Bên Dưới Đóa Hồng

Chương 40: Từ Vị




Chỉ một mình Phó Hành Vân nhận ra Văn Thệ Xuyên khác thường. Buổi phỏng vấn tiến hành khá thuận lợi, những câu hỏi đưa ra cho Phó Hành Vân phần lớn đều liên quan đến quá trình chuyển hình của anh, không có ai cố tình ác ý nhắc tới những "tin xấu" và "gièm pha" trước kia.
Văn Thệ Xuyên cũng trả lời rất thành thạo, ngắn gọn trực tiếp không lòng vòng, cách nói năng thực tế, dễ dàng bắt thóp những câu thăm hỏi giả vờ mang ý tốt. Dư Hướng Vãn nói việc biên kịch của mình là cầm bút như đao, ngầm mang theo một loại nhuệ khí và sắc bén, mà Văn Thệ Xuyên lại nói công việc đạo diễn của hắn gần như là "một góc độ biểu đạt thái độ của mình với cuộc đời mà thôi", rất thuần khiết trọn vẹn.
Phó Hành Vân nghe mà có chút quẫn bách khó nói, thầm cảm thấy mình không thể đuổi kịp trình độ văn hóa của hai người bọn họ.
Nhưng anh không rảnh tâm tư để quá đắm chìm vào loại cảm xúc khó hiểu này, vì anh càng lúc càng cảm thấy Văn Thệ Xuyên không đúng. Ngoài mặt hắn biểu đạt rất thành thạo, nhưng dư quang của anh nhìn thấy bàn tay đặt trên đùi hắn đang nắm chặt, giống như để cố gắng khống chế những cảm xúc dư thừa của mình.
Khoảng cách giữa các câu hỏi, Phó Hành Vân phóng ánh mắt nghi vấn về phía hắn, nhưng Văn Thệ Xuyên chỉ vội vàng trốn tránh.
Sau phân đoạn phỏng vấn là một bữa tiệc cocktail quy mô nhỏ, Văn Thệ Xuyên bị Chương Đình quấn lấy, hỏi rất nhiều vấn đề. Phó Hành Vân cầm một ly champagne trên bàn, vừa quay đầu đã thấy Mạnh Thanh đứng trong góc phòng không xa, đang muốn đi qua nói chuyện thì đột nhiên bị một người gọi lại.
"Chào cậu."
Phó Hành Vân xoay người, trước mặt là một người đàn ông trung niên khoảng trên dưới năm mươi tuổi, cao lớn uy nghiêm, trên mặt mang kính râm màu trà nửa trong suốt. Anh thấy ông ta rất quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra được là ai, chỉ có thể lịch sự mỉm cười, buông ly xuống vươn tay: "Chào ngài."
Người đàn ông kia gỡ kính cho vào túi áo dệt kim màu xám, tóc ông ta đã hoa râm một nửa nhưng trông không hề già cỗi, thần thái nghiêm khắc mà kiêu căng, đôi mày kiếm không giận tự uy làm Phó Hành Vân thấy càng quen mắt hơn.
Ông ta giới thiệu: "Chào cậu, tôi là Từ Vị."
Phó Hành Vân sửng sốt, nắm tay xong còn quên mất phải thu về, cho đến khi Từ Vị muốn rút tay ra anh mới ý thức được là mình đang thất thố, vội vàng hạ tay xuống. Anh kích động đến mức muốn hét lên, người đứng trước mặt anh là Từ Vị!
Trong giới hay ngoài giới, không có ai là không biết đến Từ Vị, là đạo diễn có tiếng cả trên hai phương diện làm nghề và doanh thu phòng vé, thậm chí chỉ cần dựa vào hai chữ "Từ Vị" đã có thể làm danh tiếng của một diễn viên vô danh nâng lên như diều gặp gió. Ông ta là đạo diễn nổi tiếng nhất trong số các đạo diễn nổi tiếng, là người tạo thế cân bằng tốt nhất giữa danh tiếng và doanh thu, mà ngưỡng cửa tham diễn vào phim ông ta không hề cao, ảnh đế ảnh hậu cũng dùng, lưu lượng thần tượng cũng dùng, chỉ cần được ông ta nhìn trúng.
Bây giờ Từ Vị đang bắt chuyện với mình, Phó Hành Vân quả thực hưng phấn đến mức không thể kiềm chế được.
Từ Vị cầm lấy một ly champagne trên bàn uống một ngụm, châm chước nói: "Vừa rồi nghiêm túc xem hết bộ phim, tôi rất thưởng thức cách thể hiện trong phim của cậu."
Phó Hành Vân cảm giác máu toàn thân đang sôi trào, câu khen ngợi này của Từ Vị có nghĩa là gì, chỉ cần là người biết suy nghĩ đều hiểu rõ ràng. Anh nỗ lực khống chế biểu cảm của mình để cho bản thân trông không quá thất thố, cầm lấy ly rượu vừa nãy lên uống một chút, chất lỏng lạnh lẽo chảy xuống cổ họng, làm anh bình tĩnh hơn một chút.
Anh trả lời: "Cảm ơn ngài, nhờ phúc của đạo diễn và biên kịch thôi ạ. Tôi đã xem qua hầu hết tác phẩm của ngài, rất ngưỡng mộ."
Từ Vị cười với anh, Phó Hành Vân để ý ông ta đã có tuổi nhưng vẫn không hề mất đi mị lực. Từ ngũ quan sẽ không khó nhìn ra, nhất định thời trẻ ông ta rất anh tuấn, mà cho dù là hiện tại vẫn có cảm giác quang hoa nội liễm. Từ Vị mở miệng muốn nói tiếp thì bị cắt ngang.
"Tại sao lại đến đây?"
Người lên tiếng là Văn Thệ Xuyên, không biết vì sao mà mùi thuốc súng trong giọng hắn rất nồng. Phó Hành Vân khó hiểu, đang muốn mở miệng trả lời thì đột nhiên nhận ra Văn Thệ Xuyên không phải đang nói anh, mà nói với Từ Vị đang đứng phía đối diện.
Từ Vị nhìn Văn Thệ Xuyên đứng sóng vai bên cạnh Phó Hành Vân, uống cạn ly champagne trong tay, bình thản nói: "Tới xem phim thôi."
Văn Thệ Xuyên hằn học: "Tôi không có mời ông."
Phó Hành Vân nhìn qua nhìn lại giữa hai người, không biết tại sao Văn Thệ Xuyên lại muốn ồn ào với vị đạo diễn nổi tiếng đức cao vọng trọng trước mặt. Bên cạnh đã có người tò mò nhìn qua, xem ra không ít người nhận ra Từ Vị, nóng lòng rục rịch muốn chạy sang bắt chuyện.
Văn Thệ Xuyên nói tiếp: "Tìm một chỗ nói chuyện đi."
Từ Vị không tỏ thái độ gì, thả ly rượu rỗng xuống bàn cất bước đi về phía cửa, trước khi đi còn cười với Phó Hành Vân đang mờ mịt, "Lần sau có cơ hội lại nói tiếp."
Đầu tiên Phó Hành Vân theo quán tính gật đầu, nhưng sau lại ý thức được cư xử như vậy với tiền bối thì có chút không lễ phép, đang muốn mở miệng thì Văn Thệ Xuyên đã cất bước chen vào giữa hai người, thấp giọng nói với Phó Hành Vân: "Em chờ ở đây."
Ngữ khí không cho phép người ta phản bác.
Chờ cho bọn họ một trước một sau rời đi, Phó Hành Vân mới hoàn hồn lại từ trong mơ hồ, muộn màng cảm thấy tức tối vì thái độ của hắn. Nhưng anh cũng không thật sự đi theo, anh, Văn Thệ Xuyên, còn có Dư Hướng Vãn là vai chính trong buổi tiệc. Bây giờ Văn Thệ Xuyên đi rồi, Dư Hướng Vãn cũng không ở đó, chiếu theo tính tình của cô nàng thì có khi là trốn vào góc nào trộm làm biếng.
Phó Hành Vân không thể không ra mặt bắt chuyện xã giao với truyền thông, rồi cùng vài vị đạo diễn phim nghệ thuật không quen biết thảo luận mấy đề tài nghe như lọt giữa sương mù. Chương Đình vừa rồi đã tiếp cận Văn Thệ Xuyên, bây giờ cũng nhanh chân chạy qua đây. Cô ta đến bắt chuyện Phó Hành Vân không thấy đặc biệt, chỉ đặc biệt cảm thán da mặt cô ta đúng là siêu dày, làm bộ như tất cả những chuyện trong quá khứ đều chưa từng tồn tại, rất quen thuộc moi móc chuyện cá nhân của Phó Hành Vân.
Phó Hành Vân nhẫn nại ứng phó với cô ta, cố dùng mấy câu nước đôi chống đỡ lời mời mọc.
"Trước đây đã có một ít tin đồn, bây giờ trên mạng có rất nhiều người đang đàm luận về quan hệ của cậu với đạo diễn Văn đấy." Trên mặt Chương Đình mang theo nụ cười lịch thiệp, ánh mắt lại sắc bén chăm chú quan sát biểu hiện của Phó Hành Vân, tựa như con kền kền chạy khắp nơi tìm xác thối.
Cô ta nói tiếp: "Nhưng đồng thời hai người lại thành công gom được một bộ phận fan CP, tức là những fan tin là các cậu có quan hệ ái muội với nhau thật ý, cậu có cảm thấy chuyện này đối với cậu..."
Không chờ cô ta nói xong, Phó Hành Vân liền mất kiên nhẫn ngắt lời: "Vậy chị cảm thấy như thế nào?"
Chương Đình thành công bị anh hỏi cho nghẹn cứng, Phó Hành Vân không đợi cô ta kịp hoàn hồn, vội vàng tránh đi chỗ khác, túm được Dư Hướng Vãn đang lấp ló đi vào từ cửa sau. Cô nàng bị bắt quả tang thì cực kỳ khiếp sợ.
Phó Hành Vân vội vàng nhỏ giọng hỏi cô: "Vì sao Từ Vị lại đến đây?"
"Tôi cũng đâu biết, làm tôi sợ muốn chết," Dư Hướng Vãn trợn tròn mắt, "Tôi còn tưởng loại đạo diễn lớn cỡ ông ta đi ra cửa ít nhất cũng phải mang theo tám trợ lý mười vệ sĩ. Vừa rồi tôi còn tán gẫu với ông ta đấy, ổng nói đã xem phim trước của tôi rồi, hỏi tôi có muốn hợp tác không, còn đưa cả danh thiếp cơ."
Phó Hành Vân vội nói: "Vừa rồi ông ta cũng đến khen tôi, sao lại thế nhỉ."
Dư Hướng Vãn ngơ ngác: "Chả có lẽ bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống..."
Nhưng đến khi Phó Hành Vân hỏi về quan hệ của Văn Thệ Xuyên và Từ Vị, cô nàng lại không biết gì cả, còn hỏi lại: "Hai người bọn họ quen nhau á? Thế ngày trước bọn tôi đi quay phim sao còn phải thê thảm như vậy! Cơm hộp của tôi có cả đồ thiu đấy nhé, hại tôi suýt thì chết đói... Đạo diễn Từ chỉ cần mở miệng một cái thì thiếu gì người đầu tư..."
Hai người ngồi trong góc phòng trao đổi với nhau một lát, Phó Hành Vân luôn cảm thấy trong lòng không yên, đưa mắt nhìn ra cửa thì phát hiện Văn Thệ Xuyên và Từ Vị còn chưa ra khỏi phòng nghỉ. Anh lại nghĩ đến thái độ kỳ quái vừa rồi của Văn Thệ Xuyên, càng nghĩ càng thấy không thích hợp. Phó Hành Vân bèn đẩy Dư Hướng Vãn ra ứng phó với đám truyền thông, còn mình thì đi về phía phòng nghỉ đầu hành lang.
Đang lúc Phó Hành Vân rối rắm không biết có nên gõ cửa hay không thì cửa đã mở ra, anh đụng mặt Từ Vị.
Từ Vị nhìn thấy anh, chào hỏi, lục lọi trong túi mình lấy danh thiếp đưa cho Phó Hành Vân: "Có cơ hội thì liên hệ, chúng ta tán gẫu một chút."
Phó Hành Vân kinh ngạc đưa tay ra nhận.
"Cậu ấy không có gì để tán gẫu hết."
Giọng nói của Văn Thệ Xuyên từ trong phòng truyền ra lướt qua người Từ Vị, vừa lạnh lùng vừa ngang ngạnh như một khối băng. Tay Phó Hành Vân hơi dừng lại, còn Từ Vị thì làm như không nghe thấy, gật đầu với anh, một lần nữa mang kính râm lên đi ra khỏi hành lang.
Phó Hành Vân đi vào phòng nghỉ, trở tay đóng cửa lại, "Có chuyện gì thế?"
Trái ngược với vẻ thản nhiên của Từ Vị, Văn Thệ Xuyên bây giờ y như một con sư tử đực bị đe dọa xâm chiếm địa bàn, nôn nóng đi qua đi lại trong phòng nghỉ nho nhỏ. Anh chưa từng thấy bộ dạng này của hắn, nhỏ giọng thăm dò: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Văn Thệ Xuyên bước lại gần Phó Hành Vân, giật danh thiếp trong tay anh như thể nó là thứ đồ vật mang kịch độc nguy hiểm, xé thành hai nửa còn chưa đủ, hắn vò nát lại ném vào thùng rác. Phó Hành Vân bị hắn làm cho sợ ngây người, vội vàng bắt lấy tay hắn, sốt ruột la lên: "Anh làm gì thế! Tại sao lại xé danh thiếp của đạo diễn Từ ——" anh còn chưa dứt lời, Văn Thệ Xuyên đã lạnh lùng cắt ngang: "Ông ta là cha tôi."
Phó Hành Vân ngẩn người.
Năm ấy, lúc anh và Văn Thệ Xuyên vừa ở bên nhau không lâu đã nghe thấy hắn cãi nhau với cha mình trong điện thoại, biết cha hắn là một đạo diễn nổi tiếng. Hơn nữa từ tu dưỡng và học thức, cách nói năng xử trí của hắn, cũng không khó nhận ra từ nhỏ hắn đã có gia cảnh tốt, được hưởng nền giáo dục trình độ cao.
Nhưng Văn Thệ Xuyên chưa bao giờ thích kể về cha hắn, lúc cãi nhau thì hùng hổ như nước với lửa, nói là cha con chi bằng nói là kẻ thù, cho nên Phó Hành Vân không đi hỏi. Những lần anh ngồi lo được lo mất, từng tủi thân nghĩ, cho dù Văn Thệ Xuyên có về nhà bao lâu, cũng không thể so sánh được với tháng ngày khổ sở bọn họ trọ dưới tầng hầm không có máy sưởi.
Nhưng Phó Hành Vân không thể ngờ cha Văn Thệ Xuyên lại là Từ Vị, Từ Vị đại danh đỉnh đỉnh, giẫm chân một cái thôi cả cái giới này phải chao đảo ba lần, mà Từ Vị này còn vừa tung cành ô liu cho anh. Văn Thệ Xuyên ở trong hoàn cảnh vươn tay ra là có đường trải sẵn, có lối tắt một bước lên trời mà không đi, quả thực khiến Phó Hành Vân không thể tưởng tượng được.
"Anh..." Phó Hành Vân cứng họng.
Văn Thệ Xuyên mặt không biểu tình: "Tôi theo họ mẹ."
Phó Hành Vân theo bản năng tiếp tục: "Vậy..."
Hắn lại cắt ngang lời anh lần nữa: "Mẹ tôi mất rồi, bị ông ta làm cho tức chết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.