Bên Em Tháng Đổi Năm Dời

Chương 27:




Editor: Bánh bao nhỏ
Beta: Huyền Pí
Trở lại phòng thì đêm cũng đã khuya.
Vốn nên sớm tiến vào giấc ngủ, vậy mà Thẩm Mộ Xuy lại không có một chút buồn ngủ.
Vừa nhắm mắt lại, trước mắt cô liền hiện lên vẻ mặt của Du Tùy khi cùng mình nói chuyện, ôn nhu lại cưng chiều, rất giống khi còn nhỏ.
Chỉ có điều thời gian qua đi, tình cảm của bọn họ vẫn có sự thay đổi.
Khi còn bé, cô đối với Du Tùy đúng là mong muốn chiếm giữ, khi đó cũng không hiểu yêu thích giữa nam nữ là gì, chỉ đơn thuần yêu thích cái nhan sắc kia, vì nhan sắc lọt hố, từ đó ánh mắt cô cũng chưa từng rời khỏi Du Tùy.
Khi hiểu được thích là gì, cô vẫn luôn đợi, đợi Du Tùy trở về, đợi Du Tùy xuất hiện.
Nhưng chờ đến lúc người thật xuất hiện, cô lại không biết làm thế nào.
Khi còn bé bọn họ đã tách ra, sau khi trở về gặp lại nhau, hai người cũng chưa từng mở rộng lòng mà nói chuyện.
Sau khi tách ra, Thẩm Mộ Xuy nhìn thấy Du Tùy lần nữa là vào năm mới  ở KTV, chẳng qua, đó cũng không phải khoảng thời gian chính thức liên lạc của bọn họ sau khi xa cách.
Lúc ở KTV cô liếc mắt một cái đã nhận ra Du Tùy, còn anh có nhận ra cô hay không, cô cũng không biết.
Buổi tối hôm đó sau khi về nhà, cô liền bắt đầu điên cuồng thu thập tin tức của Du Tùy, mặc dù là xuất ngoại, nhưng cô vẫn luôn nhờ Cố Thư hỏi thăm, lâu dần Cố Thư cũng phát hiện mờ ám.
Sau này, từ chỗ Cố Thư cô biết được càng nhiều tin tức của Du Tuỳ.... Cố Thư vừa thấy đau lòng cho chị em tốt, vừa làm tốt công việc gián điệp, thông báo cho cô không ít về lịch trình công việc của Du Tùy, còn có ảnh chụp gì gì đó...lại càng chưa từng gián đoạn.
Chỉ cần có ảnh gì mới, cô ấy khẳng định sẽ chia sẻ đầu tiên cho Thẩm Mộ Xuy đỡ thèm.
Chính thức liên lạc với nhau, là ở một bữa tiệc.
Thẩm Mộ Xuy biết được tin Du Tùy sẽ xuất hiện, cô cố ý trộm về nước để tham gia, lúc đó việc học của cô đang căng thẳng, nhưng vẫn như trước vì việc nghĩa không thể chùng bước mà trở về.
Cô nhắm mắt lại, mơ hồ nhớ đến những chuyện xảy ra trong bữa tiệc hôm đó.
Đó là bữa tiệc sinh nhật của một ông lớn trong giới giải trí, mời Du Tùy cùng rất nhiều minh tinh nghệ sĩ, còn Cố Thư....phải lấy thư mời từ chỗ anh trai mình, sau đó dẫn theo cô tiến vào.
Chỗ đó xem như là nơi cô và anh gặp lại sau bao năm xa cách.
Trong bữa tiệc, ánh đèn rực rỡ, ăn uống sang trọng, ly rượu đong đưa.
Sau khi tiến vào, Thẩm Mộ Xuy liền tự giác tìm nơi hẻo lánh để nghỉ ngơi, cô sợ gặp phải người quen, một đường đi đều thật cẩn thận.
Cố Thư gặp được người quen nên đã đi nói chuyện phiếm.
Cô nhìn cách đó không xa, Du Tùy đang bị mọi người quay quanh,  chỉ nhìn một lúc mà đã thất thần.
Du Tùy ca ca của cô...dù là khi còn bé hay hiện tại vẫn luôn toả sáng giữa đám đông, xung quanh là những người ngưỡng mộ, nịnh bợ đều vẫn nhiều như trước đây.
Thẩm Mộ Xuy nhìn đến trong lòng ê ẩm, cũng không ai nói chuyện cùng, liền tự giác đi ra ngoài.
Cô ra vườn hoa tìm ghế ngồi, ngồi một lúc lâu, bên cạch bỗng truyền đến tiến bước chân.
Thẩm Mộ Xuy khẽ giật mình, vô ý thức ngước mắt nhìn qua, vừa ngước lên liền bắt gặp một đôi mắt thâm thúy sâu không thấy đáy.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí xung quanh dường như cũng yên tĩnh lại.
Người tới mặt âu phục tối màu, thân hình cao lớn, đứng dưới ánh đèn đường, mặt mày so với lúc nhìn thoáng qua ở KTV cũng nhiều hơn chút độ ấm, trước sau vẫn vô cùng đẹp trai.
Mỗi một nơi đều giống như được điêu khắc ra.
Cô cứ như vậy mà nhìn đến ngơ ngác, hơn nửa ngày cũng không có phản ứng.
Cuối cùng, vẫn là Du Tùy mởi miệng trước.
Anh cuối đầu nhìn cô gái nhỏ trước mắt, yết hầu lăn lộn, hơn nửa ngày mới từ cổ họng phát ra hai tiếng: “Ngủ Ngủ.”
Ngữ điệu khẳng định, không có một chút ngờ vực.
Anh nhận ra cô.
Thẩm Mộ Xuy tim đập dữ dội, gần như chỉ vì hai chữ, vì một câu xưng hô đã lâu, cô liền cảm thấy tính mạng vừa tìm về lại mất đi ánh sáng.
Cô hoảng hốt, một lúc sau mới “ừ” một tiếng: “Là em.”
Đã lâu không gặp, hồi ức gợi lên cũng không phải một chút.
Du Tùy ngồi xuống bên cạnh cô, hai người cũng không biết nên nói gì.
Một lúc sau, Du Tùy thấp giọng hỏi: “Em khi nào thì nhận ra anh?”
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, đôi mắt lẩn tránh: “Vừa mới... Em cùng Cố Thư vừa mới tới.”
Cô nói dối.
Nghe vậy, Du Tùy nhẹ gật đầu, cũng không hỏi nhiều.
Thẩm Mộ Xuy cúi đầu, ngón tay khẩn trương nắm mép váy, lấy hết can đảm hỏi: “Anh bây giờ... Có khoẻ không?”
Du Tùy sửng sờ, cười nhạt một tiếng: “Khỏe, rất khỏe.”
Sau đó Thẩm Mộ Xuy nhận ra nụ cười đầu tiên trên khuôn mặt anh lại là cười với cô.
Từ đó về sau, hai người liền trao đổi phương thức liên lạc.
Chỉ có điều, ngày kế tiếp Thẩm Mộ Xuy liền phải xuất ngoại quay về trường học, hai người cũng chỉ nhắn tin trên WeChat, ngẫu nhiên nói chuyên phiếm, cũng không nhiều.
Bọn họ đã lâu không gặp, những kí ức tình cảm kia, ai cũng không biết còn có bao nhiêu.
Mỗi lần nói chuyện với nhau đều lộ ra câu nệ.
Thật không dễ dàng mà gặp lại, ai cũng không đành lòng cứ thế mà để nó mất đi.
Một khoảng thời gian rất dài sau đó, hai người đều như thế.
Đến khi Thẩm Mộ Xuy tốt nghiệp về nước tiến hành luân diễn cá nhân, hai người mới liên lạc ngày càng nhiều, mà bước ngoặc... Có lẽ là sau khi cô kết thúc buổi luân diễn cá nhân, khi đó cô cùng Cố Thư đi xem một buổi hoà nhạc.
Lúc ấy, Thẩm Mộ Xuy đã nửa tháng không có liên lạc với Du Tùy.
Nửa tháng trước, hai người cũng chỉ nhắn tin với nhau vài câu, nhưng lúc đó Du Tùy tuôn ra tai tiếng, tuy rằng biết đó là giả, nhưng lúc Thẩm Mộ Xuy nhìn thấy phòng làm việc của Du Tùy đăng bài thanh minh cô liền nổi giân.
Không có nguyên nhân rõ ràng.
Lúc cô nhìn thấy tin tức, trong đầu chỉ có một ý nghĩ... Hoá ra nhiều năm như vậy, chỉ có cô nhớ mãi không quên.
Mà Du Tùy, có lẽ từ đầu đến cuối đều chỉ xem cô là em gái, chính là một cô em gái từ nhỏ đã tận tâm tận lực chăm sóc.
Anh cũng không có thích cô gái nào, kể cả cô.
Thẩm Mộ Xuy đã quên cảm giác của mình khi nhìn thấy tin tức kia, cô chỉ nhớ sau đó mình đã ngủ một giấc, tỉnh lại lần nữa liền tắt thông báo tin nhắn của Du Tùy, toàn tâm vùi đầu vào trạng thái làm việc, kết thúc liền ngủ ở khách sạn một tuần mới nghĩ thông suốt.
.........
Sau đó, liền biến thành như bây giờ.
Thẩm Mộ Xuy mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà một lát.
Đến cuối cùng thật sự là nghĩ không ra, lúc này mới cầm lấy điện thoại nhắn tin cho Cố Thư.
[ Đã ngủ chưa?]
Nửa phút sau, Cố Như gọi video đến.
Thẩm Mộ Xuy cảm thấy ngoài ý muốn, nhìn người xuất hiện trong màn hình: “Cậu vẫn chưa ngủ sao?”
Cố Thư sống không còn gì luyến tiếc gật gật đầu: “Đúng vậy, tớ đang sửa ảnh.”
Sau đó cô ấy liền trợn to mắt: “Cậu có biết hôm nay tớ gặp phải nghệ sĩ gian xảo thế nào không?”
Cố Thư tức giận bất bình nói: “Rõ ràng lớn lên là cái bộ dạng kia, vậy mà liên tục nói tớ chụp cô ta mắt to thành mắt nhỏ, má phải và má trái còn bị lệch, một hồi lại còn nói tớ chụp cô ta béo...” Nói xong một câu cuối cùng, Cố Thư tổng kết lại một câu: “Tức chết tớ!”
Thẩm Mộ Xuy bật cười, cảm thấy hơn nửa đêm mà Cố Thư vẫn thật có sức sống.
“Đừng tức giận, cùng lắm thì không làm nữa.”
Cố Thư: “.....”
“Còn cậu, hơn nửa đêm không ngủ được là làm gì đấy?” Sau khi phát tiết xong, Cố Thư lại trở về trạng thái bình thường.
Thẩm Mộ Xuy chép chép miệng, tủi thân nhìn Cố Thư: “Không ngủ được.”
“Lại là vì Du Tùy?”
“....Ừ.”
Cố Thư không còn gì để nói: “Cậu nói cho tớ biết, Du Tùy đã làm cái gì, buổi tối tớ thấy hai người trên hot search, trông hai người không phải rất tốt sao?”
Thẩm Mộ Xuy gật đầu: “Đúng là rất tốt, nhưng mà....cậu biết tớ sợ cái gì mà.”
“Sợ Du Tùy lại lần nữa bỏ đi?”
Thẩm Mộ Xuy có chút bối rối: “Một phần thôi.”
Chủ yếu là trong lòng vẫn còn khúc mắc.
“Vậy Du Tùy thổ lộ với cậu sao?”
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt.
Cố Thư liếc mắt nhìn cô, chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Cậu xinh đẹp như vậy, lại còn là cô gái có tài năng, Du Tùy không chủ động thổ lộ, chẳng lẽ cậu còn muốn chủ động sao?”
Cố Thư nghiêm túc nói: “Cậu đã chủ động nhiều rồi, nếu đã cho Du Tùy cơ hội tiến đến, những cái khác cứ thuận theo tự nhiên đi, chờ sau này có cơ hôi, Du Tùy nhất định sẽ thổ lộ.”
Thẩm Mộ Xuy không phản bác.
“Đương nhiên, nếu anh ta không thổ lộ, chúng ta cũng không cần anh ta nữa! Trên thế giới này còn rất nhiều đàn ông ưu tú, cũng không phải chỉ có mình anh ta.”. truyện ngôn tình
Thẩm Mộ Xuy nghẹn lời, không thể giải thích được cảm thấy Cố Thư nói rất có đạo lý.
“Cậu nói rất đúng.”
Cố Thư liền buông lỏng: “Cho nên hiện tại không có gì phải rối rắm... Cậu muốn xoắn xuýt cũng đợi đến khi Du Tùy thổ lộ đi, đến lúc đó cậu lại xoắn xuýt xem có nên chấp nhận không, hay là nên làm khó dễ anh ta một chút.”
Thẩm Mộ Xuy bật cười, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.
“Không hổ là Cố quân sư.”
Cố Thư liền hất hất cằm lên: “Tất nhiên.”
Cô ấy nhìn Thẩm Mộ Xuy, đột nhiên đổi hướng nói: “Đương nhiên, tớ biết chuyện quá khứ không thể hoàn toàn trách Du Tùy, anh ta cũng có lí do riêng khó nói, tớ đoán anh ta không có nhiều cản đảm giống cậu, cho nên phải chờ một khoảng thời gian, không được nóng nảy có biết không?”
“Ừ.”
“Có khả năng anh ta sợ thổ lộ với cậu, sẽ bị cậu từ chối hoặc là càng trốn tránh anh ta.”
Cố Thư hơi dừng lại: “Anh ta đã mất đi tất cả, cho nên đối với vấn đề đó, có lẽ Du Tùy so với ai càng muốn xoắn xuýt hơn, mặc dù tớ là bạn của cậu, nhưng đứng ở góc độ người ngoài mà nói, hai người cũng đều không dễ dàng gì.”
Chuyện này, Thẩm Mộ Xuy cũng hiểu rõ.
Cũng chính vì vậy, nên cô mới không quá ép hỏi Du Tùy, càng không nhắc tới những chuyện trong quá khứ.
........
Cô cười một tiếng, khoé mắt cong cong: “Tớ biết, tớ không nóng nảy.”
“Đúng rồi, khi nào cậu trở về?”
“Chuyến bay lúc 10 giờ.”
“Vậy cậu tranh thủ ngủ đi, tối mai tớ đến nhà cậu.”
“Được.”
Tắt điện thoại, Thẩm Mộ Xuy đúng là không xoắn xuýt nữa, nhắm mắt một lát liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Một đêm mộng đẹp.
Sau khi về nhà mấy ngày, Thẩm Mộ Xuy cũng chưa từng nhìn thấy bóng dáng Du Tùy.
Anh thật sự quá bận.
Du Tùy đúng là có chút bận bịu, phim điện ảnh đang muốn chuẩn bị bấm máy.
Trong khoảng thời gian này anh đều vội vàng tập huấn, kể cả buổi tối cũng vây, hơn nữa bên kia Triệu Khang còn nhận không ít công việc,  thỉnh thoảng còn cần thời gian đi ra ngoài kiếm tiền.
Đến khi quay chương trình hôm nay, Du Tùy mới có không gian thở dốc.
Thời điểm anh đến địa điểm ghi hình thì đã có chút trễ.
Tất cả mọi người đều đã đến từ lâu.
Nhân viên công tác nhìn thấy Du Tùy đến, hô lớn một tiếng: “Tuỳ thần tới.”
Mọi người động tác nhất trí nhìn sang.
Du Tùy mỉm cười, lên tiếng chào hỏi: “Thật xin lỗi, tôi tới muộn.”
Thịnh Úc huýt sáo: “Không muộn, còn chưa có bắt đầu.”
Du Tùy nhìn xung quanh một vòng, lúc này mới nhìn Thịnh Úc: “Cô ấy đâu?”
Giọng anh đè rất thấp.
Thịnh Úc nhướng mày cười, cố ý hỏi: “Ai?”
Du Tùy: “.....”
“Ở nhà vệ sinh.” Thịnh Úc cũng không trêu chọc nữa.
Du Tùy gật đầu, đặt đồ vật trong tay xuống, trực tiếp đi thẳng về phía nhà vệ sinh.
Thẩm Mộ Xuy đúng là đang ở nhà vệ sinh, chỉ có điều....là cô bị kẹt ở chỗ này nha.
Bên ngoài, tiếng thảo luận của hai nhân viên công tác vang lên, mà đối tượng được thảo luận lại chính là cô.
Quan hệ của cô cùng Du Tùy, mọi người cảm giác được cái gì đó.
Nhưng hết lần này đến lần khác...đều không phải là sự thật.
Thật ra Thẩm Mộ Xuy muốn đi ra ngoài nói cho bọn họ biết, bọn họ rõ ràng biết tin tức là giả, nhưng lại nghĩ đến còn phải thu hình mấy tập nữa, cô nhịn.
Đang xoắn xuýt xem Weibo, bên ngoài chợt truyền đến tiếng kinh hô.
“Tùy Thần.”
“Tuỳ Thần.”
Du Tùy liếc mắt nhìn hai cô gái đang rửa tay kia, gật đầu.
Sau đó liền tiến vào nhà vệ sinh đối diện.
Hai cô gái nhìn bóng lưng anh, kích động không thôi: “A a a a a a a thật sự không nghĩ tới lại có cơ hội nhìn thấy Tùy Thần!”
“Đúng vậy đúng vậy, Tùy Thần thật đẹp trai!”
Hai người bọn họ là thực tập sinh mới tới đấy!
Thẩm Mộ Xuy nghe hai người ở bên ngoài kinh hô, điện thoại trong tay bỗng run lên, là tin nhắn Du Tùy gửi đến.
[Ở đâu?]
Thẩm Mộ Xuy: [..... Bị kẹt trong nhà vệ sinh.]
Du Tùy: [?]
Anh không hiểu.
Thẩm Mộ Xuy đảo mắt xung quanh, gửi cho anh một tin: [Anh có thể sử dụng sắc đẹp của mình mang hai tiểu mê muội bên ngoài đi không.]
Du Tùy: [.....]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.