia không trả lời, như vậy cảm xúc quá độ sẽ đến tự nhiên hơn."
Ánh mắt bọn họ tự nhiên rơi xuống người trợ lý nam trẻ tuổi, cậu chàng đỏ mặt liên tục xua tay.
Cuối cùng Văn Thệ Xuyên đảm nhận vai ngồi bên cạnh Phó Hành Vân, ghế sô pha vừa hẹp vừa mềm, hai người cùng ngồi xuống sẽ không thể tránh khỏi trường hợp nghiêng về phía đối phương, bả vai dựa gần bả vai, đùi dán vào đùi. Lúc này đến phiên Dư Hướng Vãn nhìn máy theo dõi chỉ huy Phó Hành Vân.
"Thầy Phó, anh thả lỏng chút nữa đi, ở nhà anh xem TV như thế nào?"
Phó Hành Vân nghe theo cô nàng, cởi giày ra giấu sau ghế, để chân trần, chân phải đạp lên sô pha. Văn Thệ Xuyên ở bên cạnh anh, trên màn hình theo dõi chỉ hiện một nửa thân mình hắn. Phó Hành Vân nỗ lực để mình thư giãn hơn, vùi vào sô pha mềm mại, tiếng Văn Thệ Xuyên nói chuyện giống như khiến cả chiếc ghế rung động theo.
"Bắt đầu đi." Hắn nói.
Trước kia phòng trọ hai người thuê rất nhỏ, không mua được ghế sô pha lớn, chỉ đặt vừa một chiếc ghế nệm đơn ở bên cạnh giường, đối diện với kệ để chiếc TV hơi hỏng hóc —— điều khiển từ xa thường là không dùng được, muốn chuyển kênh phải lấy tay vỗ vỗ vài cái. Sô pha rất nhỏ, chỉ đủ cho một người ngồi lên, còn nếu muốn ngồi hai người thì phải chồng lên người nhau. Chuyện này dẫn đến mục đích sử dụng của chiếc ghế dần bị biến đổi, số lần đứng đắn ngồi xem TV ngày càng ít, số lần cọ tới cọ lui lau súng cướp cò ngày càng nhiều.
Bây giờ ngồi trên chiếc ghế này thoải mái hơn rất nhiều, êm mềm như bông, cả người Phó Hành Vân như muốn chìm vào ghế.
Anh nhớ về những lần cùng Văn Thệ Xuyên xem TV, không nhiều lắm. Anh bắt đầu cười, nhớ đến cốt truyện bộ sitcom hài mà mình xem tối hôm đó, muộn màng bị chọc cho bật cười. Thậm chí anh còn nghiêng đầu gõ gõ lên bả vai Văn Thệ Xuyên, cảm giác thân thể hắn cứng đờ.
Văn Thệ Xuyên vẫn im lặng, cùng với phản ứng vừa rồi, khiến cảm xúc vui vẻ của Phó Hành Vân chậm rãi ngừng lại.
Anh nhìn vào camera tối om, nhớ đến rất nhiều lần đối mặt với ống kính, nhớ đến vô số lần một mình ngồi phát ngốc trong ngôi nhà trống rỗng, nhớ đến cảm giác Dư Hướng Vãn từng nói, buồn bã mất mát. Tươi cười trên mặt anh đọng lại, không hề nhíu mày, đôi mắt chớp vài cái, tốc độ nước mắt trào ra còn nhanh hơn anh tưởng tượng.
Nước mắt chảy xuống giàn giụa, lúc chảy qua mặt hơi phát ngứa, Phó Hành Vân như là ngượng ngùng cười với ống kính một chút, nhanh chóng dùng bàn tay lau nước mắt.
"Dừng." Dư Hướng Vãn nhẹ nhàng nói.
Phó Hành Vân vẫn không ngăn mình lại được, anh đứng nhanh dậy khỏi sô pha, để chân trần đạp trên sàn nhà bằng gỗ, luống cuống chùi mặt. Không khí trong phòng nhất thời có chút xấu hổ, có lẽ là vì cảm xúc của anh quá mức chân thật, lúc này đến cả Dư Hướng Vãn cũng hơi ngượng ngùng, có cảm giác như mình bất cẩn rình xem sinh hoạt cá nhân của người khác.
Cô nàng cố gắng bỏ chạy thật nhanh khỏi phòng, cậu trợ lý mặt trẻ con cũng nối đuôi chạy trối chết.
Phó Hành Vân lấy lại đôi giày ở sau ghế, ngồi xuống mang vào nhưng không quá thuận lợi, bởi vì nước mắt anh vẫn đang chảy như vòi nước bị hỏng van, anh phải vừa khịt mũi vừa lau đi, thật sự quá mất mặt. Càng mất mặt hơn chính là Văn Thệ Xuyên vẫn còn ngồi ngay bên cạnh, thu hết hình ảnh quẫn bách của anh vào đáy mắt.
Tiếng Phó Hành Vân phát ra vẫn còn đặc giọng mũi: "Anh đi ra ngoài một chút được không?"
Văn Thệ Xuyên làm như không nghe, ngồi xổm trước mặt anh, gạt cái tay ướt dầm dề vì lau nước mắt ra, một tay nắm mắt cá chân anh, một tay cầm giày giúp anh tròng vào. Từ góc nhìn của Phó Hành Vân chỉ thấy được xoáy tóc trên đỉnh đầu hắn, vẫn không nhịn được, một giọt nước mắt lăn xuống cằm, chưa kịp lau đi nên nhỏ xuống mu bàn tay Văn Thệ Xuyên.
Tựa như bị giọt nước mắt làm bỏng, động tác trên tay hắn dừng lại.
Giày đã đi xong, Phó Hành Vân vẫn nặng nề sụt sịt mũi, cuối cùng nước mắt cũng ngừng chảy. Anh tìm thấy cặp kính râm vừa nãy gác ở một bên, đeo lại lên mặt che khuất vành mắt đỏ hoe, xoay người mở cửa đi mất. Anh đi được một lúc lâu, Dư Hướng Vãn mới dám đi vào, kéo màn cửa ra, ánh mặt trời sau giờ ngọ hào phóng trút xuống căn phòng.
Văn Thệ Xuyên đang xem đi xem lại mấy phút đoạn phim thử vai vừa rồi.
"Đi rồi à?" Dư Hướng Vãn nói, "Vốn định để cho thầy Phó diễn thêm mấy đoạn nữa, nhưng thôi, vừa rồi hiệu quả cũng khá tốt, em xem mà còn thấy khó chịu. Chúng ta có thể xếp lịch đi khảo sát cảnh khai máy được rồi..."
Văn Thệ Xuyên không đáp lời cô, lần mò trong ngăn kéo tìm thấy một cái USB, tải đoạn phim này vào.
Dư Hướng Vãn hỏi: "Anh save về làm gì?"
Văn Thệ Xuyên: "Xem chứ làm gì?"
Dư Hướng Vãn cười xấu xa: "Ai mà biết được?"
Văn Thệ Xuyên mặt không cảm xúc ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, cô nàng vội thu lại nụ cười, làm động tác kéo khóa miệng lại.